Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

chương 121: 121: chán nản

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ sau khi bản thiết kế được lấy lại việc làm ăn của Dương Thị ngày càng thuận lợi.

Chỉ sau một tháng sản phẩm mới đã ra mắt và chiếm lĩnh thị trường, hết thảy nhân viên trong công ty đều vui mừng khôn xiết, nhất là bộ phận thiết kế.

Phùng Mỹ Liên và Diệp Lộ Khiết đã bị đuổi việc rồi nên không khí trong văn phòng cũng thoải mái hơn, không còn căng thẳng nữa.

Bây giờ chỉ còn một chướng ngại duy nhất là Lê Nhật Hạ thôi.

Nhưng cô ta cũng không còn kiêu căng hống hách như trước.

Có lẽ là do e dè thân phận của Trương Tuyết Y nên mỗi lần thấy cô Lê Nhật Hạ đều vòng qua đường khác để đi.

Tình cảm của Trương Tuyết Y và Dương Nhất Thiên cũng ngày càng tốt hơn, cuộc sống gia đình vô cùng hoà hợp và hạnh phúc.

Do Dương Thị vừa ra mắt sản phẩm mới nên tình hình công ty vô cùng bận rộn, Dương Nhất Thiên cũng vậy, ngày nào anh cũng đi làm từ sáng sớm, đến tối muộn mới trở về nhà, có hôm trở về người anh còn nồng nặc mùi rượu.

Dương Nhất Thiên còn phải bay sang nơi khác để kí kết hợp đồng với đối tác, một ngày quả thật không ngủ đủ sáu tiếng.

Trương Tuyết Y vì lo lắng cho anh nên đã bắt đầu học cách làm việc nhà và nấu nướng.

Cô đã biết nấu ăn kể từ khi ở nước ngoài nhưng trình độ vẫn còn rất xanh và non.

Nhưng thật may mắn vì sau một tháng luyện tập thì các món ăn do cô chế biến đã ngon hơn rất nhiều.

Cherry và Dưa Hấu kể từ đây cũng không cần phải tra tấn dạ dày của mình nữa.

Ngày hôm ấy Trương Tuyết Y vẫn tới công ty như thường ngày, nhưng chỉ vừa mới ngồi được năm phút thì Sở Tiêu đã hớt hả chạy vào, trên tay cầm một tờ giấy thông báo.

"Chị, chị ơi, công ty tổ chức đi chơi này, chị có đi không?"

Trương Tuyết Y nghi hoặc cầm tờ giấy ấy lên rồi bắt đầu đọc, là thông báo cho cuộc đi chơi thường năm của công ty, thời gian là hai tuần sau, có tất cả mười địa điểm, nhân viên có thể tuỳ ý chọn lựa địa điểm mình muốn đi rồi đăng kí.

Nổi bật nhất chính là chuyến đi tới vùng biển ở ngoại ô rồi ở lại trên một du thuyền sang trọng thuộc quyền sở hữu của Dương Thị.

Nhưng nếu muốn đi tới đây bắt buộc phải đóng thêm tiền, bởi vì chuyến đi này chỉ dành riêng cho các lãnh đạo cấp cao trong công ty.

Sở Tiêu lập tức chỉ vào đấy rồi hào hứng nói.

"Chị, hay là bọn mình đóng thêm tiền để ngồi lên chiếc du thuyền này đi! Dương Tổng cũng ở trên chuyến đi này đấy."

Cô nhìn chằm chằm tờ thông báo một hồi lâu rồi hỏi.

"Tiểu Tiêu, chuyến đi chơi này có bắt buộc không vậy?"

Sở Tiêu ngay lập tức lắc đầu.

"Không bắt buộc, nhưng mà đừng nói chị không đi đấy nhé? Đi đi chị ơi, phí lắm, không đi cũng không được hoàn tiền đâu, chuyến đi này cũng rất có giá trị đấy, đã thế nếu đi còn được tặng thêm quà lưu niệm nữa chứ!"

Cô bé bắt đầu ôm chặt lấy cánh tay cô rồi nhõng nhẽo.

Trương Tuyết Y thở dài, cô cũng muốn đi lắm chứ, đã thế còn có Dương Nhất Thiên, nhưng nỗi ám ảnh khi xưa cô vẫn không thể nào vượt qua được.

"Chị sẽ suy nghĩ thêm rồi quyết định sau vậy."

"Vâng." Sở Tiêu gật đầu hài lòng, ngồi xuống rồi len lén quan sát biểu cảm của Trương Tuyết Y.

Cả ngày hôm ấy Trương Tuyết Y hoàn toàn không tập trung được vào công việc, trong đầu chỉ luẩn quẩn hình ảnh tờ thông báo du lịch.

Đợi đến lúc tối về, chờ khi các con đã ngủ cô mới nằm xuống giường rồi hỏi anh.

"Nhất Thiên à, công ty chuẩn bị tổ chức đi chơi cho nhân viên à?"

Dương Nhất Thiên lúc này vừa mới bước ra từ nhà tắm, tóc anh vẫn còn ướt, một vài giọt nước nhỏ xuống vai trông rất quyến rũ.

Anh lau khô đầu, mặc lại áo rồi nằm xuống cạnh cô.

"Đúng vậy, em tính đăng kí đi đâu? Nếu chưa chọn được thì đi cùng anh đi, anh sẽ đăng kí giúp em."

Dương Nhất Thiên mỉm cười, nghịch nghịch đôi bàn tay thon dài của cô.

Trương Tuyết Y ngập ngừng giây lát sau đó mới nói.

"Em có thể không đi không?"

"Sao vậy? Không thích đi à?"

Cô khẽ lắc đầu, bĩu môi làm nũng.

"Không phải, em lười đi lắm, vả lại chúng ta cũng không thể đi chơi mà bỏ lại hai con ở nhà được."

Anh mỉm cười xoa đầu cô.

"Không sao, chúng ta sẽ mang hai đứa đi cùng."

"Anh đùa sao, anh không sợ người khác phát hiện ra anh đã có con à?"

Dương Nhất Thiên ôm Trương Tuyết Y vào lòng, vuốt ve tấm lưng trần của cô.

"Y Y, chuyện chúng ta có con sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết, chẳng lẽ em không muốn công khai à?"

Cô vùi mặt vào sâu trong ngực anh, nét mặt có chút chần chừ.

"Nhất Thiên, có thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa được không? Hiện giờ em vẫn chưa muốn công khai..."

Ngay khi Trương Tuyết Y dứt lời cả người Dương Nhất Thiên bỗng khựng lại, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia thất vọng, anh mỉm cười chua chát, sau đó đè cô nằm ngửa ra rồi xâu xé đôi môi nhỏ mềm mại kia.

Trương Tuyết Y cũng biết anh đang giận nên rất ngoan ngoãn nằm im trên giường, nhắm tịt mắt, há miệng ra nghênh đón nụ hôn nồng nàn.

Nhưng hôm nay Dương Nhất Thiên thật sự rất thô bạo, anh dường như mất hết lí trí, cắn xé môi cô một cách tàn nhẫn, một tay khác còn luồn vào áo rồi mạnh bạo bóp lấy vòng một của cô.

"Á á á!"

Trương Tuyết Y cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, thét lên một tiếng, đôi môi anh đào cũng bị cắn đến chảy máu, mắt cô ngập nước, tưởng chừng như một phút nữa những giọt lệ ấm nóng sẽ chảy ra ngoài.

Tiếng thét của Trương Tuyết Y cuối cùng cũng đem lí trí của Dương Nhất Thiên quay về, anh dừng tất cả hành động của mình lại, tắt đèn đi rồi đặt một nụ hôn ân hận lên trán cô.

"Y Y, anh xin lỗi, em ngủ trước đi, anh lên sân thượng hóng gió một chút."

Dương Nhất Thiên nói xong liền bước xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa rồi đi ra khỏi phòng.

Trương Tuyết Y tủi thân nhìn theo, cô lau nước mắt rồi sụt sịt vài cái.

Không phải cô không muốn công khai chuyện tình cảm nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, khi nào cô được thăng chức nhất định sẽ cầu hôn anh, hiện bây giờ sức lực cô vẫn không có nhiều, nếu kết hôn sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng cho anh mà thôi.

Trương Tuyết Y không muốn dựa vào hào quang đại tiểu thư Trương Gia của mình, cô muốn có được thành công trong sự nghiệp bằng chính sức lực của bản thân, nhưng đặc biệt là Dương Nhất Thiên không nhúng tay vào.

Mặc dù biết cơ hội được thăng chức trong khoảng thời gian ngắn là rất khó.

Người bình thường muốn cũng phải phấn đấu từ năm đến sáu năm, thậm chí có người cống hiến sức lực cho công ty cả gần mười năm mà mãi vẫn không được chứ nói gì đến việc Trương Tuyết Y chỉ mới vào làm chưa đầy một năm.

Cô thở dài, tâm trạng như bị tụt dốc không phanh.

Trương Tuyết Y nằm xuống giường rồi trùm chăn lên nhưng trằn trọc một hồi lâu vẫn không thể ngủ được.

Một lát sau cô bắt đầu đứng dậy rồi đi lên sân thượng hóng gió cùng Dương Nhất Thiên.

Anh đang đứng dựa vào lan can, lưng quay về phía này, nhìn từ đằng sau hoàn toàn không thấy được vẻ mặt.

Trên tay anh đang cầm một điếu thuốc, ánh lửa lập loè phát sáng trong màn đêm, làn khói mờ mờ ảo ảo bao lấy khuôn mặt góc cạnh.

Trương Tuyết Y khẽ nhíu mày, nhanh chóng đi lại rồi giựt phăng điếu thuốc, lấy chân đạp lên nó một cách tàn nhẫn.

Dương Nhất Thiên giật mình nhìn cô.

"Y Y, em chưa ngủ à?"

Trương Tuyết Y bĩu môi, tức giận nói với anh.

"Nhất Thiên, anh cai thuốc đi!"

"Sao vậy?"

"Em ghét mùi thuốc lá!"

Từ lúc quay lại Trương Tuyết Y chưa thấy anh hút thuốc thêm lần nào nên cứ tưởng anh cai thuốc rồi, nào ngờ đâu hôm nay lại bắt gặp.

"Được."

Dương Nhất Thiên không một chút do dự mà gật đầu đồng ý, hạnh phúc nhìn người con gái trước mặt mình, một giây sau liền kéo cô ra phía trước rồi ôm lấy cô từ đằng sau, đầu khẽ tựa vào bả vai trắng ngần.

"Sao em lại lên đây vậy? Thiếu hơi anh nên không ngủ được à?"

Trương Tuyết Y lặng lẽ dựa vào người anh, nỉ non.

"Nhất Thiên, em cảm thấy chán nản quá..."

Dương Nhất Thiên siết chặt đôi tay của mình, cắn một cái vào vai cô như để cảnh cáo, anh mắt anh thoáng lên một tia sợ hãi, giọng nói chứa đầy vẻ bất lực.

"Y Y, anh tôn trọng quyết định của em, anh sẽ không bắt em công khai chuyện tình cảm của chúng ta nữa, em muốn giấu bao lâu cũng được, nhưng làm ơn...!đừng bỏ rơi anh..."

Trương Tuyết Y quay người lại rồi ôm chầm lấy Dương Nhất Thiên, cọ cọ mặt vào ngực anh.

"Ý em không phải vậy, anh đừng hiểu lầm.

Em chưa bao giờ có ý định chia tay với anh.

Nhất Thiên, em sẽ cùng anh và con tham gia chuyến du lịch sắp tới của công ty, anh cũng có thể công khai chuyện của chúng ta."

Dẫu có như thế nào thì sự nghiệp cũng không quan trọng bằng gia đồng được, vả lại cô cũng không muốn làm Dương Nhất Thiên thất vọng nên lần này cô sẽ nghe theo ý anh.

Dương Nhất Thiên cảm động ôm cô vào lòng.

"Cảm ơn em."

Trương Tuyết Y bắt đầu cười khì khì rồi nói đùa.

"Anh à, đáng lí ra anh phải mong em không đi chứ, nếu em không đi thì không phải sẽ tiết kiệm cho công ty một khoản tiền sao?"

Dương Nhất Thiên phì cười, cốc đầu cô một cái.

"Đồ ngốc, số tiền đó là do công ty đối tác tài trợ, em không đi sẽ càng lãng phí hơn đấy."

"Xì, vậy sao anh không nói sớm hơn vậy, làm em cứ đắn đo mãi."

Trương Tuyết Y bĩu môi, tặng cho anh một nụ hôn.

Hai nguồn quấn quýt thêm sân thượng một hồi rồi mới về lại phòng.

Truyện Chữ Hay