Mặc dù người xuất gia có gì nói đấy, nhưng mà Khương Lâm Tình vẫn tặng cho anh bùa bình an mình xin được ở chùa.
Trì Cách hơi kinh ngạc: “Kim chủ tặng quà liên tiếp cho anh, anh cũng thụ sủng nhược kinh* rồi.”
*Đột nhiên được yêu chiều nên sợ hãi.
“Hôm qua có việc bên ngoài nên tiện thể đi qua, xin cho anh một lá bùa.” Khương Lâm Tình nói: “Em sợ trời cao thấy người xuất gia như anh hoang dâm vô độ, hạ một đạo lôi đến buộc anh độ kiếp.”
Trì Cách cười tươi: “Em còn nhập vai nhanh hơn anh.”
Tối hôm đó, người xuất gia vẫn mở hộp màu đỏ và xanh lam.
Anh choàng bừa áo cà sa trên vai.
Nói cho cùng, loại vận động thế này mặc lên rồi vẫn phải cởi thôi. Cái yếm rất thuận tiện, trên cổ thắt một cái nút, trên lưng lại buộc một nơ bướm là đã yên vị trên người Khương Lâm Tình.
Chiếc váy voan mỏng quấn quanh phần trên, tóc cô rối tung, bị anh nắm lấy vòng eo yêu kiều.
Đây không phải là yêu tinh nhỏ sao.
Trì Cách không cởi nút yếm, anh đẩy chiếc váy xẻ tà.
Chiếc yếm màu đỏ chốc chốc lại nhấp nhô trước mặt anh. Có một quả nhọn nhọn lộ ra hình dạng, lấp ló trong tấm vải đỏ mỏng.
Trì Cách vân vê khẽ cắn, mỹ vị.
Yêu tinh đã đến nhân gian, giống như mất hết pháp lực. Ngoại trừ cầu xin sự khoan dung từ người xuất gia, cô không còn cách nào khác.
Trì Cách cười nói: “Người xuất gia lòng dạ từ bi, em mặc bộ quần áo này một tối đi.”
Mặc và không mặc, chẳng khác nhau là mấy.
Hành động của hai người chỉ ở trên sofa giường.
Đồ vật càng lúc càng nhiều, không gian còn sót lại của căn hộ nhỏ không còn mấy.
Trì Cách hôn cô: “Hay là cuối tuần này, chúng ra đi sơn trang suối nước nóng?”
Mí mắt Khương Lâm Tình hơi cụp xuống: “Ừm.”
Một lát sau, cô lại mở to mắt: “Chỗ đó có người trong công ty, anh không sợ bị người ta phát hiện giám đốc Trì cực kì không đứng đắn hả.”
“Không muốn bị phát hiện, chúng ta có thể chơi yêu đương vụng trộm. Ví dụ như, em đi trước, anh vào sau, có sự k1ch thích kiểu khác.”
“Ừm”. Không biết cô có nghe thấy không, mơ hồ đáp một tiếng, cô đã ngủ rồi.
Trì Cách kéo vạt yếm của cô, một mảnh vải ngắn ngủn. Trên lưng ngoại trừ một cái dây nhỏ, tất cả đều trống không. Anh vuốt v e lưng mịn màng của cô.
Anh định nghĩa việc vận động của hai người để dễ ngủ. Bây giờ anh mất ngủ chỗ nào? Anh ngủ rất ngon.
*
Một chiếc xe SUV dừng ở bãi đỗ xe của khách sạn suối nước nóng.
Qua rất lâu, trên xe không có người xuống.
Khương Lâm Tình đội một chiếc mũ cói lớn, che nửa gương mặt vẫn chưa đủ, cô lại đeo kính râm với khẩu trang: “Lần này không ai nhận ra em chứ?”
Trì Cách chẳng thèm nhìn cô, thuận miệng nói: “Ừm”
“Em đi trước.”
“Ừm.” Anh lộ ra vẻ mặt huênh hoang.
Khương Lâm Tình cầm mũ lưỡi trai, đội lên đầu anh: “Đừng để lộ thân phận thái tử gia của anh.”
“Biết rồi.” Trì Cách nâng vành mũ.
Cô xuống xe, ngẩng đầu, bước đi hùng hổ. Cô đặt trước một phòng có thác nước. Lần trước cô đi ngủ nên không thưởng thức cảnh đẹp. Lần này không thể lãng phí.
Cô kéo vali hành lí đi vào, đóng cửa lại, tháo khẩu trang xuống, thở phào một hơi.
Thật sự giống như kẻ trộm.
*
Trì Cách từ từ xuống xe, chỉnh mũ ngay ngắn, sau đó đeo kính râm và khẩu trang vào.
Thật ra, không phải tất cả mọi người đều biết anh. Anh đến bên này chủ yếu phụ trách mở rộng làm ăn giai đoạn hai.
Giai đoạn đầu đã hoàn thành xong việc kinh doanh, không còn chuyện của anh. Anh đến đây, chỉ là du khách bình thường.
Anh dừng lại, liếc nhìn.
Chiếc xe dừng ở bên đường, là của Tống Khiên.
Trì Cách gửi tin nhắn Wechat: “Đến tắm suối nước nóng à?”
Tống Khiên nhận được tin nhắn, biết là Trì Cách cũng đến: “Ừm, đến chơi.” Tống Khiên không giống Trì Cách, anh là kiểu quang minh chính đại. Phụ nữ bên cạnh anh đến rồi đi, anh cũng không quan tâm người khác mắng anh phong lưu.
Anh đặt một biệt thự suối nước nóng ở trên núi.
Ban đầu muốn lái xe đi lên, nhưng Tống Khiên muốn đi tản bộ chút.
Vưu Nguyệt Vũ đi theo anh, một đường từ khách sạn đi lên, còn chưa được nửa đường, cô ấy đã không chịu nổi.
Vừa vặn có xe ngắm cảnh đi ngang qua, hai người ngồi lên xe, đến thằng biệt thự suối nước nóng.
Vưu Nguyệt Vũ đặt hành lí ở đầu cầu thang, lười xách lên, cô đi lên cầu thang.
Tống Khiên ở trước cửa sổ, dời ánh mắt từ di động thì bắt gặp bóng lưng của cô.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng bó sát người, vải giống như may theo dáng người của cô, ôm trọn da thịt cô.
Cô đi lên tầng, vòng eo đung đưa, đường cong lả lướt theo chuyển động của cô. Thân hình cô được tập luyện cực tốt, nơi nào nên mập, nơi nào nên gầy, không sai chút nào. Tự xưng “báu vật gợi cảm” của cô đúng là danh xứng với thực.
Cô đi đến tầng hai.
Tống Khiên ngắm cô đi cả đoạn cầu thang, đẹp mắt vô cùng.
Eo của cô sao lại biết uốn éo như vậy, uốn đến đẹp như thế.
*
Nếu như muốn tắm suối nước nóng, trong biệt thự có một cái hồ lớn. Sân trước còn có suối nước nóng ngoài trời. Nhưng không khí trên núi trong lành, Tống Khiên đến đây, là muốn đến thả mình vào thiên nhiên.
Vưu Nguyệt Vũ đi giày cao gót 7cm, vừa rồi đi đường núi, suýt chút nữa trẹo chân, lần này cô đã có kinh nghiệm, đổi thành giày thể thao, nhưng vẫn chưa thay váy liền áo.
Tống Khiên quay đầu nhìn.
Người phụ nữ này đi giày thể thao bước đi, cũng đong đưa yêu kiều.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Đường núi ngoằn ngoèo, Tống Khiên bước lớn, nhẹ nhàng đi phía trước. Anh đứng vững ở một phiến đá, quay đầu nói: “Cẩn thận chút, sườn núi ở đây rất dốc.”
Hai người cách nhau một đoạn đường.
Cho dù Tống Khiên muốn dắt Vưu Nguyệt Vũ, tay cũng không với tới người.
Cô không đưa tay về phía trước, cô cũng không trông đợi vào sự nâng đỡ của anh. Váy tương đối bó, cô không bước xa được. Đi như vậy trong núi, thật đáng ghét.
Tống Khiên đợi cô đứng vững trước mặt, mới đi tiếp.
Đối diện có một người đàn ông, từ lưng chừng núi đi lên. Anh ta ngẩng đầu đã thấy một đôi nam nữ trước mặt, bước chân dừng khoảng nửa giây, sau đó bước càng lớn: “Tống Khiên.”
Tống Khiên nở nụ cười. Anh biết người đàn ông này, chỉ là quen biết thôi. Có thể là ở trong cuộc tụ họp bạn bè từng gặp mấy lần, anh biết đối phương họ Phương, gặp mặt trực tiếp có thể nói mấy câu. Nhưng hai người không có phương thức liên lạc của nhau.
Người đàn ông nhìn qua Vưu Nguyệt Vũ, ngắm mấy giây, lại chuyển đến Tống Khiên bên này: “Của anh?”
Tống Khiên cười cười: “Cô ấy là Vưu Nguyệt Vũ.” Anh giới thiệu ngắn gọn như vậy, không có nửa câu sau.
Nói cách khác, Vưu Nguyệt Vũ không có danh phận.
Người đàn ông hiểu rõ.
Vưu Nguyệt Vũ cong đôi môi quyến rũ, không ai có thể xem cô là trò cười.
Trong núi rừng, chỉ có tiếng gió thổi lá cây.
Trong sự im lặng của ba người, Tống Khiên nhận ra được sự quan sát của người đàn ông với Vưu Nguyệt Vũ. Cô là do anh dẫn đến, phải nhìn mặt mũi của anh, người đàn ông đó không nên chú ý quá nhiều đến cô: “Đi thôi, chúng ta xuống núi.” Tống Khiên nắm tay Vưu Nguyệt Vũ.
Cô nắm chặt lấy anh, giống như người hầu nhỏ, xoay eo, không huênh hoang như vừa rồi mà ngoan hiền hơn.
Hai người không quay đầu. Không ai biết, người đàn ông vừa rồi còn dừng ở đó phóng mắt nhìn theo hay không.
“Quen biết hả?” Nửa đường, Tống Khiên hỏi.
“Tống đại thiếu gia ngại sao?” Vưu Nguyệt Vũ cũng hỏi.
“Không ngại.” Bọn họ chỉ là nam nữ qua đường thôi.
Đến giữa sườn núi, Tống Khiên thả tay Vưu Nguyệt Vũ ra.
*
Phòng có thác nước không bằng biệt thự suối nước nóng, nhưng còn lớn hơn căn hộ nhỏ kia của Khương Lâm Tình.
Trì Cách nói: “Nơi có thể chơi cũng nhiều.”
Khương Lâm Tình không phục: “Không phải chỉ trên giường sao? Sofa giường nhà em cũng lớn.”
Anh cong khóe môi cười: “Ngây thơ. Anh nói “chơi” đương nhiên là ở ngoài giường.”
“Anh lại học được trong trò chơi à?” Cô nhớ đến một kiểu xích đu.
Trì Cách: “Cái gì gọi là thiên phú dị bẩm? Đương nhiên là dựa vào tài hoa không thầy tự giỏi rồi.”
“Loại chuyện này không cần lôi tài hoa vào nhé!” Khương Lâm Tình chống nạnh, bày ra tư thế: “Hôm nay thời tiết tốt, em muốn đi lên núi dạo một vòng, không muốn ngày ngày làm tổ ở đây, nếu không mọi người đều biết chúng ta đang làm cái gì?”
Trì Cách bật cười: “Chẳng lẽ bạn bè trai gái nhốt nhau ở trong phòng chỉ thuần túy nói chuyện phiếm?”
“Được rồi, anh đi không?”
“Đi.” Tay của anh khoác lên eo cô.
Khương Lâm Tình đội mũ cho anh: “Còn có kính râm, khẩu trang, không thể thiếu thứ gì.”
Hai người đi qua đường lớn.
Khương Lâm Tình nghe thấy có người đang hỏi: “Kia có phải ngôi sao nam không?”
Cô cũng nghe thấy, người khác lại hỏi: “Bên cạnh có phải ngôi sao nữ không?”
Khương Lâm Tình kéo thấp vành mũ, cải trang như vậy hình như càng thu hút sự chú ý của người khác.
*
Sơn trang suối nước nóng không chỉ có suối nước nóng, còn thiết kế một loạt hạng mục du ngoạn. Bể bơi tràn viền, thể thao trên hồ, phòng trà tao nhã, công trình giải trí phong phú đa dạng.
Đây là một khu nghỉ mát.
Hai người dọc theo đường trong núi, đi về hướng giữa sườn núi.
Cuối tuần rồi, điện thoại của Trì Cách thi thoảng vẫn vang lên.
Nhân viên tăng ca có chuyện báo cáo, lập một cuộc họp điện thoại tạm thời.
Trì Cách: “Tự em chơi đi, anh đi ra ngoài một lát.”
Bên ngoài phòng trà có một gian nhà lớn có hành lang gỗ, gần bên thác nước, cũng có thể pha trà.
Trì Cách ngồi xuống, từ trong bao thuốc lấy ra bật lửa. Anh vừa nghe báo cáo của bên kia vừa lẳng lặng hút thuốc.
Một mình Khương Lâm Tình thưởng trà, phòng trà mang kiến trúc bằng gỗ, đặt ở giữa rừng núi, khi thưởng trà, sự thưởng thức không chỉ là trà, còn có bầu trời xanh thẳm, núi xanh ngát, sự khéo léo kì diệu của tự nhiên.
Cô uống một bình trà, không thể không đi toilet.
Cô không quên đeo khẩu trang.
Đi qua hành lang, cô đẩy cửa phòng vệ sinh.
Đập vào mắt là phòng trang điểm rộng rãi, phía sau mới là nhà vệ sinh.
Trong phòng trang điểm có hai người phụ nữ. Vừa vặn là người hôm đó Khương Lâm Tình gặp được lúc đợi thang máy, vợ của ông chủ lớn cùng với người phụ nữ trẻ tuổi.
Hôm đó Khương Lâm Tình không chào hỏi, lúc này tất nhiên cô cũng không lên tiếng.
Cô có khẩu trang. Hai người kia không nhận ra cô.
“Đi thôi, Dĩ Quân.” Lữ Vi nói: “Đi pha một bình trà với dì.”
Tần Dĩ Quân mỉm cười: “Vâng ạ.”
Lữ Vi: “Năm đó dì cũng có ý tưởng thiết kế phòng trà này. Ví dụ như hành lang bên ngoài kia, không liền với gian nhà. Dì nói, khách hàng đang uống trà, nhìn thấy người trên hành lang đi tới đi lui, quá khó coi.”
Tần Dĩ Quân: “Dì Lữ từng học thiết kế ạ?”
Lữ Vĩ: “Ý tưởng lung tung thôi. Nhưng nhà thiết kế đã áp dụng nó. Đặt một vách ngăn gỗ như trăm lá, như vậy thì khách hàng ở phòng trà không nhìn thấy hành lang.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Hai người nói rồi ra ngoài.
Khương Lâm Tình giả vờ không nghe thấy, cô chậm rãi rửa tay rồi đi ra ngoài.
Phòng trà được vách ngăn gỗ chặn lại thành từng khu, nhưng hành lang lại có thể nhìn thấy rõ gian phòng.
Khương Lâm Tình đi đến đó, nghe thấy có người gọi: “Trì Cách? Hôm nay cháu cũng đến?”
Vành mũ Trì Cách kéo xuống rất thấp, kính râm đặt ở trên sống mũi cao. Bởi vì hút thuốc nên anh tháo khẩu trang.
Lữ Vi liếc mắt cái đã nhận ra cháu trai.
Trì Cách ngậm điếu thuốc, xoay đầu lại. Anh không phát ra tiếng mà dùng khẩu hình môi bày tỏ anh đang làm việc.
Lữ Vi cười.
Tần Dĩ Quân ở sau lưng bà cũng cười.
Lữ Vi nói: “Dĩ Quân, cháu vào trong ngồi trước đi.”
Mặc dù Lữ Vi muốn để cháu trai và Tần Dĩ Quân có cơ hội gặp mặt, nhưng người nhà họ Tần không hút thuốc, cháu trai thì hết lần này đến lần khác nuốt mây nhả khói vào lúc này.
Thật sự không phải là thời cơ tốt.
Tần Dĩ Quân cười: “Dì Lữ, cháu đi vào đốt hương “Động đình bích loa xuân” mà dì thích trước.”
Lữ Vi: “Ừm, dì nói với Trì Cách mấy câu.”
Không biết sao, Khương Lâm Tình không cất bước nổi. Cô cúi đầu, đứng ở bên cạnh vách ngăn.
Qua hai phút, Trì Cách kết thúc cuộc họp qua điện thoại, nói: “Bác gái, hôm nay sao bác qua đây vậy?”
“Đổi mùa rồi, cảm thấy buồn chán, muốn qua đây ngâm suối nước nóng.” Lữ Vi thấy cháu trai có một mình, hỏi: “Cháu đến công tác?”
Trì Cách từ chối cho ý kiến.
Lữ Vĩ ngồi xuống đối diện: “Có phải áp lực công việc lớn lắm không? Cháu hút nhiều thuốc như vậy?”
Trì Cách cười: “Bác gái, đây là điếu đầu tiên cháu hút trong hôm nay.”
Lữ Vi: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Trì Cách thường để nghiêng điếu thuốc sang một bên. Mỗi lần như vậy, sẽ càng thêm vẻ lưu manh.
Lữ Vi: “Đúng rồi, hôm nay bác đi cùng Dĩ Quân đến đây.”
“Ồ.” Trì Cách hít một hơi thuốc.
Lữ Vi: “Mặc dù thời gian con bé gặp cháu không dài, nhưng cháu để lại ấn tượng khắc sâu trong con bé, hơn nữa còn là ấn tượng tốt.”
Trì Cách cười như không cười: “Thiên kim nhà họ Tần cũng không thoát nổi quy luật “đàn ông không hư hỏng”* sao?”
*Tác giả dùng một nửa đầu, đầy đủ cả câu mang nghĩa, đàn ông không hư phụ nữ không yêu.
Lữ Vi giả vờ thở dài: “Cháu đấy, hư đốn. Cũng may Dĩ Quân sẽ không trông mặt mà bắt hình dong.”
Trì Cách gật đầu: “Vâng.”
Lữ Vi: “Con bé có ý với cháu, trong lòng muốn gặp mặt cháu, ngoài miệng lại khó mở lời.”
Trì Cách: “Bác gái nhìn ra có ý ở chỗ nào? Cô ta suốt ngày đi theo bác, là có ý với cháu chắc.”
“Vì sao con bé lại theo bác? Còn không phải hướng về cháu sao.” Lữ Vi nói: “Cháu ấy hả, trưởng thành rồi, đừng rối rắm tác dụng phụ gì đó lần trước. Bác sĩ Kim đã nói rồi, đây đều là đảo ngược*, không cần quá lo lắng.”
*Trong y học, đảo ngược có nghĩa là một trạng thái, quá trình hoặc căn bệnh nhất định có thể được khôi phục về trạng thái ban đầu hoặc trạng thái khỏe mạnh, nói chung là tình trạng nhẹ.
Trì Cách: “Vâng.”
Lữ Vi: “Cháu ấy, yêu đương con gái nhà người ta còn non lắm.”
Trì Cách: “Bác à, cháu yêu cô gái nào không nhất định phải là bác giới thiệu.”
Lữ Vi: “Bác đã nghe qua, mỗi ngày cháu đều chơi bời với thằng bé nhà họ Tống. Thằng bé đó là kẻ tình trường phong lưu. Cháu theo nó, có thể quen biết cô gái nào tốt? Lại nói, nhà họ Tần và nhà họ Trì chúng ta có giao tình, mọi người đều biết tường tận về nhau.”
Trì Cách: “Vâng.”
Lữ Vi: “Bác nói thẳng với cháu nhé, trưởng bối nhà họ Tần rất hài lòng về cháu.”
Trì Cách hút hai hơi, nhả khói về phía không trung: “Thời đại nào rồi, còn chơi kiểu hứa hôn từ bé?”
“Từ từ cháu sẽ biết, làm kinh doanh có lúc thăng có lúc trầm, khi thịnh khi suy. Lĩnh vực y học của nhà họ Tần đang đứng đầu, thuận buồm xuôi gió.” Lữ Vi nói: “Cô bé Dĩ Quân này, bác đã quan sát, là người thông minh, thức thời. Cho dù không có bối cảnh nhà họ Tần, con bé cũng là một cô gái tốt.”
Trì Cách: “Không có bối cảnh nhà họ Tần, bác gái sẽ không nhìn trúng cô ta đâu.”
Lữ Vi: “Dáng vẻ lúc này của cháu, không khác bác trai cháu năm đó là mấy.”
Trì Cách nhìn qua.
“Đương nhiên bác cũng thế. Bác và bác trai cháu, trước hôn nhân đều có bạn trai bạn gái riêng. Ngay từ đầu hai bác đều có oán giận, không xem trọng cuộc hôn nhân này. Nhưng người với người đi cùng nhau cả đời, không phải chỉ dựa vào tình yêu. Bây giờ bác và bác trai cháu rất hạnh phúc, rất vui vẻ đó thôi.” Lữ Vi cười: “Có muốn vào trò chuyện với Dĩ Quân không?”
Trì Cách dựa vào thành ghế, liên tục nhả ra mấy ngụm khói: “Không ạ, người cháu đầy mùi khói thuốc.”
Lữ Vi đứng lên: “Đứa nhỏ này, cháu cố ý đấy hả.”
Trì Cách mỉm cười, hai ngón tay cầm điếu thuốc. Hút một hơi, hơi buông lỏng tay, lại hút một hơi nữa, rồi lại thả lỏng tay: “Bác gái, cháu đang hút thuốc, bác đi vào phòng đi.”
Lữ Vi: “Bác hiểu câu này của cháu là đang suy nghĩ cho Dĩ Quân đấy.”
Khương Lâm Tình ở bên vách ngăn gỗ, nghe hết. Đồng thời cô cũng bị thuyết phục.
Từ khi không có gia đình, cô đã khát khao có một gia đình.
Bây giờ, trưởng bối nhà họ Trì nói cho cô biết rõ ràng, Trì Cách không cho cô gia đình này được.
Hoặc nên nói, là cô không cho anh được một gia đình. Anh là người giàu sang bừng bừng khí thế. Cô còn muốn bám vào cuộc đời rực rỡ của anh?