Xe tham quan chậm rãi chạy trên đường núi.
Cửa sổ hai bên xe đều được mở một nửa. Gió từ bên này thổi qua bên kia.
Xe càng chạy lên cao, đêm càng lạnh.
Hàng ghế trước của xe có một đôi tình nhân nhỏ, bọn họ nhỏ giọng ríu rít cả đường, nhưng nói gì thì chỉ có gió nghe thấy.
Trì Cách ngồi ở hàng cuối cùng. Đầu anh ngửa ra tựa vào ghế, hai mắt nhắm lại giống như đang ngủ.
Ngoài cửa sổ là tiếng lá cây xào xạc.
Anh mở cửa sổ cạnh chỗ ngồi của mình ở mức tối đa. Cơn gió trực tiếp ập tới, thổi tung mái tóc anh.
*
Trì Cách ở chỗ cao hơn trên núi.
Lữ Vi và Tần Dĩ Quân ở trong một căn biệt thự suối nước nóng khác.
Cơm nước xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, Lữ Vi bèn đến gõ cửa nơi ở của Trì Cách.
Thấy đèn đang sáng mà không ai trả lời, Lữ Vi nói: “Có lẽ thằng bé đang bận việc, vẫn chưa trở về.”
Lữ Vi và Tần Dĩ Quân đi dọc theo những bậc thang bằng đá nhám, tới cái đình cạnh biệt thự.
Dưới bậc thang là một con suối đang chảy róc rách. Ban ngày, con suối này trong veo đến nỗi có thể nhìn thấy đáy, đến buổi tối, bóng cây chìm trong nước, xung quanh chỉ có thể phân biệt chỗ tối và chỗ tối hơn.
Lữ Vi gần như đã cho rằng cháu trai sẽ không trở lại.
Cho đến khi Tần Dĩ Quân nhìn thấy đèn xe từ phía xa xa: “Có phải Trì Cách về không?”
Lữ Vi đứng lên, đưa mắt trông ra bên ngoài.
Tần Dĩ Quân đỡ bà: “Dì Lữ, chỗ này tối quá, dì cẩn thận bậc thang.”
Lữ Vi cười: “Nói ra thì Diệu Tinh nhà chúng ta cũng không chu đáo bằng cháu.”
Xe tham quan dừng lại, người bước xuống xe đúng là Trì Cách.
Từ chỗ anh nhìn lại đây, hai người phụ nữ mặc quần áo màu nhạt, nổi bật trong cảnh đêm đen tối sau lưng, trông không giống tiên nữ mà giống nữ quỷ xuất hiện lúc nửa đêm hơn.
“Trì Cách, xong việc rồi sao?” Lữ Vi hỏi.
Trì Cách gật đầu: “Vâng, bác có chuyện gì ạ?”
Lữ Vi: “Tụi bác rảnh rỗi nhàm chán, muốn tới hàn huyên với cháu một chút.”
Trì Cách: “Sáng sớm ngày mai cháu có một cuộc họp không thể vắng mặt, không thể nói chuyện với bác quá lâu được.”
Lữ Vi: “Bác biết rồi, sẽ không quấy rầy cháu đâu. Tụi bác chỉ ngồi đây một lát thôi.”
Gia quy của nhà họ Trì là do ông nội Trì đặt ra, tất cả đều lấy chữ “hiếu” làm đầu. Vậy nên Trì Cách rất kiên nhẫn đối với các vị bề trên trong nhà họ Trì. Mặc dù có lúc anh cũng sơ xuất nhưng chung quy vẫn lớn lên trong nề nếp của nhà họ Trì. Lữ Vi muốn ngồi, anh sẽ cho bà vào ngồi.
Từ căn biệt thự này đổi sang căn biệt thự khác, nhưng người nói chuyện vẫn không thay đổi, vẫn là Lữ Vi và Tần Dĩ Quân.
Trì Cách không tiếp chuyện, anh chỉ đứng bên cửa sổ thưởng thức cảnh đêm vô tận.
Nói thật, hiện tại anh đang trong giai đoạn không thể nghĩ đến những thứ liên quan đến Khương Lâm Tình, bởi vì rất dễ mất không chế.
Nhưng suy nghĩ vẫn xuôi theo một đường, chạy thẳng đến cái người đang ở chân núi kia.
Khi cô vẫn là đại kim chủ của anh, đôi gò má hồng hào kia hệt như hai quả mật đào, khiến người ta thèm thuồng vô cùng. Còn gương mặt cô hiện giờ chỉ toàn là một màu ảm đạm.
Có thể thấy, tên lớp trưởng hồi cấp ba kia thật sự không phải người tốt.
Trì Cách không thể tiếp tục nghĩ nữa.
Thật may, đúng lúc này Lữ Vi gọi anh: “Trì Cách.”
“Vâng.” Anh xoay đầu.
Lữ Vi: “Thời gian không còn sớm nữa, cháu đưa tụi bác về thôi.”
Trên đường đi, Trì Cách vẫn không nói gì.
May mà Lữ Vi và Tần Dĩ Quân nói mãi không hết chuyện, nếu không cả đêm nay đều chìm trong sự tẻ nhạt.
Sau khi đưa hai người kia về, Trì Cách chậm rãi trở lại nơi ở của mình.
Đối với người khác mà nói, hiện giờ đã rất trễ. Nhưng đối với anh, ban đêm không có khái niệm sớm hay trễ. Anh mất ngủ, cho dù chịu đựng đến hai ba giờ sáng thì vẫn cách thời điểm mặt trời ló dạng rất lâu.
Anh nghe thấy tiếng “vù vù” quỷ dị vang lên xung quanh, trên núi so với dưới núi càng lạnh hơn.
Trì Cách liên lạc với Liễu Trường Húc.
“Giám đốc Trì.” Liễu Trường Húc luôn sẵn sàng đợi lệnh.
Trì Cách: “Khương Lâm Tình ở một mình? Hay ở cùng đồng nghiệp?” “Cô ấy ở cùng đồng nghiệp, được sắp xếp vào một phòng đôi bình thường.” Liễu Trường Húc ngẫm nghĩ, có phải giám đốc Trì muốn đổi phòng đơn cho người ta không?
Nhưng anh ta nghĩ sai rồi.
Trì Cách: “Được rồi.”
Hai người ở cùng nhau dĩ nhiên tốt hơn một người. Cô gầy đến nỗi không còn hình dáng, có đồng nghiệp chăm sóc anh cũng yên tâm.
*
Thuốc hỗ trợ giấc ngủ này là điều chỉnh mới trong đơn thuốc mà bác sĩ Kim dặn dò.
Trì Cách uống một viên rồi lên giường nằm.
Gặp lại Khương Lâm Tình, anh thường xuyên trở về trạng thái hỗn loạn, có lúc còn xuất hiện ảo ảnh. Ảo ảnh và thực tế xen lẫn vào nhau, khi thật khi giả, dường như muốn đưa anh quay lại quá khứ đã từng ấy.
Anh ngồi dậy trên giường.
Tác dụng của một viên thuốc không đủ, anh lại uống thêm một viên. Anh phải ngủ một giấc thật ngon mới được.
Còn về “Cuộc họp không thể vắng mặt” kia thì đó chỉ là một cái cớ mà thôi.
Cuối cùng Trì Cách cũng tiến vào giấc mộng. Nhưng lúc này, anh lại nhíu chặt đôi mày, mồ hôi đổ đầy lưng. Mồ hôi ra càng ngày càng nhiều, ướt cả tóc mai trên trán.
Thật đáng tiếc, Trì Cách không có được một giấc ngủ ngon như ý.
Anh bị vùi lấp trong cơn ác mộng. Nếu là ngày thường, anh có thể tỉnh lại ngay khi cơn ác mộng bắt đầu, nhưng có lẽ vì hôm nay anh tăng liều lượng thuốc nên mãi vẫn không tỉnh được, chỉ có thể mắc kẹt trong cơn ác mộng ấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Anh nhỏ bé đứng cạnh một cái cây cổ thụ to lớn đã khô héo, không còn cái lá nào.
Trước mặt anh là một người đàn ông, mái tóc xẹp lép dính vào da dầu, đôi mắt nhỏ xíu, mũi to miệng rộng, da dẻ vàng như nến. Ông ta mặc một một cái áo sọc ngang ba màu lam, đỏ và xám. Trên hông thắt một cái dây nịt da sắp hỏng, cái lỗ thường dùng để cái khóa trông rất thô thiển, cẩu thả.
Bé Trì Cách vừa ngẩng đầu lên đã lập tức nhìn thấy cái dây nịt da này.
Mà Trì Cách đã lớn lúc này đang nằm nghiêng cũng run lên một cái.
Người đàn ông bưng một cái bát lớn cạn đáy màu vàng đất, trên bát có viết bốn chữ màu đỏ: “Chiêu Tài Tiến Bảo”.
Người đàn ông kia nói: “Bố là bố của con đây.”
Bé Trì Cách lui về phía sau, lui đến bên cạnh cái cây. Cậu bé còn muốn lui nữa nhưng cách một lớp áo, vỏ cây sần sùi đã ấn vào lưng cậu.
Người đàn ông cụp đôi mắt nhỏ dài xuống, nói: “Ăn cơm.”
Bé Trì Cách không ăn.
Người đàn ông đặt cái bát lên bàn, thô lỗ tháo dây nịt ra. Dây nịt da được thả lỏng.
Bé Trì Cách có thể thấy trên dưới đường viền của sợi dây nịt này đều hiện lên vết nứt xám xịt.
Người đàn ông gấp dây nịt lại, cầm trong tay, sau đó dùng dây nịt chỉ vào cậu bé: “Mày có ăn cơm hay không?”
Bé Trì Cách lại lắc đầu.
Người đàn ông: “Con mẹ nó, đúng là thằng câm.”
“Anh dọa đứa nhỏ rồi kìa.” Đây là giọng nói của một người phụ nữ. Bà ta cũng giống người đàn ông kia, thích mặc quần áo có màu sắc tươi sáng, ví như hồng phấn phối với xanh lá đậm. Bà ta nói: “Ông ấy là bố của con, còn mẹ là mẹ của con. Ăn cơm nhé?”
Bé Trì Cách vẫn lặng thinh.
Người đàn ông đẩy người phụ nữ kia ra rồi đi đến bên cạnh cậu bé: “Thằng câm, thằng câm, một chữ cũng không biết nói.” Lúc này, ông ta bỗng nhiên dùng dây nịt quất một cái lên người bé Trì Cách.
Bé Trì Cách té xuống đất, rồi lại ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ.
Nhánh cây đã khô héo, có cành to có cành nhỏ, giống như một tấm lưới thật dày đang bao trùm lấy bầu trời trong xanh phía trên kia.
Chợt có người lặp lại với cậu bé: “Đây là bố của con, đây là mẹ của con.”
Cậu bé như chìm trong sự chết lặng, nhưng không phải hoàn toàn không nói được, mà lời cậu nói chỉ có hai câu: “Không phải bố mẹ của con. Con muốn bố mẹ của con cơ.”
Chỉ có bố mẹ của cậu bé mới không tổn thương cậu bé như vậy.
Cuối cùng Trì Cách cũng giãy giụa thoát khỏi cơn ác mộng. Anh ngồi dậy, việc đầu tiên làm là sờ cổ họng mình, không nói được. Giờ phút này, trừ việc th ở dốc, anh chẳng còn biết gì nữa.
Anh nói, Khương Lâm Tình gầy một vòng, đoán chừng cuộc sống rất tệ.
Nhưng chẳng phải anh cũng vậy sao?
Bác sĩ Kim nói không sai. Bảng báo cáo cuối cùng cũng chỉ là báo cáo, còn việc Trì Cách có thể khống chế chính mình hay không, vẫn là một ẩn số.
Trì Cách há miệng, dùng sức muốn nói chuyện nhưng cổ họng dường như bị bóp chặt.
Anh đang ép buộc chính mình không xuống núi gặp người kia.
*
Lữ Vi gọi điện thoại đến, muốn hẹn anh ăn sáng.
Trì Cách không nghe điện thoại, chỉ gửi một tin nhắn: “Bác ạ, hôm nay cháu nghỉ ngơi.”
Lữ Vi: “Sao vậy cháu?”
Trì Cách: “Cháu cảm thấy không thoải mái.”
Sự không thoải mái của Trì Cách khiến Lữ Vi sợ hết hồn: “Lại tái phát sao?”
Bà đã biết tại sao đứa cháu này lại không nghe điện thoại, bởi vì nó không nói được.
Trì Cách an ủi Lữ Vi: “Cháu không sao đâu bác. Nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”
Lữ Vi: “Có cần bác tới ở cùng cháu không?”
Trì Cách: “Không cần đâu ạ. Cháu ở một mình là được rồi.”
Lữ Vi thở dài, lại nghe Tần Dĩ Quân nói: “Dì Lữ, Trì Cách rời giường rồi ạ?”
Lữ Vi cười một cái: “Sáng sớm nay thằng bé có cuộc họp, đã sớm rời đi rồi. Chúng ta tự chơi với nhau, đừng đi quấy rầy nó.”
Lữ Vi có chút lo lắng. Bà cho rằng bệnh của cháu mình chỉ tái phát một cách tình cờ, nhưng không ngờ cứ tái đi tái lại thế này.
Bác sĩ Kim nói, người mắc bệnh PTSD* thường xuyên gặp ác mộng, cùng với việc bị những ký ức đau buồn xâm nhập vào tâm trí. Vì vậy trước giờ người nhà họ Trì chưa bao giờ đề cập đến chuyện năm đó, chỉ sợ k1ch thích Trì Cách.
*Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Lần này đột nhiên phát bệnh vào buổi sáng, Lữ Vi đoán là anh đã gặp ác mộng.
Có cô gái nào chịu được một người đàn ông tâm thần không ổn định như vậy? Mặc dù xét về gia thế, nhà họ Trì và nhà họ Tần môn đăng hộ đối, nhưng cháu bà lại không phải là một người hoàn toàn bình thường.
Chẳng lẽ nhà họ Tần sẽ không để ý chuyện này sao?
Tấm lòng làm bà mai của Lữ Vi cứ thấp thỏm không yên.
*
Trở lại sau một chuyến công tác, hai người của bộ phận lên kế hoạch triển lãm đều cảm mạo.
Lưu Thiến cũng có ngâm suối nước nóng, nhưng không mặc quần áo kịp thời, trong núi lại có gió nên bị lạnh cóng.
Bệnh của Khương Lâm Tình tiến triển còn nhanh hơn Lưu Thiến, đã đến giai đoạn ho khan. Cô vốn đã tiều tụy, bị bệnh một cái liền giống như đã rét vì tuyết còn chịu giá vì sương.
Nếu nói trong hai ngày này có chuyện gì đáng để vui vẻ, đó chính là vào ngày kết thúc ghi hình show giải trí, Hướng Bội đã gửi đến một tin vui: “Bọn tớ tiến vào top 4 rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Chúc mừng nhé.” Khương Lâm Tình gửi một nhãn dán phấn khởi thật to.
Trở lại phòng làm việc.
Lưu Thiến rút một tờ khăn giấy, xoa lỗ mũi.
Khương Lâm Tình thường xuyên ho khan vài ba tiếng.
Chu Di Sướng: “Tháng tám là nóng nhất luôn đấy, vậy mà hai người vẫn có thể bị nhiễm lạnh trong núi à?”
Lưu Thiến: “Ở chỗ đó, ban ngày còn đỡ, buổi tối lại cực kỳ lạnh mà suối nước nóng lại nằm ở lưng chừng núi. Lúc ngồi xe tham quan, tôi phải hứng gió cả một đường.”
Một đồng nghiệp nữ ở bộ phận khác đến đưa tài liệu, nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lưu Thiến thì an ủi: “Gần đây đang thịnh hành giọng khàn đấy. Cũng như có một show giải trí, cô gái nổi nhất trong đó cũng có chất giọng khàn.”
Khương Lâm Tình sắp nằm nhoài hết nửa người lên bàn, nhưng nghe thấy câu này lại bật dậy. Giọng trầm? Là đang nói đến Vưu Nguyệt Vũ sao?
Nữ đồng nghiệp nhân tiện in tài liệu, trong thời gian chờ, cô ấy cùng Lưu Thiến nói về show giải trí đó.
Quả nhiên người “giọng khàn” kia chính là Vưu Nguyệt Vũ.
Khương Lâm Tình nói chen vào một câu: “Hai người đó là bạn tôi đấy.”
Nữ đồng nghiệp kinh ngạc: “Thật à? Đó là một tổ hộp cực cool ngầu luôn đấy.”
Khương Lâm Tình: “Hai cậu ấy rất có cá tính.”
Nữ đồng nghiệp: “Vậy những chuyện đang lưu truyền trên mạng kia là giả sao?”
Khương Lâm Tình: “Chuyện gì cơ?”
Nữ đồng nghiệp: “Có rất nhiều tranh cãi về hai người họ. Từ khi cuộc thi bắt đầu đến giờ, tin đồn vẫn không ngừng được tung ra.”
Khương Lâm Tình: “Tôi không rõ là tin đồn gì, nhưng hai cậu ấy là người tốt.”
Chu Di Sướng, người đã từng lao đao vì mạng internet, đứng lên: “Internet chính là một vùng đất thị phi, thường có vài người dựa vào việc tung tin vịt để tìm kiếm sự nổi tiếng.”
Lưu Thiến: “Chúng ta đều rất rõ nhân phẩm của Tiểu Khương, vậy nên nếu là bạn của Tiểu Khương thì mấy cái tin tức tiêu cực trên mạng kia đều là đoán mò, không thể tin được.”
“Dù sao độ phổ biến của hai cô ấy cao, mấy lời đồn kia càng bị truyền đi một cách thái quá.” Nữ đồng nghiệp nói: “Tôi chỉ tò mò thôi Tiểu Khương, không có ý khác.”
Lúc này, Khương Lâm Tình mới biết, Hướng Bội và Vưu Nguyệt Vũ đang nằm trong tâm bão dư luận trên mạng.
Hướng Bội hoàn toàn không đề cập đến chuyện này.
Khương Lâm Tình lên mạng tìm kiếm.
Có người không ngừng gắn nhãn người xấu cho nhóm nhạc này, trong phần bình luận cũng loạn hết cả lên.
Cô chỉ mới xem lướt qua mười dòng bên trên đã cảm thấy đau đầu, đỡ trán.
Khương Lâm Tình không tranh luận với mấy người không phân rõ trắng đen trên mạng. Cô chỉ gửi cho Hướng Bội và Vưu Nguyệt Vũ mỗi người một câu: “Cố lên.”
*
Trong phòng làm việc không ngừng vang lên tiếng ho khan của Khương Lâm Tình. Cô buồn ngủ đến không chịu được, cuối cùng vẫn xin nghỉ, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Cô lê bước chân nặng nề đi vào thang máy, rồi tựa vào tay vịn. Giờ phút này, cô cũng lười nhìn mình trong gương, bởi không nhìn cũng biết bây giờ cô giống hệt cọng bún thiu.
Thang máy xuống hai tầng thì ngừng lại.
Cô bất đắc dĩ phải thẳng người dậy. Cô là đại diện cho bộ phận lên kế hoạch triển lãm, không thể để người của bộ phận khác trông thấy dáng vẻ lôi thôi của cô được.
Cửa mở ra, người đứng bên ngoài chính là Liễu Trường Húc và… Trì Cách.
Bọn họ vừa nói chuyện công việc vừa bước vào.
Dường như Trì Cách không nhìn thấy cô.
Nhưng Liễu Trường Húc lại cười với cô một cái.
Khương Lâm Tình gật đầu rồi lui về phía sau, thu mình vào trong góc. Cả người cô như không có cảm giác tồn tại, nhưng lại phát ra hai tiếng ho khan.
Trì Cách nói được một nửa, bỗng nhiên dừng lại.
Giám đốc Trì không nói, Liễu Trường Húc cũng không tiếp lời.
Khương Lâm Tình liều mạng nhịn cơn ho, cổ họng âm ỉ đau.
Thang máy lại xuống thêm năm tầng.
Hai người đàn ông đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng, Khương Lâm Tình lập tức ho không ngừng, ho đến nỗi cong lưng.
Đột nhiên, cửa thang máy lại mở ra.
“Giám đốc Trì.” Khương Lâm Tình lập tức đứng thẳng người. Cô càng vội lại càng ho nhiều hơn.
Chờ cô ho xong, Trì Cách không nóng không lạnh nói một câu: “Có bệnh phải chữa.”
Cô ỉu xìu đáp: “Vâng.”
Trì Cách: “Lớp trưởng cấp ba nỡ để cô bệnh thành ra như vậy à?”
Cổ họng cô giống như bị tẩm một lớp cát, lại nghe anh nói như vậy nên càng không muốn mở miệng.
Thật vất vả mới đến tầng một, lúc này cô mới nói: “Giám đốc Trì, tạm biệt.”
Trì Cách không trả lời.
*
Vừa về đến nhà, Khương Lâm Tình lập tức ngã xuống sofa giường.
Cô đã từng tưởng rằng mình là một người dũng cảm trước cái chết, không còn gì hối tiếc.
Nhưng đến lúc thật sự đau khổ, cô lại cảm thấy tất cả đều là giả. Cô đã tự đánh giá cao mình. Nếu như phải bước đi một mình trong tương lai, vậy cũng thật sự quá đau đớn.
Khương Lâm Tình trở mình, ôm cái gối của Trì Cách vào lòng.
Những lúc mơ hồ, suy nghĩ chân thật sẽ xuất hiện.
Cô hối hận.
Trì Cách có thể có người phụ nữ mới chỉ trong thời gian ngắn, chứng tỏ anh là người không tim không phổi.
Tàn nhẫn hơn cô, vô tình hơn cô.
Khương Lâm Tình mở hờ mắt, đột nhiên thấy có người đứng trước giường.
Là mơ.
Cô lẩm bẩm nói: “Trì Cách, Trì Cách.”