Đại lão viễn là chỉ một người nào đó ở rất xa bỗng nhiên xuất hiện.
Kỳ thật cổ chân Diệp Cẩn thụ thương, ban ngày cũng không cảm thấy có bao nhiêu ảnh hưởng, tóm lại gần đây cũng không có chuyện gì, tựa ở trên giường đọc sách tán gẫu, thời gian trôi qua cũng không mấy khó khăn. Nhưng buổi tối thì tương đối phiền toái, bởi vì người bên cạnh rất tỉnh táo, chỉ cần có một động tĩnh nhỏ cũng sẽ tỉnh lại.
Tối hôm nay, trước khi ngủ Diệp Cẩn uống hơi nhiều nước, vì thế nửa đêm mơ thấy bản thân nơi nơi tìm nhà xí, cuối cùng đột nhiên bừng tỉnh.
“Làm sao?” Thẩm Thiên Phong đem y ôm vào trong lòng.
“Nằm mơ.” Diệp Cẩn hồi thần, “Mơ thấy ngươi hạ lệnh, đem tất cả nhà xí trong Nhật Nguyệt Sơn Trang hủy hết.” Quả thực đáng giận.
Thẩm Thiên Phong: …
“Không thèm nghe ngươi nói nữa.” Diệp Cẩn ngồi dậy, “Ta đi giải quyết vấn đề.”
“Ta ôm ngươi đi.” Thẩm Thiên Phong cũng cùng mang hài.
“Vì sao cần ngươi ôm.” Diệp Cẩn mạnh miệng, “Lão tử tự mình đi!”
“Chưa nói ngươi không đi được.” Thẩm Thiên Phong vuốt đuôi, sau đó muốn ôm ngang lấy y.
Diệp Cẩn quen tính ngạo kiều, xoay người muốn tránh thoát tay hắn, lại quên bản thân bị thương trong người, chân phải không cẩn thận đá vào tường, thanh âm “dát băng” truyền đến vô cùng rõ ràng.
“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong nhất thời hoảng sợ.
Diệp Cẩn đau đến hấp khí lạnh, thiếu chút nữa ngất xỉu.
“Không sao chứ.” Thẩm Thiên Phong nhanh chóng thắp sáng ngọn nến.
Vết sưng ở cổ chân vốn dĩ chưa tan trải qua chấn động vừa rồi lại lớn thêm một vòng, Thẩm Thiên Phong ngay cả chạm cũng không dám chạm, hơn nữa còn hỏi một vấn đề phi thường xuẩn, “Đau không?”
Diệp Cẩn: …
“Ta giúp ngươi lấy dược.” Thẩm Thiên Phong nhanh chóng ý thức được sai lầm của mình.
“Trước đỡ lão tử đi nhà xí.” Diệp Cẩn hữu khí vô lực.
Thẩm Thiên Phong nhanh chóng ôm y đi, vốn định đứng bên cạnh giúp đỡ y trong toàn bộ quá trình, kết quả như trong dự kiến là bị một bàn tay đẩy ra cửa.
Diệp Cẩn sâu sắc cảm thấy bản thân gần đây rất không may mắn, vì thế sau khi ngồi lên giường, một bên để Thẩm Thiên Phong bang giúp mình bôi thuốc, một bên dùng chân khác đá đá hắn, “Ngươi có biết ở đâu có chùa miếu thắp hương linh nghiệm không?”
“Gần đây sao?” Thẩm Thiên Phong nghĩ nghĩ, sau đó nói, “Độ Kiếp tự, cách nơi này ước chừng ba mươi ngày đường, cách Vương Thành cũng không tính xa.”
“Ngày mai chúng ta sẽ lên đường.” Ánh mắt Diệp Cẩn như là tình thế bắt buộc, “Lão tử nhất định phải thắp hương đuổi vận xui!”
“Ngày mai?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Ít nhất phải đợi đến khi chân tốt một chút.”
“Lúc trước ta muốn đi, ngươi cũng nói như vậy , kết quả thì sao? !” Diệp Cẩn giơ lên một chân.
Thẩm Thiên Phong: …
“Lúc nào xuất phát? !” Diệp Cẩn căm tức nhìn hắn.
Thẩm Thiên Phong biết nghe lời phải, “Buổi chiều ngày mai.”
Như vậy cũng không tệ lắm! Diệp cốc chủ ngạo kiều nằm xuống giường.
Thẩm Thiên Phong vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nhẹ nhàng giúp y ấn nhu cổ chân.
Trong giang hồ, người có uy tín nhất chính là Võ lâm Minh chủ, mà so với Võ lâm Minh chủ càng có uy tín, tự nhiên chính là cha của Võ lâm Minh chủ… cùng phu nhân.
Vì thế buổi chiều ngày hôm sau, mọi người liền trùng trùng điệp điệp rời khỏi Bái Kiếm Sơn Trang, một đường tiếp tục đi về hướng Bắc. Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ sau khi cưỡi ngựa một trận, cảm thấy có chút mệt, vì thế liền muốn đi tìm tẩu tử y nói chuyện phiếm. Kết quả vừa xốc lên rèm cửa xe ngựa, chỉ thấy tẩu tử y đang lười biếng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, một tay chống đầu, trên người còn có một cái chăn gấm. Mà đại ca y thì bưng băng ghế ngồi ở một bên, tùy thời chuẩn bị uy hoa quả, quả thực trung khuyển đến không đành lòng nhìn.
“Làm sao vậy?” Thấy Thẩm Thiên Lăng đến cửa lại không vào, Diệp Cẩn có chút buồn bực.
Thẩm tiểu thụ phát ra lời nói từ nội tâm, “Ngươi nghe qua Từ Hi chưa?”
Đáy mắt Diệp Cẩn rất mờ mịt.
Chưa từng nghe qua là được rồi. Thẩm tiểu thụ vẻ mặt nghiêm túc, ngươi mà nghe rồi, ta nhất định sẽ bị đại ca đánh. Không sai, trên giang hồ mỗi người đều ca ngợi Thẩm minh chủ, nếu đã đánh đệ đệ thì nhất định sẽ không nương tay. Thẩm Thiên Lăng còn đỡ một chút, Thẩm Thiên Khiêm cùng Thẩm Thiên Phàm mới là thụ hại nặng nề, trình độ gian khổ thời thơ ấu có thể so với thiếu cung chủ hiện tại.
Mà trong Bái Kiếm Sơn Trang, Lục Yêu đang uy Phong Vân Liệt uống thuốc. Diệp Cẩn trước khi đi từng nói qua, tính mạng hắn nhiều nhất chỉ còn một tháng, nhưng mặc dù như thế, Lục Yêu vẫn mỗi ngày tự tay sắc thuốc nấu cơm, tận lực giúp hắn được thoải mái.
“Cần gì đối với ta như thế.” Phong Vân Liệt thở dài.
“Đừng nghĩ lung tung.” Lục Yêu thay hắn lau miệng, “Ta mang ngươi ra ngoài phơi nắng.”
“Là ta hại ngươi.” Phong Vân Liệt cười khổ, “Lúc trước nếu ta cố ý không đáp ứng việc hôn nhân này, hiện tại ngươi hẳn đã có nơi chốn để về.”
“Người sống trên đời, ai có thể biết trước.” Lục Yêu đỡ hắn ngồi trên nhuyễn tháp, “Một hồi phu thê, chiếu cố ngươi là bổn phận của ta, cũng là báo đáp ngày đó lão trang chủ đã thay ta lo liệu hậu sự của cha mẹ.”
“Nếu trên đời này thực sự có tu la địa ngục, ta chắc chắn sẽ cầu Diêm Vương gia, để Lục Yêu trọn đời bình an hỉ nhạc.” Phong Vân Liệt hốc mắt phiếm hồng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hai má của nàng, “Không bao giờ gặp phải loại người như ta nữa.”
“Đừng nói nữa.” Lục Yêu nghiêng đầu.
“Tương lai nhất định sẽ có người chăm sóc ngươi thật tốt.” Phong Vân Liệt ôm nàng vào trong lòng, “Lần này qua rồi, hãy quên ta đi.”
“Ân.” Lục Yêu nhắm mắt lại, “Hảo.”
“Lần sau tìm nam nhân, phải đáng tin cậy .” Thân thể Phong Vân Liệt đã rất suy yếu, nhưng vẫn dùng hết sức ôm chặt nàng, “Biết thương ngươi, tính tình tốt.”
Lục Yêu chôn mặt trong lòng hắn, gắt gao cắn môi dưới.
“Ta cũng không thể lưu lại thứ gì cho ngươi, trong sơn trang này có quá nhiều oan hồn, nếu ngươi không muốn, thì đốt đi.” Phong Vân Liệt nói, “Giữa thư phòng có chôn hai rương hoàng kim, đủ để ngươi an độ dư sinh (sống an ổn, dư dả), nhớ rõ nhất định phải mang đi.”
“Ngươi thì sao?” Lục hông giắt.
“Thiêu đi.” Phong Vân Liệt lấy ngón tay giúp nàng chải tóc, “Tro cốt chôn ngoài thư phòng của chúng ta, nơi đó có một gốc lê hoa, hàng năm xuân đến hoa đều nở rất đẹp.”
Lục Yêu cúi đầu lên tiếng, tựa vào trong lòng hắn nói, “Ta mệt rồi.”
“Ngủ một giấc đi.” Phong Vân Liệt lấy một tấm thảm qua, nhẹ nhàng phủ trên người nàng.
Bầu trời nắng ấm, gió nhẹ thổi vào mặt, rất thoải mái.
Hai mươi ngày sau, Phong Vân Liệt ở trong mộng an nhiên rời đi, Lục Yêu y theo di ngôn của hắn, đem tro cốt chôn dưới tàng cây đào hoa, sau khi canh giữ bên linh cữu bảy ngày, liền một mình trở về Vân Lam Thành. Về phần Bái Kiếm Sơn Trang, bị triệt để nghiêm phong —— có phân phó của Thẩm Thiên Phong cùng Tần Thiếu Vũ, trên giang hồ tất nhiên không ai dám đến phá hoại.
Tin tức Phong Vân Liệt bỏ mình rất nhanh liền truyền khắp giang hồ, đoàn người Tần Thiếu Vũ tất nhiên là người biết đầu tiên.
“Lục Yêu là cô nương tốt.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không biết tương lai ai sẽ cưới được nàng.”
“Nếu là cô nương tốt, tự nhiên sẽ có một đám người chờ đợi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi hắn, “Không cho nhíu.”
“Phong Vân Liệt trước khi chết, nhất định rất hối hận.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, dù là người xấu đến đâu, trong lòng hẳn cũng còn một nơi sạch sẽ như tuyết, chưa bao giờ bị thế tục lây dính.
“Hối hận thì thế nào.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cũng chỉ có thể mong rằng kiếp sau có thể đầu thai vào gia đình bình thường, không cần dây dưa vào giang hồ phiền toái này.”
“Không liên quan tới giang hồ, là vì phẩm tính a, nếu hy vọng hắn đầu thai vào gia đình bình thường, chi bằng hy vọng hắn kiếp sau có thể bình thản một chút.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi ta cũng thân ở giang hồ, không phải vẫn tiêu dao khoái hoạt đó sao.”
“Cũng đúng.” Tần Thiếu Vũ ngồi xuống trước mặt y, “Sắp đến Độ Kiếp tự rồi, nghe nói thắp hương rất linh nghiệm, ngươi có muốn cầu Bồ Tát cái gì hay không?”
“Cầu mọi người đều khỏe mạnh.” Thẩm Thiên Lăng nói.
Tần Thiếu Vũ nháy mắt liền mất hứng , “Ta thì sao?”
Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi tính trong ‘mọi người’.”
“Ta sao có thể tính trong mọi người!” Tần Thiếu Vũ kéo mặt y, “Ta là nam nhân của ngươi!”
Nam nhân thì thế nào! Thẩm Thiên Lăng rầm rì.
“Ngươi phải liệt riêng mình ta.” Tần Thiếu Vũ rất bá đạo.
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Thẩm Thiên Lăng tính tình rất tốt.
Tần Thiếu Vũ lưu loát nói, “Kim thương bất ngã.”
Thẩm Thiên Lăng đầu ong ong vang, ngươi có dám nói lại lần nữa không.
Tần Thiếu Vũ còn ngại không đủ, vì thế nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Một đêm bảy lần.”
“Sao ngươi không tự mình cầu đi.” Thẩm tiểu thụ vẻ mặt ai oán, ai muốn đến chỗ Bồ Tát cầu cái này a, quả thực phiền.
Tần Thiếu Vũ nghiêm túc nói, “Bởi vì ta đã cầu rằng Lăng nhi không nên luôn làm được một nửa thì ngủ mất.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Vô nghĩa, mệt như vậy ai có thể chịu được.
“Có nhớ kỹ chưa?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Nhớ kỹ muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng một cước đem hắn đá ra xe ngựa.
Ám vệ nhịn không được ở trong lòng vỗ tay.
Phu nhân làm tốt lắm!
Đáng a !
Phi thường tuyệt vời!
Mà trong một chiếc xe ngựa khác, tuy rằng vết thương ở chân Diệp Cẩn đã không sao nữa, bất quá Thẩm Thiên Phong vẫn hận không thể khắp nơi ôm lấy y, vì sợ lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Vì thế ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang liền chính mắt thấy thiếu gia nhà mình bị phân liệt, khi thì lãnh khốc anh tuấn, khi thì như bị mụ mụ nhập thể (giống mẹ người ta quá mà =]]~), cả người cũng sắp chịu không được.
“Thiếu gia, Diệp cốc chủ, đằng trước chính là Độ Kiếp tự .” Ám vệ nói, “Nhưng hôm nay hình như không mở cửa.”
“Vì sao a?” Diệp Cẩn nghe vậy khó hiểu, “Chùa miếu cũng sẽ đóng cửa sao?” Vậy chúng sinh chờ được phổ độ —— tỷ như nói chính mình, phải làm thế nào đây!
“Nghe nói là có khách quý.” Ám vệ nói, “Người của quan phủ cũng ở đây.”
“Quan phủ?” Diệp Cẩn nghe vậy lập tức lùi về, “Vậy quên đi, chúng ta không đi thắp hương nữa.”
“Lại sợ bị người khác gọi ngươi là Vương gia, đối ngươi ba quỳ chín lại?” Thẩm Thiên Phong bật cười.
“Nổi hết da gà rồi.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Đang êm đẹp cần gì để người khác quỳ lại mình, may mắn Sở Uyên là muốn ta làm Tiêu Dao vương gia, bằng không chức quan có to bằng trời ta cũng không làm.”
“Không thì chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi trước?” Thẩm Thiên Phong nói, “Hiện tại sắc trời cũng không tính sớm, muốn đợi thắp hương cũng phải tới sáng mai.”
“Cũng tốt.” Diệp Cẩn xác thực cũng có chút mệt, vì thế hướng ngoài xe nói, “Trước tiên vào thành đi.”
Ám vệ lên tiếng, vừa mới chuẩn bị cho xe vào thành, trước mặt lại xuất hiện mấy thị vệ, chắn trước đoàn xe.
Thẩm Thiên Phong xốc lên màn xe đi ra ngoài, muốn nhìn rõ tình hình.
Thị vệ nhất tề nói, “Kiến quá cô gia!”
“Cái gì!” Diệp Cẩn nháy mắt tạc mao, nổi giận đùng đùng chui ra, vừa mới chuẩn bị tức giận một hồi, bên tai liền truyền đến một tiếng nói mang theo ý cười, “Tiểu Cẩn.”
Diệp Cẩn cương cứng tại chỗ, nghe loại thanh âm khiếu tấu như thế liền biết ngay là ai…
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Thị vệ trước đó nhất tề quỳ trên mặt đất.
Quả nhiên không có nghe sai… Diệp Cẩn điều chỉnh cảm xúc một chút, sau đó xoay người đối hắn mỉm cười ấm áp, tiếp theo sẽ tiến hành giai đoạn huynh đệ tái ngộ thật cảm động sao?
Tất nhiên là không, loại chuyện Diệp cốc chủ hai mắt phiếm hồng vô cùng nghẹn ngào này, hoàn toàn chỉ có thể tồn tại trong ảo tưởng của Sở Uyên.
Trên thực tế cho dù Diệp cốc chủ có điều chỉnh cảm xúc, cũng chỉ là từ tạc mao cao cấp biến thành tạc mao trung cấp, ngay cả sơ cấp cũng không có mà nhìn. Tuy rằng vì Sở Uyên là Hoàng đế nên cho hắn chút mặt mũi, y không có phẫn nộ rít gào ra tiếng, nhưng vẫn lãnh diễm hừ một cái, rồi xoay người trở về xe ngựa, một chữ cũng không nói!
Cô gia gì đó thực đáng ghi hận mười ngày a.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, bất quá hắn sớm quen với phương thức hai huynh đệ kẻ nóng người lạnh này ở chung với nhau, bởi vậy cũng không nói thêm gì.
“Hoàng Thượng?” Thẩm Thiên Lăng cũng theo trong xe ngựa nhảy ra, ánh mắt rất bất ngờ, “Ngươi sao lại ở đây?”
“Tất nhiên là đi thắp hương.” Sở Uyên cười cười, nghiêng người nói, “Chư vị đi đường mệt nhọc, không bằng vào khách phòng lại nói?”
“Ta vẫn luôn cảm thấy gặp được Hoàng Thượng, thì sẽ không có chuyện tốt.” Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa nhỏ giọng nói.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
“Ta cũng vậy.” Diệp Cẩn ở xa xa quay đầu lại.
Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, tẩu tử của y đã luyện thành Thuận Phong Nhĩ lúc nào vậy?
“Là Thiên Phong đang nghe.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chút khoảng cách ấy với hắn mà nói thì rất dễ dàng.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đường đường Võ lâm Minh chủ có một thân võ công, không đi trừ bạo an dân, lại giúp tức phụ nhà mình đi nghe góc tường! Thật là càng ngày càng không có tiết tháo.
Bên ngoài Độ Kiếp tự nhìn không lớn, nhưng bên trong cũng đầy ắp hương khói, thậm chí ngay cả khách phòng cũng có hơn trăm gian. Tần Thiếu Vũ chọn một tiểu viện sạch sẽ sáng sủa, bên trong còn có xích đu, nhìn qua ấm áp lại trẻ thơ. Mao Câu tất nhiên rất thích, ngồi ở trên xích đu lắc lư thu thu kêu. Một đám ám vệ canh giữ một bên giúp nó đẩy đẩy, rất vui vẻ hòa thuận.
“Sở Uyên sao lại tới nơi này thắp hương?” Thẩm Thiên Lăng một bên châm trà một bên hỏi.
“Không biết, có lẽ là cầu nhân duyên?” Tần Thiếu Vũ đoán.
Thẩm Thiên Lăng 囧囧, còn có thể vô duyên hơn nữa được không.
“Cũng không phải không có khả năng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi xem, Hoàng đế đều là tam cung lục viện, hắn đến nay lại vẫn độc thân một mình, tất nhiên sẽ hư không tịch mịch.”
“Quên đi, ta không nói chuyện với ngươi.” Thẩm Thiên Lăng triệt để đối với nam nhân của y buông tha hy vọng.
Tần Thiếu Vũ lập tức lộ ra biểu tình “Ai nha, tâm ta nát rồi”.
“Giả bộ.” Thẩm Thiên Lăng đưa cho hắn một ly trà, “Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên đâu?”
“Một đường đều theo sát chúng ta, hiện tại hẳn là đang ở gần đây.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mộ Hàn Dạ là người thông minh, trước khi Sở Uyên hạ chỉ triệu kiến, hắn hẳn sẽ không chủ động xuất hiện.”
“Cái này tốt a, tất cả mọi người đều tề tựu .” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nói vậy mấy ngày sau sẽ có náo nhiệt.”
“Sở Uyên chắc hẳn sẽ ở đây một đoạn thời gian.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mới vừa vô ý nghe được tăng nhân nói chuyện, phải tu kiến một chuồng ngựa mới cho Ngự Lâm quân. Nếu thật sự chỉ đến thắp hương rồi đi, thì không đến mức phải xây dựng rầm rộ như thế.”
“Hoàng gia rõ ràng có Hộ Quốc tự, sao lại chạy tới Độ Kiếp tự này ở dài hạn.” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Huống chi cách nhau cũng không gần, thật không giống như chuyện mà Sở Uyên sẽ làm.”
“Tám chín phần là lại xảy ra chuyện.” Tần Thiếu Vũ đem y ôm vào trong lòng, “Đến không đúng dịp a.”
Thẩm Thiên Lăng phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.
Không thể im lặng, thoải mái qua mấy ngày sao.
“Nếu ngươi lười quản, chúng ta liền ra ngoài ở.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cách đây không xa có một tòa Ôn Tuyền cung, người xuống sẽ không chìm, Lăng nhi có thể ngâm mình rồi phơi tiểu phúc.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Vì sao nghe qua lại xuẩn như vậy.
Hết