"Chúng ta nhận nghĩa vụ đến Hồn Tu Huyễn Cảnh này tìm cách phá hủy cấm chế của gia tộc, tất cả đều thuận lợi cho tới khi gặp hắn. Chúng ta không thể nào có thể đánh lại hắn, còn bị trọng thương khó lòng qua khỏi, may mắn tìm được một linh tuyền chữa trị nhưng cũng không thể kéo dài tính mệnh lâu dài. Tiếc hận không thể hoàn thành sứ mệnh, làm liên lụy tộc nhân nhưng chúng ta biết đã cố gắng hết sức, duy nhất điều làm chúng ta lo lắng còn lại là hài tử vẫn chưa trưởng thành, hi vọng có người giúp chúng ta nuôi dưỡng đứa trẻ này, thay mặt chúng tộc nhân xin hậu tạ thích đáng".
Đó là những gì được ghi lại trên tường đá, nhiều nghi vấn lập tức được Vương Lăng đưa ra, "hắn" ở đây là chỉ ai có thể làm cho hai người này tỏ vẻ bất lực như vậy, với cách nói của hai người chẳng lẽ thân phận đứa bé này bất phàm.
Nhưng rất nhanh mấy ý nghĩ này cũng bị hắn đè xuống, dù sao thì mấy chuyện này cũng đâu có chút nào liên quan tới hắn, chỉ là hắn ngó qua nhìn tên nửa người nửa khỉ kia lòng hiếu kỳ, xem ra đây quả thật là hậu nhân của Man Lực Thần Tộc.
Đến trước mắt gã, Vương Lăng xoa cằm suy tư, chớp mắt ngó qua gã một chút rồi nói:
- Ê, tên ngươi là gì. Cha mẹ ngươi gọi ngươi là gì.
Sợ gã không hiểu, Vương Lăng quơ tay chỉ vào bản thân ý tứ khá rõ, gã tối cổ nhìn hắn nhảy loạn lên kêu li chi không ra nghĩa, Vương Lăng ngán ngẫm lắc đầu chỉ tay vào thân gã nói:
- Từ nay ngươi tên gọi sẽ là Cổ Lực, hiểu không? Mà nhìn như vậy là không hiểu rồi.
Dù sao thì việc dạy dỗ một tên như khỉ thế này cũng rất mất thời gian, Vương Lăng bỏ qua vấn đề dò hỏi ý kiến gã, quay qua nhìn hai cỗ thi thể khẽ thở dài.
- Nếu như đã gặp nhau thì xem như có duyên, ta hứa sẽ thay các ngươi chăm sóc tên khỉ này.
Cũng không thể để xác hai người nằm ở bên ngoài như vậy, Vương Lăng quyết định chôn cất tử tế cả hai, dù sao nơi hoang mạc hoang vắng này mà không chôn cất kỹ lưỡng thì mộ hai người sớm muộn cũng bị yêu thú phá banh mất. Vương Lăng nhìn quanh thấy bên trong động này là thích hợp nhất, tay phải vung ra tạo trong tay một hồn kiếm vô hình chỉ phát ra ánh sáng vàng rồi chém ra hơn chục đạo kiếm khí, chỉ nghe keng keng mấy tiếng, nền đất cứng như đá chỉ tạo ra chút vết tích. Vương Lăng cau mày bắt đầu khó chịu:
- Không lẽ chỉ là đi chôn cất mà cũng làm khó ta.
Không cam lòng hắn dùng cả hai loại dị hỏa cùng lúc thiêu đốt nền đất, hắn không tin nền bích thạch này chịu nổi. Tuy là thành công nhưng mà khi hắn đào sâu vào lớp đá thì thấy một lớp nước lỏng bên dưới, xuyên suốt qua nên đá cứng.
Vương Lăng kinh ngạc chần chờ một lát chạm tay vào dòng thủy dịch. Một cảm giác ấm nóng, thoải mái lan tỏa ngay vùng da tay, một luồng linh khí thuần khiết chảy ngay vào cơ thể hắn. Hắn lập tức nhận ra ngay đây có lẽ là dòng linh tuyền mà đôi phu phụ kia đề cập tới, quả nhiên là hiệu quả thần kỳ.
Sau đó hắn dùng mấy lớp bích ngọc này chôn lấp thi thể hai người, dựng thêm mấy tấm bia mới hài lòng gật đầu. Nhìn qua Cổ Lực, Vương Lăng liền kéo lấy gã chỉ tay vào trước mộ hai người nói:
- Đây là cha mẹ của ngươi đấy, mau quỳ lạy đi.
Nghe không hiểu nhưng thấy Vương Lăng mặt nghiêm nghị đè người mình xuống, Cổ Lực theo hành động bản năng dập đầu mấy cái. Nhìn vẻ mặt ngu muội của Cổ Lực liền biết là gã không hiểu gì, Vương Lăng cũng đành chịu.
Tiêu tốn hơn nửa ngày khai quật lấy dòng linh dịch này tạo thành một cái hồ linh tuyền, từ trong lòng linh tuyền phát ra ánh sáng màu xanh tỏa ra khắp động. Vương Lăng vui vẻ cởi đồ nhảy xuống hồ tắm táp, quả nhiên cả người thoải mái hơn nhiều, chỉ là dù tắm trong này nhưng cũng không giúp ích cho việc tu luyện đột phá, vì đặc tính của linh tuyền này chủ yếu là chữa bệnh, dược tính cũng không quá mạnh mẽ, ước tính ngâm trong này năm mới giúp hắn đột phá nguyên hồn cảnh, còn lâu hắn mới chịu.
Nếu không phải vậy thì đôi phu phụ kia có thể sống dài dài rồi. Bất đắc dĩ Vương Lăng phải tắm táp cho Cổ Lực, tóc tai gã bù xù dinh dính chả biết chưa tắm bao lâu rồi làm hắn không khỏi than ngắn thở dài:
- Ngồi im một chút đi, ta trước đây chưa từng phục vụ nam nhân nào đâu đấy, mà ngươi lại không phải mỹ nữ, thật là làm ta khó chịu.
Dùng dao ngắn cắt gọn tóc dài cùng bộ râu, Cổ Lực liền trở thành một thiếu niên bảnh bao, uy mãnh vô cùng, mặt mày còn già hơn Vương Lăng nhiều nhưng chỉ ngu ngơ như đứa bé con, Vương Lăng tự hỏi chả biết tên này làm sao sống sót thời gian qua.
Hơn một tuần sinh sống tại lòng linh tuyền, Vương Lăng gân cốt bị tổn hại do nghịch hành kinh tuyến đều được linh tuyền chữa khỏi, từ giờ hắn không còn e ngại phải quá cẩn thận dùng linh lực trong người, có thể nói cơ thể hắn bây giờ không khác ma nhân là mấy, tùy ý hấp thu dị chủng linh khí các loại, quanh người hắn còn toát ra một cỗ khí tà dị ngày càng nồng đậm làm mị lực của hắn đối với nữ nhân càng gia tăng.
Cổ Lực cũng nhờ thông qua linh tuyền mà tu luyện vô cùng mau lẹ, mới cách đây không lâu chỉ là kẻ không biết tu luyện nhưng với thể chất đặc thù cùng việc từ nhỏ săn bắt ma thú nhỏ lớn lên có sẵn tiềm chất, gã mau chóng hấp thu mãnh liệt dược tính của linh tuyền tiến thăng hóa linh cảnh đỉnh cấp, nếu so ra thực tế sức lực của gã bây giờ không phải là nhìn vào cảnh giới mà đo đếm, dù cho Vương Lăng bây giờ dùng toàn lực phát một chưởng vào người gã cũng không làm Cổ Lực bị thương gì nghiêm trọng, chỉ là ngã ra đất mà lăn lộn một chút.
Như người ta thường nói “Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”. Vương Lăng cực lực dạy Cổ Lực đọc viết mà phải hơn trăm lần gã mới tạm thời ghi nhớ vào đầu, như vậy cũng thật quá tốn sức.
Không thể cứ ngây ngốc một chỗ nơi này được, Vương Lăng quyết định phải tiếp tục thực chiến càng nhiều càng tốt, bão cát bên ngoài cũng đã sớm tan, trời nhu hòa trở lại chỉ là không thoát khỏi sắc u tối.
Không muốn cơn bão khác lại tới nên sớm rời đi mới tốt, dù sao hắn cũng dành thời gian quá đủ ở đây rồi. Đặt một cấm chế cơ bản đẩy lui yêu thú, hắn có chút quyến tiếc nhìn vào linh tuyền, xem ra cũng không thể mang nó đi, Cổ Lực dù sao từ nhỏ sinh ra lớn lên ở chỗ này đâu dễ dàng chịu rời đi, Vương Lăng phải dùng vũ lực kéo gã đi mới có tác dụng.
Lúc đầu còn dãy giụa mãnh liệt, nhưng rất nhanh sau khi nhìn thấy khung cảnh bên ngoài vẻ háo hức lại hiện lên, Cổ Lực không cần hắn lôi kéo hí hửng chạy đuổi theo vài con yêu thú. Vương Lăng mặc kệ gã nhìn ngó tứ phương tám hướng, nơi này không hề có chút đầu mối để phát hiện phương hướng, hắn chỉ đành phải nhìn theo vài con yêu thú mà chạy theo đó mà thôi.
Đi cũng được khá lâu, chặt chém được vài chục con Sa Kim Phong Yết, loại này yêu thú cấp cao kỳ hình dạng như bọ cạp khổng lồ màu vàng lại có nộc độc khó đoán, tốc độ di chuyển khá nhanh chui lủi dưới nên đất, chỉ là Vương Lăng tốc độ xuất kiếm quá nhanh không cho nó có cơ hội phòng thủ, dù cho sức phòng vệ của nó cũng là vô cùng yếu ớt rồi. Đây cũng là cơ hội cho Cổ Lực rèn giũa kỹ năng chiến đấu, có Vương Lăng ở đây dễ dàng giúp gã tránh né kích độc của Sa Kim Phong Yết..
Uống cả một bình nước đầy mới giải tỏa cơn nóng tỏa ra, dù không có mặt trời nhưng nơi này vẫn rất là nóng, Vương Lăng nấp gần một tảng đá ngã người ra, một hồi Cổ Lực liền mang về cho hắn một cái túi vải màu vàng thêu hoa văn hoa bướm khá bắt mắt, Vương Lăng nhìn vào không khỏi thắc mắc hỏi Cổ Lực:
- Ngươi tìm thấy cái túi này ở đâu.
Cổ Lực chỉ tay về một hướng bên phải rồi chạy đi mất hút, Vương Lăng mau chóng đuổi theo. Đi đến nơi Vương Lăng cảm thấy không ổn nhanh chóng túm lấy cổ áo của Cổ Lực núp xuống. Nhìn xuống dưới kia, từ vị trí mỏm đá cao Vương Lăng có thể nhìn ra hai đoàn người đang giáp mặt.
Một bên ăn mặc khá đơn giản, nhìn như dân thôn quê, tầm nam nữ. Ở trước mặt bọn họ là người khác, nam nữ mặc y phục của tông phái nào đó, nhìn xem ra toàn là kiểu bộ ta đây con ông cháu cha, thái độ kiêu ngạo. Từ khoảng cách này thì không thể nghe rõ ràng, hắn quay qua chỗ Cổ Lực dặn kỹ:
- Ở yên đây, nếu dám đi lung tung ta cho nhịn đói đấy.
Vương Lăng bộ dáng cầm một chiếc bánh mà ăn ngấu nghiến xé toang, trải qua mấy ngày này Cổ Lực hiểu rõ đây là lời đe dọa kinh khủng nhường nào, ngoan ngoãn rũ xuống ngồi im nghe lời. Vương Lăng cười nhạt an tâm tiến tới gần hơn. Nhìn tình hình kia thì xem ra dù đông người hơn nhưng đám người thô sơ kia đang bị ép thế rõ rệt.