Trans: Hito
_______________________________________
Masmascarl là loài ăn tạp, nhưng dường như chúng chẳng ăn gì khác ngoài trái cây với thịt quái vật, nên cây cối trong rừng bị tổn hại tí xíu thôi.
Chỉ có điều mấy cái cây bị ăn sạch sẽ, phần vỏ cây bị cào những vết thô bạo và bị đục thủng.
Tôi kích hoạt Kỹ Năng Tìm Kiếm hết mức, cảnh giác với lũ quái vật.
Nếu những con quái vật khổng lồ quyết định đồng loạt tấn công, tôi chết chắc luôn.
Hôm nay, tôi không hề có khát vọng đánh bại quái vật chút nào.
Chẳng mấy chốc sau khi vào rừng, tôi tìm được một cây nấm có thành phần làm thuốc gây tê liệt, hoa có thành phần làm thuốc ngủ, và mấy thứ tương tự.
Bởi chúng mọc nguyên chùm, việc thu thập thật dễ dàng một khi bạn tìm thấy một chỗ.
Tôi đã mải mê nhồi nhét những thứ này vào Túi Vật Phẩm, rồi tôi đi cả đoạn đường vào sâu trong rừng.
Vầng trăng đã lên cao.
“Không có Kỹ Năng Tìm Kiếm thì mình khỏi đến đây luôn”
Tôi lẩm bẩm.
Cũng có những con quái vật từ đâu đó đến gần tôi để xem chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng thành vấn đề gì vì chúng có tấn công đâu, nhưng tôi không biết chừng nào nó mới tấn công bởi lông nó có màu đen hay đó là loài quái vật ngay từ đầu đã cư ngụ trong bóng tối, nhưng tôi không thể xác nhận chỉ với thị giác.
Và, trước lúc nhận ra, tôi đã ở đây.
Chẳng có xác masmascarl hay xác quái vật khổng lồ nào.
Tôi đã vượt qua phạm vi chúng tôi diệt trừ masmascarl với quái vật khổng lồ rồi.
Không hề có dấu vết của thịt hay máu masmascarl, và tất nhiên, xác quái vật khổng lồ cũng không có nốt.
Dẫu vậy, cũng chẳng có vết xương nào.
Phải chăng do tối quá tôi mới không thấy gì.
Tôi nhớ lúc masmascarl ăn Haze Turtle, chỉ còn sót lại xương thôi.
Nhưng vẫn bỏ lại xương đó thôi.
“Phải chăng có quái vật ăn xương ở đây?”
Trong khi đang ngẫm nghĩ chuyện đó, Kỹ Năng Tìm Kiếm đã phát hiện ngay đằng trước, cách tôi tầm 30m, có một đàn quái vật nhỏ đông đúc.
Xóa sự hiện diện của mình, tôi vòng ra sau.
Khi đã đến đủ gần để xem, tôi có thể xác định xác của một con lợn rừng lớn đang bị mang đi.
Con lợn đó lớn quá nên tôi không biết thứ gì đang mang nó đi nữa, nhưng tôi có thể thấy vài con quái vật màu trắng đang ngoằn ngoèo.
Ánh trăng soi sáng đàn masmascarl điên cuồng mang những con quái vật khổng lồ đi.
Xác con lợn rừng có vết thương từ móng vuốt lớn, nên tôi nghĩ đó là trường hợp lũ quái vật khổng lồ giao chiến.
Nhân tiện, bụng của cái xác lủng một lỗ, nên tôi cảm thấy như thể mình nhìn được đòn dứt điểm của trận chiến.
Đàn masmascarl phụ trách việc xử lý ư? Nếu là vậy, chính xác thì chuyện gì đã khiến chúng hóa điên và tràn về phía đại dương chứ?
Chúng là mồi cho lũ quái vật khổng lồ, và cũng lo cho việc xử lý.
Chúng không hành động đơn lẻ, mà là theo đàn.
Tôi giật mình khi thấy hành vi của chúng hoàn toàn khác với masmascarl mà tôi thấy trong thị trấn.
Chúng mang xác đi, có lẽ nghĩa là chúng có tổ.
Khi tôi theo dõi chúng, đột nhiên, xác con lợn rừng lún xuống đất như đang bị đầm lầy nuốt chửng.
Tuy được che giấu trên mặt đất bởi lá cây héo và nhánh cây khô, nhưng đằng đó có lối vào của một hang động lớn.
Quả nhiên, sẽ ngu xuẩn lắm nếu tôi theo chúng vào cái hang như vậy rồi đi ngắm gà, nên tôi về thuyền luôn.
“Càng nghĩ càng thấy lạ, ắt hẳn đó chỉ là hầm ngục thôi”
Velsa nói khi tôi đã về và kể xong câu chuyện.
Ayl dùng cột buồm để mắc võng, tôi có thể nghe thấy tiếng thở lúc ngủ của cô ấy.
“Hầm ngục à? Thứ đó khác gì hang động nhỉ?”
“Có nhiều giả thuyết cho rằng hang động cũ kỳ có thể trở thành hầm ngục, và giả thuyết cho rằng sau khi trải qua nhiều năm, tàn tích cổ đại có thể trở thành hầm ngục, hay hầm ngục đó là cái bẫy khổng lồ do quái vật gài, và còn nhiều giả thuyết khác nữa, nhưng với cái đà này, thứ mà hầm ngục có còn hang động thì không chính là sự hiện diện của lõi hầm ngục”
“Lõi hầm ngục...?”
“Đến nay, trong thế giới này, chỉ mới tìm thấy 3 lõi hầm ngục thôi”
“Nếu nó hiện diện thì có khác gì không?”
“Quải vật tự động sản sinh”
“Đương nhiên, chúng sản sinh trong hang nhưng lại không tạo ra thịt, mỡ hay xương, nên chẳng có dưỡng chất nào cả. Khi bị hạ, chúng sẽ biến mất trong làn khói. Nhưng anh vẫn được điểm kinh nghiệm, và ma thạch với bằng chứng chinh phạt. Từ đầu, anh nghĩ Công Hội xác định bằng chứng chinh phạt bằng cách nào?”
“Có lẽ nào, loài quái vật nào trong hầm ngục bị đánh bại cũng đều rớt đồ?”
“Chính xác là vậy”
“Chính xác là vậy!”
Con masmascarl hôm nay tôi thấy có dưỡng chất.
“Quải vật sản sinh trong hầm ngục không thể ra bên ngoài. Lũ masmascarl mà hôm nay chúng ta thấy chắc chắn là có dưỡng chất, nên dám chắc chúng không phải sinh ra từ hầm ngục... đó là những gì bình thường tôi sẽ nghĩ đến, nhưng anh biết không, Học Giả Quái Vật Lisa, sư phụ của tôi ấy, đã ủng hộ giả thuyết rằng nếu hầm ngục hấp thụ quái vật và con người từ bên ngoài, nói cách khác, những thứ cần cho sự sống như protein, xương và mấy thứ tương tự, thì hầm ngục có thể sản sinh quái vật có dưỡng chất”
“Nếu quái vật không có dưỡng chất sinh ra từ trong hầm ngục ăn những thứ có dưỡng chất, vậy thì chúng sẽ đoạt dưỡng chất đó sao?”
“Đúng vậy. Như kiểu từ bản thiết kế trở thành vật hoàn chỉnh sau khi được lắp ráp xong ấy, nên khi thành phần cơ thể được thêm vào, bản thiết kế được áp dụng và trải qua quá trình xác định dưỡng chất”
“Vậy thì, sao Velsa lại kiên quyết nói đó là hầm ngục?”
Velsa gật đầu và quay qua tôi.
“Quái vật của hầm ngục đi theo đàn”
“Hử?”
Không không, chẳng phải chỉ là quái vật tụ lại một chỗ thôi sao?
Trong thị trấn, lũ masmascarl, vespahornet, bagroach mà tôi diệt trừ đều làm tổ và tụ lại một chỗ mà, nhưng...
“Ban đầu, quái vật đều di chuyển theo cá nhân. Chúng hành động theo ý chí cá nhân. Chỉ có những con quái vật yếu ớt mới đi săn cùng nhau, hay có xu hướng xã hội”
Chắc như kiểu vespahornet có ong chúa ấy.
“Ngay cả vậy, nếu đồng loại chết, quái vật bình thường sẽ trốn. Chúng phân tán ra. Bởi cá nhân nào cũng có ý chí của riêng mình mà. Nhưng đàn masmascarl mà chúng ta thấy hôm nay lại không trốn và di chuyển như thể cả đàn chỉ có duy nhất một ý chí”
“Chuyện đó lạ lắm à?”
“Ừ. Nếu như kiểu quái vật bắt nguồn từ hầm ngục, thì ắt hẳn là có thứ dạng như hầm ngục tồn tại”
Velsa nhếch mép lên cười, nói, “Dù sao chúng ta cũng có thể rời khỏi hòn đảo này đâu”, trong khi dắp mền lên người, và chèn thêm câu, “Mai dậy sớm nhé”, rồi cô ấy đi ngủ luôn.
“Ý chí của hầm ngục à... thứ đó là gì ta?”
Lời lẩm bẩm của tôi đã bị tiếng xào xạc của những tán cây bị gió lùa tới từ khu rừng tối tăm kia.