Kiều Đại Bài

chương 24: chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Việc Kiều Cầu đột ngột nhận được giải thưởng, cơ bản là có liên quan tới chủ trương mới nhằm khích lệ cho các đạo diễn trẻ tuổi.

Kiều Cầu được hưởng lợi, giá trị bản thân liền tăng lên nhanh chóng.

Từ khi Kiều Cầu nhận được cúp "Diễn viên mới xuất sắc nhất mảng phim truyền hình", không ít đoàn phim bắt đầu liên hệ, từng xấp kịch bản được gửi tới công ty.

Phòng làm việc Lê Thượng tuyển chọn kỹ lưỡng, loại ra không ít kịch bản, bọn họ cũng không vội vàng, trước mắt chỉ muốn để Kiều Cầu tập trung diễn tốt trong Lục Tiểu Phụng truyền kỳ.

Nhìn tình hình hiện nay, trong bảng xếp hạng nhóm người mới chưa ra mắt của Hoàn Việt, Kiều Cầu đang đứng vị trí thứ nhất.

Giờ học lớp biểu diễn chỉ có mình cậu là được dạy riêng một kèm một, người được mời tới là Ngô Đạc, một nghệ sĩ biểu diễn có tuổi rất nổi danh.

Thầy Ngô này lúc còn trẻ đã nổi tiếng, tính cách cũng khá kiêu ngạo, người nào mà không mấy tiếng tăm thì khó mà mời nổi.

Lần đầu gặp Kiều Cầu, Ngô Đạc tỏ ra rất thờ ơ, Kiều Cầu thì lại rất khiêm tốn, tính cách thật thà, có năng lực, chịu được khổ, cũng không oán giận tiếng nào, thành thử Ngô Đạc rất nhanh chóng liền trở nên thích cậu.

Mà Ngô Đạc hễ thích ai thì chẳng người nào khác biết cả, bởi vì Ngô Đạc sẽ càng yêu cầu nghiêm khắc hơn, lúc luyện tập phân tích tác phẩm cũng bắt đào rất sâu vào nội dung, Kiều Cầu không làm được, người thầy này liền nổi giận.

Tất cả mọi người đều ôm hi vọng lớn với Kiều Cầu, Kiều Cầu có mấy tối đang mơ màng thì đột nhiên bừng tỉnh, lần nào cũng phát hiện bản thân đang học kịch bản.

Khoảng thời gian đó thật sự quá khó khăn, có điều thầy nghiêm ra trò giỏi, chờ đến khi cậu huấn luyện xong, lần đầu đi tới phim trường, cảm giác cũng trở nên khác đi.

Nhân viên trong đoàn phim Lục Tiểu Phụng rất đông, trên đất la liệt dây điện, Kiều Cầu cùng người của công ty phải cẩn thận từng tí một đi tới gần trường quay, chỉ sợ bị vấp vào dây điện nào đó.

Bởi họ là nhóm người thứ hai đi vào, nên không cần phải đi theo đoàn bái thần, vừa đến là tiến thẳng vào phòng trang điểm, bắt đầu chuẩn bị cho cảnh quay.

Như đã nói lúc trước, chuyên viên trang điểm trong đoàn Lục Tiểu Phụng là chị Đổng, Kiều Cầu có quen với.

Thực ra chị chỉ là trợ lý cho chuyên viên chính, xem như là lính lác, nên mọi khi chỉ lúc chuyên viên chính bận rộn thì chị mới phụ vào một tay.

Bên trong phòng trang điểm rất đông người, dù Kiều Cầu đóng vai quan trọng trong phim thì vẫn chỉ là lính mới, không có phòng trang điểm riêng, chỉ có thể lúng túng đứng lẫn với đám người đang rần rần trong phòng.

Lúc này cậu nghe thấy có người gọi mình: "Kiều Thu! Qua đây đi."

Chính là chị Đổng.

Kiều Cầu đáp một tiếng, vất vả chen lấn mới tới được cạnh chị, chị Đổng ghé tai cậu thấp giọng dặn: "Ngồi cái ghế của chị ấy, chờ một lát chị trang điểm cho."

Trang điểm sớm không phải là chuyện tốt, trong cái thời tiết oi bức thế này thì càng không phải chuyện hay gì.

Kiều Cầu vâng lời ngồi vào chỗ cạnh chị Đổng, cúi đầu xem điện thoại.

Đối với các nghệ sĩ, đặc biệt là nhóm nghệ sĩ trẻ như Kiều Thu, công ty rất nghiêm, không chỉ can thiệp vào chuyện ăn, mặc mà ngay cả weibo của nghệ sĩ cũng quản lý nốt.

Kiều Cầu tuy rằng không thể quản lý weibo "Kiều Thu", nhưng cũng được tự đăng ký một tài khoản phụ, chỉ cần rảnh rỗi cái là lại lên mạng lướt weibo.

Trên weibo "Kiều Thu" có mấy trăm ngàn người theo dõi, thực ra con số này cũng không phải là nhiều, bởi giờ cư dân mạng tăng nhanh, một ngôi sao nhỏ tuyến ba, tuyến bốn cũng có thể có chừng đó fan.

Cái chính là công ty Hoàn Việt còn chưa ra sức trong việc tăng sức nóng cho Kiều Thu, bởi vậy từ sớm đã có thể có chút tiếng tăm như thế này cho thấy có một điểm khiến công ty khá là yên tâm, đó chính là ngoại hình của Kiều Thu vẫn rất hợp mắt thẩm mỹ của quần chúng.

Bởi Kiều Cầu không thể tự đăng bài hay trả lời bài viết, bình thường toàn dựa vào mấy tấm hình do đoàn đội trong phòng quan hệ công chúng đăng lên, rất nhanh bên dưới liền xuất hiện bình luận, mấy trăm cái, thậm chí đến cả mấy ngàn cái.

Kiều Cầu kéo đọc bình luận, thấy có người thích mình liền cảm thấy vui mừng, cậu chưa có danh tiếng mấy, nên không ai chơi xấu cậu cả, cho nên xem weibo trở thành một cách giúp cậu thư giãn.

Kiều Cầu còn trả lời từng cái bình luận một, rằng, "Cám ơn bạn đã thích cậu ấy", sau đó bởi lượng người bình luận quá nhiều, chưa trả lời được bao nhiêu đã nghe thấy chị Đổng gọi tên cậu.

Trang điểm cho phim cổ trang khá phiền toái, chị Đổng làm cho cậu suốt cả ba tiếng liền, sau đó Kiều Cầu đi tới phòng thay đồ đổi quần áo, thay xong đi ra, nhìn bộ đồ trắng trên người, trông cứ như thật vậy.

"Sao nào, Kiều Cầu, có lòng tin không?" Chị Đổng cười vỗ vai Kiều Cầu.

"Dạ." Kiều Cầu gật đầu, đột nhiên có chút xấu hổ.

"Người mới ai cũng có cái phải học, bị mắng cũng đừng để bụng, biết chưa?" Chị Đổng rất thích Kiều Cầu, coi cậu như em mình, trong lời nói có chút che chở.

Kiều Cầu ngoan ngoãn đáp lại, khom lưng nói chuyện với chị Đổng.

Trong phòng trang điểm có rất nhiều người, nên chẳng nói được mấy câu, chẳng lâu sau cậu bị kêu ra diễn.

Cảnh đầu là cảnh Kiều Cầu chiến đấu cùng diễn viên quần chúng.

Vừa bắt đầu, Tây Môn Xuy Tuyết ngạo nghễ đến gần, thần bí mà mạnh mẽ, tổng cộng cũng chỉ nói bốn chữ, một câu là "Giết ngươi!", một câu là "Triệu Cương!".

Lời thoại càng ngắn thì càng khó diễn, bởi chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng dễ dàng bị phát hiện ra.

Kiều Cầu hít sâu vào một hơi, nghe tiếng clapper xong, tự tin, bình tĩnh mà từ đàng xa đi về phía camera...

Trước khi đến trường quay, Kiều Cầu đã học biểu diễn vai Tây Môn Xuy Tuyết với thầy Ngô Đạc trong hai tháng.

Thầy Ngô yêu cầu rất cao, mài dần đi những biểu hiện không hợp trên người Kiều Cầu.

Cuối cùng tuy rằng chẳng nói được Kiều Cầu rốt cuộc sẽ tiến tới đâu, nhưng mà vẻ hài lòng, khen ngợi là thứ mà mọi người chỉ cần liếc mắt cái là có thể thấy được.

Tất cả mọi người đều cảm thấy buổi diễn hôm nay của Kiều Cầu sẽ được Từ Giao khen.

Dù sao cậu cũng là một ngôi sao mới có tiềm lực, lại thêm được Lê Thượng nâng đỡ, rất khó tưởng tượng Kiều Cầu sau này có thể vươn tới được vị trí nào.

Từ Giao đang ngồi ở ghế đạo diễn, đội mũ che nắng, lẳng lặng nhìn Kiều Cầu diễn, một lát sau kêu dừng.

Từ Giao không còn trẻ, khét tiếng nóng nảy, thường xuyên có cảnh diễn viên mới bị cô mắng cho bật khóc tại chỗ.

Cô rất nghiêm túc, liều mạng trong công việc, căn bản không giống phụ nữ.

Cho nên Từ Giao vừa kêu ngừng, nhân viên trong đoàn đều căng thẳng, chỉ lo Từ Giao gọi người mới tới mắng cho phát khóc.

Mà kỳ lạ là Từ Giao cũng chẳng nặng lời câu nào với Kiều Cầu, chỉ đều đều giải thích cảnh diễn với cậu, sau đó bảo cậu diễn lại.

Kiều Cầu hít sâu một hơi, đi ra diễn lại...

Lần thứ hai kết quả giống như lần đầu, đi chưa được mấy bước liền bị Từ Giao kêu ngừng, NG lại tới mấy chục lần, đến lúc sau hễ Kiều Cầu nghe thấy tiếng Từ Giao kêu ngừng, tay liền run lẩy bẩy.

Kiều Cầu bị bắt diễn lại cảnh này tới tận trưa, tất cả nhân viên đều thấy lạ, nhất là bọn họ cảm thấy biểu hiện của Kiều Cầu rất tốt, nhưng không hiểu sao Từ Giao cứ kêu ngừng mãi.

Càng khiến người ta khó hiểu hơn cả, tính Từ Giao từ lúc nào tốt như vậy? Kiều Cầu NG nhiều lần như vậy mà chẳng lần nào nổi nóng, chỉ nói là "lạnh lùng chút, kiêu ngạo chút".

Vì vậy ánh mắt nhìn Kiều Cầu cũng thay đổi, tự nghĩ trong lòng, có thể khiến một đạo diễn thế này có vẻ mặt hiền lành vậy thì đúng là lợi hại.

Cảnh diễn kia quay tới tận tối, cuối cùng toàn thân Kiều Cầu đẫm mồ hôi, đội tóc giả rất nóng, nếu không phải trên mặt còn có lớp phấn trang điểm, có thể thấy mặt cậu trắng bệch như thể bị say nắng rồi.

Mặc kệ lúc nghỉ ngơi, tay Kiều Cầu run thế nào, thì chỉ cần nghe thấy tiếng clapper là cậu lập tức khôi phục lại thành dáng vẻ của "Tây Môn Xuy Tuyết".

Độc lập, cao ngạo.

Vô cầu, vô dục.

Người khác đều cho là Từ Giao không hài lòng với Kiều Cầu, mà bị ngại "bối cảnh" nào đó nên mới không dám lớn tiếng mắng.

Chỉ có phó đạo diễn ngồi cạnh Từ Giao mới hiểu được nguyên nhân thực sự, lặng lẽ đến gần tai Từ Giao, hỏi:

"Cô rất vừa ý thằng nhóc này à?"

"..." Từ Giao ra hiệu anh ta nhỏ giọng chút, rốt cục quay xong cảnh này, đã hơn chín giờ tối, mới để nhân viên kết thúc công việc.

"Phải." Từ Giao nói như vậy, phát lại cho phó đạo diễn xem, chỉ, "Anh xem này, cậu ta mỗi lần diễn lại, đều khác so với cách diễn lúc đầu, đều có tiến bộ."

Có lúc không khỏi hiếu kỳ, người mới tên Kiều Thu này, rốt cuộc có thể diễn tới mức nào đây?.

Truyện Chữ Hay