"May mà cậu không nắm tay tôi." Trình Thiên bỏ lại một câu, rồi quay đi.
Hoàng Ngôn gãi gãi mũi, vậy là bỏ qua cho mình sao? Mà có khi nào cậu ta xưng "tôi" với mình đâu, kết quả là hôm sau, cậu bạn nào đó bị bắt phải dọn phòng thí nghiệm của trường, lần sau cậu ta mà xưng "tôi" thì ta đây nên chuẩn bị tinh thần trước, nhưng sau đó thì lại có đãi ngộ tốt hơn, ừm... Hình như ta có sở thích bị ngược.
...
Trình Thiên đứng dậy lấy một tấm chăn mỏng đắp cho Như Băng, sau đó cầm điện thoại, gọi đi:
"Ngôn, cậu giúp mình một việc..."
"..."
Như Băng dần mở mắt ra, nhìn trên giường đã trống không, trên người nàng còn xuất hiện thêm một tấm chăn mỏng.
Là nam thần đắp cho nàng à? Nàng vội cột tóc lại đi xuống lầu.
Nghe thấy từ phía bếp có tiếng động, nàng chạy vào xem thử, không ngờ lại thấy nam thần trên người đeo tạp dề, đang chiên trứng ốp la thao tác khá là thuần thục, cảnh tượng này cũng thật mãn nhãn a.
Trình Thiên cảm nhận được có người đứng ở cửa phòng bếp, "Em dậy rồi sao? Trong phòng tắm tầng trệt tôi có để bàn chải và khăn tắm mới rồi, vừa lúc tôi cũng sắp nấu xong, em vệ sinh xong thì ra ăn sáng."
"À, dạ cảm ơn đàn anh." Nói xong Như Băng vội chạy vào phòng tắm.
Xong xuôi nàng ta đi tới ngồi vào bàn ăn trong bếp.
Trình Thiên bưng ra một tô mì với trứng ốp la, thêm một dĩa rau cải đặt trước mặt Như Băng:
"Thật ngại quá, tôi chỉ biết nấu mì với trứng."
Như Băng nhìn tô mì bắt mắt trước mặt, nam thần đây là nấu đồ ăn sáng cho nàng thật à? "Không sao, được đàn anh nấu đồ ăn cho thật vinh hạnh cho em rồi."
Trình Thiên lại bưng ra một tô cháo nữa, lần này là đặt trước mặt của mình, cởi tạp dề ra treo lại chỗ cũ, rồi ngồi xuống ghế.
"Tôi thấy trên bếp có cháu nấu sẵn, em đã nấu cho tôi, tôi vẫn là nên đáp lễ cho em." Trình Thiên nhìn vào tô mì trước mặt Như Băng.
Là đồ đáp lễ đó, làm nàng còn tự đa tình.
Như Băng nhìn tô mì trước mặt mình thầm nhủ. Nàng cầm đũa lên nếm thử.
"Như thế nào?"
"Rất ngon đó." Như Băng còn khoa trương giơ ngón cái lên, gần bằng công phu nấu mì của bà Ngoại nàng, không ngờ nam thần nấu mì lợi hại như vậy.
"Đây là lần đầu tiên tôi nấu cho người khác."
"Khụ... khụ..." Như Băng bị sặc lợi hại.
Nam thần à, trời đánh còn tránh bữa ăn đó, mà câu nói của anh còn tác động mạnh mẽ hơn cả trời đánh a.
Trình Thiên vội đưa cốc nước cho nàng, "Không sao chứ?"
Như Băng cầm cốc nước lên uống, bình ổn lại hơi thở, cười khan hai tiếng: "Em không sao, đàn anh cũng ăn đi."
"Mùi vị rất giống lần trước, lần đó cũng là do em nấu sao?"
Như Băng chợt nhớ tới bữa cơm lần trước, "Không phải ạ, lần đó là do bà Ngoại em nấu, có phải đúng như em nói, không khiến đàn anh thất vọng phải không?"
"Đúng vậy, rất ngon."
"Hôm qua sao em lại xuất hiện ở đó."
"À... Em đi xin việc làm thêm đó ạ, không ngờ lại bị lạc còn gặp phải kẻ xấu, nhưng em đã thoát được rồi, sau đó thì gặp đàn anh ở đó."
"Ừ... Em đang cần tiền?"
"Em chỉ muốn kiếm thêm tiền tiêu vặt thôi, may mắn lắm mới tìm thấy một công việc bản thân có thể làm được, nhưng lại vuột mất rồi, giờ chắc họ đã tìm được người rồi." Giọng Như Băng hơi tiếc nuối.
"Em có thể giúp tôi một việc không?"
"Việc gì thế, nếu có thể dĩ nhiên em sẽ giúp đàn anh vô điều kiện." Việc gì mà có thể làm khó anh ấy nhỉ?
"Làm đầu bếp cho tôi."
"Gì cơ?" Như Băng như không tin vào tai mình, mở to mắt nhìn người trước mặt.
"Làm đầu bếp cho tôi, dĩ nhiên không phải vô điều kiện, tôi sẽ trả lương cho em."
"Cái này... Có thể để em suy nghĩ được không." Cái nay thật đột ngột quá a.
"Được, đây là danh thiếp của tôi, tôi sẽ soạn trước hợp đồng rồi gửi qua email cho em..." Trình Thiên đặc danh thiếp lên bàn.
Như Băng cầm lấy danh thiếp trên bàn.
Nguyễn Trần Trình Thiên, Tổng giám đốc công ty dược xx...
Công ty này không phải cái công ty mà nàng tham quan hôm qua sao? Anh ấy thật là...
"Cái đó... Đàn anh... Anh là Tổng giám đốc của công ty này?" Như Băng chỉ vào hàng chữ trên đó để trước mặt anh, cất giọng như không thể tin, anh ấy mới chỉ là sinh viên năm ba nha, vậy mà đã có công ty riêng còn quy mô như vậy, không những thế lại còn là Tổng giám đốc, trang thiết bị công ty đó thuộc hàng thượng đẳng đó, anh ấy là thần thánh phương nào vậy?
"Ừ."
"Đàn anh thật lợi hại."
"Ăn xonng thì ghi lại Email và số điện thoại của em."
"Vâng."
...
Sau khi ăn xong, Như Băng chạy đi lấy balo của mình, từ trong lấy ra giấy ghi nhớ và một cây bút bi, viết viết lên đó, xé miếng giấy đó ra đưa cho Trình Thiên.
Trình Thiền cầm lấy tờ giấy, "Để tôi đưa em về."
"Không cần đâu ạ, đàn anh vừa mới khỏi bệnh, nên nghỉ ngơi thêm đi, em bắt taxi về được rồi."
"Vậy cũng được."
Bên A: Nguyễn Trần Trình Thiên, người thuê đầu bếp.
Bên B: Lê Hàn Như Băng, người được bên A thuê làm đầu bếp.
...
Nội dung hợp đồng,
Điều : Lịch học ở trường sẽ không tiện cho bên B nấu bữa trưa vì thế bên B chỉ cần nấu bữa tối là được, về thời gian thì bên B có thể quyết định.
Điều : Nếu ngày nào không đến được thì thông báo trước cho bên A, ngược lại nếu bên A đi công tác bên A cũng sẽ thông báo trước cho bên B ngày đi và ngày về.
Điều : Việc đi lại, bên B cứ bắt taxi tới nhà bên A, phí taxi bên A sẽ cộng vào tiền lương của bên B, bên B hàng tháng tổng hợp lại chi phí phát sinh cho công việc.
Điều : Việc mua đồ dùng hay những thứ cần thiết cho việc nấu ăn đã có người lo, nếu bên B cần thêm thứ gì thì ghi chú lại.
Điều : Về món ăn, bên B có thể nấu món gì tùy thích chỉ là bên A không thích ăn ngọt với những món ăn có vị đắng hay quá cay.
Điều : Sau khi nấu xong thì bên hãy bỏ vào hộp giữ ấm rồi gọi qua số trợ lý của bên A (đây là số anh ta xxxxxxxx), giao đồ ăn cho người này.
Điều :...
Điều :...
...
Tiền lương: ba trăm ngàn đồng một bữa ăn.
Tôi mong nhận được câu trả lời sớm nhất từ em,
Nguyễn Trần Trình Thiên.