Không Phải Là Em Thầm Mến Anh Sao?

chương 4: hoan nghênh cậu đã giá lâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dư Chúc có nghĩ cũng không nghĩ tới cậu sẽ gặp phải một chuyện bê bát như thế này, cả đời này cũng không nghĩ tới a.

Nguồn gốc của câu chuyện chính là, bởi vì do cha mẹ của Dư Chúc thúc giục cậu nhanh chóng đi tìm việc, rồi nhanh nhanh mà cưới lão bà để thành gia lập thất. Lúc ấy Dư Chúc cũng không biết phải làm thế nào, cảm thấy vô cùng bất mãn, tức giận nói, cưới vợ cái gì, cả đời này con cũng sẽ không cưới vợ, ba mẹ đừng có mà làm phiền con nữa. Lần này lời nói của cha mẹ làm cho Dư Chúc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: Chúng ta mặc kệ con có lấy vợ hay không, chỉ cần con có thể làm việc kiếm sống cả đời này là được rồi.

Cha mẹ Dư Chúc sắp xếp cho anh một công việc, nói là muốn rèn luyện anh từ một khối ngọc thành một viên ngọc sáng bóng. Lúc ấy Dư Chúc liền rơi lệ, công việc gì chứ? Nhân viên làm thêm giờ….Dư Chúc tự động mà tưởng tượng ra tình cảnh hắn vì trưởng phòng mà phải đi chà bồn cầu.

Sau đó cha mẹ Dư Chúc lại giải thích, chính là làm nhân viên tạm thời, đi tới cửa hàng giúp đỡ một chút, con trước tiên cứ thích ứng với công việc trước, sau đó cha mẹ sẽ an bài công việc khác cho con. Lúc đó Dư Chúc thật muốn phun một ngụm máu vào mặt của họ, những nghĩ lại đối phương lại là cha mẹ của mình, Dư Chúc lại lặng lẽ mà đem mấy lít máu gà đang kẹt trong cổ họng mình mà nuốt xuống. Cái gì gọi là “Con trước tiên cứ thích ứng với công việc trước, sau đó cha mẹ sẽ an bài công việc khác cho con.”? Cha mẹ cho rằng con còn cần phải làm thêm giờ sao…

Gần đây Ngô Lương Phàm rất phiền não, nhân viên trong cửa hàng không đủ, cho nên liền để cho tiểu Vương dán quảng cáo để tuyển người. Vẻ mặt của tiểu Vương liền hoảng sợ mà nhìn anh, kêu cha gọi mẹ: “ Lão bản không phải là anh muốn đuổi việc em đấy chứ, đừng a, em chỉ vừa mới có bạn gái thôi, tay cũng còn chưa nắm được, anh không thể tàn nhẫn như vậy đâu a!” Ngô Lương Phàm bất đắc dĩ nói, chính là nhân viên trong cửa hàng không đủ, cậu đừng có mà căng thẳng vớ vẩn như vậy. Lúc này Tiểu Vương mới yên tâm mà đi dán quảng cáo tuyển người.

Tiểu Vương là một nhân viên tốt, bởi vì hắn không chỉ dán, mà còn đứng đó mà quảng cáo, bác gái này, con của người có công việc chưa? Đến với chỗ của chúng tôi, tiền lương lại khá, nhìn thấy bác còn trẻ như vầy chắc là con của bác chỉ vừa tốt nghiệp thôi đúng không, đến đây đến đây, cơ hội khó có được nha, chủ cửa hàng của chúng tôi cũng rất tốt, người xem, chính là hiện tại….Cái người mặt đen đang nhìn con kìa, bác đừng sợ, gần đây hắn hay bắt chước Bao Chuẩn đó….

Ngô Lương Phàm yên lặng mà đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Vương một cái, ý tứ đại khái chính là: Cậu ân cần như vậy, thì tôi cũng sẽ không trả lương thêm cho cậu đâu!

Cũng may mà tiểu Vương, chỉ thấy bác kia tao nhã nở một nụ cười như nụ hoa chớm nở như hoa khoe màu sắc rồi đáp (…), bác sẽ kêu con trai bác tới xem thử một chút.

Thời điểm Dư Chúc tới cửa hàng, thì nhìn thấy bên trong đủ các loại sản phẩm ngũ quang thập sắc trăm hoa đua nở (…), hít một hơi thật sâu, bình tĩnh mà bước vào.

ý chỉ các loại sản phẩm khác nhau có đủ các màu sắc đang trưng bày phong phú trong cửa tiệm

“Ông chủ có ở đây không?”

Ngô Lương Phàm nghe được giọng nói, đầu tiên chính là giật mình, ngẩng đầu lên, lại là giật mình, qua nửa ngày mới phát hiện vẻ mặt của mình có chút kỳ quái, vội vàng trả lời, “ Chính là tôi, cậu tìm tôi có việc gì sao?”

Dư Chúc trả lời, “ A, Tôi là… Cái kia, nhân viên tạm thời.”

Lúc trả lời, Dư Chúc cảm thấy, giọng nói này có chút quen thuộc?

Ngô Lương Phàm không được tự nhiên mỉm cười nói, “ Nga, là cậu a…Tiểu Vương, tiểu Vương!” Ngô Lương Phàm hướng về bên cạnh mà khua tay, lúc này, tiểu Vương từ chỗ nhập hàng trở lại đen mặt hỏi: “ Lão bản? Anh lại dê điên hả?”

Ngô Lương Phàm xấu hổ, mặt có chút đỏ, nói, “ Cậu đi chỉ cho cậu ấy vài chuyện nhỏ cần làm đi, cậu ấy là nhân viên mới tới.” Vừa nói vừa chỉ Dư Chúc.

Tiểu Vương buồn bực: “ Lão bản, anh lúc này muốn bắt chước Bao Công hả? Mặt mũi đỏ….”

Ngô Lương Phàm trừng mắt tức giận, tiểu Vương im lặng đem lời nói chuẩn bị ra khỏi cửa miệng mà nuốt xuống, đi qua bên cạnh chào hỏi Dư Chúc.

Truyện Chữ Hay