Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

chương 1683: 1683: đường ninh mặc đình không tách rời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai đêm trước hôn lễ của Phương —- Hoắc, Hoắc Thanh Thanh đã hẹn Đường Ninh ra ngoài ăn tối, vốn định không đem theo người nhà, cùng người chị em tốt trải qua thế giới của hai người, nhưng Phương Dục đã nghiêm túc đưa ra vấn đề hoài nghỉ về năng lực tránh đám chó săn của Hoắc Thanh Thanh, nên anh đi theo sau Hoắc Thanh Thanh.

Tại tầng cao nhất của khách sạn năm sao, có thể nhìn thấy ảnh đèn của vạn nhà, có thể nhìn thấy bầu trời đêm của Thịnh Kinh.

Đường Ninh và Mặc Đình đến trước, nhưng Mặc Đỉnh đi vào phòng rửa tay.

Sau đó, Hoắc Thanh Thanh mặt xuân sắc đi đến trước mặt, mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, có lẽ là vì hôn lễ sắp diễn ra, nên mặt cô luôn ửng hồng, từ lúc xuất hiện đến giờ chưa tản ra chút nào, còn Phương Dục đi đẳng sau cô, dáng vẻ cảnh giác bảo vệ vợ, khiến người ta nhìn vào không khỏi có chút buồn cười.

“Mặc tổng đâu? Một mình cậu đến hả?”

Đường Ninh trừng mắt nhìn Hoắc Thanh Thanh, sau đó trả lời: “Đi rửa tay rồi, cậu cảm thấy tớ sẽ để cho cậu có cơ hội ngược đãi tớ hả?”

Hoắc Thanh Thanh khẽ cười, ngồi xuống chiếc ghế mà Phương Dục vừa kéo ra, còn Đường Ninh nhìn hai người đồng thời ngồi xuống, từ trên hai người họ có thể nhìn thấy sự mong chờ và khao khát kết hôn, trong lòng tràn đầy hương vị hạnh phúc.

“Cô dâu tương lai, hạnh phúc không?”

Hai má Hoắc Thanh Thanh ửng đỏ, cúi đầu nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt của cô và Phương Dục, chiếc nhẫn kim cương đã được đeo vào ngón tay cũ, như thể nó tượng trung cho tình cảm rạng ngời giữa hai người, sau đó, mắt Hoắc Thanh Thanh đỏ bừng, giọng nói đáp lời Đường Ninh có chút nghẹn ngào: “Hạnh phúc lắm!”

“Hạnh phúc là tốt rồi.” Đường Ninh vỗ vỗ vào cánh tay của Hoắc Thanh Thanh, thực ra hốc mắt cũng có chút đỏ, vì chỉ trong lòng họ mới rõ, người thuộc giới giải trí này, đặc biệt là ở trong môi trường bản thỉu như vậy, để có được tình cảm quả thật không hề dễ dàng chút nào.

“Sao tay cậu lạnh vậy?” Hoắc Thanh Thanh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Đường Ninh, sau đó dùng tay định làm ấm cho cô, nhưng lại bị Mặc Đình bắt lấy, nắm lấy tay cô vào trong lòng bàn tay ấm áp của mình.

Hoắc Thanh Thanh sững sờ mắt vài giây, đột nhiên cảm thấy mình có chút tự mình đa tình.

Mặc Đình vẫn như cũ không có nhiều biểu cảm, nắm lấy tay Đường Ninh rồi ngồi xuống ghế, đương nhiên là Phương Dục đã quen rồi, nhưng Hoắc Thanh Thanh lại có phần áp lực.

Giống như vị hoàng đề thời cổ xưa ngồi xuống dùng cơm vậy, có thể không lo lắng sao?

Sau đó, Mặc Đình bảo phục vụ mang đến một chiếc chăn, sau khi đắp lên người Đường Ninh mới thực sự yên tâm.

Sau khi Hoắc Thanh Thanh nhìn thấy, không khỏi cảm thán: “Đúng là cần thận trăm ngày như một.”

“Đành vậy thôi, ai bảo tớ tu được phúc phần của cả kiếp đây?” Đường Ninh không chút do dự khen ngợi Mặc Đình, rồi cũng giống như Hoắc Thanh Thanh và Phương Dục, mười ngón tay đan chặt nhau.

Hoắc Thanh Thanh thấy vậy, không khỏi tiến lại gần Đường Ninh, nói bên tai cô: “Hay là, bọn minh sang bàn bên cạnh ngồi nhé, không đem theo hai người đàn ông bọn họ nữa? Tớ muốn thắp đèn trời!”

Đường Ninh nhìn người đàn ông bên cạnh một chút rồi gật gật đầu: “Hôm nay cậu to nhất.”

Sau đó, hai người đàn ông bị người phụ nữu của mình vứt bỏ, ngồi tại chỗ cũ cũng không có nói gì, chỉ có thể quay người, đặt ánh mắt lên người phụ nữ của mình.

Mặc dù là siêu mẫu nhưng nói đến việc thắp đèn trời mà thiếu nữ hay lằm, Hoắc Thanh Thanh quả thực không làm được như Đường Ninh, chuyện gì cũng có thể tự mình làm nên cuối cùng cô không thể không cầu cứu người đàn ông của mình: “Phương Dục.”

Phương Dục không còn cách nào khác chỉ có thể đứng dậy đi đến trước mặt hai người phụ nữ, còn Mặc Đình đương nhiên cũng không thể ngồi đợi, thấy dáng vẻ ôn hòa của Đường Ninh, anh không nhịn nỗi đi tới bên cạnh cô hỏi: “Ước bao nhiêu điều rồi?”

Đường Ninh quay người, ôm eo Mặc Đình cười ngọt ngào: “Quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, Đường Ninh – Mặc Đình không tách rời.”

Hai cặp yêu nhau đứng dưới bầu trời đêm, tự tay gửi những điều ước lên bầu trời, sau đó, Mặc Đình xoay người, mạnh mẽ ôm Đường Ninh vào lòng, thực hiện một nụ hôn mãnh liệt…

Có thể rất nhiều năm sau này nhớ lại ngày hôm nay, Đường ninh vẫn như cũ có thể nhớ lại sự ngọt ngào của hôm nay, nhớ đến cuộc hẹn đầy đẹp đẽ của cả người, nhớ đến gương mặt thẹn thùng gả cho người ta của Hoắc Thanh Thanh…

Vì từ giây phút này trở đi, bánh răng số phận của cô sẽ bị đảo ngược một lần nữa.

Ngày hôm sau, vợ chồng Phương Dục bay đến Bali chuẩn bị lễ cưới, còn chuyến bay của Đường Ninh và mặc Đình dự kiến bay lúc giờ chiều.

Hôn lễ không hoành tráng, nhưng vì Phương Dục lại quá hoành tráng nên truyền thông cũng tới đó, nhưng Phương Dục chỉ có một yêu cầu, là truyền thông chỉ được theo dõi quá trình hôn lễ chứ không được viết bài gì cả, và cũng không được làm ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân đại sự của anh.

Truyền thông bị chọc ười, thực ra với một người quan hệ công chúng thường xuyên làm việc với truyền thông như Phương Dục, có thể quan tâm đến truyền thông như vậy thực sự khiến họ yêu mến, còn thái độ của Phương Dục đại diện cho thái độ của Mặc Đình.

Lúc này, nhân viên chịu trách nhiệm chụp ảnh cưới, nhân viên trang phục và nhân viên makeup cũng lần lượt đến đảo Baii.

Cũng vào lúc này, Lâm Xung biết được, công việc của anh ta là lại chạy theo chụp Hoắc Thanh Thanh, và cả quá trình hôn lễ!

Quan trọng hơn cả là anh ta đã ở trên đảo, không còn đường lui nữa rồi.

“Lâm Xung, tôi biết trước kia anh có từng tiếp xúc với Hoắc Thanh Thanh, nhưng…con người Hoắc Thanh Thanh khá tốt, cũng đã đồng ý cho anh chụp, anh xem bây giờ tốt biết bao, không cần lẩn trốn, mà lại có thể chụp được ảnh đẹp, vậy chẳng phải tốt sao?”

Nhân viên phụ trách nói với Lâm Xung.

Lâm Xung trầm mặc vài giây, rồi hỏi lại: “Mặc Đình và Đường Ninh cũng đến?”

“Đương nhiên, họ cũng biết chuyện của anh.”

Lâm Xung đột nhiên như đoán ra điều gì đó, quay người lại, mặt vè nghieemt úc, dù đã hơn chục ngày trôi qua rồi, vết thương trên mặt anh ta vẫn chưa nhạt bót, cả người đều có dữ tợn.

Có phải Hải Thụy giúp tôi không? Có phải Mặc Đình?”

Nhân viên phụ trách chụp đằng sau Lâm Xung, sau đó gật đầu: “Cụ thể hơn chút là Đường Ninh và Hoắc Thanh Thanh, khi anh bị cả thế giới quay lưng, là họ, baatd chất tất cả cho anh đồ đạc, thể diện trong công việc và quan trọng nhất là bảo toàn sự tôn nghiêm của anh.”

“Anh cứ thử nghĩ mà xem, anh có cần tiếp tục hiểu lầm họ không? Tôi không phủ nhận rằng trong giới giải trí có rất nhiều nghệ sĩ hám danh lợi, nhưng trong đó không có Đường Ninh và Hoáắc Thanh thanh.”

Lâm Xung chỉ cảm thấy lời của nhân viên phụ trách giống như một cái tát giáng xuống mặt anh hết cái này đến cái khác, khiến anh tủi nhục hồ thẹn…

“Đương nhiên, anh muốn rời đi, tôi cũng sẽ không ép anhI”

Đường Ninh…

Trong lòng Lâm Xung không khỏi hiện lên hai chữ này, anh ta đã từng thề sẽ chụp được người phụ nữ này, tìm mọi cách để vu khống cô, hôm nay, lại cho cô một con đường sống tôn nghiêm!

Đây có khi lại là điểm lợi hại của Đường Ninh?

Vậy nê, Mặc Đình không phải của cô, thì có thể là của ai?

Người phụ nữ như vậy anh có thể tiếp tục căm hận sao? Anh rất chắc nịch nói với bản thân, giờ phút này, đối với Đường Ninh anh chỉ có sự tâm phục khẩu phục, bị chinh phục hoàn toàn.

Vì vậy, anh cầm máy ảnh lên, giọng nói chắc nịch: “Tôi chụp.”

“Vậy là đúng rồi đó, tiếp xúc lâu dần anh sẽ phát hiện Đường Ninh quả thực là người có tình có nghĩa.”

Nhưng, cô ấy và Mặc Đình, biết chuyện J-KING chuẩn bị cướp đi Hải Thụy không?.

Truyện Chữ Hay