Không Hợp

chương 52

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặc dù đã đoán được nhưng khi nó thực sự xác nhận, tôi vẫn cảm thấy sốc.

“Ban đầu, ta chỉ muốn ông ấy tự hào về ta. Ông ấy luôn nói ta thích làm gì cũng được.” Bên cạnh tiến sĩ Mễ, sàn nhà màu trắng uốn cong như cát lún, xếp thành hình chiếc cúp: “Nhưng dần dần, nỗi nhớ của ta dành cho ông ấy càng lúc càng dâng trào. Ta muốn gặp ông ấy, chỉ một chút thôi là tốt rồi…”

Cát lún tiếp tục đắp lên rồi ngưng tụ thành hình người thô ráp, ôm cúp quỳ trên mặt đất. Mặc dù không có ngũ quan nhưng từng hạt cát đều toát ra nỗi đau đớn của “chúng”.

Tôi chắc chắn rằng “chúng” đang khóc.

“Khi ta nhìn thấy nó, ta đã nghĩ… sẽ như thế nào nếu chúng ta sống hạnh phúc mãi mãi?”

Hình người đang quỳ trên mặt đất đổ sụp, trong căn phòng trắng tinh không rõ lớn nhỏ, từng đám cát lún hình người ôm nhau trồi từ dưới mặt đất lên, nhanh chóng lấp đầy toàn bộ không gian.

Tôi bị số lượng này hù dọa, nhịn không được bật dậy khỏi mặt đất.

“Ta không ngừng lang thang qua các thế giới song song khác nhau, tạo điều kiện để “Mễ Hạ”và “Hạ Nam Diên” có thể ở bên nhau. Có thế giới thành công, có thế giới không. Đối với thế giới thành công, ta sẽ ở lại nhìn họ đến khi chết già.” Tiến sĩ Mễ khẽ thở dài: “Đó thực sự là một cuộc sống vô cùng hoàn hảo.”

“Ông như thế này bao lâu rồi?” Tôi hỏi.

Trong trí tưởng tượng của tôi, chừng trăm năm không phải con số nhỏ, tiến sĩ Mễ nghe vậy nhưng chỉ trả lời bằng chất giọng điềm tĩnh: “Trong lỗ sâu không có khái niệm thời gian, nhưng nếu tính thế giới mà ta đã qua thì chắc cũng phải hơn ngàn thế giới.”

Tôi trừng lớn mắt, cứ cho trung bình một thế giới là một năm, vậy không phải ông ấy đã sống hơn ngàn năm rồi à?

“Có lẽ thế giới của cháu là thế giới cuối cùng ta theo dõi, ý thức của ta cũng sắp tan rã rồi.” Tiến sĩ Mễ nói, tất cả cát lún xung quanh đều biến mất trong nháy mắt, ngay cả hình chiếu trên đầu chúng tôi cũng thế. Trong không gian trắng tinh khôi này chỉ còn lại tôi và ông.

Lúc này tôi mới nhận ra rằng hình như cơ thể ông ấy đang dần trở nên suốt, thậm chí tôi có thể nhìn thấy những chiếc cúc áo vest xuyên qua cánh tay ông.

“Ông… ông phải trở về sao? Trở về thế giới của mình?” Tôi cố giữ lại một chút ảo tưởng ngô nghê.

Tiến sĩ Mễ nhìn tôi, tựa như một người ông sáng suốt hiền từ nhìn thằng cháu ngốc nghếch của mình.

“Lỗ sâu nhân tạo rất nhỏ, lại không ổn định, muốn duy trì lỗ sâu ổn định cần đủ năng lượng âm, tuy nhiên vấn đề này năm mươi năm qua vẫn chưa có lời giải đáp. Cho nên một khi ý thức bị tách ra tiến vào lỗ sâu, cơ thể của ta tương đương như bị chết não, không cách nào quay về.”

Cái này tôi biết, ông già điên đã giải thích cho tôi rằng cầu Einstein Rosen là đường một chiều, chỉ có thể đi qua chứ không thể quay lại.

Ông cứ như vậy lang thang một mình trong vũ trụ hàng ngàn năm. Điều này không phải quá đáng sợ à.

Chóp mũi của tôi hơi nhức, mặc dù tôi không biết mũi có thể nhức trong cái không gian quỷ dị này không.

Tiến sĩ Mễ dùng bàn tay dần trong suốt xoa đầu tôi, nói: “Sau khi ta đi, lối vào thế giới này sẽ sụp đổ, về sau không có ai tới làm phiền cháu nữa. Thôi nào, đừng bày ra sắc mặt như thế chứ, cuối cùng ta có thể gặp Kháp Cốt của ta rồi, ta vui lắm. Hy vọng ông ấy sẽ không giận vì phải chờ ta lâu đến thế.”

Tôi hít mũi, cố nén cảm xúc buồn bã: “Chắc chắn ông sẽ rất vui…”

Tiến sĩ Mễ chống gậy, mỉm cười hỏi tôi: “Cháu còn muốn hỏi gì nữa không?”

Tôi nghĩ nghĩ, đúng là còn một câu hỏi.

“Ông nghĩ cháu còn cơ hội làm Tiến sĩ không?”

Tiến sĩ Mễ tiếp tục mỉm cười: “… Tạm biệt.”

Không được, ông tạm biệt cái gì? Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà??

Không đợi tôi truy vấn thì đối phương đã chống gậy quay người rời đi, như thể sợ bị tôi hỏi mấy vấn đề mà ông khó đáp.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng ông chậm rãi hòa vào ánh sáng dìu dịu phía xa.

Trước khi cơ thể của ông bị ánh sáng trắng nuốt chửng hoàn toàn, ông quay đầu lại và nhìn tôi lần cuối. Tóc bạc chuyển thành màu đen, khuôn mặt xám ngắt giãn ra, ông cười rạng rỡ với tôi, là tiến sĩ Mễ hào hoa phong nhã năm ba mươi tuổi đó.

“Mễ Hạ! Mễ Hạ?”

Tôi từ trong cơn ngủ say tỉnh dậy, Hạ Nam Diên lo lắng nhìn tôi, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng cọ qua đuôi mắt tôi: “Em mơ thấy gì vậy, sao lại khóc rồi?”

Tôi chớp mắt, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống thái dương: “Em…” Tôi trở mình, ôm chặt eo Hạ Nam Diên, nghẹn ngào nói: “Học vật lý cả đêm, khó quá à!”

Giường ở ký túc xá đã chật chội, Hạ Nam Diên bị tôi ôm chầm, cả người bị giam cầm trên giường không thể nhúc nhích.

“… Vậy là em khóc vì phải học vật lý?” Anh xác nhận: “Phải bị bắt làm bao nhiêu đề cả đêm mới khóc thành thế này chứ?”

Tôi bất mãn ngẩng đầu trừng anh: “Không phải vật lý phổ thông, mà là vật lý lượng tử, biết chưa?”

Tôi đã sớm quên gần hết một đống lý thuyết của tiến sĩ Mễ. Lúc rời giường thay quần áo, tôi lựa ra mấy ý chính kể cho Hạ Nam Diên nghe, khi kể đến đoạn tiến sĩ Mễ chìm vào ánh sáng trắng, cái mũi lại hơi xót xót.

“Tuy rằng ông ấy luôn hù dọa em, điểm này không tốt lắm, nhưng dù gì ông ấy cũng là nguyệt lão se duyên cho chúng ta, hôm qua vội quá, em quên cảm ơn ông ấy rồi…”

“Thế môn vật lý làm em khóc chỗ nào vậy?” Hạ Nam Diên mặc áo khoác, lại gần thuần thục giúp tôi kéo khóa áo, sau đó còn nhéo nhéo hai cái má phúng phính của tôi: “Tiến sĩ Mễ làm em cảm động khóc đúng không?”

Tôi cầm lấy đồ vệ sinh cá nhân của mình, sóng vai vào toilet với Hạ Nam Diên.

“Anh nói xem hai người đó có thể gặp nhau không?”

Hạ Nam Diên gật đầu: “Có thể.” Hôm qua còn nói người với người chỉ có một duyên, hôm nay lại lật mặt: “Nói không chừng đã gặp nhau rồi.”

Tôi nghiêng đầu chăm chú nhìn gương mặt không chút đùa cợt của anh, hỏi: “Anh thật sự tin lời em nói hả?”

Trước đây tôi nghĩ siêu năng lực và thế giới song song thật nực cười, nhưng bây giờ ý thức xuất hiện một tiến sĩ Mễ, vậy mà anh có thể dễ dàng tiếp nhận không chút vẻ nghi ngờ nào.

Không phải như vậy là quá dễ dụ rồi sao?

Tôi thì thôi, dù gì tôi cũng không tổn thương anh, nhưng người khác thì không được, anh mà tin tưởng người khác quá sớm muộn cũng phải chịu thiệt.

“Tin chứ.” Khi tôi định tận tình khuyên bảo Hạ Nam Diên phải có tâm đề phòng người, anh chỉ nhìn tôi một chút rồi nói: “Đây không phải lời nói dối mà trí thông minh của em có thể bịa ra được.”

Tôi: “…”

Cho nên không phải anh tin lời em nói, mà căn bản anh không cho rằng em có thể bịa ra điều này thôi đúng không?

Tôi quơ chân đá anh, cả hai gần như bắt đầu chạy cùng một lúc trên hành lang, một người chạy trước, một người ở phía sau đuổi theo.

Ngày tháng cứ thế trôi đi, tôi vừa học vừa yêu, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống ngọt ngào và phong phú. Nhưng tiệc vui chóng tàn, tháng Năm, Mễ Đại Hữu gọi điện tới báo cho tôi một tin dữ.

Vì tôi là người dự thính của Nhất Trung, tuyến của tôi vốn không phải Sơn Nam nên tôi phải quay lại Hải Thành để tham dự kỳ thi vào tháng Sáu. Mà kỳ thi tuyển sinh đại ở Hải Thành và Sơn Nam không giống nhau, Mễ Đại Hữu tham khảo rất nhiều ý kiến từ giáo viên bạn bè Hải Thành, cuối cùng quyết định năm lớp tôi phải về Hải Thành để ôn thi đại học.

Ý ông là sau khi về Hải thành tham gia kì thi tháng sáu rồi không cần quay về Sơn Nam nữa. Một năm này tôi cứ ở Hải Thành tập trung học hành, cố gắng giành lấy điểm cao, tương lai nhớ lại cũng không có nuối tiếc.

Tôi cãi với ông ta một trận, bảo ông ta đừng quản tôi nữa. Nhưng tôi cũng tự hiểu, giống như khi trước tôi không có quyền lựa chọn phải tới đây thì bây giờ rời đi tôi cũng không làm chủ được.

Cúp điện thoại, tôi thấy thật mệt mỏi.

Hạ Nam Diên rót cho tôi một ly nước, lặng lẽ đặt nó lên bàn cạnh tôi.

“Sau khi thi xong, em sẽ đến Thố Nham Tung tìm anh.” Tôi cầm lấy tay anh, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Lúc gọi điện tôi không hề tránh anh, bởi vậy hẳn là anh có thể lọc ra được thông tin hữu dụng từ tranh chấp của tôi và Mễ Đại Hữu.

“Có khi hè năm nay bọn anh không về.” Hạ Nam Diên nói: “Không chỉ là kỳ nghỉ hè, mà còn là kỳ nghỉ đông. Cậu anh nói đây là năm cuối rồi, bảo anh đừng về nữa, gần đây đang thương lượng với nhà trường về việc này.”

Nghe xong, cả người tôi như muốn vỡ toang.

Cậu đang làm gì vậy? Sao không cậu không nói gì với tôi hết?

“Vậy kỳ nghỉ đông và nghỉ hè chúng ta sẽ không thể gặp nhau sao?” Tôi ngơ ngác nhìn anh, trong lòng buồn bã.

Anh cụp mắt xuống, ngón cái vuốt ve gò má tôi, mặc dù biểu cảm rất bình thản, nhìn qua cũng rất lạnh nhạt nhưng so với lực tay trước đây vẫn có thể cảm thấy chút xao động vội vã trong trái tim anh.

“Tức là cả năm tới chúng ta không được gặp nhau.”

Cứu mạng với, chúng tôi mới ở bên nhau được vài tháng thôi mà sắp xa nhau một năm rồi? Nhân sinh của tôi được mấy năm chứ?

Tinh thần tôi sa sút đến mức mấy ngày kế tiếp không có tâm trạng ăn uống. Đám Quách Gia Hiên là nhóm thứ hai biết tôi sắp sửa rời đi, mà những bạn học trong lớp cũng dần biết tin tôi sẽ trở lại Hải Thành sau tụi nó.

Khoảng thời gian đó, có lẽ cảm giác đời này sẽ không phải nhìn thấy tôi nữa nên Vương Phương đối xử với tôi hết sức khoan dung.

Trước khi đi một ngày, ăn tối xong, mấy người trong nhóm Quách Gia Hiên đều đi xuống canteen, những người giúp giáo viên giao bài tập thì đều đi giao bài tập, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Hạ Nam Diên trong lớp.

Sơn Nam vào cuối tháng Năm, tiết trời sáng sủa, trong xanh, gió mơn man thổi lên gương mặt thật ấm áp và ôn hòa, đây là mùa dễ chịu nhất trong năm.

“Sau này không có em bên cạnh, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Tôi chắp tay sau lưng, vừa đi ba bước thì thở dài, giận dỗi nói: “Mỗi tối nhớ gọi điện thoại cho em. Dù em không có mặt nhưng anh không được học hành chểnh mảng nghe chưa?”

Hạ Nam Diên im lặng, nói: “… Anh biết rồi.”

Mắt thấy tòa nhà dạy học ở ngay trước mặt, anh chợt kéo lấy tay áo của tôi, hỏi tôi có muốn đi dạo một chút không. Tôi nghĩ đây có thể là lần cuối hai đứa cùng tản bộ ở Nhất Trung, thế là vui vẻ đồng ý.

Chúng tôi đi quanh sân hai vòng, đến khi chuông sắp reo cả hai mới chậm rãi về lớp.

“Ai đóng cửa vậy?” Tôi đặt tay lên cửa, vừa nói vừa đẩy cửa đi vào, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bên tai đã nghe hai tiếng “đùng”, suýt nữa nhảy dựng lên.

Những mảnh giấy màu từ đỉnh đầu rơi xuống, bàn ghế trong lớp được sắp xếp theo hình chữ “hồi (回)”, ở giữa để lại một khoảng trống, ngoại trừ lớp trưởng đứng trên bục giảng, Quách Gia Hiên và Phương Hiểu Liệt đứng hai bên cửa kéo pháo mừng, những người còn lại đều ngồi vào chỗ ngay ngắn, dán mắt nhìn chúng tôi đắm đuối.

Tôi quay đầu nhìn Hạ Nam Diên, dùng mắt hỏi anh đây là tình huống gì.

“Tiệc chia tay của em.”

“Cái gì của em cơ?” Tôi gần như cho rằng mình nghe nhầm.

Lúc này, Quách Gia Hiên và Phương Hiểu Liệt mỗi người nắm một cánh tay của tôi, không nói lời gì kéo tôi vào lớp: “Mau ngồi vào chỗ đi, chương trình của chúng ta lên lịch hết rồi.”

Tôi bị kéo đến ví trí đối diện bục giảng, Hạ Nam Diên đi theo rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Chúng tôi vừa ngồi xuống, cửa lớp lần nữa đóng lại, lớp trưởng Lý Ngô Tứ đi đến giữa lớp với nụ cười chuyên nghiệp và một thứ gì đó giống như xấp kịch bản trên tay.

“Chào mọi người! Hòa với mùa xuân hoa nở và bầu không khí hân hoan, bữa tiệc chia tay Mễ Hạ của lớp / chính thức bắt đầu!”

Tôi: “…”

Cả ngày tôi đau khổ vì sắp phải rời xa Sơn Nam thì nhóm người này còn tổ chức tiệc chia tay để tiễn tôi? Tôi bảo này, các cậu bớt hoang đường đi được không?

Truyện Chữ Hay