Trans: Hito
___________________________________________
Dường như thuốc độc giãn cơ không có tác dụng mấy lên lũ quái vật.
Thuốc độc xuất huyết cũng chả có hiệu quả.
Thuốc độc xuất ma thuật, được biết đến như thuốc độc đào thải ma thuật, cưỡng ép khiến cho ma lực cạn kiệt, cực kỳ hiệu quả.
Tôi không thể để Ayl và Velsa hít phải độc trong khi tôi phun được, nên tôi đưa mỗi người một chiếc mặt nạ bảo vệ hoàn toàn.
Về cơ bản, đó là loại lá chắn tạo ra từ ma trận ngăn mọi loại khí, trừ không khí ra, nên tôi nghĩ khí được phun ra không thể lọt vào được.
Từ đầu đến cuối, tôi đã thử các loại thuốc độc được liệt kê trong sách thảo mộc của Camilla.
Quả nhiên, từ việc tận mắt thấy và trực tiếp có được lời giải thích, tôi nghĩ kết quả này là bởi đây là hầm ngục.
Chuyện này thật đáng để thử trong thực tế.
Cuối cùng, tôi đào một cái hố bé xíu trên mặt đất, đổ chút thuốc độc vào và tạo thành ao.
Tại chỗ được đào ấy, lúc tôi lén nhìn chuyện gì đang diễn ra, một con gấu xám hoang đã đến uống nước, mới quất một ngụm mà đã ngã rạp rồi.
Ở giai đoạn hiện tại, đó là thuốc độc mạnh nhất của tôi.
Bột của chất độc đó tạo ra bằng cách đun sôi phần thân của một loại hoa màu xanh tím và chất lỏng bay hơi, nó rất dễ dùng.
“Không có kính hiển vi thì chắc mình không thể tìm được thêm độc nào từ đây nữa luôn quá”
Tôi nói trong khi gật đầu và tán thành với bản thân.
“Hình như anh ta điên mất rồi”
“Ừ, tên Naoki đó, anh ta đúng là một tên đàn ông đáng sợ”
Ayl và Velsa gỡ mặt nạ và đến gần.
“Ừm, tôi thử dùng hết những loại chất độc mà mình điều chế từ trước theo trình tự, nhưng tôi tìm được nhiều chuyện lắm”
“Tìm được nhiều chuyện?”
Velsa hỏi trong khi nghiêng đầu.
Ayl bắt đầu phân tách con gấu hoang.
Cái xác không biến mất, và cũng chẳng xuất hiện vật phẩm rớt.
Tôi không biết con gấu xám này ăn gì nữa, nhưng nó có dưỡng chất.
“So với quái vật ở bên ngoài, quái vật bắt nguồn từ trong hầm ngục có nhiều ma lực hơn. Và ngoài ra, có vẻ cần khá nhiều ma lực để duy trì hình dạng cơ thể. Thế nhưng, khi chúng chúng thu được dưỡng chất, như con gấu hoang này đây, thì đó lại là chuyện khác, và chất độc cực kỳ hiệu quả luôn!”
“Đây là một con grezzly, ne”
Velsa gật đầu với lời tôi nói và cũng chỉnh sửa lại nữa.
“Hể?”
“Con quái vật này không phải gấu hoang, mà là grezzly. Một loài quái vật sống ở phương bắc xa xôi. Tôi không biết sao nó lại ở đây nữa”
Dường như con gấu xám hoang này là loài khác mang danh grezzly.
Về phần chúng tôi chạm mặt với loài quái vật sống ở phương bắc trong khu rừng này.
Chắc là do đây là hầm ngục.
“Ue~ mấy con bọ gớm quá đi!”
Ayl, người đang phân tách, đã đập chết mấy con bọ đang nhảy pyon pyon ra từ trong lông của con grezzly.
Tôi nói, “Khoan đã nào” với Ayl và bắt những con bọ đang nhảy mà mình có thể bắt.
Kích thước của chúng cỡ hạt gạo, nhưng chúng là quái vật bọ ve đến từ hầm ngục.
Khi tôi hỏi Velsa, chuyện thành ra là “Chúng là loài quái vật vô danh”.
Khi tôi biểu đạt rằng mình muốn nuôi chúng để làm thuốc diệt côn trùng thì.
“Haa? Naoki, anh lạ thật đó! Như sư phụ tôi ấy”
Ngay cả khi Velsa bị sốc, cô ấy vẫn nhớ lại sư phụ mình, Học Giả Quái Vật Lisa, người nuôi những con quái vật nhỏ bé.
Cô ấy nói rằng Lisa đã nghiên cứu kỹ càng những con bọ và những con quái vật nhỏ.
Vì bọ ve là sinh vật sống nên chúng không thể đưa vào trong Túi Vật Phẩm được, nên tôi rửa lại bình đựng đã hết thuốc và bỏ chúng vào càng nhiều càng tốt.
Hai người họ cứ nhìn chằm chằm vào tôi như kiểu tôi là thằng điên ấy, nhưng nếu tôi có thể phát hiện thuốc diệt côn trùng có thể diệt trừ lũ bọ ve, thì chúng sẽ bán đắt như tôm tươi.
Nó cũng có thể thành biện pháp phòng ngừa bệnh truyền nhiễm.
Và hơn thế nữa, kích thước của chúng lớn nên chính tôi có thể thấy hình dạng và trạng thái của chúng. Quả là vận may bất ngờ.
Mà với hai người thì có vẻ không phải như vậy.
Tôi đậy bình chứa bọ ve lại, cúi xuống, và dùng Làm Sạch lên con grezzly.
Ayl đã phân tách nó, ma thạch, thịt, với lông quăng vào Túi Vật Phẩm, phần xương còn sót lại bị thiêu hủy và máu trút vào trong ao chất độc.
Shobusuri đậu trên nóc, đã liếc nhìn.
Phải chăng mục tiêu của chúng là máu trong ao?
Giờ thì tất cả những gì còn lại là thu điểm kinh nghiệm thôi.
Đi sâu vào trong, có một chiếc cầu thang.
Tôi dùng Kỹ Năng Tìm Kiếm, và đáng ra phải rõ ràng như ban ngày, thế mà đến cả Kỹ Năng Tìm Kiếm của tôi cũng chẳng thể tiết lộ những tầng bên dưới.
Khi xuống cầu thang, chúng tôi có cảm giác như mới phá tan lớp màng mỏng nào đó.
Rọi sáng vào tường đá, trên tường, trần, và sàn đều có ma trận theo khuôn mẫu.
Khi kiểm tra cẩn thận, nó chả phải ma trận phóng độc hay dịch chuyển gì; tôi biết rằng nó là ma trận không gian con như kiểu Túi Vật Phẩm.
“Không gian con hử?”
““Không gian con?””
“Có lẽ nó có oxy với trọng lực nhỉ?”
““???””
Lờ hai người đang bối rối kia, tôi đi tiếp.
Khi đã băng qua ma trận, tôi có thể thấy tình trạng của lũ quái vật ở tầng thấp hơn với Kỹ Năng Tìm Kiếm.
Nếu quái vật có thể ở đây, thì chắc con người cũng không sao đâu.
Bên dưới cầu thang có vẻ là một khu vực khá sáng.
Áng sáng chạm đến cầu thang.
Trước cầu thang, những cái cây đỏ vàng trải dài cứ như một tấm thảm vậy.
Tôi không thể nói trên trần là bầu trời trong xanh được vẽ hay bầu trời thật nữa, nhưng dù sao, bầu trời trong xanh lan tỏa bên trên.
Lạ thật, cảm giác cứ như cầu thang nối tiếp từ trên [note18979]. Đó là loại không gian đang trải ra trước mắt.
Velsa và Ayl bước xuống cầu thang trong sự ngơ ngác.
Bước xuống sàn, tiếng lá khô nằm rải rác khi bị đạp vang lên.