KẾT CỤC .:
Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu từ sớm nghe được âm thanh, hắn qua loa vận y phục liền bước ra ngoài, xa xa đã thấy mấy tên mặc y phục nha dịch lần lượt bay ra. Đứng ở trước cửa, thấy một mảnh loạn thế này để đôi mày cau lại không ít. Lướt đôi mâu tử thâm thúy qua mọi thứ xong liền nhìn Bích Ngọc rồi nhìn nha dịch dẫn đầu đang run lẩy bẩy gần mình một mắt.
Bích Ngọc nhận lệnh lập tức lách ra khỏi đám người, tay cầm lấy một thanh chủy thủ nhân lúc nha dịch dẫn đầu không để ý liền đặt lên trên yết hầu của hắn nói nhỏ, “Muốn chết?”
“Tất cả dừng tay lại.” Nha dịch dẫn đầu rất nhanh ý thức được bản thân đang nguy hiểm, không gì quý giá hơn so với mạng của hắn được. Ai mà nghĩ đến võ công của hai người trước mắt này lợi hại như vậy đâu, số lượng nha dịch hắn mang đến đây có bốn mươi a, thế mà đều bị ném ra ngoài như một túi giấy.
Mọi người đồng loạt nhìn qua thấy được tình cảnh của nha dịch dẫn đầu đều ngừng động tác trong tay lại. Tiết Vân Lãng đang bóp cổ một nha dịch, tiện tay ném thẳng ra cửa.
Nha dịch bị ném kia chạm vào hai người đang đứng ở bậc kia liền đụng ngã bọn họ sau đó ba người bay ra ngoài, nằm bên chân nha dịch dẫn đầu. Nhìn đám nha dịch bị thương lăn long lóc trên đất than đau để nha dịch dẫn đầu sợ đến toàn thân toát mồ hôi.
Tiết Nhu hơi nghiên đầu, nàng biết sau lưng nàng có người, thế nhưng vẫn nghĩ đó là Tiết Vân Lãng nên cao giọng hỏi, “Đại ca, xảy ra chuyện gì?”
Ngũ Thất vội bước đến chỗ nàng nhẹ giọng đáp, “Đám người này đến sinh sự, hạ nhân của vị công tử kia giúp đỡ đánh đuổi đi.” Lời chỉ đơn giản như vậy thôi, vừa không nói dối vừa đồng thời trả lời của câu hỏi của Tiết Nhu, lại có thể che giấu được thân phận của Chung Hạng Siêu.
Chung Hạng Siêu cầm chiết phiến đường hoàng bước vào trong thính tử, ghét bỏ đẩy một nha dịch đang đứng cản đường của mình sang một bên, sau đó bước đến chỗ Tiết Nhu. Thì ra mấy năm nay Tiết gia đều phải sống như vậy, lúc nãy hắn hỏi, Tiết Triệt vẫn là tận lực che giấu, chỉ nói bạc tiêu hết do tuổi già phát bệnh mà thôi.
Bích Ngọc lại nói nhỏ bên tai của nha dịch dẫn đầu, “Lập tức biến khỏi nơi này, nếu không đừng trách ta không khách sáo.” Nói xong nàng ném người xuống đất liền lách qua một bên lạnh mắt nhìn mọi thứ.
Nha dịch dẫn đầu tự biết cân nhắc nên cũng không có đôi co bao nhiêu. Hắn hạ lệnh rút lui xong liền cũng nhau chạy ra cửa, đứng ở cửa hàng rào hắn hô to, “Đại nhân nhất định không tha cho các ngươi, chờ đó cho ta, mai ta sẽ còn đến.” Nói xong liền cùng một đám nha dịch cong mông chạy đi mất.
“Được rồi không có gì nữa rồi, hôm nay đa tạ công tử đã giúp đỡ, mọi người đều giải tán đi.” Tiết Triệt nói xong liền xoay mộc lăn vào trong, sắc mặt ngưng trọng không ít. Tiết gia hắn không tiếc thứ gì hy sinh bản thân bảo vệ bá tánh thế mà cuối đời còn bị đám quan lại này bắt chẹt, thực sự khẩu khí này rất khó nuốt trôi.
Mọi người nhìn qua Tiết Nhu cùng Chung Hạng Siêu một mắt liền ai về phòng người đó, không ai nói câu nào. Thực sự mà nói, bọn họ không ngại đám quan lại kia đến quấy rối, thế nhưng nhìn Tiết Nhu như thế ai cũng không đành lòng.
Chung Hạng Siêu dùng phiến hỏi thăm Tiết Nhu. Nàng khẽ lắc đầu nói, “Đa tạ công tử trợ giúp, đêm hôm thế này quả thật làm phiền ngươi rồi.”
Chung Hạng Siêu không nói gì, hắn kéo ghế ngồi bên cạnh nàng. Một đời làm người câm bồi bên cạnh nàng hắn cũng thấy mãn nguyện rồi.
Ngày kế tiếp, Chung Hạng Siêu từ biệt lên huyện thành một chuyến, không biết hắn đã làm thế nào mà quan huyện lệnh bị tra ra tội chứng, đám nha dịch cũng bị liên lụy theo. Kể từ đó, Tiết gia cũng trở về bình yên không còn người nào đến quấy rối nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Một năm lại qua đi, Chung Hạng Siêu rất thường đến Tiết gia, hầu như mỗi trưa đều ghé một lần, dùng xong cơm chiều mới đi. Mọi người đối với việc hắn đến cũng không có bao nhiêu lưu ý nữa, ngược lại Tiết Nhu cảm thấy rất kỳ quái.
Chính vì vậy có một hôm nàng ngồi ở bên ngoài sân hỏi hắn, “Công tử mỗi ngày đến đây không cần lo lắng gia sự sao?”
Hắn lại viết lên tay nàng, ‘Ta ở nơi này chỉ có một mình, có thứ gì để lo lắng nữa.” Mỗi ngày hắn đều viết thư về cho mẫu thân, cũng có kể về chuyện gặp lại nàng, mẫu thân cũng không có bao nhiêu lo lắng nữa.
Tiết Nhu mím môi một lúc, cuối cùng hạ đủ quyết tâm hỏi, “Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, công tử không lo lắng thê thất sao?” Hắn suốt ngày chạy đến đây quấn lấy một phụ nhân bị hưu như nàng làm gì? Mà quái lạ, phụ thân lẫn mọi người trong nhà đều không ai đề cập thứ gì, chẳng lẽ do cảm thấy mang ân hắn chuyện lần đó sao?
Chung Hạng Siêu im lặng mỉm cười, hắn đây chẳng phải đang lo lắng thê thất đó sao. Hắn lại cầm phiến viết, ‘Phụ mẫu cũng lo lắng vấn đề này, bất quá một kẻ như ta có cô nương nào lưu ý đây? Phản chính có nàng chịu lưu ta lại đã là phúc đức gia tộc lưu lại từ kiếp trước rồi.’
Tiết Nhu từng sống cùng Chung Hạng Siêu một thời gian đương nhiên hiểu được câu nói thâm ý này của hắn. Bất quá nàng. . .nàng không muốn đánh mất trái tim của mình lần nào nữa đâu, một lần kia đã là quá đủ rồi.
“Lấy gia thế của công tử nếu tìm người hẳn lại dễ như trở bàn tay, việc gì tự hạ thấp mình như vậy?”
Hắn có được thủ hạ có võ công cao cường hẳn cũng rất hiển hách, đám nha dịch kia từ đó trở đi cũng không có quay lại nữa, đầu đất cũng biết được hắn có nhúng tay vào. Chỉ là hắn từ xa xôi chạy đến đây mang theo chút bạc chứ không phải là kẻ trong tay không có gì, chỉ sợ thân thế của hắn cũng khó người bì kịp đi.
‘Kỳ thực ta nhìn trúng một cô nương rồi, thế nhưng biểu lộ mãi nàng vẫn lảng tránh ta.’ Chung Hạng Siêu viết xuống một câu như vậy, đôi đồng tử của hắn nhu tình nhìn Tiết Nhu không rời. A Nhu, nàng đáp ứng ta đi, ta đảm bảo sẽ không tổn thương nàng bất cứ lần nào nữa.
Tay của Tiết Nhu run run, khi hắn viết xong một câu nàng lập tức đứng bật dậy xoay người, “Ta có chút không khỏe muốn về phòng nghỉ ngơi, công tử tùy tiện.” Gậy dò đường của nàng có chút loạn chạm trên đất hệt như tâm trạng của nàng lúc này vậy.
Chung Hạng Siêu ngồi đó nhìn nàng cười khổ, cũng chẳng biết khi nào nàng mới mở lòng chấp nhận hắn. Chờ nàng đi khuất, hắn mới bước ra ngoài gặp Tiết Triệt vừa dạo vòng thôn trở về, “Tiết lão gia.”
“Chung thiếu gia muốn về sao, ta tiễn ngươi.” Tiết Triệt khách sáo nói thế thôi nhưng xe ngựa của Chung Hạng Siêu ngay trước mặt còn cần hắn tiễn sao.
Chung Hạng Siêu muốn há miệng nói gì đó thì hai tiểu oa nhi từ trong nhà chạy ùa ra ngoài. Tiểu nữ hài túm lấy vạt áo của Chung Hạng Siêu hỏi, “Thúc thúc trở về sao?”
Chung Hạng Siêu mỉm cười gật đầu, hắn vẫy tay Lĩnh Hồ lập tức mang một ít điểm tâm ngọt từ trong xe ra. Hắn cầm lấy một khối đưa cho tiểu nữ hài. Hắn ở nơi này, ngoài trừ mở miệng nói với Tiết Triệt lúc không người ra thì chẳng còn nói với bất kỳ một ai nữa.
“Đa tạ thúc thúc.” Tiểu nữ hài cười tít mắt nhận lấy khối điểm tâm, “Nếu như thúc thúc mãi ở đây thì tốt quá, mỗi ngày Lan Lan đều có thức ăn ngon.”
Tiểu nam hài cũng nhìn Chung Hạng Siêu với đôi mắt thèm thuồng, thế nhưng hắn không thể mặt dày như Lan Lan được, dù sao thì hắn cũng năm tuổi đã đến trường học rồi còn gì. “Thúc thúc, Khôi nhi đọc thơ cho người nghe có được không?”
Chung Hạng Siêu xoa xoa đầu Khôi nhi rồi gật đầu. Sau khi nghe hắn đọc xong liền lấy một khối điểm tâm đưa cho hắn xem như tưởng thưởng. Tạm biệt mọi người xong, hắn liền leo lên xe ngựa rời khỏi đây.
Khôi nhi nhìn theo xe ngựa xa hoa kia mà thán, “Nếu Khôi nhi biết thêm nhiều chữ liền có thể nói chuyện với thúc thúc rồi.”
Tiết Triệt gật đầu vừa lăn mộc lăn vừa nói, “Vậy Khôi nhi phải cố gắng học biết không.”
“Đã biết, gia gia.” Khôi nhi nắm tay Lan Lan, cả hai vừa ăn vừa chạy xung quanh viện.
Tiết Triệt đến cửa phòng Tiết Nhu gõ cửa, “A Nhu, ra thính tử gặp phụ thân.”
Tiết Nhu thu xếp lại tâm trạng rối bời của mình liền mở cửa phòng bước ra thính tử. Lúc này hai tiểu nhân nhi đang chơi đùa ở ngoài sân cũng bị không khí quái lại trong thính thu hút mà chạy đến lén nghe vách tường.
“Phụ thân tìm A Nhu.”
Tiết Triệt nhìn nàng một mắt lại thở dài nói, “A Nhu, phụ thân biết ngươi lo lắng thứ gì, thế nhưng ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nhỡ như lúc già rồi không ngươi chăm sóc thì biết phải thế nào.”
Tiết Nhu vừa định mở miệng đáp Tiết Triệt lại trước một bước cướp lời, “Chớ lấy lý do sẽ nhờ đến hai tiểu nhân nhi kia, bọn hắn cũng phải lo cho ca tẩu của ngươi a. Nhà chúng ta không như trước nữa, ngươi cũng không nên tiếp tục cố chấp nữa.”
Hai tiểu nhân nhi đang chơi ở bên ngoài nghe được âm thanh của Tiết Triệt đều rón rén chạy đến núp sau cửa mà nghe. Bọn họ thấy Tiết Nhu chỉ cúi đầu chứ không nói gì, bản thân bọn họ cũng không hiểu được bao nhiêu nên chỉ nhìn nhau một mắt rồi tiếp tục theo dõi.
Tiết Nhu biết Tiết Triệt là đang nói đến ca tẩu bọn họ mỗi người chỉ có một hài tử, rất neo người sẽ không thể chăm sóc thêm nàng. Nàng mím môi một chút mới nói, “Vậy A Nhu có thể nhận một hài tử về nuôi dưỡng, như vậy. . .”
Lời còn chưa dứt đã bị âm thanh vỗ bàn của Tiết Triệt khiến cho im lặng, “Hồ nháo, ngươi một thân một mình như vậy sau này ta làm sao ăn nói với di nương ngươi. Vẫn là tìm bà mai cho ngươi đi.”
Hắn thấy được tình cảm Chung Hạng Siêu dành cho nữ nhi nhà mình, thế nhưng lại không thể nói được gì. Dù gì cả hai cũng từng thành thân, tuy không biết vì sao lại hòa ly nhưng theo hắn hòa ly này Chung Hạng Siêu phải không người chủ động. Mà nếu bảo nàng lưu ý Chung Hạng Siêu một chút cũng không được, nên vẫn là mượn lý do gọi bà mai.
Lan Lan đột nhiên bước vào, kéo váy Tiết Nhu nói, “Cô cô sắp thành thân sao?”
“Là thúc thúc đó sao?” Khôi nhi cũng chạy vào, ánh mắt hắn phát sáng nhìn chằm chằm Tiết Nhu, muốn nhìn thấy cái gật đầu của nàng.
“Nhất định là phải rồi, thúc thúc tốt bụng có nhiều điểm tâm ngon.” Lan Lan vừa nói vừa chép chép miệng nhớ lại khối điểm tâm vừa đẹp vừa ngon lúc nãy, cổ họng liền trượt vài cái.
Tiết Nhu mang theo tâm trạng ảm đạm không thôi ngẩng đầu, lại bị câu nói của Lan Lan chọc cười. Cho đồ ăn sẽ là tốt với ngươi sao, nàng nhất định phải để các tẩu tử dạy lại chúng một lần, tránh bọn chúng sẽ như nàng, bị lừa đến không còn gì cả.
“Lan Lan Khôi nhi còn nhỏ như vậy cũng thấy được người ta tốt, ngươi cũng mở lòng một chút đi.” Tiết Triệt nói xong câu này, trong đầu nhớ lại lần đầu Chung Hạng Siêu đến đây nói chuyện với hắn. So với trong trí nhớ, thì người trước mặt quả khác như khoảng cách giữa đất với trời, để hắn càng thêm tin tưởng Chung Hạng Siêu là thật lòng.
“Phụ thân, người ta chấp nhận A Nhu nhưng phụ mẫu hắn bên kia sẽ chấp nhận sao? Không xét đến gia thế, chỉ nói đến A Nhu từng gả đã không hợp cách rồi.” Tiết Nhu nhớ đến hai tiểu nhân nhi thường nói với nàng về việc y phục trên người của người đó rất hoa lệ, kể cả xe ngựa cũng như vậy, nàng làm sao xứng.
Lại nói, từ ngày hắn đến đây, thức ăn cũng tốt hơn rất nhiều. Hắn bảo hắn còn làm phiền đại ca cùng phụ thân nhiều nên góp chút đồ ăn, mọi người không ai có ý kiến gì. Sau đó đồ ăn mỗi bữa đều khác nhau, nàng có thể cảm nhận được nguyên liệu cùng mùi vị đã không còn như trước nữa.
Từ lúc hết bạc, hễ vào mùa đông liền không có thịt ăn, các mùa còn lại mười ngày mới có một ngày ăn thịt, vì thú săn được đều dùng để đổi lấy bạc, hiện tại ngày nào cũng có thịt để ăn. Hai tiểu nhân nhi vui đến lúc nào cũng cười tít mắt, nàng thắc mắc lại bị hai tẩu tẩu bảo người ta nhờ vả lại đến đây ăn nên góp chút ít cũng là chuyện đương nhiên nhiên.
“Chỉ cần người đáp ứng, phụ thân bỏ cả cái mặt già này cũng phải giúp ngươi. Chỉ cần nhìn liền biết, người ta không phải ngươi không thú, ngươi còn muốn gì a?” Sơ nhi từng nói qua với hắn, không cầu nữ nhi bước vào cao môn vọng tộc, chỉ cầu nàng tìm được một lang quân yêu thương nàng, hắn cũng đã đáp ứng. Hiện tại làm không được, không phải vì hắn vô năng là nữ nhi không chịu hợp tác, bảo hắn làm sao ăn nói với Sơ nhi a.
Tiết Triệt cau mày, hắn thực sự không hiểu nỗi nữ nhi hắn đang nghĩ thứ gì trong đầu nữa. Làm một thiếu phu nhân Bình An bá phủ không tốt sao, hảo đoan đoan hòa ly không lý do, hỏi Chung Hạng Siêu cũng chỉ được cái lắc đầu buồn bã. Hắn đến tuổi này rồi còn phải giải quyết những chuyện giận hờn vu vơ của đôi trẻ, hỏi có người nào phiền nào như hắn a.
“A Nhu không muốn.” Tiết Nhu nói xong liền cáo lui trở về phòng.