Động cơ đẩy của phi thuyền đang tụ lực, tạo nên từng đợt sóng trong không khí, trình tự quá độ đang ngày càng rút ngắn lại.
Lớp vỏ ngoài của dây leo đang lao đến - vô cùng cứng cáp, vẫn duy trì thế công kích một cách dữ dội bất chấp cơ giáp đã nhiều lần đánh đòn phủ đầu. Dường như nó đã cảm nhận được mối đe dọa nên chuyển mục tiêu sang người đang ở phía trước, tung ra một loạt đòn quét ở phần th ân dưới cơ giáp.
Dây leo sượt qua chân phải, khiến cho cơ giáp màu đỏ bị mất thăng bằng trong chốc lát.
"Cẩn thận!" Trong phi thuyền có người kêu thành tiếng.
Vào lúc sắp sửa bị dây leo trói lại thì tay phải cơ giáp màu đỏ đã chống lên mặt đất, thực hiện động tác lộn ngược ra sau một cách lưu loát, tránh khỏi sự tấn công của dây leo. Trong lúc gấp rút lùi lại anh đã ổn định được thân hình, bộ đẩy khí dưới chân đột nhiên đẩy mạnh, đạp thẳng vào dây leo.
Nguy hiểm quá!
Ứng Trầm Lâm nhanh chóng điều chỉnh các thông số, tăng tính linh hoạt của thanh kiếm ánh sáng lên một cấp. Đây là chiếc cơ giáp có độ hao mòn thấp nhất trong số các cơ giáp dự phòng của KID, mọi số liệu của cơ giáp không thể điều chỉnh chính xác được. Cho nên, anh đành phải vừa đánh lui dây leo, vừa điều chỉnh thông số chiến đấu theo giá trị phù hợp với mình.
Lại một đòn tấn công bất ngờ khác buộc Ứng Trầm Lâm phải lùi lại vài mét, sau khi rút lui đột ngột anh đã lập tức thu hẹp khoảng cách lại, tạo ra một giới hạn an toàn nhất định. Anh liếc nhìn thời gian đang trôi qua chậm rì trên chiếc đồng hồ bên trong cơ giáp.
...... Còn 120 giây.
Mọi người nhìn cơ giáp màu đỏ đã bị dây leo tấn công một lần nhưng rồi sau đó đã nhanh chóng điều chỉnh lại cơ thể, như thể không có bất cứ trở ngại nào, tiếp tục phi thẳng về phía dây leo. Phi công đang ở vị trí gần nhất đã quan sát được toàn bộ trận chiến ngay trước mắt, nút yêu cầu liên lạc chưa một lần kích hoạt, bởi vì hắn biết cơ giáp đang chiến đấu cho dù có bị đánh lui cũng sẽ duy trì một khoảng cách an toàn với phi thuyền.
Việc nhắc nhở khoảng cách an toàn cũng chỉ là thừa thãi, các cơ giáp sư ai cũng đều nhận thức rõ về điểm này.
Phi công: "Đã đến bước kiểm tra cuối cùng, chúng tôi đang chuẩn bị cho quá độ."
Tầm mắt Thẩm Tinh Đường vẫn luôn nhìn về phía Ứng Trầm Lâm, cô hơi siết chặt nắm tay lại.
Ánh mắt của tất cả nhân viên trong phi thuyền đều dán chặt vào thân ảnh đang chiến đấu kia, trông thấy cảnh chàng trai đánh bay đòn tấn công của dây leo ra khỏi phạm vi quá độ của phi thuyền, quang đao trong tay cậu giống như một bức tường bất khả xâm phạm, chặn đứng hoàn toàn mọi công kích linh hoạt của dây leo.
Trong cục quản lý, tất cả các nhân đều đang tận lực để giữ ổn định trình tự quá độ nhất có thể. Lý Tĩnh Ngôn vẫn đang không ngừng dõi theo cơ giáp màu đỏ có số hiệu bắt đầu bằng mã KID kia, toàn bộ cơ giáp sư của KID đều đang ở tiền tuyến, người có thể điều khiển cơ giáp KID xuất chiến hình như đã chẳng còn ai...
Sau khi đến Khâu Tân, ông nghe nói Ứng Trầm Lâm vẫn luôn ở trên chiến trường.
Lý Tĩnh Ngôn: "Đẩy nhanh quá trình hơn nữa đi, có một cơ giáp không thể chịu đựng được lâu đâu."
"Đang kiểm tra hệ thống quá độ!"
"Đường kết nối quá độ đã được xây dựng hoàn tất!"
"Không xong rồi! Vật ô nhiễm đã đi qua lỗ hổng trên hệ thống phòng thủ!"
[ Đếm ngược thời gian quá độ: 60, 59......]
Âm thanh điện tử thông báo một phút đếm ngược cuối cùng, lúc này nhân viên bên trong phi thuyền nhìn thấy từ trên cao, vội hét lên: "Bên trên!!"
Lỗ hỏng bị dây leo đập phá đã vỡ thêm ra khoảng đôi mét nữa, vật ô nhiễm bên trên như đã đánh hơi được năng lượng đang tỏa ra dưới lớp hàng rào bảo vệ, từng con từ các hướng khác nhau xâm nhập vào thông qua lỗ hổng. Từng vật ô nhiễm lần lượt phi xuống, lao về phía phi thuyền trên bãi đỗ đang chuẩn bị quá độ.
Mọi người đều thầm nghĩ: Xong đời rồi!
Một vật ô nhiễm đã đâm sầm và phá hủy tháp tín hiệu ở gần đó, đây cũng là hình ảnh cuối cùng của nguồn cấp dữ liệu duy nhất còn sót lại được truyền lên Tinh Võng. Mọi người lo lắng quan sát tình huống bên trong trạm cơ sở, với sự gia tăng rất mạnh của từ trường, đường truyền đến Tinh Võng lúc này đã ngừng trệ, tất cả các nguồn tín hiệu lập tức dừng hoạt động.
Đường truyền từ Khâu Tân đến Tinh Võng vẫn luôn liên tục cho đến giờ đã cắt đứt hoàn toàn.
[ Sao lại mất tín hiệu đúng lúc này!? ]
[ Trời ơi!! Phi thuyền đã quá độ thành công chưa?? ]
[ Lo quá đi mất!!! Tôi muốn biết bọn họ có thoát ra an toàn không?! ]
Bên trong trạm cơ sở, tình hình đang diễn biến ngày càngtồi tệ hơn, chỉ còn lại 15 giây đếm ngược cuối cùng.
Bên trong phi thuyền đã mất liên lạc với cục quản lý Khâu Tân, khi một vật ô nhiễm đang bay sắp sửa đâm vào phi thuyền quá độ, cơ giáp đang chiến đấu đằng trước bỗng nhiên nâng tay phải lên. Trên tay là một vũ khí loại pháo, sau khi súc lực một cách nhanh chóng, đạn pháo lập tức b ắn ra, vật ô nhiễm chỉ còn cách phi thuyền 5 mét nữa bị đánh bay ra ngoài.
Thời gian đếm ngược: 13 giây —
Ứng Trầm Lâm mau chóng điều chỉnh khoảng cách, vũ khí chính đã chuyển thành pháo điện từ, anh nhắm thẳng vào đám vật ô nhiễm đang di chuyển trên không trung, một loạt pháo hết phát này đến phát khác.
Thời gian đếm ngược: 8 giây —
Trong phi thuyền, Thẩm Tinh Đường đứng ở cửa sổ gần nhất với cơ giáp màu đỏ, trong mắt ngập tràn lo lắng không yên.
Thời gian đếm ngược: 6 giây —
Dây leo tiếp tục đánh sâu xuống, cơ giáp màu đỏ lại điều chỉnh vị trí lần nữa. Vũ khí trong tay lập tức biến thành quang đao, nghênh đón đòn tấn công chính diện của dây leo, sau đó quang đao vung lên đánh chệch hướng tấn công của nó.
Mỗi giây trôi qua dài đằng đẵng, đôi mắt của chàng trai trẻ trong khoang điều khiển vẫn bình tĩnh và tỉnh táo, tín hiệu màu đỏ trên màn hình radar đã trở thành mục tiêu của anh, kiên định cùng với quyết tâm bảo vệ khoảng cách an toàn cuối cùng ở phía sau mình.
"Đừng có mơ vượt qua được." Ứng Trầm Lâm trầm giọng xuống.
Đồng hồ đếm ngược đã đi đến những giây cuối cùng——[ Đếm ngược thời gian quá độ 3, 2, 1! Bắt đầu quá độ! ]
Tiếng gió ầm ầm cuốn theo bụi đất, đám vật ô nhiễm đang muốn tiếp cận lần nữa đều bị pháo điện từ của cơ giáp màu đỏ khống chế, trận gió giật tạo ra bởi động cơ phản lực cùng với quá trình quá độ đã cuốn bay vật ô nhiễm xung quanh, phi thuyền to lớn phía sau trong nháy mắt đã biến mất.
Cùng lúc đó, khoảng cách an toàn sau lưng Ứng Trầm Lâm đã không còn.
Không cồn phải bảo vệ nữa, phạm vi hoạt động của anh đã được mở rộng, mục tiêu đầu tiên anh nhắm đến chính là cái thứ đã gây ra đống rắc rối này.
Bên trong cục quản lý Khâu Tân, các nhân viên đều đang rất vội vã.
Lý Tĩnh Ngôn ra lệnh: "Kích hoạt nguồn tín hiệu dự phòng khẩn cấp, khôi phục lại tín hiệu cho trạm cơ sở!"
Nhân viên lên tiếng: "Nguồn tín hiệu đã được kích hoạt! Tín hiệu đã được phục hồi trở lại!!"
"Chủ tịch, phi thuyền GK-1444 đã an toàn tiến vào cung đường quá độ!"
Việc kích hoạt nguồn tín hiệu khẩn cấp đã khôi phục liên lạc với phòng điều khiển tổng Khâu Tân, nhưng những hình ảnh thực tế trên quy mô lớn đã không thể tiếp tục truyền đi được nữa.
Bọn họ đã không còn khả năng quan sát tình hình ở các chiến trường khác, mà chỉ còn ghi lại được những hình ảnh trong và ngoài trạm cơ sở mà thôi. Tất cả nhân viên bắt tay vào công việc phục hồi khẩn cấp, cho đến khi coi như đã tạm thời ổn định lại thì trên màn hình đang hiện lên hình ảnh cơ giáp màu đỏ đang di chuyển trong một không gian hữu hạn.
Bên trong bãi đỗ trạm cơ sở, cơ giáp màu đỏ bay đến đâu, dây leo phía sau lập tức đuổi theo đến đó.
Một cơ giáp một vật ô nhiễm truy đuổi lẫn nhau, nhưng cơ giáp đằng trước lại vẫn còn đủ khả năng để quan sát vật ô nhiễm khác, pháo điện từ trong tay đã trở thành vũ khí quan trọng để đẩy lùi chúng.
Các nhân viên khẩn trương nhìn anh "Cậu ta muốn làm gì vậy!?"
Dây leo bị anh dẫn đi lung tung khắp nơi, còn nó thì cố sống cố chết nhưng vẫn không tài nào tóm được.
Giây tiếp theo, cơ giáp bỗng xoay người với vận tốc ánh sáng, lập tức tóm lấy đầu dây leo.
Dây leo đột nhiên bị tóm liền mạnh mẽ giãy giụa, hai bên cùng nhau phát lực. Sự siết chặt đã khiến cho sợi dây leo vốn đang rối mù càng quấn vào nhau, sau đó tạo thành một cái nút thắt rất lớn. Cơ giáp thả lỏng tay ra, vật ô nhiễm thấy gậy ông đập lưng ông thì tức giận kêu rống lên, tuy dây leo không thể tự do di chuyển được nữa nhưng nút buộc của nó thì đang vung lên vung xuống khắp nơi.
Đúng lúc này, cơ giáp trở tay đánh ngược lại một cái, hất sợi dây leo lên phía trên. Vật ô nhiễm không thể trói buộc con mồi như ý muốn, lại còn phải nhận đau đớn bởi nhát chém của quang đao, nó đột nhiên rút sợi dây leo về để tránh đòn tấn công.
Trong lúc trốn thoát, nút dây quấn to đùng của nó đã bị mắc kẹt ở lỗ hổng trên hàng rào bảo vệ. Đây chính là điều Ứng Trầm Lâm đang chờ đợi, anh nhanh chóng lao lên, quang đao tụ năng lượng đột ngột vung ra một kích, chém sợi dây leo đang bên ngoài hệ thống phòng thủ. Dây leo vì tránh đòn tấn công nên càng kéo tợn, vật ô nhiễm khác đang muốn thò đầu vào đã bị chèn bẹp hoàn toàn tại lỗ hổng rộng 3 mét kia.
Kéo thì không ra, còn vật ô nhiễm khác thì vì lỗ hổng đã bị bít kín lại không thể vào được.
Sau khi ngăn chặn được vật ô nhiễm, Ứng Trầm Lâm mau chóng chuyển mục tiêu về phía các kiến trúc trong trạm cơ sở Một số tòa nhà đã bị phá hỏng, anh dùng pháo điện từ khống chế một số vật ô nhiễm, sau đó đến gần rồi xử lý bằng những đòn tấn công mạnh mẽ của quang đao.
Người của cục quản lý Khâu Tân lập tức phản ứng lại, Lý Tĩnh Ngôn đã nhanh chóng hiểu được chiến thuật của đối phương.
Bị kín lỗ hổng, tiếp đó là đi giải quyết đám ô nhiễm đang ở bên trong.
Ứng Trầm Lâm liếc về phía màn hình radar, tức tốc phán đoán sự thay đổi di chuyển của vật ô nhiễm. Thực ra khi nhảy từ phi thuyền xuống anh không suy nghĩ gì nhiều. Các cơ giáp sư khác thì đang ở tiền tuyến, trong khi từ trường thì lại không ổn định, muốn điều khiển phi thuyền phải có ít nhất hai người, bên trong tầu đại đa số đều là những nhân viên không có khả năng chiến đấu, chưa kể còn thợ bảo trì và cả bác sĩ. Cho nên sau khi loại trừ tất cả thì người thích hợp nhất chính là anh.
Nếu muốn ở lại, anh phải bảo đảm được sự an toàn cho trạm cơ sở.
Trong cục quản lý, những nhân viên khác vẫn đang gắng sức khôi phục một phần tín hiệu của trạm cơ sở, hố đen đột nhiên chuyển sang kỳ đào thải làm mọi người trở tay không kịp. Các máy móc đang được vận chuyển đến tiền tuyến để hỗ trọ cho cơ giáp thì đột nhiên bị chặn lại bởi đám ô nhiễm khác, lần bộc phát này còn nhiều hơn cả những lần trước, mục tiêu của chúng đều nhắm vào các các cơ giáp đang trên chiến trường.
Cơ giáp khi chiến đấu đều tỏa ra một lượng lớn nguồn năng lượng vào không khí, trong hoàn cảnh này chẳng khác nào miếng thịt thơm ngon hấp dẫn vật ô nhiễm.
Các cơ giáp sư đều cảm thấy tình thế càng trở nên khó khăn, KID đang định trở về hỗ trợ bảo vệ cho trạm cơ sở nhưng mới đi được nửa đường đã bị chặn đứng.
Quý Thanh Phong mạnh mẽ đạp bay vật ô nhiễm, rồi tung tỏa liêm trói chặt một con khác "Mọc đâu ra mà lắm thế này!? Trạm cơ sở bên kia đã phản hồi lại chưa!?"
Thích Tư Thành nói: "Phản hồi rồi, phi thuyền đã quá độ thành công."
Lộc Khê nhanh chóng suy đoán: "Nhưng tín hiệu đã bị ảnh hưởng, chỉ sợ bên đó bị tấn công rồi."
Kha Lâm nhíu mày: "... Có con cá nào lọt lưới à?"
Lâm Nghiêu dùng trường đao bổ xuống một nhát, kiên quyết bảo vệ phòng tuyến phía sau "Sao càng ngày càng nhiều thế nhờ?"
Quý Thanh Phong: "Cái bộ lòng của hố đen khẳng định không ổn tí nào, chắc chắn nó đang cố ý."
Hồ La Bố thấy cậu ta lại nói nhăng cuội, không khỏi bó tay: "Đầy hơi chướng bụng hả!?"
Triệu Nhạc Kiệt: "...... Có thôi đi không, sao toàn nói mấy thứ thấy gớm vậy!"
Trời đã tối mịt, tầm nhìn của mọi người cũng bị hạn chế đi rất nhiều.
Mọi người đang toàn lực ngăn cản số lượng vật ô nhiễm ngày càng tăng lên, một phòng tuyến an toàn có bán kính một cây số tính từ trạm cơ sở đã được thiết lập, đây là thành quả nỗ lực của gần bốn mươi cơ giáp sư nơi này. Bên phía hố đen kia đã có quân biên cảnh chống đỡ, trạm cơ sở phía bắc cũng có có hơn bốn mươi cơ giáp sư ngăn chặn.
Dù cho phi thuyền đã quá độ nhưng bọn họ vẫn phải tiếp tục bảo vệ trạm, bởi vì vũ khí hạng nặng vẫn cần phải vận chuyển vào khu ô nhiễm thông qua hệ thống quá độ của nó. Nếu như bị phá hủy, việc vận chuyển sẽ bị chậm trễ sẽ khiến cho nguy cơ và rủi ro càng tăng thêm. Nhưng số lượng vật ô nhiễm quá nhiều, dù cho đã cử người quay về hỗ trợ nhưng lại bị chặn lại giữa đường, bọn họ đành đứng nhìn trạm cơ sở đang tỏa ánh sáng màu xanh ở đằng xa.
"Phải chăng trạm cơ sở đã xảy ra chuyện gì rồi!?" Có người hỏi.
Tầm nhìn của Du Tố hướng về phía xa, có thể loáng thoáng trông vật một con ô nhiễm cực to đang nằm trên hàng rào bảo vệ. Nâng ống kính lên, điều chỉnh tiêu cự đến mức cực đại đã giúp cậu ta quan sát hệ thống phòng thủ một cách rõ ràng, dưới tầng ánh sáng xanh mơ hồ là một chiếc cơ giáp màu đỏ đang di chuyển: "Không hề, bên trong trạm cơ sở đang có một cơ giáp."
Hoắc Diễm lập tức nói: "Mau chặn chúng lại, không thể gia tăng gánh nặng cho trạm cơ sở nữa!"
Trong khoang điều khiển, Đề Áo thông qua thấu kính viễn thị quan sát tình huống, nó không khỏi hoang mang: "Cơ giáp mau đỏ bên trong đó có phải của KID không?"
"Đúng vậy." Du Tố chuyển tầm nhìn, pháo ngắm bắn trong tay tấn công vật ô nhiễm ở cự ly gần "Người đó đã không đi cùng với phi thuyền rồi."
Đêm đã về khuya, thời gian cho đến khi vũ khí hạng nặng được vận chuyển đến còn lại 4 giờ.
Cơ giáp màu đỏ đã thành công tiêu diệt vật ô nhiễm cấp A lần thứ bảy, hết thảy mọi động tác đều lưu loát uyển chuyển. Dưới sự phòng thủ không có sơ hở, từng vật ô nhiễm đều lần lượt mất đi khả năng chiến đấu.
Trên thân cơ giáp đã dính đầy dịch thể màu xanh đỏ của vật ô nhiễm, toàn bộ bãi đỗ đều ướt đẫm, xác vật ô nhiễm bị chém thành từng mảnh rải rác khắp nơi. Cuối cùng, khi vật ô nhiễm còn lại bỏ mạng, toàn bộ trạm cơ sở đã quay trở lại trạng thái yên tĩnh, quan trọng hơn là tòa nhà nơi đặt phòng điều khiển các công trình trọng điểm xung quanh để duy trì hệ thống quá độ vẫn được bảo vệ hoàn hảo sau trận chiến, hầu như không có chút thiệt hại nào.
"Hệ thống phòng thủ vẫn có thể gắng gượng được!"
"Phòng điều khiển vẫn còn nguyên vẹn, chúng tôi có thiết lập kênh kiên lạc ổn định thông qua đó."
"Điểm quá độ cũng không sao hết, vẫn đủ khả năng để vận chuyển vũ khí!"
"Cậu ấy thực sự đã rất nỗ lực......" Các nhân viên nhìn cơ giáp màu đỏ thông qua hình ảnh trực tiếp đã được khôi phục phần nào, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần cho việc trạm cơ sở sẽ bị phá hủy rồi, nhưng không ngờ rằng chàng trai ấy lại có thể chống đỡ đến cùng, còn bảo vệ được các phương tiện vật chất nữa.
Bên trong trạm cơ sở, Ứng Trầm Lâm hơi ngẩng đầu nhìn vật ô nhiễm hệ thực vật cấp S trên cao kia, sợi dây leo của nó đã buộc thành một nút và bịt lại khe hở, càng giãy dụa thì nút thắt càng đâm sâu vào lỗ hổng hơn, càng tác động mạnh thì hàng rào phòng thủ năng lượng càng có dấu hiệu nứt ra.
Dù sao lỗ hổng vẫn là lỗ hổng, là vị trí yếu nhất của trong bộ hệ thống phòng thủ.
Dưới sự giằng co của vật ô nhiễm cấp S, xung quanh miệng lỗ loáng thoáng xuất hiện thêm những vết nứt, như thể chỉ một lúc nữa thôi sẽ bị vật ô nhiễm cấp S xé nát hoàn toàn.
Ứng Trầm Lâm ném xác vật ô nhiễm sang một bên, hiện giờ không có thời gian để anh đi xử lý đám này nữa.
Để bảo vệ được hệ thống phòng thủ, cần phải loại bỏ cái thứ đang ở bên trên kia.
"Chủ tịch! Cậu ấy ra ngoài rồi!" Nhân viên đã ghi lại được hình ảnh khá mờ ảo khi cơ giáp màu đỏ đi ra ngoài.
Lý Tĩnh Ngôn đến gần bàn điều khiển, ánh mắt dán chặt vào cỗ máy màu đỏ: "... Cậu ấy muốn giải quyết vật ô nhiễm đó."
Đêm nay gió thổi rất mạnh, khi Ứng Trầm Lâm bay ra khỏi trạm cơ sở, anh đã thấy được toàn bộ hình dạng của vật ô nhiễm từ một vị trí thuận lợi trên cao. Trên người có tổng cộng có tám sợi dây leo (Bát Điều Đằng), cành cây có màu nâu rêu, thân cao khoảng chừng bảy mét và nó chỉ dùng những sợi dây leo để làm vũ khí tấn công. Lúc nhìn thấy nó, trong đầu Ứng Trầm Lâm nghĩ ngay đến Cửu Long Đằng đã từng gặp trong khu ô nhiễm Banout.
Mặc dù cả hai đều là vật ô nhiễm sử dụng dây leo làm vũ khí, nhưng dây leo của Bát Điều Đằng này lại càng cứng cáp hơn nhiều.
Ứng Trầm Lâm nhanh chóng đánh giá tình hình, trước khi Bát Điều Đằng chú ý đến, anh đã lập tức lao về phía trước mặt nó.
Khi dây leo của Bát Điều Đằng hạ xuống, quang đao trong tay vung lên mang theo rất nhiều năng lượng bổ xuống và đã làm cho dây leo bị thương.
...... Quả nhiên, phải tập trung 80% năng lượng mới đạt hiệu quả.
Sau khi giáng xong một đòn, Ứng Trầm Lâm mau chóng rút lui, Bát Điều Đằng ăn đau bất ngờ tấn công về phía Ứng Trầm Lâm.
Những đòn tấn công liên tiếp như những trận đòn roi đến từ bốn phương tám hướng.
Ứng Trầm Lâm bay dọc theo sợi dây leo, quang đao tụ năng chém vào sợi dây leo duy nhất đang mắc kẹt trong hệ thống phòng thủ của Bát Điều Đằng.
Bát Điều Đằng lại tiếp tục quét tới, Ứng Trầm Lâm bay ngược về phía sau để né đòn, rồi lại bổ một đao tấn công chớp nhoáng xuống sợi dây leo!
"Cậu ấy muốn chặt đứt sợi dây leo kia." Lý Tĩnh Ngôn đã biết mục đích của Ứng Trầm Lâm, nếu cứ để vật ô nhiễm tiếp tục lôi kéo như vậy thì lỗ hổng trên hệ thống phòng thủ sớm muộn cũng bị xé toạc ra mất. Đến lúc đó chỗ hổng sẽ còn to hơn nữa, một khi vật ô nhiễm kích thước lớn xông vào, trạm cơ sở sẽ thất thủ.
Nhưng ngược lại, nếu dây leo bị chém đứt thì hệ thống phòng thủ sẽ được bịt kín, dựa vào sự rắn chắc của nút thắt, chỉ cần không có vật ô nhiễm cấp S nào mạnh mẽ tấn công, giống như xác sói khổng lồ, nó sẽ chống đỡ được cho đến khi vũ khí được vận chuyển đến. Hơn nữa, nút thắt đã bị mắc kẹt vào hàng rào, so với sói khổng lồ bị kéo tới kéo lui thì cố định hơn nhiều.
Trong lúc đang ngẫm nghĩ thì thế trận đã thay đổi trong chớp mắt.
Trong khi né tránh những đòn tấn công, cơ giáp màu đỏ đã tập trung toàn bộ năng lượng lên thanh quang đao để có thể chặt đứt nút thắt dây leo. Sau hơn chục đòn tấn công liên tiếp, đang bị kẹt cứng trong lớp phòng thủ, nút buộc đã hoàn toàn bị chặt đứt, vật ô nhiễm cấp S Bát Điều Đằng đau điếng ngã vật ra sau, rơi xuống mặt đất một cái rầm.
Loại bỏ được mối đe dọa tiềm ẩn từ nút dây leo, cơ giáp màu đỏ càng bay nhanh hơn, cấp tốc đánh vào Bát Điều Đằng.
Quang đao bổ vào Bát Điều Đằng bị bật trở về, lực tác động ngược đã khiến bàn tay Ứng Trầm Lâm tê rần.
Dây leo đã bắt được cơ hội phản công, trở mình một cái quét qua Ứng Trầm Lâm. Dây đã tóm được cơ giáp màu đỏ, một đòn siết chặt này đã gây ra thiệt hại đáng kể cho cơ giáp.
Ứng Trầm Lâm nhăn mày lại, anh dùng pháo điện từ cánh tay trái vẫn đang tự do bắn một phát về phía mình, hiệu ứng tê liệt lập tức dâng lên, lợi dụng sự thả lỏng tạm thời của Bát Điều Đằng anh nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của nó.
Tiếng báo động đang vang lên liên tục trong khoang điều khiển, sau khi bị Bát Điều Đằng trói một lúc thì cơ giáp đã bị hư hại không thể phục hồi được nữa. Dù sao đây cũng chỉ là cơ giáp dự phòng cấp A, chiếc cơ giáp này còn chẳng trang bị được mấy cái linh kiện cấp cao, khả năng chống chịu của lớp vỏ bên ngoài cũng kém xa cơ giáp thi đấu.
Ứng Trầm Lâm tắt chuông báo động đi và né tránh những đòn tấn công của dây leo.
Sau khi giao thủ nhiều lần, chỉ có quang đao mang 80% năng lượng mới có thể khiến nó bị thương, những đòn tấn khác đều sẽ bị dây leo phản công lại.
Dây leo lại quét qua lần nữa, Ứng Trầm Lâm lựa chọn tránh đòn, tiếp tục dùng đao chém về phía nó.
Những tác động truyền qua thần kinh cộng cảm đã giúp Ứng Trầm Lâm phần nào hiểu được dị năng của vật ô nhiễm này là gì. Có thể đây là dị năng loại phòng thủ cực kỳ hiếm gặp gọi là cứng rắn chống trả. Nếu thế, vật ô nhiễm này có tính phòng thủ cực mạnh nhờ vào đặc tính cứng rắn khiến nó có được lớp vỏ ngoài cứng cáp, còn chống trả nghĩa là nó hấp thụ một phần sát thương rồi tấn công ngược lại kẻ thù.
Nếu đã như thế thì những đòn tấn công đơn thuần sẽ chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho cánh tay...
Nhưng cũng chính vì dị năng này, ngoại trừ dây leo rất linh hoạt ra thì những cành cây còn lại của Bát Điều Đằng rất cồng kềnh.
Muốn đối phó với nó, đành phải giải quyết từ gốc rễ thôi.
Bộ rễ của Bát Điều Đằng cắm sâu vào trong lòng đất, tuy nó đã từ dưới đất chui lên nhưng bộ rễ vẫn ở nguyên vị trí.
Sau khi phán đoán trong thời gian ngắn, Ứng Trầm Lâm đã nhanh chóng hành động. Bát Điều Đằng dường như biết rằng đòn tấn công của con mồi không có hiệu quả nên nó lại càng mạnh dạn vươn sợi dây leo đuổi theo. Khả năng phòng thủ chính là điều mà nó tự hào nhất nhưng lại bị con mồi này lừa mắc kẹt vào, nếu không nó đã chẳng mất đi một sợi dây leo.
Nhưng điều đó không còn quan trọng, nó sẽ không lặp lại sai lầm cũng như để con mồi làm cơ thể bị thương nữa.
Động cơ đẩy của cơ giáp tăng hết công suất, Ứng Trầm Lâm di chuyển rất nhanh, mỗi lần phi hành đều hướng về phía thân vật ô nhiễm. Bát Điều Đằng dường như đã nhận ra điều này và ra sức bảo vệ thân cành của mình, trong khi dây leo thì vẫn đang truy đuổi không ngừng... Cuộc truy đuổi tiếp tục mãi cho đến khi hai dây leo đã quấn vào nhau, nó mới chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng cơ giáp màu đỏ lại không cho nó cơ hội quay đầu, cơ giáp sư lập tức nắm chặt một trong những dây leo rồi lại thực hiện động tác thắt nút giống hệt như trong trạm cơ sở. Lần này nút thắt đã buộc vào thân Bát Điều Đằng, một dây leo đã bị cơ giáp chém đứt, bốn sợi dây leo thì bị trói vào nhau bởi vì sự di chuyển kỳ lạ của đối phương, đã khiến cho phạm vi hoạt động của nó bị hạn chế lại.
Vào lúc này, cơ giáp màu đỏ lại một lần nữa lao về phía thân cây.
Dây mây vội vàng che chắn cho chính mình, nhưng lần này cơ giáp không sử dụng quang đao mà là đột nhiên đạp lên người rồi bắn thẳng một phát pháo điện từ súc lực lớn vào cơ thể nó. Lực phản kích đồng thời sinh ra đã khiến cho cả cơ giáp và vật ô nhiễm đều bị văng ra ngoài.
Bát Điều Đằng không thể kiểm soát được cơ thể, bật ngã về phía sau, để lộ bộ rễ cắm sâu ở phía dưới.
Cơ giáp bị bật ngược, nhưng trước khi ra khỏi phạm vi tấn công Ứng Trầm Lâm đã đảo ngược động cơ đẩy, lực quán tính mạnh mẽ đã tạo ra một lực phản ngược giúp anh lao thẳng về phía bộ rễ của Bát Điều Đằng.
Ở quang đao đã lập tức bị chém đứt bộ rễ yếu ớt của Bát Điều Đằng.
Vật ô nhiễm phát ra một tiếng gào rống đầy đau đớn, dây mây còn dư lại lập tức lao vút về phía Ứng Trầm Lâm.
Ứng Trầm Lâm không hề né tránh, vật ô nhiễm cấp S rất thông minh, tuy đã bị nó đánh lén một lần, nhưng chưa chắc đã có lần thứ hai đâu. Anh khẽ cắn môi, dùng pháo điện từ bắn tung bùn đất, phá hủy bộ rễ một lần nữa.
Dây leo sượt qua cơ giáp, Ứng Trầm Lâm lại tiếp tục vung đao lên.
Nỗi đau tột cùng đã khiến bản năng sinh tồn của Bát Điều Đằng trỗi dậy. Chiếc dây leo cuối cùng còn sót lại trồi lên khỏi mất đất, cố gắng bò về một hướng khác.
"Muốn chạy ư? Đừng hòng thoát được."
Ứng Trầm Lâm đẩy mạnh vận chuyển năng lượng, tiếp tục bắn phá bộ rễ của nó.
Mọi người trong cục quản lý đều khẩn trương dõi theo, không một ai lên tiếng.
Chỉ nhìn ánh sáng của quang đao trên người vật ô nhiễm thoắt ẩn thoắt hiện một cách nhanh chóng.
Từng đao nối nhau liên tiếp, cuốn tung bụi đất lên, nỗ lực cố gắng chạy trốn của Bát Điều Đằng đang dần dần giảm bớt.
Cuối cùng, nó yếu ớt mà nằm bò trên mặt đất, giãy giụa kéo dài hơi tàn, phát ra nhưng tiếng r3n rỉ mỏng manh.
"Vật ô nhiễm đã chết chưa?" Có người hỏi.
Lý Tĩnh Ngôn nhíu mày: "Vẫn chưa, nhưng cũng sớm thôi."
Cơ giáp màu đỏ đang đứng trên người Bát Điều Đằng, lớp bọc giáp bên ngoài đã xuất hiện những tổn hại khác nhau, thậm chí có chỗ đã lộ ra thần kinh kim loại bên trong. Nhưng dù vậy, lại có thể đánh một vật ô nhiễm cấp S thảm thương đến mức này chỉ trong một thời gian ngắn.
Khi quang đao đâm vào cơ thể Bát Điều Đằng mà không gặp phải cản trở nào thì mọi người đều biết vật ô nhiễm này đã đi đời.
Trong lúc bọn họ kích động đang chuẩn bị reo hò phấn khích thì vật ô nhiễm bên trên trạm cơ sở đang ngày càng dày đặc hơn, thậm chí đã có vật ô nhiễm kích thước lớn nhắm vào chiếc cơ giáp màu đỏ.
Còi báo động radar đang vang lên, đã xuất hiện đủ loại vật ô nhiễm đang tấn công đến tiền tuyến.
"Cảnh báo!! Có vật ô nhiễm đang tới gần!"
"Sao lại như thế!?" Lý Tĩnh Ngôn sững sờ.
"Có một địa điểm đào thải ở rất gần trạm cơ sở." Thiếu tá Quách chú ý radar ở những vị trí khác trên chiến trường "Có vật ô nhiễm đã xuyên qua hàng phòng thủ và tiến vào đây!"
Gió đêm thổi xào xạc, mang theo âm thanh của vật ô nhiễm.
Ứng Trầm Lâm rút quang đao ra khỏi cơ thể Bát Điều Đằng, radar trong khoang điều khiển đang phát ra những tiếng đinh tai, anh ngẩng đầu lên nhìn đàn ô nhiễm đang bay tới đây.
Cục quản lý lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn chằm chằm vào chiến trường.
Không có cơ giáp nào có thể đến hỗ trợ, trạm cơ sở đã trở thành phòng tuyến cuối cùng không có ai chống đỡ —
Chỉ có chiếc cơ giáp vẫn đang đứng vững vàng trong cô độc.