Tạ Hồng Trần buông Hoàng Nhưỡng, trong lòng suy tư ngổn ngang trăm mối, nhưng không có lấy chút tin tức nào của người này.
Hắn không thể nào giải thích lần đầu mình gặp cô gái này đã rung động trong lòng..
Hoàng Nhưỡng đương nhiên nhìn ra vẻ thất thần của hắn —— hầu hạ hắn một trăm năm, một nét mặt nhỏ xíu của hắn Hoàng Nhưỡng cũng phát hiện được. Nàng ôm chỗ vai đau, nhịn đau nói: ” n tình của Tông chủ sau này tiểu nữ sẽ báo đáp. Ta… Ta…” Nàng đè vai, đi thì dĩ nhiên không đi rồi. Hai mắt nàng chợt nhắm, ngửa mặt đổ xuống —— giả xỉu. Dĩ nhiên Tạ Hồng Trần sẽ không mặc cho nàng té xuống đất rồi.
Hắn đưa tay đỡ Hoàng Nhưỡng, suy nghĩ hồi lâu, hỏi: “Nhà cô nương ở đâu?”
Vừa dứt lời, một đám thôn dân mồm năm miệng mười???, ước gì có thể lôi hết mười tám đời tổ tông của Hoàng Nhưỡng ra bẩm báo hết cho Tông chủ.
Đổi lại Tạ Hồng Trần cũng nghe rõ chỗ Hoàng Nhưỡng ở. Hắn ôm ngang Hoàng Nhưỡng lên, đi đến nhà họ Hoàng.
Hoàng Nhưỡng mặc cho hắn ôm ngang, từ giữa thôn một mạch về nhà họ Hoàng.
Với Tạ Hồng Trần mà nói, khoảng cách này chưa đến gang tấc. Nhưng với Hoàng Nhưỡng mà nói, lại thảng như xa xôi vô cùng. Năm đó ở Kỳ Lộ đài, nếu nàng làm nũng đến lợi hại, thi thoảng Tạ Hồng Trần cũng sẽ ôm nàng như vậy. Từ tiểu viện đến thẳng phòng ngủ.
Quãng đó gần hơn, cũng chỉ tầm chưa đến trăm bước, cũng là phiến đường ngọt ngào trong quãng thời gian đằng đẵng của nàng.
Hoàng Nhưỡng nhắm mắt, mọi cảm xúc của cơ thể mở ra toàn bộ.
Nàng có thể nghe tim người này đập, có thể ngửi được mùi hương hoa lan thơm lạnh trên người hắn. Cách lớp vải áo, thậm chí nàng còn có thể cảm giác được lớp chai dày trên tay hắn.
Trong nháy mắt đó, cứ như thời gian chưa từng gác lại. Nàng còn đang ở Kỳ Lộ đài, còn hắn lại thỏa hiệp khoan dung hiếm thấy.
Tạ Hồng Trần… cái tên này với nàng mà nói, giống như một câu thần chú. Có điều nàng đã niệm hơn trăm năm, lúc giận lúc vui, lúc buồn lúc oán, đã mất đi linh nghiệm.
Ồ, Hồng Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi này.
Trong trấn đã có thôn dân chạy trước, báo tin cho Hoàng Thự. Hoàng Thự mới nghe chưa hiểu, hỏi: “Cái gì?”
Thôn dân lanh mồm đáp: “Vừa nãy Thập cô nương vì cứu người mà đấu với Thử quái bị thương. Tạ Tông chủ đang ôm nàng ấy về đấy.”
“Tạ Tông chủ? Tạ Tông chủ nào?” Hoàng Thự thầm lục hết họ Tạ tám thôn trong mười dặm qua một lần. Cũng không để ý tới môn hộ nào xứng đôi con nhà mình. Trong phút chốc lão có phần oán trách —— nếu có thằng vô tri cuồng đồ ôm con gái nhà mình về, vậy thì lễ vật hỏi cưới mai mối trong tương lai giảm nhiều rồi. Giá của Hoàng Nhưỡng cũng không thấp, lão còn trông triều đình phân phong thôn Tiên Trà cho lão đây nè!
Hoàng Thự lòng đầy không vui, bước nhanh ra cửa. Đúng lúc này, ngoài cửa có người đến. Hoàng Thự ngẩng nhìn, chấn kinh cả người.
Tạ Hồng Trần một thân áo trắng không vết nhơ, ánh sáng tỏ khắp. Phong độ tỏa ra như trăng sao không thể leo tới. Hắn ôm Hoàng Nhưỡng vào, hỏi: “Gia chủ đâu?”
m điệu của hắn linh hoạt kỳ ảo, mang theo vẻ khoan dung bao quát và hòa nhã của bậc trên.
Hoàng Thự chạy đến trước mặt hắn, trong chớp mắt như lùn đi cả khúc. Lão vội nói: “Tiểu nhân chính là chủ nhà của họ Hoàng. Xin hỏi ngài là…”
Tạ Hồng Trần gật đầu, ôn hòa nói: “Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần chào Hoàng ông.”
Cái tên này, như sấm sét cuồn cuộn, chấn Hoàng Thự đến thất hôn bát tố. Mãi lâu lão mới thốt: “Dạ… Dạ…” Sau đó giật nảy, kịp tỉnh: “Tạ, Tạ Tông chủ!”
Trong phút ngắn ngủi, đến một câu đáp lại cũng không biết nên nói thế nào. Hoàng Thự không ngừng chà xát đôi tay, thật lâu sau mới thốt lên một câu: “Ngài… sao ngài lại tiên giá đến thôn Tiên Trà?”
Tạ Hồng Trần cau mày hỏi: “Cô nương này là gì của ông?” Dĩ nhiên hắn nhìn ra, người đàn ông trước mắt chẳng quan tâm gì đến người bị thương.
Hoàng Thự vội đáp: “Nó là Hoàng Nhưỡng con gái thứ Mười của tôi, ui chao, nó bị sao thể? Thương thế có nặng không?” Tự dưng lão kịp phản ứng, đây chính là thời cơ tốt để dựa dẫm vào Tạ Hồng Trần! Lập tức vội vàng nói: “Mời Tạ Tông chủ mau đưa nó về phòng giúp, tôi đi mời đại phu ngay.”
“Không cần.” Tạ Hồng Trần theo chỉ dẫn của lão, ôm người trong lòng đi thẳng vào tiểu viện của nàng. Hoàng Nhưỡng… Hắn yên lặng thầm lặp lại cái tên này. Thực là quá quen thuộc, cảm giác như kiếp trước duyến sâu, kiếp này gặp lại vậy.
Ngay cả lúc ôm vào trong lòng cũng chỉ có rung động đến sợ, thảng như giữa họ đã từng có đau khổ triền miên khó nói thành lời vậy.
Chuyện này… làm sao có thể chứ? Hắn là người tu hành, xem dục niệm là ma căn. Xưa nay chưa từng có con gái phụng dưỡng bên cạnh.
Tạ Hồng Trần bước vào khuê phòng của Hoàng Nhưỡng, Trong khuê phòng Hoàng Nhưỡng mành lụa điểm vàng, trên ngọc câu treo hai túi Phúc nhỏ. Đầy vẻ dịu dàng khả ái con gái nhà người. Tạ Hồng Trần ôm nàng đặt lên giường hẹp, tiện tay lấy từ túi trữ pháp bảo một viên thuốc đút vào miệng nàng.
Hoàng Thự xuýt xoa, có vẻ cực kỳ đau lòng —— thuốc do chính tay Tạ Hồng Trần luyện chế, quý trọng cỡ nào chứ?
Thuốc vào miệng tan luôn, vốn không cần nuốt. Hoàng Nhưỡng nhanh chóng cảm thấy dược tính tan ra trong người, vết thương mát lạnh. Tạ Hồng Trần ngồi ở mép giường, mãi cho đến khi Hoàng Thự nói: “Tông chủ đã tới, chi bằng ở lại Hoàng gia dùng cơm, để tôi có dịp tận tâm ý, ngài thấy được không?”
Lấy thái độ làm người của Tạ Hồng Trần, đương nhiên hắn không đến mức chịu dừng lại ở một thôn bé như viên đạn. Đến cả Hoàng Thự người có da mặt dày vậy lúc mời ra câu này cũng chẳng ôm chờ mong gì. Nhưng Tạ Hồng Trần lại nói: “Vậy quấy rầy Hoàng ông.”
Hoàng Thự quả không thể tin vào tai mình —— khói xanh bốc từ phần mộ tổ tiên sao! Lại có may mắn chiêu đãi Tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông!
Lão vội nói: “Không dám không dám, tiểu nhân tự tay sắp xếp đây!” Lão mặt mày hớn hở, đón ánh mắt một đám hương thân, vội vội vàng vàng ra lệnh người sắp xếp yến hội.
Tạ Hồng Trần ngồi bên giường, Hoàng Nhưỡng đương nhiên biết mình cũng nên tỉnh rồi. Nàng mở mắt, định ngồi dậy. Tạ Hồng Trần nói: “Độc của Thử quái trong người cô nương đã giải, chỉ cần băng bó vết thương là đủ.”
Hoàng Nhưỡng quấn ngoại bào hắn kín lại, nói: “Lần này nhờ Tông chủ ra tay, Tông chủ ơn trọng, Nhưỡng sẽ đền đáp thỏa đáng.”
Tạ Hồng Trần ừ đáp, hỏi: “Cô nương thân là Thổ tu, sao lại đọc những thuật Kiếm tu?”
Hắn chỉ mấy điển tịch trong phòng, thì ra là ban nãy hắn có nhìn qua mấy món đồ Hoàng Nhưỡng bày trên bàn. Mấy quyển sách này hiển nhiên chỉ tập võ mới cần.
Đương nhiên là… vì ngươi rồi.
Hoàng Nhưỡng thầm mỉm cười, nhưng mặt lại do dự. Lát sau, nàng xuống giường, chắp tay với Tạ Hồng Trần, nói: “Chỉ vì ngưỡng mộ phóng thái Kiếm tiên, lại có lòng muốn du ngoạn nhân gian, hành hiệp trượng nghĩa, nên mới tập võ đạo. Để Tạ Tông chủ chê cười.”
Tạ Hồng Trần à một tiếng, chỉ một thứ trên bàn, hỏi: “Còn thứ này là sao?”
Hoàng Nhưỡng nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ – chính là con sâu róm kia. Nàng cười nói: “Nhưỡng trời sinh ngu dốt, lúc tu luyện có nhiều khi thất thần. Nó… là để ta nâng cao tinh thần.”
Nâng cao tinh thần?
Tạ Hồng Trần đưa tay chọc thử con sâu róm, lập tức rụt lại, hiển nhiên hắn đã rõ công hiệu món này, hắn cười rộ.
Vẻ mặt Hoàng Nhưỡng bứt rứt, nói: “Cách của người ngốc, không ra sao cả.”
“Nàng có tấm lòng dốc lòng cầu học, rất tốt.” Tạ Hồng Trần không chút e ngại, hắn đương nhiên không để ý. Ở trăm năm ngoài đời kia, hắn luôn thích người có lòng cầu tiến. Luôn phá lệ chiếu cố những đệ tử hiếu học đệ tử.
“Nếu nàng hiếu học như thế, sao chỉ chấp nhận căn cơ mà không muốn giỏi hơn?” Hắn hỏi.
Này hiển nhiên là vì thấy tu vi Hoàng Nhưỡng nông cạn. Hoàng Nhưỡng nói: “Tông chủ không biết, Hoàng gia Thổ tu, sống bởi gầy giống. Nhưỡng tu võ đạo, cũng chỉ có thể là lúc thi thoảng rảnh rỗi. Cũng không thể lấy đấy để sống.”
Tạ Hồng Trần gật gù, hắn thân là Tông chủ, biết rõ tình cảnh đám tiểu yêu tầng đáy, thuận miệng nói “Nói vậy, căn cơ nàng vững chắc, tu luyện được pháp, đã là rất hiếm có.”
Đương nhiên rồi. Hoàng Nhưỡng ngoài đời kia vì bồi dưỡng Tạ Tửu Nhi, bỏ biết bao nhiêu công chứ?
Nỗ lực tâm huyết của nàng, Tạ Hồng Trần nào biết chứ?
Hoàng Nhưỡng đầy cung kính, nói: “Chỉ là trông mèo vẽ hổ thôi. Vì không có sư phụ chỉ điểm, cũng không dám tùy ý tu luyện.”
Tạ Hồng Trần hiển nhiên hài lòng với câu này, nói: “Con đường tu tiên gian nan hiểm trở, cứ theo sách mà tu luyện đúng là nguy hiểm trùng trùng.”
Hoàng Nhưỡng gục đầu, nhìn có vẻ mất mát, nói: “Nhưỡng xuất thân hàn vi, muốn bái được danh sư nói nghe thì dễ?”
Tạ Hồng Trần gật đầu, hắn lại nghía qua gian phòng Hoàng Nhưỡng lần nữa, thấy trên tường, trên bàn, rất nhiều nơi đều là chỗ nàng ghi chép tâm đắc tu luyện. Thật sự có rất nhiều kiến giải, đúng là bất phàm.
— đương nhiên rồi. Hoàng Nhưỡng biết hôm nay hắn sẽ đến, há không chuẩn bị kỹ càng sao? Hơn nữa dù ngoài đời nàng không tập võ nhưng gì thì gì cũng đã làm Tông chủ phu nhân Ngọc Hồ Tiên Tông một trăm năm. Chưa ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy chứ.
Tạ Hồng Trần cảm thấy cô gái này không tầm thường, với tính tình của hắn, đại để sẽ đưa nàng theo gia nhập tiên môn. Nhưng không biết vì sao hắn nén ý nghĩ này xuống.
Hắn chậm rãi bước ra khuê phòng của Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng đành ra cùng.
Tạ Hồng Trần ngó khuôn viên vườn, thấy bày biện rất nhiều giống đang gầy dưỡng, hắn thuận miệng hỏi: “Nàng xuất thân từ Thổ yêu, có thể gầy dưỡng chủng nổi tiếng nhỉ?”
Hoàng Nhưỡng giật mình, rồi nói: “Ta… Chí không ở đây. Cũng chẳng có giống tốt ra mắt.”
Tạ Hồng Trần vốn chỉ vô tình hỏi song câu trả lời của Hoàng Nhưỡng lại ngoài dự tính của hắn.
—— Ngọc Hồ Tiên Tông có sắp đặt một con Mắt Thấu Sự đời ở thôn Tiên Trà. Dù chẳng qua cũng chỉ là một thôn nhỏ nhưng thân là Tông chủ, hắn cũng có xem xét. Hoàng Nhưỡng quản lý chuyện làm ăn của Hoàng gia nhưng không ra mắt giống gì có tên tuổi. Không kỳ lạ lắm sao?
Hắn nói: “Nghe nói Hoàng gia có một kỳ nữ, từng gầy giống Lương mễ, năm thiên tai đã cứu thế, rất nổi tiếng.”
Hoàng Nhưỡng nhẹ à lên, nói: “Hồi Tông chủ, đúng đó. Cô ấy là Đới Nguyệt, là thị nữ thiếp thân của ta.”
Tạ Hồng Trần gật gù, nói: “Nghe nói cô ta phận nô tịch, nàng là chủ nhân cô ấy mà không chiếm công, là tâm tính thuần khiết, thật hiếm có.”
Vậy cũng hiếm có sao? Hồng Trần à, chuyện chân chính hiếm có còn ở đằng sau kia. Hoàng Nhưỡng thì thầm trong lòng. Song trước mặt nàng vẫn cứ cung kính đoan trang, nàng nói: “Chuyện này… Nhưỡng không dám nhận lời quá khen của Tông chủ.”
Qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Tạ Hồng Trần rất có cảm tình với Hoàng Nhưỡng.
Cô nàng này không vì địa vị thân phận hắn mà thay đổi, ăn nói vừa phải, tâm tính hiền lành. Hơn nữa xem khuê phòng này, biết hiếu học khắc khổ. Là người kế tục không tệ.
Tiểu yêu tầng đáy muốn bái nhập tiên môn rất khó, nhưng nếu có hắn, đương nhiên không là vấn đề.
Tạ Hồng Trần không biết mình đang do dự gì, nhưng hắn vẫn không mở miệng.
—— Hoàng Nhưỡng đang quấn tấm ngoại bào của hắn, khiến hắn thấy gần gũi lạ lùng.
Đúng lúc này, Đới Nguyệt vào đến, cô đến bên cạnh Tạ Hồng Trần, bái nói: “Tạ Tông chủ, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, gia chủ xin mời ngài vào chỗ ạ.”
Tạ Hồng Trần gật đầu, Hoàng Nhưỡng lập tức nói: “Nhưỡng tình nguyện dẫn đường cho Tông chủ… có điều cứ thế này ngồi vào khó tránh khỏi bất nhã. Xin tông chủ chờ ta thay y phục đã.”
Nàng còn đang khoác áo ngoài của Tạ Hồng Trần, y phục đã bị Thử quái xé rách, dĩ nhiên cần thay quần áo. Tạ Hồng Trần không trách, nói: “Cũng được.”
Hoàng Nhưỡng yêu kiều cúi đầu chào hắn, vào thay y phục.
Đới Nguyệt trộm liếc hai người, trong lòng như có mũi gai chọt ngang. Lại thế, lần trước Thu đại nhân đã vậy, lần này thấy Tạ Tông chủ… lại giở mánh cũ.
Dĩ nhiên Tạ Hồng Trần không biết tâm tư cô, hắn đứng yên dưới mái hiên chờ Hoàng Nhưỡng.
Mái hiên xám xanh, còn hắn một thân trắng phau, tay áo như tuyết, sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
Đới Nguyệt thậm chí không dám nhìn lần thứ hai, cô nàng nói: “Thập cô nương thay y phục sợ sẽ mất ít thời gian, Đới Nguyệt pha chung trà cho Tông chủ nhé.”
“Cô chính là Đới Nguyệt?” Tạ Hồng Trần vừa nghe Hoàng Nhưỡng nói qua người tì nữ bên người, khó tránh khỏi nhìn thêm chút. Đới Nguyệt vội nói: “Tiện danh của nô tì, không dám bẩn tai Tông chủ.”
Tạ Hồng Trần bật cười, lúc hắn cười như muôn vàn tuyết rơi, hoa nở nhân gian: “Người trên đời đều như nhau, sao phân quý tiện? Nghe nói năm Thành nguyên thứ nhất, là cô gầy ra giống Lương Mễ, cứu được vô số dân gặp nạn. Đới Nguyệt cô nương công đức vô lượng.”
Đới Nguyệt chỉ biết hắn tôn quý, không ngờ hắn hiền lành thân thiện vậy. Cô lập tức đáp: “Tạ Tông chủ quá khen, Đới Nguyệt không dám nhận.”
Tạ Hồng Trần nói: “Ta thấy cô có huyết mạch bán hồ, không phải xuất thân Thổ yêu. Có thể có năng lực như vậy, hẳn là thiên phú trác tuyệt.”
Đới Nguyệt nào dám nhận câu “thiên phú trác tuyệt” kia? Nhưng ngài ấy là Tạ Hồng Trần đó!
Đệ nhất Kiếm tiên Ngọc Hồ Tiên Tông, chính miệng tán thưởng mình? Đầu Đới Nguyệt muốn choáng, nhưng cảm giác lâng lâng thế này quá thích, cô không giải thích rõ ngọn ngành, chỉ nói: “Nô tỳ hổ thẹn.”
Tạ Hồng Trần nói: “Vì chúng sinh cầu hạnh phúc, há lại hổ thẹn?”
Tim Đới Nguyệt đập rộn —— Tạ Hồng Trần, nghe ra rất có cảm tình với mình! Nếu ngài ấy có thể gỡ nô tịch cho mình thì…
Càng nghĩ tâm cô càng động, trên đời này ngoài triều đình, e là cũng chỉ có Ngọc Hồ Tiên Tông có thể hứa hẹn tiền đồ sáng tỏ cho cô. Mà tất cả điều cô nàng muốn, thật ra chỉ cần một câu nói vô cùng đơn giản của Tạ Hồng Trần!
Nghĩ tới đây, giọng cô buồn bã, nói: “Đới Nguyệt chỉ là một nô tỳ, dù có công đức cũng là công đức của gia chủ, tất nhiên là không dám giành công.”
Tạ Hồng Trần như có điều suy nghĩ, nói: “Thiện tất có quả, cô nương chắc chắn có phúc báo.”
Hắn không mở miệng hứa hẹn, nhưng câu này, tựa như bao hàm khả năng vô tận.
Đới Nguyệt lập tức đầy vui vẻ trong lòng.
Đúng lúc này, Hoàng Nhưỡng đã thay đồ xong. Cô ra cửa, bồng bềnh xá một cái: “Cực cho Tạ Tông chủ chờ đợi. Áo bào của Tông chủ… Xin cho Nhưỡng tạm giữ lại, đợi giặt sạch sẽ sẽ trả lại Tông chủ.” Nàng giữ lại một đường sau, lỡ Tạ Hồng Trần không mắc câu còn có cái lấy cớ tìm hắn.
“Đừng ngại.” Tạ Hồng Trần khoác một tay sau lưng, nói: “A Nhưỡng dẫn đường.”
Một tiếng “Nhưỡng” này không khỏi quá thân mật. Lời vừa dứt, đến hắn còn sửng sốt.
Nhưng Hoàng Nhưỡng thảng như chẳng có cảm giác, mặt cô đầy nét cười nhẹ nhàng, nói: “Tông chủ mời.”
—— đương nhiên thuận miệng rồi, nhân duyên trăm năm, trải qua si mê, trải qua điên cuồng. Phong thái đệ nhất Kiếm tiên gì gì, Thượng sư bác nhã danh môn gì gì, Tông chủ Tiên Tông quả dục gì gì. Ở Kỳ Lộ đài đều bị nàng vò nát, giẫm đạp vào bùn đất.
Tạ Hồng Trần khi đó, những thứ hoa y sáng chói cao ngạo bong ra từng lớp, vẻn vẹn chỉ còn lại người này mà thôi.
Hoàng Nhưỡng đi trước, Tạ Hồng Trần chậm rãi theo sau.
Nàng hôm ấy, mặc một bộ váy vàng nhạt, dịu dàng lả lướt, như khoác lớp nắng tháng năm vào người. Gió nhẹ thổi đến, thổi dây lưng buộc bên eo nàng, thắt lưng bồng bềnh bay, như duỗi tay là có thể chạm đến.
Tạ Hồng Trần lặng im dời mắt.
Hoàng Nhưỡng dẫn hắn một mạch đến nhà ăn.
Hoàng Thự đang cao hứng, thấy Hoàng Nhưỡng đi cùng hắn đến, hai mắt tỏa sáng. Lãovội vàng mời Tạ Hồng Trần ngồi ghế chủ, còn cố ý để Hoàng Nhưỡng ở cạnh bên tiếp khách. Sắp xếp thế, người sáng suốt đều hiểu rõ trong lòng.
Nhưng Tạ Hồng Trần cũng không từ chối.
Hoàng Nhưỡng thấy ngạc nhiên —— hắn trong giấc mơ lần này thật dễ tiếp cận hơn lúc mới gặp ngoài đời nhiều.
Ngồi vào chỗ, Hoàng Thự trắng trợn kể công tích Hoàng gia.
Tạ Hồng Trần quét mắt qua bữa tiệc, thấy người dự đa số đều là con cái của Hoàng Thự, rồi một vài thân thích dòng thứ. Có vẻ rất lộn xộn.
Tạ Hồng Trần nhanh chóng có phán đoán với gia tộc này – Hoàng Thự đông con, huyết mạch lộn xộn, là hám nữ sắc. Thấy Hoàng Nhưỡng bị thương, quan tâm thân phận mình trước tiên, là hám lợi lớn. Trong bữa tiệc ba hoa mồm miệng, là phù phiếm không thật.
Mà con cái lão ta, phận ai nấy ăn trong bữa tiệc, không tỏ thái độ gần gũi.
Nên gia tộc này, chắc chắn không hòa thuận.
Ở bên cạnh, Hoàng Nhưỡng châm một chung rượu cho Tạ Hồng Trần, Tạ Hồng Trần tạ ơn. Mấy cô nương họ Hoàng khác thấy thế, liên tục đến trước bàn tranh nhau rót rượu cho hắn.
Tạ Hồng Trần nhíu mày, thân phận hắn như vậy đã gặp muôn vẻ nhân sinh rồi. Dĩ nhiên biết mấy cô nương này muốn gì trong lòng.
Mà Tạ Tông chủ cũng đâu phải tốt tính trời sinh – chỉ là mặt hiền từ tâm lạnh lẽo thôi. Hắn lập tức nói: “Tạ mỗ ăn uống không thích ồn ào, mời mấy vị cô nương lùi đi.”
Thật không chút lưu tình. Hoàng Thự không nhịn được, cuối cùng lên tiếng quát mắng.
Đến giờ Tạ Hồng Trần đã rõ gia giáo và cách làm người của lão, đương nhiên không muốn kết giao với hạng người này. Hắn đứng dậy, nói: “Cảm tạ gia chủ khoản đãi, ta còn có việc, không thể ở thêm.”
“Ui, Tạ Tông chủ!” Hoàng Thự gấp gáp. Vất vả lắm mới gặp được một Thần đàn Chân tiên, chưa nói được mấy câu, đương nhiên lão không cam tâm.
Trái lại, Hoàng Nhưỡng đứng lên đầy áy náy, vén áo thi lễ, nói: “Quấy rầy nhã hứng của Tông chủ, là chúng ta không phải.”
Đương nhiên Tạ Hồng Trần không để trong lòng, nói: “Không liên quan đến cô nương.”
Nói xong, hắn cất bước rời đi.
“Đám tiện tỳ các ngươi! Không biết liêm sỉ, làm Tạ Tông chủ giận đi mất!” Hoàng Thự quay lại trút lửa giận lên đầu đám con gái.
Hoàng Nhưỡng không màng tới, rời đi luôn.
Trái lại Đới Nguyệt theo ra cửa, đầy lo lắng — chuyện của cô nàng, không biết vị Tạ Tông chủ này có còn nhớ hay không.
Đương nhiên, nếu cô ta biết sau đó xảy ra chuyện gì, chắc chắn cô nàng sẽ hy vọng Tạ Hồng Trần quên sạch cô đi.
Nhưng vừa khéo, Tạ Hồng Trần lại quý tài.
Ngày hôm sau, hắn liền phái người điều tra Đới Nguyệt. Đệ tử âm thầm đến điều tra lại đem về tin tức thật khó hiểu.
—— Gia nô Đới Nguyệt của nhà họ Hoàng, trong phương diện gầy giống của cô ta lại tuyệt đối không có thiên phú nào hết!
Mấy năm qua cho dù là Lương Mễ, Sen Đắng, hay trà Nhất Biện Tâm các thứ, đều không phải sinh ra từ tay cô nàng.
Tạ Hồng Trần đầy tức giận.
Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Tông chủ, hắn quý tài thật. Nhưng tương tự thế cũng ghét ác như cừu.