Trans: Hito
___________________________
“Cứ giao Teyl cho tôi!”
Sếp của xưởng đóng tàu, Bollock, người để thuyền cập bến, đã nói với tôi. Tôi lập tức dùng ma thuật trùng tu lại chiếc thuyền nhỏ cũ kỹ được trao cho tôi đang nằm trong xưởng.
Lãnh Chúa đã truy nã tôi, Velsa, và Ayl, nên chúng tôi đang gấp lắm. Teyl đã không còn liên hệ gì với tôi, vì vậy có vẻ bà ấy không bị truy nã, nhưng tôi vẫn thấy hơi lo. Ngay cả vậy, bà ấy có người chồng mới bảo vệ rồi, nên tôi đã an tâm.
“Xin tôi nhé, tôi không thể dự đám cưới rồi, Teyl”
“Ee, không sao đâu. Quan trọng hơn, xin hãy bảo trọng”
Teyl vừa nói vừa nắm Túi Hội Thoại do tôi làm. Nếu đã chuẩn bị xong xuôi, thì chúng tôi khởi hành ngay mới được. Tuy nói là 'chuẩn bị', thực tế chỉ là bỏ hành lý lên thuyền thôi. Chiếc thuyền tặng cho chúng tôi lớn cỡ du thuyền, nên ngoài cũ kỹ và bẩn thỉu ra, tôi chẳng thấy có gì đặc biệt sai cả.
“Cuối cùng, có vẻ tôi không chia tay Ayl rồi”
“Anh tính tách khỏi tôi sao? Ngay cả khi tôi thắng giải đấu và nhận thuyền, tôi vẫn định dính lấy Naoki đó. Maa, từ giờ nhờ anh chăm sóc nữa nhé”
Ayl nói khi đánh vào vai tôi.
Vì chúng tôi sắp đi xa, công nhân của xưởng đóng tàu cùng người dân thị trấn, đương nhiên là cũng có Teyl với Bollock, vẫy tay.
“Chúc ngài có một chuyến đi 'nhất kỉ nhất hội'! Gặp những người đáng quý!”
Teyl vẫy tay trong khi mỉm cười.
Chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình với chiếc thuyền hướng thẳng đến phía đông. Gió thổi phơi phới. Quái vật trông như hải âu bay lượn từ khi chúng tôi ra khơi.
Khi chúng tôi đi được một lúc, dưới đáy thuyền mở ra một cái lỗ và nước tràn vào. Chúng tôi lấy ván gỗ bịt lại. Chắc thuyền của Lãnh Chúa đang rượt theo chúng tôi, nên tôi vẽ Ma Trận tạo dòng hải lưu đằng sau thuyền lúc đang tăng tốc.
Chiếc thuyền vừa tiến lên vừa được sửa chữa, ba người chúng tôi làm thêm mấy thứ nho nhỏ, như đảm bảo chỗ để ngủ. Tôi dọn dẹp nhà bếp và thiết lập Ma Trận tạo nhiệt. Tầng dưới nhà vệ sinh bị thủng, nên tôi làm thêm cánh cửa. Bạn có thể thấy rõ bên ngoài, nhưng giờ thì sao tránh được chứ. Nói thật, tôi cảm thấy như chúng tôi có bao nhiêu bàn tay giúp sức cũng không đủ. Bữa trưa là sandwich Teyl làm cho chúng tôi.
Rắc ~!
Bỗng dưng chiếc thuyền đụng thứ gì đó và chúng tôi đã bị mắc cạn.
“Oi, oi, mới đó mà chúng ta đã va chạm rồi sao?!”
Ayl hét lên.
Tôi mau chóng gia cố thuyền với Ma Trận.
Tạ ơn trời, thứ khiến chúng tôi mắc cạn là quái vật biển, một con kraken, nên với Quang Ma Trận và Ayl dùng kiếm tấn công, chúng tôi đã giết nó. Chúng tôi thu được túi mực và xúc tu với mấy thứ khác, nhưng thịt không ngon tí nào.
Chiếc thuyền chẳng bị thiệt hại đáng kể nào.
Thứ tiếp đến tấn công chúng tôi là gió.
Chúng tôi đã căng buồm, nhưng lập tức bị xé tan và bánh lái vô dụng theo.
Thật tốn thời gian và thật phiền phức khi sửa lại, nên tôi thà đổ ma lực vào Ma Trận, và chúng tôi đi tiếp với tình trạng hiện tại. Lúc gió lặng, chẳng có bóng dáng hòn đảo nào xung quanh chúng tôi. 360 độ toàn là đường chân trời. Tôi nhìn bản đồ, nhưng còn chẳng biết mình đang ở đâu nữa.
Dựa vào la bàn, chúng tôi đang hướng về phía đông.
Nếu cứ đi thêm chút nữa thì chắc chúng tôi sẽ thấy đảo.
Thế nhưng, ngay trước khi đến đảo, chúng tôi đã bị cả đống quái vật dạng sứa có tên echizzen tấn công. Tôi tháo dỡ khung cửa sổ tròn bị nứt trên thuyền và vẽ Phong Ma Trận lên phần khung cửa sổ ấy.
Buộc dây vào, tôi quăng xuống biển và khung cửa sổ nổi trên mặt nước. Để nó xoay đủ chậm để không đụng chạm gì tới thuyền, nó hút echizzen ẩn trong nước vào theo một cách kỳ lạ và rồi phóng chúng cùng một cơn xoáy nước lên trời. Khi chúng đã lên trên không, Ayl chém và chém hạ chúng.
Có vẻ echizzen tham sống, nên chúng đã biến mất vào trong đám rong biển. Sau một lúc, khi đang săn echizzen, chúng tôi thấy bóng dáng đất liền ở đường chân trời phía đông. Khi đến gần đảo hơn, quả nhiên, số lượng echizzen tăng lên.
Khung cửa sổ đã bị nứt, nên tôi thu hồi chúng lại.
Tôi vẽ thêm Ma Trận, và lại quăng xuống biển nữa.
Cơn gió tựa như lốc xoáy nổi lên từ khung cửa sổ và echizzen bị ném lên trên trời.
Tôi đã tạo một con đường thẳng đến hòn đảo, nên chúng tôi mau chóng để thuyền tiến lên.
Chúng tôi gấp rút tới khi đến được đảo.
Đúng như mong đợi, hòn đảo là một khu rừng rậm rạp; có thể nghe thấy tiếng gầm rú kỳ lạ của lũ quái vật và những bước chân đầy tự tin của lũ quái vật.