Trans+Edit: Dark Hero
-------------------------------------------------------------------------------------
“…..Giờ đã bình tĩnh hơn rồi chứ?” (Kelvin)
Hiện giờ, tôi đang một tay ôm Efil còn tay kia thì không ngừng vuốt ve đầu của em ấy để an ủi. Chiều cao của Efil có phần hơi thấp hơn tôi, đối với người cao 170cm như tôi thì, em ấy kém tôi cả một cái đầu. Nên tôi dễ dàng vuốt ve đầu của ẻm.
Tôi tự hỏi tại sao mọi việc lại thành ra cái tình trạng như bây giờ chứ. Quay lại một lúc trước, sau khi lời nguyền của Hỏa Long Vương được hóa giải, Efil đột nhiên òa khóc nức nở. Tôi cũng khá là bối rối nên không biết phải làm sao để dỗ dành em ấy mà ngây ngẩn cả mặt ra luôn. Rồi Efil một mặt thì khóc một mặt thì vùi đầu vào ngực tôi. Cho nên tôi cứ giữ im như vậy để cho em ấy khóc thỏa thích rồi mới từ từ an ủi ẻm. Tôi không để ý chuyện em ấy vùi đầu vào ngực tôi khóc, dù cho con tim tôi đang gào thét như sắp bùng nổ bởi cái cảm giác mềm mại đó chạm vào ngực tôi. Thế nhưng là một người đàn ông tôi phải ráng nhịn xuống.
“Hic..ic, ư~uum….” (Efil)
Trong khi đang vuốt ve đầu của Efil, tôi đồng thời kích hoạt Lục Ma Thuật cấp E [Thanh Phong*1[note8823]]. Đây là phép thuật giúp cho không cần tắm rửa mà cũng giữ được sạch sẽ toàn thân. Tuy nhiên, dù phép thuật này thuận tiện thật, nhưng nó cũng có điểm hạn chế là ta không có được cảm giác sảng khoái như đi tắm. Bởi vì nô lệ thường không được đối đãi tốt trong sinh hoạt, nên toàn thân Efil đều rất bẩn. Tôi không thể nào chấp nhận được việc họ đối xử với con gái trong tình trạng như thế. Ưm, ổn rồi, tóc của em ấy cũng óng mượt và đẹp trở lại rồi.
“…Um, em xin lỗi, vì đã đột ngột khóc lên như vậy. Vì từ nhỏ đến giờ em chưa lần nào được chạm vào người khác.” (Efil)
Khóc xong Efil mới đỏ mặt và lùi lại.
“Có phải là vì lời nguyền không?” (Kelvin)
“Vâng, nếu em chỉ dùng tay chạm vào mình thì ổn, nhưng nếu người hoặc vật khác mà chạm vào tay em thì sẽ bị thiêu đốt….” (Efil)
Efil vừa nói trong khi khóe mi vẫn còn ngân ngấn nước mắt. Từ trước đến giờ em ấy vẫn luôn kiềm chế bản thân và giữ khoảng cách với người khác vì sợ làm tổn thương đến họ.
“Từ khi nào em bắt đầu trở thành một nô lệ?” (Kelvin)
“Ngay từ lúc em có được nhận thức thì em đã trở thành một nô lệ rồi. Ngay cả mặt mũi cha mẹ mình em cũng chưa từng được nhìn thấy một lần nào, em được bảo rằng em đã bị họ bán đi ngay khi vừa mới sinh…*2[note8824]” (Efil)
“V..vậy à, cực khổ cho em nhiều rồi.” (Kelvin)
Từ trước đến giờ Efil đã chịu bao nhiêu khổ cực, tôi không tài nào biết được. Nhưng giờ đã khác rồi, tôi sẽ không bao giờ để em ấy phải chịu đựng nỗi cực khổ, đau thương như thế một lần nào nữa.
“Efil, anh là một mạo hiểm giả. Anh muốn rèn luyện em trở thành một thành viên trong nhóm của anh. Nếu em cảm thấy không thích, cứ tự nhiên nói ra, anh sẽ tìm cách khác phù hợp hơn, bây giờ em quyết định như thế nào?” (Kelvin)
“Em muốn làm một mạo hiểm giả để trở thành trợ thủ giúp ích cho chủ nhân.” (Efil)
Không một chút do dự, Efil ngay lập tức đáp lời của tôi với một đôi mắt chân thành.
“Anh chấp nhận mong muốn của em. Một lần nữa, xin hãy giúp đỡ anh nhiều từ nay về sau.” (Kelvin)
Nói xong tôi đưa tay phải ra.
“Xin hãy chiếu cố em nhiều từ nay về sau.” (Efil)
Efil dùng cả hai tay nắm chặt lấy tay phải tôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Claire-san tôi quay trở về rồi đây.” (Kelvin)
Tôi mang theo Efil cùng trở lại quán trọ Tinh Linh Ca. Claire-san ngay lập tức đi ra chào đón chúng tôi.
“O ya, mừng trở lại, c-cơ mà chuyện gì xảy ra vậy, cô gái này là thế nào?” (Claire)
Claire-san chạy ngay đến bên cạnh Efil. Phải rồi, dù sao kỹ năng [Phong Thanh] chỉ làm sạch cơ thể thôi, còn quần áo thì vẫn rách nát như cũ. Claire-san người đang nhiệt tình hăng hái chào đón chúng tôi bỗng trở nên hoang mang rối loạn là điều hiển nhiên rồi.
“Tôi mua em ấy ở chỗ buôn nô lệ. Em ấy tên là Efil.” (Kelvin)
Efil chào hỏi Clare-san một cách giản đơn.
“Xin lỗi, cô có quần áo nào phù hợp cho Efil mặc không vậy? Chúng tôi đã tạt qua tiệm bán quần áo nhưng họ đã đóng cửa mất rồi…” (Kelvin)
“Kel-chan vẫn như mọi khi không có tinh ý gì cả, cứ giao việc này cho ta đi! Efil-chan, hãy vào phòng này lựa chọn bất cứ quần áo nào mà em thích đi nhé.” (Claire)
“Không có tinh ý gì cả”, ax nghe câu này sao tim tôi có chút nhói, nhưng bằng cách nào đó nó đã qua đi. Cho đến khi Efil chuẩn bị xong thì việc cần làm bây giờ của tôi là ngồi xuống và chờ đợi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“….Lâu quá.” (Kelvin)
Đã qua 30 phút rồi, vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy họ đã xong. Trong quán trọ vẫn còn có những nhân viên khác giúp trông coi cơ mà, nên là không có vấn đề gì mới phải, làm gì mà tốn thời gian lâu thế chứ?
『 Phụ nữ một khi ăn diện thì sẽ tốn khá nhiều thời gian đó. 』 (Merufina)
“Vậy bây giờ tôi nên tận dụng thời gian để suy nghĩ về những kỹ năng mà em ấy sẽ học không?” (Kelvin)
Và 15 phút nữa lại trôi qua.
“Đã để cậu đợi lâu rồi.” (Clare)
Claire-san nhanh chóng mở cửa với khí thế hưng phấn ra mặt.
“Efil-chan, hãy để cho chủ nhân của em nhìn một chút dáng vẻ lộng lẫy của mình đi.” (Claire)
“Uwa, vâng ạ.” (Efil)
Efil bước ra từ căn phòng trong trạng thái thập phần hồi hộp.
Nói thật, tôi đã không nhận ra Efil nữa. Đầu tóc em ấy bây giờ đã được cắt gọn gàng và chỉnh tề hơn lúc trước, phần tóc che trước khuôn mặt cũng bị cắt đi giờ trông em ấy rất sáng sủa, tôi có thể nhìn thấy mái tóc dài vàng óng màu hoàng kim của em ấy cột thành bó chạm tới eo. Hiện giờ tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của Efil từ chính diện, có thể nói rằng so với khi trước Efil bây giờ trông xinh đẹp và dễ thương hơn gấp 10 lần. Thậm chí tôi còn cảm nhận được khí chất hoàng tộc phát ra từ người em ấy nữa cơ. Làn da của em ấy đặc biệt trông như là gốm sứ vậy ấy, nó thật là trắng nõn và bóng loáng nữa đúng thật là vô cùng xinh đẹp, nó làm tôi muốn cắn em ấy một miếng. Đến giờ tôi mới thực sự nhận ra rằng Efil là một mỹ nữ tuyệt thế.“A-anh thấy sao chủ nhân, nó hợp với em không?” (Efil)
Thiếu nữ xinh đẹp có phần hơi đỏ mặt, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt của tôi và hỏi với một giọng nói ngọt ngào có chút hơi e dè xấu hổ. Được nhìn thấy em ấy trong tình trạng xấu hổ như vầy, nói thật bây giờ tôi muốn phi thăng liền, độ moe vượt 9999 lun rồi.
“A, ano, chủ nhân ơi?” (Efil)
“À, aa ha ha, anh xin lỗi vì nhìn em say sưa như thế, cũng tại Efil quá đẹp nên anh không kiềm được.” (Kelvin)
Éc, chết lỡ miệng nói ra điều đang suy nghĩ trong lòng rồi.
“A a, c-cảm ơ..ơn chủ nhân rất nhi…ều~u.” (Efil)
Tôi cắn chặt môi. Da của tôi bắt đầu đỏ rần lên, cả khuôn mặt cũng đỏ nữa. Chết thật, em ấy thiệt là dễ xương quá đi mà. Dù cho sở hữu kỹ năng [Can Đảm], tôi vẫn không thể nào hoàn toàn tự tin khoe cá tính khi đứng trước sự moe của ẻm.
Nhưng mà tôi có 1 nghi vấn ở đây.
“Tại sao lại là trang phục hầu gái vậy?” (Kelvin)
Efil đang vận lên mình trang phục của một người hầu gái. Không phải là tôi có ý kiến gì về bộ quần áo, thật lòng mà nói thì cá nhân tôi thấy bộ đồ này hợp với em ấy một cách hoàn hảo, tôi khá là hài lòng về nó.
“Bộ quần áo này đã có sẵn từ trước rồi. Đây là bộ quần áo khi trước con gái ta thường mặc đi tiếp khách ở quán trọ, thật may là vóc dáng của Efil-chan nhỏ nhắn nên cũng vừa vặn với kích thước của bộ quần áo một cách hoàn hảo. Efil-chan cũng thấy thích bộ trang phục này và còn nói bộ này là được rồi ạ.” (Claire)
“Bộ quần áo này rất thích hợp với công việc phục vụ nên cũng hợp với em ấy lắm, trước đây ta từng nghe nói qua….” (Claire)
Tôi thầm khen ông chủ thương buôn nô lệ trong lòng, goodjob! Dù sao đi chăng nữa, nếu con gái mặc bộ trang phục này đi tiếp khách thì cũng tương đối ổn đó. Quán trọ này tương lai cũng khá là yên bình a.
“Nhưng mà sắp em sẽ tham gia vào đội của Kel-chan đó. Em có cần thay bộ đồ nào đó thoải mái hơn cho dễ hoạt động không Efil-chan? (Claire)
“Nếu là vậy thì tôi có sáng kiến này rất hay. Nhưng tạm thời, cô có thể cho tôi mượn trước bộ quần áo này được không?” (Kelvin)
Mặc dù nhận không đồ của người ta làm tôi có chút ngại, nhưng tôi làm sao có thể nói một cách khiếm nhã như kiểu “cởi quần áo ra trả lại cho người ta đi em” chứ!
“Không thành vấn đề, dù sao bộ quần áo này ta cũng không còn dùng tới nữa. Ta sẽ tặng nó cho Efil-chan, à còn mấy bộ này nữa cứ cầm theo mà xài đi.” (Claire)
“Vậy cám ơn nhiều nha Claire-san!” (Kelvin)
“Không cần khách sáo làm gì. Nhìn Efil-chan mặc đồ đẹp thì trông dễ thương hẳn lên, ta cũng rất hài lòng.” (Claire)
Claire-san nói thế nào đây nhỉ, trong mắt tôi bây giờ bà chủ trông nam tính hẳn lên khi mà tặng đồ cho người khác một cách hào phóng như thế. Và giờ, chúng ta vẫn còn cách bữa ăn tối một quãng thời gian nữa. Nên quay trở về phòng tôi thôi…
“À phải rồi nhắc mới nhớ, bây giờ cần phải đổi phòng khác mới được. Claire-san ơi, tôi muốn đổi phòng đơn thành phòng đôi, ngay bây giờ còn phòng đôi nào trống không vậy?” (Kelvin)
“Xui cho cậu là hôm nay hết phòng đôi rồi. Xin lỗi nha, ráng chờ đến ngày mai đi lúc đó khách trả phòng thì ta mới đổi cho cậu được.” (Claire)
Đợi chút đã nào, phòng tôi chỉ có 1 giường thôi đó. Điều này tệ rồi đây. Tôi làm sao khống chế được cái vụ “trên bảo dưới không nghe” nếu tôi ngủ cùng với Efil-chan chứ.
“À không sao đâu anh yên tâm, em sẽ ngủ dưới sàn nhà, chuyện này ổn thôi mà dù sao em cũng đã quen với việc ngủ dưới đất khi còn làm nô lệ rồi.” (Efil)
“Không được, anh từ chối. Ổn là ổn thế nào cơ chứ không đời nào anh để một cô gái phải ngủ dưới sàn cả, em phải ngủ trên giường còn anh thì ngủ dưới sàn, miễn bàn cãi.” (Kelvin)
Chuyện này không thể thương lượng được. Đây là vấn đề lòng tự trọng của một thằng đàn ông chân chính nên tôi không thể nào chấp nhận yêu cầu của em ấy. Nhưng mà cũng phải nói rằng em ấy khá là cứng đầu như tôi vậy, cả 2 đều quyết nhường cho đối phương ngủ trên giường còn mình thì ngủ dưới sàn.
“Nếu cả 2 ngủ chung thì không phải mọi chuyện được giải quyết ổn thoả sao? Chẳng phải Efil-chan là nô lệ của Kel-chan à? Thế thì chuyện ngủ cùng nhau là việc không thành vấn đề rồi còn gì.” (Claire)
Claire-san thật là không biết đọc tình huống gì cả mà. Xin đừng nói mấy lời kiểu đó chứ, điều này khiến tình huống tranh cãi giữa chúng tôi trông như thể là đôi vợ chồng mới cưới đang cãi nhau ý, thành ra bây giờ cả 2 đang ngại ngùng xấu hổ.
Tôi và Efil cả 2 đều không khỏi liếc mắt nhìn nhau với khuôn mặt đỏ ửng. Hiện tại chưa nghĩ ra biện pháp, tạm thời phải dẹp vấn đề này sang một bên, túm lại về phòng trước rồi tính sau.