Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

chương 13: chuyện cũ (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một ngày sau khi rời khỏi quán bar Đương Đồ, Ninh Chước quay lại địa điểm giao dịch ban đầu trong căn phòng cũ.

Nhưng lần này, quý ngài Lawson không còn bận tâm đến vấn đề quy chuẩn lễ nghi nữa.

Sau khi xác nhận tay chân của Ninh Chước sạch sẽ, không sao chép hay thay thế dấu ấn đặc biệt trên chìa khóa, Lawson lấy lại chìa khóa chiếc Iron Lady, sốt ruột lo âu xua tay đuổi anh đi cho khuất mắt.

Nhiệm vụ của Lawson chỉ có việc lấy lại chìa khóa.

Nhưng Ninh Chước lại không hề động đậy.

Anh nhìn chằm chằm thiết bị màu trắng nhạt bao trùm trên đầu của Lawson.

Từ hôm qua đến nay, Lawson không dám chợp mắt một lần nào mà luôn trong tư thế sẵn sàng chờ lệnh đến mức hai mắt đỏ ké.

Lúc này, đối diện với ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo đầy mĩ lệ của Ninh Chước, ngọn lửa ham muốn không có chỗ phát triết trong lòng người đàn ông chợt bùng lên.

Giọng của Lawson lạc đi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”

Ninh Chước: “Thứ trên đầu ngài là gì?”

Giọng nói của Ninh Chước lại mơ mơ hồ hồ, âm cuối cùng chỉ khe khẽ bật thốt.

Những người quen biết Ninh Chước sẽ nhận ra đây là một điềm báo xấu.

Bởi đây là lúc trạng thái tinh thần của Ninh Chước bất ổn nhất và anh có thể phát điên bất kì lúc nào.

Hiển nhiên Lawson không hề hay biết điều này.

Người đàn ông giơ tay giữ lấy thiết bị trên đầu mình.

Đó là một thiết bị điều chỉnh trạng thái tinh thần tên là “Dionysus World”*, có tất cả 5 chế độ, đây là sản phẩm trọng yếu hàng đầu của công ty giải trí Interest, được lưu hành rộng rãi trên đảo hơn 10 năm nay.

*Dionysus World: Thế giới của thần Dionysus (thần rượu nho trong thần thoại Hy Lạp, con trai của thần Zeus và công chúa Semele)

Thiết bị này có thể kích thích não bộ bằng các xung điện, khiến cho vùng não tiết ra một lượng hormone thích hợp để giảm bớt lo lắng.

Dionysus World khá đắt tiền và số lượng mua cũng có hạn, chỉ những công dân hạng B trở lên mới đủ điều kiện mua.

Nghĩ đến vấn đề cấp bậc, Lawson lại cảm thấy khó chịu không thể kiềm chế được.

Dù mọi chuyện đã thất bại trước khi đến lượt Lawson phụ trách làm đầu mối giữa các kênh, nhưng kết quả cuối cùng lại không hề như ý, người mà Lawson muốn cứu cũng không thể cứu được, chủ nhân lại đổ lỗi cho hắn, chưa kể đến công việc, địa vị công dân hiện tại của hắn có khả năng còn không giữ nổi.

Hắn phiền não đến đầu váng mắt hoa, không thể tìm ra cách giải quyết nào thỏa đáng cho nên mới phải đeo thiết bị điều chỉnh trạng thái tinh thần.

Nhưng từ cách đây rất lâu, dù cho Dionysus World có mở đến công suất lớn nhất cũng không thể giúp đỡ áp lực tinh thần của Lawson nữa.

Lawson đã sớm bắt đầu nghĩ đến vấn đề hình như từng dây thần kinh của hắn đang bị mài mòn dần.

Tuy công ty sản xuất Dionysus World đã ra công văn rõ ràng nghiêm cấm người sử dụng không được phép lưu hành thiết bị có công suất lớn nhất nữa nhưng theo Lawson được biết, ở chợ đen vẫn có người chuyên môn kinh doanh lĩnh vực này…

Suy nghĩ của Lawson chạy một mạch lan man, con mắt khô khốc mắc kẹt trong hốc mắt.

Đây là một trong những di chứng của việc thường xuyên sử dụng Dionysus World: khó tập trung.

Ninh Chước hỏi đối phương lần thứ hai, người đàn ông nhướng mày, khinh thường liếc nhìn anh: “Cậu hỏi làm gì? Cậu là công dân cấp mấy? Có đủ khả năng mua không?”

Giọng nói của Ninh Chước rơi vào trong tai mơ mơ hồ hồ như bị ngăn cách bởi một tấm màn che: “Đừng dùng nữa.”

Lawson nheo mắt nhìn Ninh Chước.

Tối hôm qua Lawson bận rộn xử lý công việc.

Bây giờ không còn gì để làm, hắn mới nhận thấy chàng trai trước mặt mình có vẻ ngoài đặc biệt hấp dẫn, cánh môi tuy nhạt màu nhưng lại khiến người khác cảm thấy trong lòng xao xuyến, chỉ muốn thô bạo xoa nắn khóe miệng ấy, mạnh mẽ nghiền nát nó để nhuộm sắc thêm.

Nếu có thêm một chút máu thì sẽ đẹp hơn, như vậy là hoàn hảo.

Đây cũng là một trong những di chứng khác của Dionysus World: tâm trạng có chiều hướng vận động về phía tình yêu và tình dục.

Xét cho cùng, tình dục là một phương thức quan trọng để giải tỏa cảm xúc.

Tiếng nuốt nước bọt của Lawson trầm thấp vang lên, hắn tiến lại gần, chỉ lên trán mình: “Nếu cậu muốn thứ này, tôi có thể cho cậu.”

Vừa nói, tay hắn đã nhanh chóng lướt lên mu bàn tay Ninh Chước: “Thứ này có đủ để mua 10 phút của cậu không?”

Ngay giây tiếp theo, da đầu của Lawson nhói đau.

Thứ đầu tiên mà Lawson nhìn thấy là đôi mắt màu xanh vô cảm của Ninh Chước, sau đó là một chiếc bàn thủy tinh đang lao nhanh về phía mình.

Rầm.

Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.

Ninh Chước dùng tay đập đầu người đàn ông vào bàn cà phê.

Trong mắt anh không có một cái đầu bị đánh nát bét như quả dưa hấu nứt vỡ mà chỉ có thiết bị điện tử đang dần trở nên tan tành thành từng mảnh vỡ vụn.

Tầm mắt anh từ từ mờ dần, tâm trí men theo mạch suy nghĩ, quay về quá khứ xa xăm.

Người đàn ông mắc chứng hoang tưởng với gương mặt nát bấy đầy kinh tởm nhạt nhòa dần, biến thành một người đàn ông điển trai.

Người đó đứng tại chỗ, xấu hổ gãi đầu: “Ôi, Tiểu Ninh, cha quên mua đồ ăn vặt cho con rồi.”

Ninh Chước lại đập đầu Lawson xuống bàn cà phê, trên đầu hắn đã có một lỗ thủng lớn, anh lẩm bẩm với nơi vô định trong không trung: “Dạ không sao.”

…Cha của Ninh Chước họ Hải, là một cảnh sát trực thuộc Bạch Thuẫn.

Nếu Bạch Thuẫn là một gốc cây cao chót vót thì người đàn ông ấy chỉ là một chiếc lá bình thường nhất.

Mỗi chiếc lá rồi sẽ héo đi, những chiếc lá mới lại phát triển thay thế cho những chiếc lá già nua.

May là cảnh sát Hải là một người có ít tham vong về tương lai, người đàn ông này chủ yếu phụ trách quản lý những tên trộm vặt trên đường phố, là một người không có uy tín nên thường sau khi bắt những tên trộm tầm 13, 14 tuổi sẽ bị chúng khinh bỉ và nhổ nước bọt vào mặt.

Khi đó, họ sống trong khu phố tên là Vân Mộng.

Đây vốn là một cái tên lãng mạn, thơ mộng, nhưng vì cuộc sống nghèo khổ, đói kém nên tình hình trị an vô cùng hỗn loạn.

Đó là một phố nghèo điển hình ở trong thành phố, xung quanh chỉ có một trường học dạy trẻ em từ mầm non đến hết cấp ba.

Hiệu trưởng của trường lái moto Halley đến trường, trong tay cầm sợi xích sắt to lớn dài vài mét tuần tra xung quanh trường và thị uy, xua đuổi những tên côn đồ muốn cướp đồ từ học sinh nhỏ yếu, có thể nói đây là nơi khá kỳ lạ ở trong khu vực.

Người cha tên là Hải Ninh, là một cái tên tốt đẹp chứa đựng phước lành*.

*Raw 海宁: hải (biển) + ninh (bình yên)

Người mẹ là một kĩ sư công trình thủy lợi, sau khi kết hôn phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn chung của hầu hết phụ nữ lao động ở thành phố Ngân Chùy vì bị sa thải trong “quá trình thay đổi cơ cấu”.

Dù là vậy, bà vẫn hi vọng hòn đảo nhỏ lênh đênh giữa biển này vẫn có thể trở thành một nơi “An toàn và bình yên nhất trên thế giới”.

Mẹ của Ninh Chước là người thường xuất hiện trong ảo giác của anh, bà luôn xuất hiện trong tình trạng bị bỏng khắp cả người, trong tay ôm một đứa trẻ còn quấn tã cũng bị bỏng nặng, miệng luôn oán trách Ninh Chước là một con nhãi vô dụng*.

*Raw: 个废物的女士

Mặc dù trước đó bà không hề giống như vậy.

Bà không cười nhiều, hàng lông mày dày trông lạnh lùng, khó gần, đôi mắt xanh ngọc bích đặc trưng được truyền thừa lại cho người con trai lớn.

Bà nói về bé Hải Ninh rằng: “Ninh Ninh nhà chúng ta không thích cười, nhưng nó là một đứa trẻ ngoan và có trái tim nhân hậu.”

Đứa trẻ ấy được mẹ khen ngợi thì gương mặt lạnh lùng giống mẹ cũng ửng hồng cả hai má.

Bé Hải Ninh học ở trường khá thầm lặng, không giao du và không thích tranh cãi với người khác.

Nhưng vì vẻ ngoài không phù hợp với khí chất của cả khu phố nên cậu bé thường xuyên bị người khác gây sự.

Cũng không sao.

Cậu bé chưa bao giờ gây rắc rối cho người khác, trong cặp luôn có sẵn gạch, kéo và những vật dụng cần thiết để tự cứu mạng mình.

Cậu bé Hải Ninh có sức khỏe hơn người bình thường, cơ bắp, xương cốt chắc khỏe, khi còn học tiểu học đã có thể xách balo và hai xô nước 50 lít đi từ trạm lấy nước về đến nhà với gương mặt bình thản dù đi với tốc độ nhanh nhất.

Từ nhỏ cậu bé đã xinh đẹp như một ngọn đèn thủy tinh, vì vậy luôn có những kẻ muốn đập vỡ, phá nát.

May thay, bản tính hoang tàn, bạo dạn của Hải Ninh cũng đến tự nhiên như sức khỏe vượt trội, đó là bản năng của một con thú hoang ngoài tự nhiên.

Có một lần, Hải Ninh bị người cha cảnh sát của mình bắt quả tang tại trận khi cậu bé đang đánh ai đó.

Cậu bé đang cầm cục gạch giật từ tay đối phương và đang đè lên người của người đó, con mắt đã có máu bắn ra nên hình ảnh người cha đang nhìn cậu bé cũng nhuốm máu đỏ.

Người cha sửng sốt, sau khi tỉnh táo lại liền vội vã hét lên: “Con đang làm cái gì vậy?!”

Hải Ninh thả cái đầu be bét máu của người đàn ông xuống, xoay người bỏ chạy.

Người cha rút dùi cui đuổi theo, tiếng la tiếng chửi rủa vang vọng ở phía sau.

Hải Ninh đứng đợi cha ở góc đường tiếp theo.

Hai cha con đứng cạnh nhau, người cha chống nạnh thở hồng hộc, nghiêng đầu hỏi Hải Ninh: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hải Ninh thành thật trả lời: “Anh ta muốn bắt cóc và bán con.”

Vừa nói, cậu bé vừa lấy một viên kẹo: “Anh ta đưa cái này cho con.”

Ở khu phố này, đối với một đứa trẻ còn nhỏ như Hải Ninh, đây là loại thức ăn có sức hấp dẫn nhất.

Đứa trẻ nào ngây thơ, không có năng lực phòng bị dễ dàng bị dụ dỗ đi mất.

Người cha kinh ngạc, suy nghĩ một lúc, nhổ toẹt một ngụm nước bọt, xoa đầu con trai mình: “Giỏi lắm. Nó đáng bị như vậy.”

Người cha lấy còng muốn quay lại bắt kẻ buôn người nhưng chợt nghĩ đến điều gì lại do dự.

Hải Ninh liếc nhìn cha mình: “Cha, anh ta không tỉnh nổi đâu, con đánh nặng lắm.”

Người cha ngượng nghịu gãi đầu, nhìn con trai với vẻ mặt đáng thương.

Hải Ninh hiểu rõ: “Để con dẫn cha đến đó.”

Hải Ninh biết cha mình là một người nhát gan.

Đừng nói là một tên tội phạm, ngay cả bản thân cậu bé còn có chút sợ chính mình.

Nhưng Hải Ninh không cảm thấy làm như vậy thì có gì sai.

Phải cố gắng thì mới sống lâu được.

Sống lâu là chuyện tốt nhất ở trong thời đại này.

Với Ninh Chước 13 tuổi, cuộc sống hỗn loạn nhưng hạnh phúc ấy sẽ không bao giờ thay đổi.

Năm đó, một công ty con của công ty giải trí Interest đã phát triển một thiết bị cảm ứng gắn trên đầu tên là “Dionysus World” và công bố ra thị trường, nghe nói đây là một thiết bị có thể mang đến “hạnh phúc” cho người sử dụng.

Hải Ninh nhìn giá cả, cảm thấy nếu nhà mình mua thứ này thì kinh tế cũng không đủ hạnh phúc như trước, vì vậy cậu bé không cảm thấy hứng thú chút nào.

Cùng năm đó, vì bao cao su sản xuất hàng loạt có chất lượng cực kỳ kém nên mẹ cậu bé lại có thai ngoài ý muốn.

Xuất phát từ sự “nhân đạo” của bệnh viện, bác sĩ không chịu bán gói dịch vụ phá thai, nếu muốn phá chỉ có thể dựa vào trình độ hên xui từ chợ đen.

Thông qua một quá trình cân nhắc các mặt lợi và hại, Hải Ninh đã có thêm một người em trai.

Có thêm một miệng ăn, gánh nặng trong nhà lại tăng thêm.

Mức lương cơ bản ở sở cảnh sát Bạch Thuẫn cực thấp, chủ yếu dựa vào thành tích và được định giá theo các vụ án đã giải quyết, mỗi tháng có thể nhận được bao nhiêu tiền đều phụ thuộc vào tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ.

Sự thiện lương của cha Hải Ninh bộc lộ rõ nhất ở đây. Ông là một kẻ nhát gan, không dám học tập theo đồng nghiệp mình làm những chuyện bịa đặt, đổ lỗi cho người dân hay phá án sai.

Để kiếm được nhiều tiền hơn, ông sẽ mang những vụ án của mình về nhà, hỏi ý kiến của người con trai đã trưởng thành sớm của mình.

Dù sao thì những người vô gia cư phạm tội ở Hạ Thành hầu hết đều không học hết bậc giáo dục bắt buộc, dù hành vi man rợ, tàn nhẫn nhưng tư duy có lẽ không thể theo kịp được một đứa trẻ được dạy dỗ đàng hoàng.

Một ngày nọ, người cha về nhà với một vụ án mới, nhưng vụ án này đã được khép lại.

Ông hiếm khi tự mình giải quyết một vụ án, cho nên vừa về nhà đã hứng thú kể lại cho con trai nghe.

Vụ án đơn giản đến nực cười.

Tối hôm qua, một nam thanh niên đập vỡ cửa sổ của một cửa hàng điện tử rồi vào trong lấy trộm một sốt thứ, kết quả là tên tội phạm đột ngột qua đời vì một căn bệnh hiểm nghèo ngay tại hiện trường.

Khi chủ cửa hàng mở cửa vào buổi sáng, ông chủ thấy nam thanh niên lờ đờ nằm trong góc nhà, xung quanh rải rác các thiết bị Dionysus World.

Tình cờ là tối hôm qua người cha làm ca đêm, trước khi tan làm đã nhận được thông tin báo án của chủ cửa hàng. Ông vui vẻ mang thi thể của nam thanh niên về trụ sở như tìm được kho báu, ghi danh xong thì có thể kiếm được 500 điểm bằng cách viết một bản báo cáo dài vài trăm từ.

Số tiền ấy có thể giúp ông mua cho con trai út hai hộp sữa bột.

Sau khi nghe lời tường thuật của cha, Hải Ninh, người đang giúp mẹ chăm em, hỏi: “Người đó muốn trộm gì?”

Người cha đút nửa muỗng cơm vào miệng, đáp: “Còn trộm được gì nữa? Đương nhiên là trộm tiền, trộm thiết bị điện tử rồi mang đi bán.”

“Tại sao cha lại cần đập cửa kính nếu cha muốn ăn trộm thứ gì đó?”

Hải Ninh dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ bình sữa của em, động tác đút sữa cho em thành thục và điêu luyện: “Con nhớ trên con đường đó không có cửa hàng nào đủ khả năng lắp đặt hàng rào cảm ứng, chỉ cần có một chút kiến thức cạy khóa và kiên nhẫn vài phút thì những ổ khóa đó đều có thể dễ dàng mở ra. Trời đã khuya, lẽ nào người đó không đủ kiên nhẫn chờ sao? Không hợp lý.”

Người cha đang ăn cơm thì ngây ra.

Ông không dám ở nhà nghỉ ngơi, lùa hai muỗng cơm cho xong bữa rồi quay về trụ sở cảnh sát ngay.

Tối đó, ông mệt mỏi quay về nhà nhưng cũng không quên kéo con trai mình đã ngủ trên giường ra hôn vài cái.

Hải Ninh đang ôm em trai không kịp phòng ngừa bị hôn chụt chụt như vậy thì giật mình, gương mặt đỏ lựng, hai mắt trợn tròn.

Sau khi mẹ sinh em trai thì sức khỏe không tốt, bây giờ đang nằm nghỉ trên giường.

Thấy chồng vui mừng như vậy thì gương mặt ít khi bộc lộ cảm xúc cũng nở một nụ cười: “Anh sao thế?”

Người cha uống một ngụm nước, hưng phấn nói: “Anh phá án được rồi! Thanh niên kia không phải là dân xã hội đen của bang phái nào, cũng không phải một tên trộm chuyên nghiệp mà là con trai của một gia đình giàu có ở khu Trường An bên cạnh.”

Ông vui vẻ nói một hơi: “Anh đến nhà họ một chuyến, nghe nói gần đây họ có mua Dionysus World, là cái, là cái…”

Ông lấy tờ quảng cáo kẹp trong sổ tay của mình ra, chỉ tay lên thiết bị đeo đầu màu bạc đầy tiên tiến:

“Đây, là cái này!”

Người cha tiếp tục nói: “Đứa trẻ đó thường xuyên bị bạn học ức hiếp, cuộc sống không quá vui vẻ nên mới dùng thiết bị này.”

Ông lật vài trang trong sổ tay, đọc theo những ghi chép của mình: “Theo bản hướng dẫn sử dụng, có thể sử dụng thiết bị này ba ngày một lần, có mức độ từ thấp đến cao. Nạn nhân sử dụng theo đúng hướng dẫn, trạng thái tinh thần cũng được cải thiện rõ rệt. Nhưng mẹ của nạn nhân nói cảm xúc gần đây của con trai mình cũng ngày càng xấu đi, dù sử dụng Dionysus World cũng không thể kiểm soát được.”

“Cậu bé luôn đòi cha mẹ mua bản nâng cấp cho mình, nhưng thiết bị hiện tại đang dùng chỉ vừa mua được nửa năm, chưa hư, cha mẹ cậu bé không chịu mua mới vì rất đắt. Vì vậy cậu bé mới sinh ra chủ ý ăn trộm.”

“Cha đã điều tra thêm, các cửa hàng chuyên bán Dionysus World đều đã gặp qua cậu bé, nhưng cậu bé chỉ hỏi giá mua Dionysus World, sau đó lẳng lặng rời đi.”

“Cha xem máy quay theo dõi, trông cậu bé lúc nào cũng như mất hồn mất vía, tinh thần không ổn định, cho nên các chủ cửa hàng cũng rất ấn tượng.”

“Vì an ninh ở khu Trường An khá tốt, cậu bé không thể tìm được cửa hàng thích hợp để phạm tội nên mới đến khu của chúng ta.”

“Ngay lúc đó, chủ cửa hàng kia vừa nhập hàng Dionysus World phiên bản mới vào ngày hôm qua, vẫn chưa dự định bán mà muốn đưa cho người quen nên tạm thời để ở trong cửa hàng, thế là bị cậu bé nhìn thấy và đến tối thì nhân cơ hội lẻn vào… Sau khi điều tra thêm, những thiết bị nằm rải rác xung quanh cậu bé đều là phiên bản mới nhất của Dionysus World, một trong số đó còn được điều chỉnh ở mức độ tối đa ——”

Hải Ninh cảm thấy ớn lạnh.

Cha càng nói, cậu bé càng cảm thấy chuyện này có vấn đề.

Người mẹ thường ở nhà luôn kiệm lời đột nhiên thấp giọng nói: “Anh Hải, đừng kể nữa. Ở nhà không nên nói những chuyện này.”

Người cha chớp chớp mắt.

Ông hiếm khi có được cảm giác thành tựu trong công việc, cho nên lại nói thầm một câu: “Ninh Ninh còn muốn nghe mà.”

Sau đó ông lại hứng chí kể tiếp: “Còn chưa hết đâu, ông chủ cửa hàng chuyên bán Dionysus World không bên khu Trường An không chịu phối hợp điều tra, thì cũng bình thường thôi, dù sao cha cũng không thể quản lý họ được. Cho nên cha liên lạc với ông chủ cửa hàng ở Vân Mộng bị trộm đồ, tìm được danh sách của 10 mấy khách hàng quen của cửa hàng. Ninh Ninh, còn đoán xem có bao nhiêu gia đình xuất hiện hiện tượng phụ thuộc vào Dionysus World?!”

“Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là chất lượng của Dionysus World có vấn đề.”

Hải Ninh đã nhận ra điều gì.

Cậu bé chưa từng sử dụng Dionysus World, nhưng cậu đã từng nghe nói đến ma túy.

Biểu hiện của nam thanh niên kia đều giống hệt như triệu chứng của những người nghiện thuốc.

Sống phụ thuộc, tinh thần không ổn định, dần mất khống chế, sa vào con đường phạm tội, cuối cùng chết vì sử dụng sản phẩm (thuốc) ở mức độ cao nhất…

Giống hệt đến mức khiến cậu bé rợn tóc gáy.

Cậu nhạy bén nhận ra sự phấn khởi của cha mình không muốn bỏ dở vụ án này có dụng ý khác.

Cậu bé giơ tay chặn lại cuốn sổ ghi chép của cha mình: “Cha, đừng điều tra nữa.”

Người cha sửng sốt, đối diện với ánh mắt lãnh đạm sâu không thấy đáy của Hải Ninh, nhất thời có cảm giác như con trai đã nhìn thấu tâm tư của mình.

Ông dời mắt nhìn vợ, sau đó lại nhìn con trai, yếu ớt biện bạch: “Cha, cha cũng không muốn bán cho truyền thông đâu. Cha chỉ muốn thương lượng với công ty Interest một chút, không biết có thể chuyển công tác cha ra khỏi khu Vân Mộng để đến một khu khác tốt hơn… Ninh Ninh muốn học ở đâu, không cần học ở đại học Vân Mộng nữa… À, nếu họ biết chuyện này thì có thể sửa chữa và nâng cấp phiên bản mới, không bán thiết bị gây nghiện nữa…”

Hải Ninh ngắt lời ông: “Cha, cha không có người chống lưng, không có bất kỳ tài nguyên nào mà đã có thể điều tra được chi tiết như vậy thì vì sao Dionysus World đã bán được nửa năm mà lại không có một ai, dù ở bất kỳ trường hợp nào, lên tiếng nói thiết bị đó có vấn đề?”

Người cha bất ngờ giật mình thảng thốt, sắc mặt thay đổi trong chốc lát, lặng lẽ đóng cuốn sổ ghi chép lại.

Nửa tháng tiếp theo, ông không đề cập đến chuyện này nữa.

Hải Ninh hiểu cha của mình.

Chỉ cần đe dọa như vậy cũng đã đủ dọa sợ ông ấy, khiến ông ấy tiếp tục làm việc trong âm thầm, không còn giữ suy nghĩ muốn đối chất với tập đoàn lớn bên ngoài để kiếm thêm tiền nữa.

Nửa tháng sau sự kiện nọ, Hải Ninh chào hiệu trưởng đang lái chiếc moto đuổi theo bọn côn đồ rồi về nhà.

Sau khi cậu bé rời trường không lâu, một chiếc xe bán tải cũ kĩ đã bám theo cậu cách đó không xa.

Chiếc xe đi theo rõ ràng nên nhanh chóng bị Hải Ninh phát hiện ra.

Bây giờ là 6 giờ chiều, trời chưa tối hẳn, xung quanh vẫn còn nhiều học sinh khác.

Hải Ninh nghĩ rằng họ sẽ chờ mình đi vào một con hẻm nhỏ vắng người hơn để hành động.

Trong khi cậu bé vẫn đang suy nghĩ làm cách nào để thoát khỏi rắc rối này thì tiếng xe ô tô đột ngột tăng tốc ma sát với mặt đường vang lên không hề báo trước.

Nó tấn công Hải Ninh từ phía sau với tốc độ 40km/h.

Hải Ninh mất cảnh giác, trán đập mạnh vào cái hố bên lề đường.

Khi hai bên tai ù lên, đầu óc cậu bé choáng váng, Hải Ninh dựa vào bản năng giơ tay dùng ngón tay rướm máu của mình chọc thẳng vào hốc mắt của người đang nhào về phía mình.

Tiếng gào thống khổ như heo bị chọc tiết của người đàn ông vang lên.

Hải Ninh lảo đảo đi về phía trước, muốn la lên thật to thì một cơn đau ập tới ngay giữa ngực khiến cậu bé không thể đứng lên nổi.

Hai bên tai ù đi, cậu bé nhìn thấy phía sau có người đánh tới nên nghiêng người đá thật mạnh.

Cậu chắc chắn cú đá của mình đã đạp trúng vào bộ vị quan trọng của đối phương.

Cậu bé cũng mượn lực từ đây, hất cả người mình ra sau vài mét.

Nhưng lại xui xẻo thay, khi cậu ngã xuống đất, tai cậu lại bị đập mạnh.

Trong một giây trước khi bất tỉnh, Hải Ninh nghe thấy tiếng chửi rủa của người đàn ông ở phía xa: “Đồ vô dụng!”

Tiếng la hét ấy đã có tác dụng kỳ diệu.

Bảy tám cánh tay từ phía sau vươn ra, túm chặt cả người Hải Ninh, kéo cậu bé vào trong thùng xe tối tăm.

Tác giả có lời muốn nói:

[ Bản tin hằng ngày Ngân Chùy ]

Góc bàn luận: “Về hệ thống cấp bậc công dân của thành phố Ngân Chùy”

Gần đây có tin đồn rằng công dân ở Ngân Chùy được chia làm 4 cấp A, B, C, D, còn phân chia như thật.

Công dân cấp A là các nhân tài thuộc lĩnh vực quản lý, lãnh đạo và giám đốc của 6 tập đoàn lớn ở Ngân Chùy.

Công dân cấp B là những nhân tài văn hóa nghệ thuật, khoa học xã hội, thể thao, phục vụ ở cấp quản lý điều hành cấp phó ở 6 tập đoàn lớn ở Ngân Chùy.

Công dân cấp C là những người làm việc trong các ngành công nghiệp quan trọng khác với nghề nghiệp ổn định lâu dài.

Công dân cấp D là những người không có việc làm ổn định và phải kiếm sống bằng nhiều nghề lặt vặt khác nhau.

Hiển nhiên dưới công dân cấp D cũng có những người khác gọi là dân tị nạn.

Từ cấp A đến D có thể hưởng phúc lợi xã hội theo thứ tự giảm dần, cũng có sự bất bình đẳng rõ nét.

Sự “bất bình đẳng” hiển nhiên là lời nói vô căn cứ.

Cấp bậc tự nhiên sinh ra.

Từ khi nhân loại tồn tại, giữa người với người đã có cấp bậc, đây là hệ thống phân chia từ xưa, làm sao có chuyện kì lạ được?

Người dân sinh sống ở thành phố Ngân Chùy vốn là những người may mắn sống sót sau thảm họa, có lẽ đây là nơi duy nhất để con người tập trung lại với nhau. Cuộc sống của chúng ta vốn gian nan, tương lai của chúng ta vốn khó lường, tài nguyên cũng đặc biệt khan hiếm, hiển nhiên cần phải phân chia cấp bậc cho những người có đóng góp nhiều hơn.

Đây không phải là sự bất bình đẳng hay kì thì mà là một phương thức sinh tồn.

Một số người không có chí tiến thủ, không muốn cố gắng tìm việc làm, thay đổi số phận của bản thân mà lại muốn hưởng dụng những vật phẩm vượt qua phạm vi năng lực của mình, ví dụ như các sản phẩm tự nhiên như hoa quả, sữa tươi, hoặc như Dionysus, quả thực là một hành vi trơ trẽn không biết xấu hổ.

Đề nghị những công dân này, những người thích bàn luận về hệ thống cấp bậc nhưng lại không bao giờ chịu ngẫm nghĩ về bản thân hãy dành sức lực dư thừa ấy mà tìm cách rèn luyện nâng cao năng lực bản thân, bớt phàn nàn và làm việc chăm chỉ hơn để thoát khỏi thế giới hạn hẹp của mình, như vậy các bạn sẽ có cơ hội nhìn thấy những thế giới mới tốt đẹp hơn.

Người gửi bản thảo: Công ty Interest.

Truyện Chữ Hay