Mặt trời chói chang nhô lên cao, dương liễu hai bên quan đạo cành nhánh khoan thai rủ xuống.
Một đám dân chạy nạn độ hơn mười người đang chầm chậm di chuyển trên đường, trong đó toàn bộ đều là lão phụ yếu nhược, tuyệt không có một vị trung niên nam tử nào, khiến cho đám người thoạt nhìn so với những nhóm khác càng thêm chật vật đáng thương.
Thỉnh thoảng có người nào đó ngã xuống, rồi lại gắng chút tàn lực đứng lên, ai cũng biết, trong hoàn cảnh không một miếng nước một mảnh lương thế này, nếu ngã xuống mà không đứng dậy, vận mệnh bọn họ chỉ có một kết cục duy nhất là tử vong.
“Khát quá…khát…” Một lão nhân lại vừa ngã xuống, hắn động vài cái, rốt cuộc kiệt sức không đứng dậy được, chỉ có thể liếm đôi môi khô nẻ đã nứt ra, sau đó ngửa mặt lên trời nhìn lá liễu thì thào tự nói, thần trí đã có chút mơ hồ.
“Lỗ gia gia…Lỗ gia gia người đừng như vậy, chúng ta đi một đoạn nữa, có lẽ phía trước còn có thôn trấn có thể cho chúng ta xin được ngụm nước.” Một thiếu niên ước chừng mười bốn mười lăm tuổi ngồi xuống bên người lão nhân không ngừng cổ vũ hắn, còn vươn đôi tay gầy gò định kéo hắn lên.
Thiếu niên có gương mặt trái xoan, mặc dù cằm gầy nhọn, song ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần vẫn khiến cho y có một cỗ phong tư động lòng người. Không ai có thể tin thiếu niên này chính là người dẫn đầu đám dân chạy nạn.
Cơn khát cực độ làm cho mọi người đều lãng quên cái bụng đói đang réo vang. Hiện tại chỉ cần một chén nước, chính là đã ban cho bọn họ ân huệ lớn nhất trong đời.
Tiếng vó ngựa vang lên từ đằng sau, thiếu niên quay đầu lại, một cỗ xe xa hoa thắng vào mười sáu con ngựa hoặc đen tuyền hoặc trắng tinh đang tiến đến, đoạt hết ánh nhìn của y. Mặc dù không biết mười sáu con hãn huyết bảo mã này quý giá đến nhường nào, nhưng tư thế mạnh mẽ lao đi đầy oai hùng như vậy cũng đã làm cho y hâm mộ không thôi.
Xe ngựa phóng qua đám dân chạy nạn, rồi ngừng lại ở trước mặt bọn họ.
Mành xe hoa lệ kéo lên, một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài nhảy xuống. Phía sau hắn là hai gã ngân y nhân, trên mặt không chút biểu tình nhìn đám người quần áo tả tơi, chỉ có đám dân chạy nạn bên này đang kinh ngạc.
Tiểu nam hài ngẩng cao đầu, có chút kiêu ngạo chạy đến, ánh mắt xem thường xẹt qua mặt mỗi người, rốt cuộc nhìn thấy thiếu niên còn chưa nâng được Lỗ gia gia đứng dậy kia, mắt hắn đột nhiên sáng lên.
“Ngươi tên là gì?” Nam hài chỉ cao đến nửa người thiếu niên bước tới bên cạnh y, một đôi con ngươi sáng rực nhìn chằm chằm, thái độ cao cao tại thượng làm cho lông mày thiếu niên trong chớp mắt hơi nhíu lại.
“Ly Lạc.” Dù có bất mãn, thiếu niên vẫn dốc sức dùng giọng điệu ôn hòa trả lời, thái độ y bình tĩnh đúng mực, mặc cho bộ dáng mệt mỏi, vẫn toát ra một cỗ khí chất vô hình. Hai người áo trắng phía sau nam hài nhìn thoáng qua, đều lặng lẽ gật đầu.
“Ly Lạc.” Bé trai thì thào lặp lại một lần, sau đó một phen kéo kéo Ly Lạc nói: “Ta tên gọi Hiên Viên Chiếu, hứng thú chính là thu thập mỹ nhân, ngươi lớn lên rất phù hợp với tiêu chuẩn mỹ nhân ta định ra, ta muốn mua ngươi.” [Ta khoái cái chí hướng vĩ đại của Chiếu nhi!]
Rõ ràng chỉ là một tiểu oa nhi năm sáu tuổi, giọng điệu đã nhuốm mùi ăn chơi trác táng, giống như tên công tử nhà giàu đi càn rỡ cưỡng đoạt dân nữ.
“Xin lỗi, không bán.” Ly Lạc chán nản đẩy Hiên Viên Chiếu ra: “Ngươi bao nhiêu tuổi? Răng đã mọc đủ chưa còn không biết, thế mà đã học được thói con nhà phú quý, này cũng xem như thiên tài đi.”
Bởi vì quốc gia diệt vong, gian thần hãm hại khiến cho cả nhà bỏ mạng, bản thân trở thành dân chạy nạn, thiếu niên không kìm được châm chọc.
“Lớn mật, ngươi bất quá chỉ là một tên dân đen, dám chế giễu tiểu vương gia của chúng ta.” Một trong hai ngân y nhân hừ lạnh một tiếng, nhất thời khiến cho mấy người phụ nhân nhát gan run rẩy ôm lấy nhau.
“Cái gì? Dám chế giễu ta, lá gan thật không nhỏ.” Hiên Viên Chiếu cũng bắt chước kêu lên, nghĩ nghĩ một chút rồi quay đầu lại hỏi: “Bình Tam, chế giễu nghĩa là gì?”
“Khụ khụ, chế giễu chính là…” Bình Tam ho khan hai tiếng: “Khởi bẩm tiểu vương gia, chế giễu chính là…Chính là câu nói sau này tiểu vương gia sau này sẽ thường xuyên nghe thấy.”
“Quên đi, quên đi.” Hiên Viên Chiếu vung tay lên, một chiếc quạt giấy chế tạo tinh xảo liền xuất hiện trong tay hắn, hắn phe phẩy mấy cái, đại khái cảm giác động tác này rất tiêu sái, bất quá bởi vì tuổi còn nhỏ, chỉ hiện ra vẻ đáng yêu hết sức, hoàn toàn không có nửa điểm tiêu sái lộ ra.
“Nể tình ngươi là một tiểu mỹ nhân, ta không cùng ngươi so đo.” Hiên Viên Chiếu phất tay áo nhỏ nhắn: “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền ngươi mới bằng lòng bán mình cho ta?”
Ly Lạc nhìn Hiên Viên Chiếu tràn ngập tự tin, lại nhìn lão phụ yếu nhược bên người, cúi đầu nghiêm túc cân nhắc trong chốc lát, rồi đột ngột ngẩng lên, quả quyết nói: “Ta không cần tiền, nếu ngươi có thể an trí thỏa đáng cho bọn họ, để cho họ nửa đời sau không phải lo ăn lo mặc, ta liền đi theo ngươi.”
“Thật vậy không? Không phải lo ăn lo mặc là ý gì? Ngươi nói đi, ta nhất định sẽ làm theo.” Hiên Viên Chiếu hết sức phấn khởi nói, dù sao đây chính là tiểu mỹ nhân đầu tiên hắn mua được, trước kia chưa từng có mỹ nhân nào coi lời của hắn là thật.
“Chính là ngươi để cho bọn họ sau này có chỗ ở, có thể ăn no mặc ấm.” Ly Lạc đứng dậy, cẩn thận quan sát Hiên Viên Chiếu, y không thể tin nam hài này thật sự đồng ý vì mua mình mà tiếp nhận từng ấy dân chạy nạn.
“Bình Nhị, chuyện này giao cho ngươi.” Hiên Viên Chiếu xoay người phân phó cho một ngân y nhân: “thôn trang của đại ca ở ngay phía trước không xa đây, ngươi đem hết thảy những người này đến đó, dựa theo lời mỹ nhân mà làm.”
Hắn nói xong bèn kéo tay Ly Lạc: “Đi, chúng ta lên xe.”
“Hắn nói thật đấy chứ?” Ly Lạc lấy cớ muốn cùng mọi người nói chuyện, để cho Hiên Viên Chiếu lên xe trước. Nhìn thấy bóng lưng hắn vào xe, y vẫn có chút không thể tin được, chỉ có thể thỉnh giáo hai người áo trắng bên cạnh.
“Là thật.” Bình Nhị gật đầu: “Các ngươi là người Hạ triều à? Nghe nói Hạ triều nửa năm trước mới bị nước khác tiêu diệt, sau đó lại gặp hạn hán.Chúng ta trên đường đến đây đã gặp rất nhiều dân chạy nạn.”
Thiếu niên cười khổ gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói: “Hiên Viên Chiếu kia…Chính là tiểu vương gia, hắn…Tuổi hắn còn nhỏ mà đã học theo bộ dáng của ai vậy?” [Rõ ràng là bé thần đồng mà, mới tuổi đã dụ được người khác yêu mình rồi đó thôi, hé hé!]
Lúc này đổi lại là hai người ngân y nhân cười khổ: “Chúng ta cũng không biết, nghe nói là trời sinh, ngươi là mỹ nhân đầu tiên hắn mua được.”
“Ly Lạc, sao ngươi còn chưa lên?” Hiên Viên Chiếu kêu to, Ly Lạc bất đắc dĩ đành lên xe. Đám dân chạy nạn cũng được Bình Nhị, Bình Tam cho phép ngồi ở trước sau xe ngựa. Cũng may đối với mười sáu con hãn huyết bảo mã, mấy chục con người gầy như que củi căn bản không thể tính là gánh nặng gì.
“Ly Lạc, phía trước chính là phong cảnh Lộc quốc, thôn trang của đại ca ta ở ngay biên giới, đem mấy tên chướng mắt này ném ở đó xong ngươi cùng ta trở lại kinh thành. Từ nay về sau ngươi chính là thê tử của ta.” Hiên Viên Chiếu kiêu ngạo tuyên bố.
“Thê…thê tử?” Ly Lạc choáng váng: “Ta…ta là nam nhân ngươi có biết không, nam nhân không thể cùng nam nhân lập gia đình.”
“Ta mặc kệ, từ nhỏ ta đã lập chí muốn tìm mỹ nhân đẹp nhất làm thê tử, đương nhiên mỹ nhân kém hơn có thể làm thiếp, chí hướng của ta là lấy một thê tử, sau đó lại nạp một trăm tiểu thiếp, đến lúc đó so với hoàng đế ca ca chỉ có bảy mươi hai phi còn nhiều hơn.”
“Này…Đây là do ai dạy cho ngươi?” Đầu Ly Lạc bắt đầu trướng lên, y tựa hồ đã đem chính mình bán cho một người…không nên bán.
“Điều này còn cần phải dạy sao? Ta mặc dù còn nhỏ, cũng là nam tử hán đại trượng phu, ca ca từng nói, nam tử hán đại trượng phu nên có chí hướng kiên định, sau đó phải hoàn thành chí hướng có một không hai của mình, chí hướng của ta chính là lấy được một trăm lẻ một mỹ nhân.”
Hiên Viên Chiếu một hơi bộc lộ hào khí can vân của mình, mà Bình Nhị Bình Tam trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, tiểu vương gia thật khiến cho Bình vương phủ mất mặt không phải ít a.
“Nhưng ta không thể tính là mỹ nhân, chờ ngươi trưởng thành sẽ phát hiện, trên đời này mỹ nhân có trăm nghìn vạn người, mỗi người so với ta đều đẹp hơn nhiều, bởi vì dù sao ta cũng là nam nhân, không thể xinh đẹp như nữ nhân, tựa như gà rừng mái vĩnh viễn cũng không xinh đẹp như gà rừng trống.”
Ly Lạc hết lời khuyên bảo, bất quá Hiên Viên Chiếu căn bản chỉ tỏ vẻ điếc đột xuất.
“Ai nói thế? Ly Lạc là người đẹp nhất ta từng gặp qua, cho dù lớn lên, ngươi nhất định vẫn là đẹp nhất. Nếu ngươi đã bán cho ta, tự nhiên phải làm thê tử của ta, không đúng, là vương phi, ta tuyệt không cho ngươi đổi ý.”
Ly Lạc đến mồ hôi lạnh cũng đã chảy ròng ròng: Trời ạ, chẳng lẽ trong vương phủ không có ai dạy cho tiểu vương gia chí hướng cao xa là như thế nào sao?
Kinh thành Lộc quốc, Bình vương phủ.
“Bình Nhị, thiếu niên tên gọi Ly Lạc kia là ai? Tại sao Chiếu nhi vừa về phủ đã bắt bọn nha đầu gọi hắn là vương phi?” Trong thư phòng, Bình Vương gia kêu Bình Nhị lên hỏi.
“Chuyện là như vậy, vương gia…”
Thật xui xẻo a, lần sau rút thăm nghìn vạn lần không nên tham gia, đi theo tiểu vương gia ra ngoài đúng là khổ sai, hiện giờ hắn thế nào lại phải giải thích với vương gia, u u ô, nếu như vương gia biết chuyện xảy ra, sẽ không cắt đứt chân mình chứ, u u ô.
Khóc không ra nước mắt, Bình Nhị cuối cùng ấp a ấp úng đem chuyện kể lại, trong lòng không ngừng mắng tên Bình Tam không có nghĩa khí. [truyện này ko chỉ có nhân vật chính đặc sắc mà ta thấy nhân vật phụ cũng thú vị ko kém]
Đừng thấy bọn họ là cao thủ đệ nhất võ lâm mà lầm, đến lúc đối mặt với tai họa, ai cũng không ngu gì mà chủ động chạy tới làm chuyện đạo nghĩa.
“Nga, thì ra là như thế.” Bình Vương gia gật đầu, không hề phát hỏa như mong đợi, ngược lại lộ ra vẻ mặt đầy hưng trí nhìn về phía Bình Nhị: “Bình Nhị a, vương gia ta bình thường đối với ngươi thế nào?”
“Vương…vương gia…” Bình Nhị kinh hoàng dựng tóc gáy: “Vương gia ngài đừng dùng vẻ mặt này nhìn tiểu nhân, ngài bình thường đối với ta cũng không có gì đặc biệt…”
Bình Vương gia giận dữ vỗ bàn, nhất thời Bình Nhị bị dọa đến mặt mày co quắp tê liệt: “Ta, ta thừa nhận vương gia đối với ta tốt lắm, nhưng ngươi đối với Bình Đại, Bình Tam Bình Tứ Bình Ngũ cũng tốt như thế, cho nên có chuyện gì, vẫn nên tìm bọn họ lại đây thương lượng thì hơn.”
“Mặc kệ, bổn vương hôm nay gọi ai thì là người ấy, ân, cũng không phải bắt ngươi lên núi đao xuống biển lửa gì, ta bất quá chỉ muốn hỏi một chút, ngươi cảm giác đứa bé Chiếu nhi đứa bé thế nào?”
Câu đầu của Bình vương gia vừa làm cho Bình Nhị thở phào nhẹ nhõm, câu thứ hai đã lập tức khiến hắn hận mình không thể độn thổ chạy trốn.
“Nhất định phải nói sao? Vậy vương gia muốn nghe lời thật hay lời giả?” Bình Nhị dò xét sắc mặt vương gia, trong lòng cân nhắc lý do từ chối.
“Trước kia thích nghe lời giả, nhưng hôm nay sẽ cố nghe lời thật.” Bình vương gia cũng không quanh co.
“Tiểu vương gia cậu ấy, cậu ấy vô luận là tư chất hay căn cốt đều tốt, dù là thiếu tướng quân cũng chưa chắc có thể so được, ân, vốn nên là văn võ song toàn kỳ tài trị quốc, chỉ bất quá…chỉ bất quá…”
“Đừng có dông dài, có gì cứ nói thẳng.” Bình Vương gia mặt mày hớn hở, mà Bình Nhị lần thứ hai thông suốt.
“Chỉ bất quá tiểu vương gia đối với những vật xinh đẹp quá mức cố chấp, nếu như không dạy dỗ thật tốt, tương lai…Tương lai rất có khả năng chỉ là một người ăn chơi trác táng.”
Kì thật Bình Nhị rất muốn nói tương lai Hiên Viên Chiếu khả năng lớn nhất sẽ trở thành một tên sắc lang, bất quá cân nhắc đến trình độ tiếp nhận của vương gia, vẫn là không nên nói đến tận cùng thì hơn.
Quả nhiên Bình vương gia lập tức sa sầm mặt xuống, con trai nhà mình có bao nhiêu cân lượng, so với người khác đều minh bạch hơn.
“Được rồi, ngươi trở về đi, ta muốn nhìn một chút xem Ly Lạc kia rốt cục là người như thế nào.” Bình Vương gia rời đi vài bước, rồi đột nhiên dừng lại như thể vừa hạ quyết định nào đó: Không xong, phải tìm biện pháp, vì tiền đồ và tương lai của con trai.
Năm ngày sau.
Vẫn ở thư phòng vương phủ, bất quá lần này đứng trước mặt vương gia không phải Bình Nhị mà là Ly Lạc một thân áo vải sạch sẽ.
“Bổn vương nghe nói thiếu gia đã ra lệnh chuẩn bị cẩm y hoa phục cho ngươi, vì sao ngươi không mặc vào?” Bình vương gia nhìn thiếu niên khí độ trước mắt, trong lòng âm thầm than thở, hận không thể tiêu trừ trí nhớ người khác, rồi sau đó nhận y làm con.
“Tiểu nhân là do tiểu vương gia mua về, đương nhiên chính là người hầu của vương phủ, tiểu vương gia phát ngôn không cố kị, nhưng tiểu nhân không thể không tuân thủ bổn phận của mình.” Ly Lạc bình tĩnh đúng mực, kì thật là căn bản không muốn làm luyến đồng nam sủng gì đó, nói thế nào y cũng là nam nhân.
“Bất quá Chiếu nhi mua ngươi, chắc đã nói minh bạch cho ngươi biết hắn muốn lấy ngươi làm vương phi, ngươi không phải đã đáp ứng rồi sao? Chẳng lẽ muốn nuốt lời?” Vương gia bắn tia nhìn lấp lánh về phía Ly Lạc, khiến cho y sửng sốt.
“Vương gia hẳn sẽ không đồng ý với chuyện hoang đường như vậy chứ?”Vô luận như thế nào, Ly Lạc cũng không tin vị vương gia trước mắt cùng với Hiên Viên Chiếu luôn thích quấn quít lấy mình kia lại có suy nghĩ cổ quái giống nhau, dù sao hắn cũng là vương gia a.
“Tại sao không? Ta rất tán thành hôn sự này.” Bình vương gia đắc ý nói, cảm giác phi thường thích thú khi thưởng thức vẻ mặt sắp té xỉu của Ly Lạc. [ông cha này thâm thâm thâm... quá]
Ly Lạc không biết nên mở miệng thế nào, chẳng lẽ người trong Bình vương phủ đầu óc đều bất bình thường hết sao?
“Ly Lạc, năm nay mười lăm tuổi, là con trai của đại tướng quân Hạ triều Ly Phàm, bởi vì gian thần hãm hại, tên hoàng đế Hạ triều ngu ngốc đem bảy mươi tám nhân khẩu nhà ngươi ra chém đầu, ngươi vì xuất môn săn thú mà may mắn thoát thân, về sau phải sống trong cảnh đào vong. Không tới nửa năm, Hạ triều bị diệt, ngươi không nhà để về, không thể làm gì khác ngoài lưu vong cùng dân chạy nạn, sau bị Chiếu nhi nhà ta bắt gặp, có phải như vậy không?”
Bình Vương gia nói một hơi xong, cầm lấy ly trà nhấp một ngụm, hài lòng nhìn Ly Lạc vì hoảng sợ mà sắc mặt thừ ra.
“Ngài…ngài làm sao biết được?” Dầu sao cũng chỉ là một thiếu niên, cho dù thông minh, trong tình cảnh kinh ngạc tột độ, vẫn không biết cách che giấu thân phận của mình.
“Chẳng những vậy, ta còn biết cừu nhân hãm hại cả nhà ngươi chính là đồ đệ Cừu Năng của quốc sư Lộc quốc. Ta đoán ngươi nhất định rất muốn báo thù đúng không? Thế nào, có nguyện ý cùng bổn vương giao dịch?”
“Ngài…ngài có khả năng giúp tiểu nhân báo thù?” Ly Lạc vì kích động mà thân thể bắt đầu run rẩy, báo thù, việc tưởng như xa vời không với tới cũng không thể quên đi, hiện giờ đột nhiên lại nằm trong tầm tay, làm sao có thể không khiến cho hắn mừng rỡ như điên.
“Ta sẽ không giúp ngươi báo thù, nhưng ta sẽ đưa ngươi đến gặp người dạy cho ngươi năng lực đó. Quốc sư vốn công lực phi thường, Cừu Năng lại được hắn chân truyền, phóng mắt trong thiên hạ chỉ có một người địch lại bọn họ. Ta đem ngươi đến chỗ người nọ, đổi lại ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”
Thiên hạ không có chuyện cho không, đạo lý này Ly Lạc hết sức minh bạch, y nặng nề gật đầu: “Chỉ cần ngài đưa ta đến chỗ người kia học tập, điều kiện gì ta cũng đáp ứng.”
“Yên tâm, ta sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá phận.” Bình Vương gia khoát tay áo, hy vọng có thể giải trừ tâm tình khẩn trương của Ly Lạc.
“Điều kiện của bổn vương là, ngươi không được quên lời hứa với Chiếu nhi, thành nghệ xuống núi trước tiên phải gả cho hắn, vô luận là làm vợ hay làm thiếp. Đương nhiên, vương phủ chúng ta sẽ không ủy khuất ngươi, nhưng ngươi nhất định phải giúp bổn vương dạy dỗ Chiếu nhi thành một lương đống nhân tài.”
Ly Lạc rốt cuộc đã biết suy nghĩ đặc biệt của Hiên Viên Chiếu từ đâu mà có, xem ra hắn hoàn toàn được di truyền từ vị vương gia này.
“Thiên hạ có rất nhiều thầy giáo giỏi, tại sao nhất định muốn ta…”
Không chờ Ly Lạc nói xong, Bình Vương gia khoát tay: “Đừng vội, hãy nghe ta nói, nếu tại thời điểm ngươi xuống núi Chiếu nhi đã thành tài, vậy giao dịch hôm nay hủy bỏ. Nếu như hắn vẫn lông bông, ngươi mới cần gả cho hắn, đốc thúc hắn học hành. Bởi vì ngươi là người hắn thề muốn kết hôn làm vương phi, ta cảm giác được so với những thầy giáo kia ngươi sẽ hữu dụng hơn.”
Ly Lạc cúi đầu cân nhắc nửa ngày, cuối cùng phá vỡ yên lặng gật đầu một cái: “Được, ta đáp ứng điều kiện này, nhưng ta còn một nghi vấn, nếu như muốn dạy dỗ hắn, không phải bắt đầu từ bây giờ sẽ tốt hơn sao?”
“Thứ nhất, ngươi muốn đi trau dồi bản lĩnh để báo thù, nếu không, sao có thể chuyên tâm học tập, đừng nói đến dạy Chiếu nhi.Thứ hai, khụ khụ, cái kia…cái kia… nếu Chiếu nhi có thể thành tài, sau đó không muốn lấy ngươi nữa mà lấy một người phụ nữ, ta vẫn hy vọng hắn lấy nữ nhân, ngươi hiểu không?”
Đại khái cũng biết lời này có bao nhiêu quá phận, Bình vương gia khuôn mặt hơi hơi đỏ lên.
“Hiểu, kì thực ta cũng hy vọng hắn có thể lấy một người nữ nhân.” Ly Lạc mỉm cười, nhưng trong lòng tựa hồ lại vì những lời này mà nhẹ nhàng run lên một cái.
“Ân, Chiếu nhi hiện tại tựa hồ không ly khai ngươi, cho nên bổn vương khó có cơ hội đường đường chính chính đưa ngươi đi.” Vị vương gia trước mặt hình như phi thường cưng chiều con cái, thốt lên những lời này mà vẫn bày ra bộ dáng “cây ngay không sợ chết đứng”.
“Cho nên bổn vương quyết định, đúng một tháng mười ngày sau, ngươi đến phòng chứa củi phía sau vương phủ, bổn vương sẽ sai người đưa ngươi ra ngoài, sau đó phóng một mồi hỏa, rồi báo cho Chiếu nhi ngươi đã bị thiêu chết ở trong, để hắn chết tâm đi. Ta thấy dù sao hắn cũng chỉ mới sáu tuổi mà thôi, hẳn là sẽ không tương tư đến tận xương đấy chứ.”
“Đương nhiên không, có vào đến da hay không còn khó nói, nói gì đến tận xương?” Ly Lạc có chút giận dỗi, y cơ hồ trước mặt Bình vương gia luôn phải trợn trắng mắt, nhưng không thể phủ nhận, vương gia có chút quái dị này lại khiến trong lòng y cảm nhận được một cỗ ấm áp vốn vắng bóng từ lâu.
“Tốt lắm, vậy nhất trí như thế.” Bình vương gia bước xuống ôm Ly Lạc một cái thật chặt: “Xuất môn ra bên ngoài, phải chú ý quý trọng thân thể, luyện công không được liều mạng, cũng phải nghĩ đến nghỉ ngơi, ăn mặc tiền bạc bổn vương sẽ phái người thường lệ đem đến cho ngươi…”
Hắn lẩm bẩm lải nhải dặn dò, làm cho Ly Lạc cảm động suýt rơi lệ: Bình vương gia này nếu chẳng phải phát điên, thật đúng là đối với mình như cha như mẹ.
Bất quá sau một khắc, sự cảm động vô ảnh vô tung biến mất, vì Bình vương gia rốt cuộc buông y ra, hơn nữa còn đầy mặt tươi cười nói: “Tốt lắm, cứ như vậy, vài chục năm sau gặp lại, đến lúc đó ngươi chính là con dâu của bổn vương.” [ko ngờ ông cha này thoáng quá ta]
“Ly Lạc, ngươi đi đâu vậy? Có phải cha ta làm khó dễ ngươi?” Vừa bước vào cửa, Hiên Viên Chiếu cất tiếng. “Ta đã biết cha khẳng định là không có hảo ý, nhiều ngày như vậy không tìm ngươi, không hiểu đang định làm cái gì đây.”
Hắn vỗ vỗ vai Ly Lạc: “Ly Lạc ngươi yên tâm, ngươi là vương phi tương lai của ta, ta quyết sẽ không để ngươi chịu bất kỳ ủy khuất nào, đi, ta đi tìm cha, sau đó đánh ông cho ngươi hết giận.”
“Không có, vương gia căn bản không có gây khó dễ cho ta, ngài chỉ gọi ta lên hỏi han một chút mà thôi.”
Ly Lạc ngăn cản Hiên Viên Chiếu, y không rõ chính mình là làm sao, rõ ràng đứa bé này khiến cho mình đặc biệt đau đầu, nhưng hành động bảo vệ y từng giây từng phút thế này vẫn làm cho y cảm động.
“Ly Lạc, ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi là vương phi tương lai của ta, bọn hạ nhân đều phải đối với ngươi cung kính, ngươi không cần ăn mặc hay làm việc giống bọn họ, chỉ cần ở bên ta là được.”
“Ly Lạc, đến đây, ngươi ăn cái này đi, Bình Đại nói ngươi đang ở thời kì phát triển, nên ăn nhiều thịt mới tốt.”
“Ly Lạc, sau này ngươi không thể cùng Hạnh Nhi tỷ tỷ ở một chỗ, ngươi là vương phi của ta, không thể để cho nữ nhân khác cướp đi được.”
“Ly Lạc…Ly Lạc…Ly Lạc…”
Ngày qua ngày, Hiên Viên Chiếu tựa hồ càng lúc càng không ly khai Ly Lạc, hai người như hình với bóng, cùng ăn cùng ngủ. Nếu không phải hắn chỉ mới sáu tuổi, Ly Lạc nhất định sẽ hoài nghi hắn có phải đã thật sự yêu mình hay không.
Đương nhiên, chuyện này khó có khả năng, một bé con sáu tuổi, đối với sự vật chỉ là ham muốn chiếm giữ mà thôi, làm gì có tình yêu nào đáng kể.
Ánh trăng chiếu rọi gương mặt trẻ con nhỏ nhắn trắng mịn của Hiên Viên Chiếu, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ngũ quan lúc này đã lộ ra anh khí bừng bừng.
“Chiếu nhi tương lai nhất định là một mỹ nam tử.” Ngày mai chính là mùng mười, đêm nay là đêm cuối cùng ở bên Hiên Viên Chiếu, Ly Lạc ngủ không được, ngơ ngác ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đang say ngủ kề bên.
“Chiếu nhi hãy quên ta đi. Nỗi khổ đa tình không giống vô tình, Chiếu nhi căn bản vẫn không biết tư vị tình ái, có lẽ ngươi sẽ thương tâm nhất thời, sau đó lại giống như vứt bỏ một món đồ chơi cũ kỹ bình thường, xóa đi hết thảy về ta trong lòng, bởi vì đồ chơi mới sẽ có rất nhiều rất đẹp.”
Ly Lạc thì thào tự nói, hồi tưởng lại chuyện giữa hai người bọn họ hơn một tháng nay, trong lòng y mãnh liệt trào dâng cảm giác mất mát cùng không nỡ, y không biết đã xảy ra chuyện gì, thiếu niên ngây thơ, kì thật cũng không hiểu ái tình.
“Ly Lạc sao còn không ngủ?” Hiên Viên Chiếu đột nhiên mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, vươn bàn tay nhỏ dụi dụi, sau đó dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Ly Lạc.
“Không…không có, ta ngủ ngay đây.” Ly Lạc cuống quýt trở về nằm, suy nghĩ hồi lâu lại vẫn không thể nhịn được: “Chiếu nhi, nếu như tương lại chúng ta không thể không tách ra, liệu ngươi còn có thể nhớ rõ ta không?”
“Ta sẽ không rời xa Ly Lạc.”
Hiên Viên Chiếu cong miệng cường điệu. Sau đó lắng tai nghe không thấy thanh âm của Ly Lạc, hắn đứng lên, từ dưới gối lấy ra một chiếc chìa khóa, mở ngăn tủ tinh xảo đầu giường, lấy ra một miếng bảo thạch trong suốt phát sáng.
“Ly Lạc, ngày mai là sinh nhật của ta, cái này ta đặc biệt tặng cho ngươi. Bình Đại nói hai người muốn thành hôn trước hết đều phải đưa tín vật, đây là thứ ta thật vất vả lựa ra từ trong bảo khố của phụ vương, vốn nghĩ ngày mai sẽ đưa cho ngươi, nhưng ngươi đêm nay tựa hồ rất thương tâm…”
Hắn không nói thêm gì nữa, nhưng Ly Lạc đã hiểu.
“Quá…quá quý giá, ta không thể nhận…” Ly Lạc ngập ngừng, y cũng xem như xuất thân giàu có, loại phỉ thúy lục sắc này, tuyệt đối là hỉ thế kì trân.
“Có quý giá ta cũng không màng, Ly Lạc là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vừa lúc xứng đôi với lục phỉ thúy này.” Hiên Viên Chiếu cười đến vui vẻ, đợi nửa ngày không thấy Ly Lạc có động thái gì, hắn lại cong khóe miệng. [còn nhỏ mà đã biết trao vật định tình rùi Chiếu nhi thật có tiền đồ, tương lai rực sáng, ta rất chờ mong nha ]
“Ly Lạc, ngươi cũng phải tặng lại ta vật đính ước. Vật đính ước là hai bên trao đổi.” Thiệt là, Ly Lạc so với mình thông minh hơn nhiều, sao đến chuyện này cũng không biết a.
Ly Lạc trên mặt nhuốm một tia xấu hổ, suy nghĩ một chút, từ trong ngực lấy ra một thanh mộc đao nho nhỏ: “Ta không có vật gì quý giá cho ngươi, chỉ có thanh mộc đao này, là cha ta làm cho, là bảo bối quan trọng nhất trong lòng ta…Ngươi có muốn không?”
“Muốn, đương nhiên muốn.” Hiên Viên Chiếu vui vẻ vươn tay qua, cầm lấy thanh mộc đao nho nhỏ: “Ta sẽ nhờ sư phụ đánh một cái vòng trang sức, đem thanh mộc đao này đeo bên người, như vậy có thể cùng Ly Lạc vĩnh viễn không chia lìa.”
Hắn lại quỳ xuống ôm lấy Ly Lạc, bá đạo hôn lên mặt y một cái: “Tốt lắm Ly Lạc, nếu như ngươi một mực ở bên cạnh ta, tương lai ta cũng không cần nạp thêm tiểu thiếp, chúng ta cứ quyết định như vậy, giờ thì ngủ đi.”
Hắn nói xong, lại ôm Ly Lạc nằm xuống, một lát sau đã thở ra đều đều.
“Ba” một tiếng, nước mắt Ly Lạc chảy xuống từng giọt. Ngơ ngẩn nhìn miếng phỉ thúy tỏa ra hào quang sâu thẳm, y thậm chí đã bắt đầu hối hận về quyết định rời đi.
“Chiếu nhi, mười hai năm…Ngươi chờ ta mười hai năm…” Nhẹ nhàng lau nước mắt, ánh mắt Ly Lạc đột nhiên kiên định: Mười hai năm, chờ ta mười hai năm…Y một đêm không chợp mắt, đem câu nói đó lặp đi lặp lại trong lòng. [Lạc Lạc cũng yêu sớm mà đâu phải chỉ có Chiếu nhi]