La Phách nhìn người thiếu niên trước mắt mà cảm thấy khó chấp nhận ngay, một người thiếu niên nhỏ tuổi một mình đẩy lùi cả một nhóm người thuộc tông môn lớn một cách dễ dàng. Nhận ra bản thân khá thất thố, La Phách cố nén đau đớn đi đến trước mặt Vương Lăng chắp tay hành lễ:
- Đa tạ vị huynh đệ ra tay cứu giúp.
- Huynh đừng bận tâm, là việc nên làm. Ta cũng vì khâm phục huynh tính cách hiên ngang mới ra tay.
Vương Lăng mỉm cười nhìn lại, La Phách nghe đối phương tán dương thì cười lớn, tăng thêm chút hảo cảm với thiếu niên trước mắt. Thiếu nữ bên cạnh La Phách thẹn thùng nhìn Vương Lăng, dù sao lúc nãy hắn vừa cứu nàng nhưng nàng lại tỏ vẻ vô ơn liền biết có chút không ổn, cũng nhanh chóng đi tới:
- Đa tạ sư huynh tương trợ. Tiểu muội là Du Tâm Lan, không biết tính danh sư huynh.
- Tại hạ, Vương Lăng.
- Hóa ra là Vương huynh đệ, ta là La Phách.
La Phách cười sảng khoái, lập tức ho sặc sụa ra máu do thương thế, Du Tâm Lan liền tỏ vẻ lo lắng vuốt lưng hắn. Vương Lăng tiện tay đưa cho La Phách một viên đan dược chữa trị, La Phách không chút nghi ngờ liền nuốt lấy, khiến Vương Lăng cũng bội phục phần dũng khí này.
Rất nhanh hắn cũng chữa khỏi cho Cổ Lực dù sao tên này cũng là thể chất Man Lực Thần Tộc, tốc độ hồi phục thương thế vô cùng kinh khủng.
Đan dược hắn đưa La Phách là Hồi Phủ Tâm Đan, đan dược nhị cấp cực phẩm, tốc độ hồi phục vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc La Phách đã có thể đi lại bình thường, đoàn người nhìn thấy La Phách khỏe lại liền tới bày tỏ đa tạ Vương Lăng. Vương Lăng chỉ mỉm cười đáp lễ, lại nhìn qua La Phách hỏi:
- Nãy đám người kia có nói tới Thất Thạch Tâm Thảo rốt cuộc là dược thảo như thế nào. Hình như rất có giá trị.
La Phách còn chưa kịp trả lời, thiếu nữ Du Tâm Lan lanh lẹ trả lời:
- Dược thảo này chẳng lẽ sư huynh không biết, nó là nguyên liệu luyện chế Hồn Quy Đan dùng để đột phá tầng quan chướng ngại thành hình khí linh, mà bất cứ tu hồn giả nào cũng cần có.
- Tu hồn giả?
- Huynh không biết tu hồn giả luôn à.
Du Tâm Lan ngạc nhiên hai mắt chớp chớp nhìn Vương Lăng, hắn không phủ nhận lắc đầu. Thật ra hắn biết rõ giá trị của Thất Thạch Tâm Thảo chỉ là không rõ ràng như Du Tâm Lan nói, với hắn Thất Thạch Tâm Thảo dùng để luyện chế Liên Tâm Đan, dùng để tăng cường độ mạnh bạo của linh hồn. Vốn dĩ hắn định ra tay lúc cuối đoạt dược thảo này nhưng vì Cổ Lực ra tay nên hắn đành phải ra mặt sớm hơn.
Thấy hắn thật sự không nắm bắt mấy vấn đề cơ bản này thì đám người kia ngoài ngạc nhiên cũng không hỏi nhiều, liền vừa tiếp tục lên đường vừa giảng giải cho hắn, Du Tâm Lan càng nhanh nhảu đi kè kè cạnh hắn thao thao bất tuyệt. Nghe nàng nói hắn liền hiểu ra rõ rất nhiều thứ.
Đầu tiên Hồn Tu Huyễn Cảnh là nơi để tất cả những người muốn bước trên con đường tu hồn tu luyện hồn lực, hồn lực là một dạng linh hồn ngưng đọng tồn tại trong bất cứ người nào, người nào có hồn lực mạnh mẽ sẽ dễ dàng cho con đường luyện hồn này.
Hầu hết hồn lực mỗi người đều có hình dáng của mãnh thú, có vài kẻ đặc biệt hơn là của linh thảo hay binh khí, vô định hình… Mà hầu hết những linh lực giả bình thường đều có hồn lực vỡ nát được chuyển hóa thành lực lượng thuần túy trải đều khắp kinh mạch, tu luyện theo đường lối thông thường, loại lực lượng này nhiều người gọi là “huyền lực”.
Nếu so sánh thì người tu hồn sẽ mạnh mẽ hơn nhiều lần so với người tu huyền lực, chỉ là có vài trường hợp đặc biệt, ví dụ như của Cổ Lực, thuộc Man Lực Thần Tộc, khi mới sinh ra, hồn linh liền tự mình hóa thành lực lượng thuần túy trải đều khắp cơ thể nên khi mới sinh ra người của Man Lực Thần Tộc mới mạnh mẽ như vậy, càng tu luyện lực lượng mạnh mẽ thì càng mạnh do hồn linh đã thành một với cơ thể, lớn mạnh theo sự phát triển của người tu luyện. Người có dạng như vậy thường được mọi người gọi là kẻ có huyết mạch thần lực, dạng như Vương Hàn hay Cổ Lực.
Vốn dĩ trước đây chưa ai giải thích với hắn là vì do hắn tiến cảnh quá nhanh, chưa thể nói với hắn rõ ràng, nhưng hắn lại tự biết tu luyện nhờ Linh Tôn chỉ dạy, mà hắn đã tự mình tu luyện hồn lực được một đoạn thời gian rồi, giờ hắn mới biết hồn linh của hắn dạng kiếm linh vô cùng hiếm gặp.
Nói chuyện với Du Tâm Lan hắn biết được rất nhiều điều, ví như Hồn cảnh này là nơi duy nhất có tài liệu để tu luyện hồn lực nhiều nhất, chỉ là điều kiện ra vào hà khắc, mà Du Tâm Lan lại không phải là người từ bên ngoài vào mà là từ nhỏ ở một trong sơn cốc cư ngụ trong chính hồn cảnh này, nàng từ khi sinh ra tới giờ chưa ra ngoài hồn cảnh bao giờ.
Hắn còn rõ ràng hơn việc phân chia tu luyện hồn lực còn chia làm phân đẳng riêng song song với tu huyền lực thuần túy: Khởi Nguyên - Nguyên Thân - Viên Toái - Phân Thần - Bán Thần cũng chia làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp. Còn về cảnh giới Bán Thần, rất ít người đạt cảnh giới này nên nó phân chia ra sao cũng không hề rõ ràng.
Hắn đã hỏi Linh Tôn và hiểu do đại lục này trải qua thời kỳ hoang tàn nên yếu tố con người càng ngày càng giảm, trước kia người có linh hồn vỡ nát vô cùng hiếm nên con người trước kia rất mạnh mẽ. Có lẽ cách phân chia mới này thông dụng mấy ngàn năm nay nên Linh Tôn cũng thấy mới lạ.
Đoàn người vừa nghỉ ngơi trên đường, dọc đường cũng chả gặp bao nhiêu nguy hiểm, hắn cũng tiện tay dẹp vài con yêu thú cấp làm cả đám La Phách phải ngưỡng mộ, đặc biệt là nha đầu Du Tâm Lan, nàng cứ suốt ngày tìm hắn nói chuyện.
Nếu có điều gì bận tâm thì hắn thấy nữ nhân còn lại kia cứ suốt ngày đi theo dỗ ngọt Cổ Lực, chả biết tiểu tử kia làm sao có sức dụ hoặc hơn soái ca như hắn được chứ. Nghe Du Tâm Lan nói thì nữ nhân kia là Vu Phân, tầm tuổi Cổ Lực, dù cũng xinh đẹp nhưng cơ thể nàng to ráo, cứng cỏi như nam nhân nên không có ai để ý nàng.
Theo chân đám người La Phách, hắn đến một cái thung lũng mọc đầy dị thảo, linh thảo rậm rạp như cỏ dại nhìn hoa mắt làm hắn xung động muốn lao tới hái nhưng hắn vẫn kiềm nén được, dù sao thì đám người La Phách còn không thèm để tâm thì chứng tỏ bên trong sơn cốc còn nhiều hơn thế này. Hắn nhìn thấy La Phách đi tới một tảng đá lớn, cầm ra mấy viên yêu hạch chôn dưới chân tảng đá, tức thì xung quanh cảnh vật biến đổi, lần nữa trước mắt hắn là một dãy cầu thang làm bằng đá, xung quanh là rừng cây tươi tốt. Quả là một trận pháp tinh diệu, làm hắn cảm thấy mơ hồ chả nhớ gì trên đường đi đến nơi này.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hắn, Du Tâm Lan mỉm cười:
- Vương sư huynh, mau đi, ở sơn cốc của muội rất đẹp.
Nhìn nàng nhí nhảnh chạy lên trước khiến hắn buồn cười, cũng khá mong đợi. Quả nhiên nàng không hề nói ngoa với hắn, vượt qua dãy cầu thang, xuất hiện trước mắt hắn một tiên cảnh vô cùng mỹ lệ.
Khắp nơi linh khí dồi dào so với trong tông môn còn gấp mấy lần, dưới chân núi là những mái nhà bằng gỗ đơn giản, mộc mạc nhưng làm hắn cảm thấy ấm cúng, thân thiết, có đàn trẻ em chạy nhảy nô đùa vui vẻ. Bao quanh khu làng là cánh đồng xanh ngát tràn ngập linh thảo, linh hoa rực rỡ đầy màu sắc, đặc biệt đằng xa kia hắn còn nhìn thấy thác nước tuyệt đẹp trắng xóa như tranh đổ xuống tạo ra một hồ nước xanh rờn cơ hồ nhìn thấy đáy. Những con yêu thú nhỏ nhắn xung quanh tạo nên một khung cảnh đầy sức sống, màu sắc.
Dù là trước đây đã từng xem thấy rất nhiều cảnh đẹp trên truyền hình, phương tiện đại chúng nhưng đây là lần đầu hắn thấy có một cảnh đẹp mê hồn như vậy huống chi hắn trải qua khoảng thời gian qua sa mạc cằn cổi trước đó. Hắn ảo tưởng có một ngày không cần bận tâm bất cứ sự đời, dẫn đám nữ nhân tới nơi này sinh sống, ngày qua ngày, còn đòi hỏi gì hơn nữa.
Nhìn thấy đoàn người La Phách trở về an toàn làm cả làng phía dưới vui vẻ chạy ra đón chào, Du Tâm Lan vừa nhìn thấy một lão giả tóc trắng, tay cầm dược thảo, ánh mắt hiền hòa liền vui mừng chạy tới ôm chầm.
- Gia gia.
- Hài tử ngốc, sao giờ mới về.
- Gia gia, con có nhiều thứ lắm muốn nói người nghe.
- Được rồi, vào trong đi đã. Đứng đây không thấy làm phiến mấy vị bạn hữu kia à.
Lão liếc nhìn qua Vương Lăng đang được mấy dân làng chào đón nhiệt tình đặc biệt là mấy thiếu nữ bị thu hút bới phong thái vẻ ngoài của hắn. Du Tâm Lan liền nhận ra vấn đề vội vã buông lão giả ra vui cười lôi kéo tay Vương Lăng.
- Vương sư huynh, mau đến nhà muội làm khách.
- Cũng được.
Vương Lăng cười đi theo Du Tâm Lan, đám dân làng cũng không tiện tranh giành khách quý với lão giả cũng mau chóng tách ra, chỉ là thiếu nữ Vu Phân kia liền dụ dỗ Cổ Lực đi theo khiến Vương Lăng nâng lên cảnh giác, tức khắc chặn nàng lại.
- Tại sao lại dẫn nó theo.
- Ta cảm thấy chàng rất đáng yêu nên muốn mời chàng về nhà chơi. Chẳng lẽ không được.
Đáng yêu, Vương Lăng ngó qua Cổ Lực mấy lần, tên này đáng yêu chỗ nào, cơ thể toàn cơ thịt, to như cái cột, mặt mũi như lão trung nhân, biểu hiện như tên đần, chả biết tại sao khẩu vị thiếu nữ Vu Phân này lại “mặn” như vậy. Hắn muốn nói gì nhưng vẫn lắc đầu.
- Không được, tên này ta đã dẫn hắn theo thì phải chịu trách nhiệm, lỡ đâu hắn có vấn đề gì xảy đến thì ta sẽ cảm thấy không thoải mái.
- Điều này...
Thấy Vương Lăng không đồng ý, Vu Phân liền cảm thấy khó xử, Du Tâm Lan lập tức chạy tới mỉm cười lung lay cánh tay Vương Lăng.
- Vương sư huynh yên tâm đi, Vu sư tỷ dù nhìn bề ngoài mạnh mẽ, lạnh lùng như vậy nhưng rất dịu hiền sẽ không làm hại Cổ sư huynh đâu.
Vương Lăng suy tư một chút cũng thấy chẳng thể suốt ngày để tên đầu đất này kè kè ở bên, có người trông chừng mong còn chẳng được, cũng gật gù nói:
- Nếu vậy thì việc hắn gây ra ta không chịu trách nhiệm đâu đấy. Phiền Vu sư tỷ vậy.
- Vương tiểu đệ cứ yên tâm.
Vu Phân nở nụ cười hiếm hoi không nói nhiều liền kéo Cổ Lực đi, Vương Lăng nhìn theo cũng chả biết nói gì nữa theo Du Tâm Lan vào trong nhà của nàng.