Không Thể Ký Hiệu

chương 88

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

//

Edit: Nhật Nhật

...

Đến tối, Túng Phồn nằm trêи giường mãi mà vẫn không tài nào ngủ được. Sợ làm phiền đến Phí Hành Phong nên cậu cũng cố nhịn không trở mình. Rèm cửa sổ kéo kín khiến căn phòng sau khi tắt đèn tối om như mực, đưa tay ra cũng không nhìn được năm ngón, là môi trường rất tốt cho giấc ngủ, ngày thường Túng Phồn khá dễ ngủ mà hôm nay tâm trạng của cậu thực sự rất nặng nề, hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu, Túng Phồn cảm giác Phí Hành Phong nhích sát vào mình, từ phía sau ôm lấy cậu, thấp giọng hỏi: "Không ngủ được à em?"

"Làm ồn đến anh ạ?" Túng Phồn vô thức hỏi.

Phí Hành Phong khẽ cười một tiếng, ôm cậu chặt hơn: "Không, anh cũng chưa ngủ."

Túng Phồn xoay người lại, mặt đối mặt với Phí Hành Phong, cũng vươn tay ôm lấy eo người này.

Phí Hành Phong hôn lên đỉnh đầu một cái, hỏi: "Sao lại không ngủ được thế? Nói anh nghe xem nào?"

"Không có gì." Túng Phồn không phải muốn giấu Phí Hành Phong, chẳng qua là cảm thấy việc mày tự mình cũng có thể giải quyết được.

Phí Hành Phong lồng tay vào trong tóc Túng Phồn, khẽ vuốt: "Bởi vì Đường Á à?"

Tên họ đều bị vạch ra rồi, Túng Phồn nghĩ chắc Phí Hành Phong đã đoán ra được gì đó. Tuy là bọn họ không thèm để ý đến chuyện Đường Á xuất hiện, nhưng nói cho cùng, thân phận đối phương vẫn có hơi mẫn cảm, nếu như có chuyện gì ở đằng sau, chờ Đường Á đi rồi mới phát sinh, như vậy hai người sẽ trở nên bị động, không kịp trở tay. Việc Đường Á xuất hiện ở đây là ngẫu nhiên, cũng là tất nhiên, nếu hai người họ đều không thể mắt điếc tai ngơ làm như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, vậy giữa hai người càng không nên có gì giấu giếm nhau mới phải.

Túng Phồn thở dài, nói đến chuyện lúc ăn tối với Đường Á.

"Hỏi thăm anh? Cái này còn khá mới lạ đấy." Ngữ khí của Phí Hành Phong rất tùy ý, giống như chỉ đang cùng Túng Phồn tán gẫu mấy chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà, "Cậu ta hỏi gì về anh?"

"Đủ thể loại, hỏi công việc tiếp theo của anh, cũng hỏi cả chuyện của chúng ta nữa, như là quen nhau lúc nào, ở chung với nhau ra sao, kiểu kiểu vậy..." Quan hệ của cậu với Phí Hành Phong đã sớm công khai, cho dù Đường Á ở nước ngoài, tin tức không nhanh nhạy thì chỉ cần cậu ta hỏi, Hải Tuy nhất định sẽ kể cho cậu ta.

"Ừm. Phí Hành Phong miễn cưỡng đáp một tiếng, nghe không hề để tâm y như trước.

Túng Phồn dừng một chút, mới ngập ngừng nói: "Cậu ta có phải là thích anh rồi không? Ý em là kiểu yêu thích giữa omega với alpha ấy."

Trong mắt những người khác, suy đoán của Túng Phồn có lẽ là có hơi nhạy cảm quá, thậm chí chính là kiểu nghĩ ngợi lung tung bậy bạ là đằng khác. Nhưng dù sao đi nữa, Túng Phồn cũng là người xuyên sách, ở trong tình huống bản thân biết tiểu thuyết gốc còn có một nhân vật là thụ chính mà nói, tất cả hoài nghi của cậu đều có khả năng trở thành sự thật. Nhưng những cái này Túng Phồn không thể nói ra cùng ai được, chỉ có thể yên lặng cõng theo cái nhận xét này trêи lưng.

Phí Hành Phong thì hoàn toàn không cảm thấy đây là do Túng Phồn quá nhạy cảm, hay là không tin tưởng vào tình cảm của hai người, dù sao tin tức tố của Đường Á đối với chứng hưng cảm tăng tiết pheromone của hắn đúng là có thể trợ giúp, đây là thực tế phát sinh, Túng Phồn vì chuyện đó mà cảm thấy không an toàn cũng rất bình thường. Đổi lại là hắn, phỏng chừng hắn chỉ hận không thể nhốt Túng Phồn trong nhà, không cho đi đâu nữa ấy chứ, nào có ai thích nửa kia của mình bị người khác tương tư. Nhưng đối với hắn mà nói, Đường Á chỉ là một người qua đường từng gặp mặt, hắn đối với cậu ta không hề có bất cứ tâm tư nào khác, nhưng những cái này chỉ nói miệng thôi cũng vô dụng, hơn nữa hắn cảm giác người cần để ý vấn đề kia nên là mình chứ không phải Túng Phồn.

"Anh không cảm thấy chuyện này giống em nghĩ đâu." Phí Hành Phong nói.

"Vậy anh thấy sao?" Túng Phồn vùi mặt mình vào hõm vai Phí Hành Phong, giọng nói nghe rất rầu rĩ.

Phí Hành Phong cố tình tiết ra một ít tin tức tố của bản thân, Túng Phồn thích hương vị pheromone của hắn, hắn cũng muốn thông qua đó để làm Túng Phồn thấy an tâm hơn: "Đường Á thoạt nhìn không phải kẻ ngu ngốc, không cần biết là trong giới giải trí hay giới thương nghiệp, có thể sinh tồn trong hai giới này thì chắc chắn không phải kẻ ngu si. Nếu đầu óc đã bình thường, sao có thể hỏi một người về nửa kia của họ trắng trợn vậy được?"

Túng Phồn ngẫm lại, thấy nói vậy cũng rất có lý. Cho dù muốn chen vào làm con giáp thứ mười ba, cũng đâu ai hâm đến độ kiếm vợ cả để tìm hiểu tình hình, trừ khi là loại tình tiết máu chó, chị em bạn dì mà lại đi cướp chồng nhau, nhưng mà cậu với Đường Á có phải hội chị em thiện lành với nhau đâu, cho nên cái tiền đề kia không hề tồn tại. Hơn nữa nếu chỉ muốn biết rõ về sở thích của Phí Hành Phong, Đường Á hoàn toàn có thể nhờ quan hệ bên Hải Tuy để tìm hiểu, dù sao Hải Tuy cũng cùng làm việc trong giới giải trí với Phí Hành Phong, tuy không thể biết rõ % thì cũng phải biết đến năm, sáu phần.

Phí Hành Phong nói tiếp: "Cho nên, anh thấy việc nay có hai trường hợp, một là em với Đường Á mới quen biết, lúc hai người đi chung thì cần tìm đề tài để tán gẫu, đây chỉ là cách để cậu ta gợi chuyện. Hai là người Đường Á thực sự thích không phải anh mà là em, có cái gọi là biết người biết ta, như vậy mới dễ chen chân được."

Túng Phồn vỗ Phí Hành Phong một cái: "Cái trường hợp thứ hai kia khả năng không cao, anh đừng có đoán mò lung tung. Em với cậu ta mới biết nhau bao lâu chứ, thích cái gì mà thích."

"Không có gì là không thể cả, một khi đã tán thưởng ai đó, yêu thích chỉ là vấn đề trong một chớp mắt thôi." Phí Hành Phong biết rõ Túng Phồn ưu tú thế nào, hắn tin tưởng người có thể thấy được ưu điểm của cậu không chỉ có riêng mình hắn. Hơn nữa, giữa hắn và Túng Phồn không có cách nào ký hiệu lẫn nhau, hắn cũng không thể lưu lại hương vị của mình trêи người cậu, tự nhiên là không thể dùng pheromone alpha đánh dấu chủ quyền. Vả lại, Túng Phồn vừa là O cũng vừa là A, không phải omega trăm phần trăm, cho dù sức hấp dẫn với omega khác không nhiều, nhưng như thế không có nghĩa là nó không tồn tại.

"Em thấy là do anh nghĩ nhiều quá thôi." Tới lúc này, Túng Phồn đã chẳng còn băn khoăn gì nữa rồi, chỉ cho là suy đoán của Phí Hành Phong quả thực quá vô căn cứ, dù sao từ đầu đến cuối, Đường Á vẫn không có hành động nào biểu hiện vượt quá tình cảm bạn bè với cậu, có lẽ là do cậu quá nhạy cảm, nghĩ một chuyện vốn đơn giản lại trở nên phức tạp.

"Anh cũng hi vọng là do mình nghĩ nhiều." Hắn không sợ có thêm tình địch, Túng Phồn tốt như vậy, có người yêu thích là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa hắn tin Túng Phồn, cũng không lo lắng cậu sẽ bỏ mình, chỉ là trong lòng thấy bản thân càng phải đối xử với Túng Phồn tốt hơn nữa, như vậy mới chứng minh cậu lựa chọn hắn không hề sai.

Không còn tâm sự trong lòng, Túng Phồn thấy thư thái hơn hẳn, cậu tìm một vị trí thoải mái trong ngực Phí Hành Phong, rồi nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa."

"Được." Phí Hành Phong hôn một cái lên tóc Túng Phồn, rồi cùng cậu chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Túng Phồn bị nóng tỉnh. Trời vừa mới tờ mờ sáng, trong khi hết thảy mọi vật vẫn còn đang chìm trong yên lặng, tiếng thở dốc của Túng Phồn trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Trêи người cậu mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, cả người khô nóng, giống như bị giam trong phòng xông hơi vậy, không biết trốn đi đâu, tay chân lại mềm nhũn không có khí lực, muốn đẩy Phí Hành Phong ra một chút cũng khó khăn.

Chẳng lẽ là phân hóa lần hai à? Túng Phồn cau mày, nhớ lại những gì Phan Huyền dặn về cách xác nhận xem có đúng là phân hóa hay không, bản thân cậu không tự nhìn được tình hình tuyến thể ở sau gáy, mà ngoại trừ thấy bản thân phát nhiệt thì hoàn toàn không thấy trong người có gì khác lạ cả. Tin tức tố của cậu vẫn là mùi đàn hương xen lẫn với mùi hoa tử đằng y như trước, nói cách khác cậu đây không phải là phân hóa.

Ngay lúc Túng Phồn đang cố hết sức hòa hoãn cảm giác khô nóng trong người, một mùi hương lạnh lẽo thấm vào, trấn an cậu, là tin tức tố của Phí Hành Phong. Nắng hạn gặp mưa rào là cái cảm giác gì, chính là cảm giác lúc này của Túng Phồn.

Gần như dùng hết sức lực bản thân, Túng Phồn lật người lại, ngồi lên trêи người Phí Hành Phong.

Phí Hành Phong cũng bị động tĩnh của cậu đánh thức, vô thức đỡ lấy eo Túng Phồn, chỗ áo ngủ mà tay hắn chạm vào đã ướt đẫm.

Túng Phồn nằm sáp trêи người đối phương, thở hổn hển nói: "Hành Phong, em nóng."

Phí Hành Phong giữ chặt eo Túng Phồn, thuận thế xoay người lại, đè cậu xuống giường. Túng Phồn ôm chặt cổ Phí Hành Phong, cố sức ngửi mùi tin tức tố của đối phương.

Phí Hành Phong cũng phát hiện ra, lập tức giải phóng nhiều tin tức tố của mình hơn.

Túng Phồn hít sâu hai hơi, giống như người đang thiếu dưỡng khí đột nhiên nhận được không khí tươi mới.

Phí Hành Phong thong thả hôn Túng Phồn, vừa an ủi cậu, vừa cẩn thận kiểm tra tình huống bây giờ của Túng Phồn.

Trêи người Túng Phồn rất nóng, thân thể đổ một lớp mồ hôi, sờ lên có cảm giác trơn bóng, tuyến thể không có biến hóa nào rõ ràng, tin tức tố vẫn như bình thường, chỉ có nơi đang đứng lên kia của Túng Phồn là giúp Phí Hành Phong biết cậu đang muốn gì. Có lẽ đây là triệu chứng của việc phân hóa lần hai, giống những lần bị nóng tỉnh trước kia, chỉ là lần này triệu chứng mạnh hơn một chút.

Sau khi xác nhận Túng Phồn không có vấn đề gì khác, Phí Hành Phong an tâm, cũng vui vẻ giúp đỡ chuyện sáng sớm cho cậu.

Mặc dù Túng Phồn nóng đến khó chịu, nhưng mà cũng không phải mê man không biết gì, Phí Hành Phong động viên làm cậu thấy rất thoải mái, lại cực kỳ quyến luyến mùi tin tức tố của đối phương, chờ bản thân hơi hơi bình tĩnh lại, bèn lập tức chủ động leo lên người Phí Hành phong, so với trước đây thực sự là bám người hơn bao giờ hết.

Phí Hành Phong thì chỉ ước gì Túng Phồn cứ dính mình như thế này, tự nhiên là dốc hết sức để cậu được thoải mái, cuối cùng làm đến độ Túng Phồn chỉ có thể phối hợp lên xuống nặng nhẹ theo mình.

Lăn lộn một hồi, cuối cùng cả hai người cùng đi làm muộn.

Phí Hành Phong không thấy có vấn đề gì hết, lúc ra khỏi cửa cũng là một bộ tinh thần phơi phới. Túng Phồn thì sau khi hết "Nóng trong người" xong, nghĩ đến bộ dáng phóng đãng hồi này của mình, thì mặt mũi nóng phừng phừng —— Cho dù đấy là người yêu của mình thật, cậu vẫn thấy xấu hổ gần chết. Mãi đến khi ngồi lên xe Phí Hành Phong, Túng Phồn mới phát hiện eo của mình vừa đau vừa mỏi, lúc xuống xe hai chân cũng run bần bật, sợ là trần đời không có ai phản ứng chậm được bằng cậu.

"Anh dìu em lên nhé?" Phí Hành Phong cười hỏi, giọng điệu vô cùng đứng đắn.

"Không cần!" Túng Phồn dứt khoát từ chối. Đến muộn thì thôi đi, cùng lắm thì nói tối qua mất ngủ, hôm nay dậy trễ, nhưng mà để Phí Hành Phong dìu lên thì có khác nào bố cáo cho bàn dân thiên hạ biết nguyên nhân thực sự khiến cậu đi làm muộn là gì đâu.

Ý cười trêи mặt Phí Hành Phong càng rạng rỡ hơn, cũng không ép Túng Phồn: "Buổi trưa anh mang đồ ăn qua tìm em."

Túng Phồn gật đầu, Studio của cậu không có căn tin, nhân viên đều gọi thức ăn bên ngoài, cậu sẽ phát tiền trợ cấp ăn trưa chung vào với tiền lương.

Đối với chuyện sếp đi làm muộn, nhân viên sẽ không hỏi đến, thậm chí còn chả buồn nghĩ xem là tại sao, chỉ có Túng Phồn là tự mình lo lắng không đâu. Từ khi studio khai trương, đây là lần đầu tiên cậu đến muộn, cho nên để thể hiện chuyện này hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn, Túng Phồn còn tự nhắc nhở mình, tư thế đi đường nhất định phải thật là bình thường, chờ vào văn phòng rồi có nằm nhoài ra sofa cũng được.

Nghiêm Tiêu giống như thường ngày, chờ Túng Phồn tới sẽ cầm theo ipad báo cáo lại công việc cần làm trong ngày cho cậu. Hôm nay không có việc gì quan trọng, chủ yếu là mấy việc vặt vãnh như nhận hàng kí gửi.

Túng Phồn khống chế tốc độ đi của mình, đối với mấy cái Nghiêm Tiêu nói cũng nghe câu được câu mất.

Lúc tới cửa phòng làm việc riêng, Nghiêm Tiêu mới nói: "Đúng rồi, anh Đường Á đến, đang chờ sếp trong văn phòng."

Bàn tay đang đẩy cửa văn phòng của Túng Phồn dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục mở cửa bước vào.

Đường Á đang ngồi trêи ghế salon uống café, cái ghế sofa đó rõ ràng là thiết kế để dành riêng cho cậu và Phí Hành Phong, lúc này trông lại giống như địa bàn của Đường Á hơn.

"Chào buổi sáng." Đường Á tươi cười, chào hỏi với Túng Phồn.

Túng Phồn cũng cười đáp lại, còn nói: "Sao sớm thế đã tới đây rồi?"

Đường Á chớp chớp mắt: "Giờ đã hơn mười giờ rồi, có sớm hả?"

Túng Phồn nghẹn lời, cậu quên mất chuyện hôm nay mình đi làm trễ...

Đường Á nhìn cậu một hồi, giọng nói trầm xuống: "Anh Túng và anh Phí rất tình cảm nhỉ."

Túng Phồn hơi ngớ ra —— Đường Á tự nhiên nói mấy câu này, nghe có hơi đường đột.

Chưa đợi Túng Phồn kịp mở miệng nói gì, Nghiêm Tiêu đang đứng cạnh cậu đã nhỏ giọng nhắc: "Sếp, vết trêи cổ cậu không có che lại..."

Truyện Chữ Hay