Người nhìn to khỏe nhất trong đám người ăn mặc giản dị kia liền đi ra đứng chắn trước mặt, xem ra người này được xem như là thủ lĩnh tinh thần của họ, gọi là La Phách. La Phách vẻ lo âu hiện rõ trên mặt, vẫn cố tỏa ra một cỗ uy thế mạnh bạo, không ngừng tức giận quát:
- Nếu các ngươi không cho bọn ta đường lui thì đừng trách ngọc đá cùng vỡ.
- Hừ. Các ngươi có bãn lĩnh sao.
Thiếu nữ Ngân Liên mặc trang phục tông môn hừ lạnh, vẻ mặt cao ngạo, xem đám người trước mắt chỉ cần một cái phất tay là đủ giết rồi. Cả đám người kia im lặng, dĩ nhiên biết nếu như liều mạng cũng chưa chắc kéo chết được bất kỳ ai trong đối phương, điều này bọn họ đã lãnh giáo qua. Bên cạnh thiếu nữ kia là một thanh niên tầm , khuôn mặt cũng được xem là tuấn tú tên Uông Kiệt, luôn đứng sau thiếu nữ kia mỉm cười, nghe lời thiếu nữ nói gã cũng liền tiếp lời:
- Bọn ta cũng không làm khó các ngươi, cho các ngươi một cơ hội, mau giao Thất Thạch Tâm Thảo rồi mỗi người tự phế đan điền rồi chặt một cánh tay, ta tự nhiên sẽ bỏ qua.
Cả đám người mặt mũi tối sầm, phế đan điền còn chặt một cánh tay thì khác gì giết bọn họ. Tức thì trong đó nhảy ra một thiếu nữ tầm khuôn mặt trắng nõn, da thịt phúng phính, nhìn rất đáng yêu, nàng nhìn vị Uông công tử kia tức giận:
- Các ngươi quá đáng, ta thề sẽ kêu gia gia chặt đứt chân chó đám người các ngươi. Có giỏi thì đánh đi.
- Xú nữ nhân, ngươi chết trước đi.
Nữ nhân Ngân Liên bộ dạng tức giận khi nghe lời thiếu nữ kia nói nhưng nàng càng ghen tức hơn khi thấy đối phương có dung mạo hơn xa mình mặc dù thiếu nữ kia vẫn còn khá non nớt, lòng ghen ghét của nữ nhân khiến nàng ta sinh tâm giết người. Chỉ là nàng bị Uông Kiệt kia chặn lại. Vị Uông Kiệt này nhìn chằm chằm vào thiếu nữ kia mắt hiện tia dâm quang, mỉm cười nói.
- Sư muội không cần tức giận, để ta bắt nàng ta về làm tỳ nữ cho ngươi. Đến lúc đó tùy ngươi định đoạt.
- Như vậy xin nghe sư huynh.
Nữ nhân Ngân Liên này sao không hiểu lý do mà vị Uông Kiệt này nói như vậy chứ, nhưng nàng cũng chỉ đành chôn sự ghanh ghét trong lòng, dù sao thì thiếu nữ kia biến thành tỳ nữ, địa vị sẽ thấp hơn nàng, tùy ý bị lăng nhục. Thiếu nữ kia nghe tên Uông Kiệt buông lời liền sinh khí tức giận, tay tụ ra một chùm hồn khí tạo ra hình dáng một bông hoa màu đỏ xinh đẹp, chính giữa tâm hoa nở rộ tạo thành hình một thanh kiếm bích hoa trực tiếp đâm tới Uông Kiệt. Đám người La Phách kia nhìn thấy vậy thì kinh hãi chưa kịp ngăn cản, đã thấy thiếu nữ lao đi rồi.
- Các ngươi xem kiếm.
Chiêu thức của nàng nhìn rất đẹp mắt, từng cánh hoa tán loạn trong không khí tạo ra cảnh sắc như mộng, mà nó chỉ là dừng ở chữ đẹp mà thôi, uy lực cũng không đủ mạnh mẽ. Quả nhiên Uông Kiệt miệng chỉ khẽ nhếch, tay tạo ra một trảo khí, như bàn chân mãnh hổ kim sư tạo ra mấy đường trảo quang chém vào thiếu nữ kia. Chỉ thấy kiếm quang lập lòe biến mất, kiếm ảnh trong tay thiếu nữ cũng rung lên dường như sắp buông tay. Uông Kiệt tốc độ quỷ dị chỉ qua mấy chục chiêu nhanh chóng bắt được cổ tay thiếu nữ làm nàng không thể nhúc nhích. Thiếu nữ tức giận mắt phun ra lửa tức giận quát.
- Mau buông ta ra.
- Tiểu mỹ nữ đã tới tay thì nghĩ ta sẽ buông sao.
Nhìn vẻ dâm dật của vị Uông thiếu, thiếu nữ liền biết mình đã quá nóng nảy rồi, liền lo sợ giãy giụa, càng như vậy thì Uông công tử kia càng nắm chắc hơn. La Phách bên kia thấy thiếu nữ bị khi dễ liền một bụng sôi trào lao tới.
- Mau buông tiểu thư ra.
- Muốn chết.
Một gã trung niên lão nhân đứng đằng sau Uông thiếu liền ra tay động thủ, một chưởng mạnh mẽ mang hồng quang cực thịnh đối chưởng cùng gã đại hán kia liền làm gã đại hán bay ngược trở về nằm trên đất, miệng phun máu, chật vật vô cùng. Thiếu nữ thấy vậy liền kinh hô:
- La đại ca.
Lão trung niên nhân cũng khá bất ngờ khi nhìn gã đại hán có thể chịu được một chưởng. Uông Kiệt nhướng mày hô to.
- Hà trưởng lão, giết hắn.
- Vâng, thiếu gia.
- Đừng, các ngươi không được giết La đại ca.
Uông Kiệt phớt lờ như không nghe thấy lời của nàng trực tiếp nhìn Hà trưởng lão động thủ, chỉ là khi thấy Hà trưởng lão lao tới gần, một cổ cường lực thô bạo phá tan cỗ chưởng lực của Hà trưởng lão, khiến lão lùi ra mấy bước, cơ thể nhộn nhạo. Hà trưởng lão kinh hoảng nhìn thiếu niên trước mắt, vẻ ngây ngô nhìn lão với vẻ mặt đang cau lại như khỉ nói ra mấy tiếng không rành mạch.
- Người xấu.
- Tiểu tử, ngươi là ai. Có thể tu huyền lực tinh túy như vậy.
Hà trưởng lão nhận ra tu vi thiếu niên trước mắt này rõ ràng thua xa lão nhưng khác là đối phương có huyền lực vô cùng tinh thuần, lực lượng này dễ dàng vượt cấp chiến đấu. Nếu không phải lão tu vi cao thâm hơn thiếu niên này nhiều thì có lẽ một đấm trước kia của thiếu niên đã khiến lão khó mà bò dậy, có được huyền lực tinh thuần trừ khả năng huyết mạch thiên phú của một chủng tộc hùng mạnh nào đó ra thì khó nghĩ ra được điều khác. Điều này làm lão khá kiêng kỵ không dám ra tay khinh địch, lỡ như đắc tội một thế tộc ẩn cư hùng cường nào đó thì chết chắc. Uông Kiệt nhìn Hà trưởng lão không tiếp tục ra tay, cau mày quát:
- Hà trưởng lão, làm gì mau mau giết hết bọn chúng đoạt Thất Thạch Tâm Thảo rồi mau rời đi.
- Vâng, Uông thiếu.
Hà trưởng lão kia cũng không dám đắc tội vị Uông thiếu gia này, dù sao thì chỉ cần người chết hết thì ai biết là lão là người ra tay chứ, dù đối phương có huyết mạch huyền khí mạnh mẽ nhưng chênh lệch cảnh giới còn đó, lão tin chắc lần này bản thân có thể ra tay giết chết đối phương, dù không chết cũng bị thương nặng.
Đúng là so về sức lực, Cổ Lực rất mạnh nhưng cũng chỉ ngang với khởi lực sơ cấp, mà Hà trưởng lão cao hơn tận hai bậc là cao cấp e sợ Cổ Lực cũng khó mà chống đỡ nổi. Cổ Lực ngoan cố giơ nắm đấm, Hà trưởng lão chỉ cười lạnh, một lớp bạo khí màu đỏ tỏa ra, Cổ Lực tức khắc bị đánh ngã, phạm vi xung quanh hắn đất đá lún sụp tạo một cái hố to mà Cổ Lực thì nằm im bất động.
Uông Kiệt đang đắc ý nhìn thì cảm giác lạnh sống lưng truyền đến, dù sao cũng là thiếu tông chủ một tông môn lớn bản lĩnh phải có chút ít. Gã buông tay thiếu nữ kia ra nhảy lùi lại, dù đã phản ứng khá nhanh nhưng sau lưng gã vẫn lưu lại một vết cắt xuyên qua y phục dính vào y phục.
Gã quay người lại nhìn thấy thiếu nữ kia đã nằm trong lòng một nam nhân khác. Vương Lăng cũng khá bất ngờ khi thấy Uông Kiệt có thể né tránh đòn tất sát của hắn, có chút ngoài ý muốn. Thiếu nữ kia vừa thoát khỏi ma trảo của Uông Kiệt thì lại nằm trong lòng một nam nhân khác khiến nàng hoảng hốt tức giận quay lại nhìn nam nhân kia nói:
- Này, mau buông ta ra.
Nói xong nàng liền hối hận vì dù sao đối phương hình như cũng có ý giúp nàng, Vương Lăng liếc mắt nhìn thiếu nữ cũng lười để ý đẩy nàng ra, làm thiếu nữ tức giận nhưng cũng khó nói được gì dù sao nàng cũng to tiếng với người ta. Nàng ngó lại La Phách, tức tốc chạy lại.
Vương Lăng thì tốc lực tiến sát tới Uông Kiệt. Nhìn nam nhân mới tới không nói gì liền tấn công bản thân, Uông Kiệt liền sinh khí, tức giận chỉ thẳng vào Vương Lăng:
- Hà trưởng lão giết hắn.
- Vâng, thiếu chủ.
Chỉ là vừa dứt lời, Vương Lăng đã xuất hiện trước mắt Uông Kiệt, một kiếm đâm tới. Tình hình quỷ dị làm Ngân Liên cùng thiếu niên bên cạnh hốt hoảng lập tức lao tới, nếu để Uông Kiệt có mệnh hệ gì thì đám bọn họ khó giáo phó, đồng lúc Uông Kiệt cũng bật hộ giáp linh khí phòng ngự.
Tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chốc, mũi kiếm của Vương Lăng mang thêm một tia hắc lôi quỷ dị phá xuyên cả lớp phòng ngự linh khí đâm trúng lồng ngực Uông Kiệt tạo ra đường kiếm khí sắc bén chạm vào da thịt. Tức thì Uông Kiệt không thể tin nhìn chằm chằm vào Vương Lăng ánh mắt cừu hận, dần dần tan biến như bọt khí làm Vương Lăng nhướng mày. Hồ trưởng lão nhìn Vương Lăng không thể tin, giọng trầm:
- Ngươi dám ra tay với công tử, Thiết Bảng Môn quyết cùng ngươi không đội trời chung.
Tức thời lão cũng biết Vương Lăng không dễ dàng tha cho cả đám người bọn họ như vậy vội vã kéo Ngân Liên cùng nam đệ tử kia đi.
Vương Lăng cũng không đuổi theo vì tình cảnh trước đó làm hắn biết Uông Kiệt có đeo một pháp bảo hộ mệnh tự động dịch chuyển nếu nguy kích tới tình mạng. Dù lời đe dọa của tên trưởng lão kia cũng không làm hắn bận tâm, vốn hắn là đệ tử cao danh của Minh Lam Tông thì Thiết Bảng Môn làm gì có bản lãnh trả thù, thù ít thù nhiều thêm vài người cho hắn luyện kiếm cũng chả sao.