Sau khi kéo A Phạm chỉ còn là một đống rác bầy nhầy be bét rời đi, Ninh Chước mới mỉa mai nói: “Dạy dỗ đàn em hay nhỉ.”
Thiện Phi Bạch mặt dày, không hề hấn gì với câu nói ấy.
Đầu ngón tay út và ngón áp út co duỗi nhịp nhàng, co rồi lại duỗi, cậu cầm băng đạn còn nóng hổi, tháo súng trong vài giây, chứng tỏ mình không có ý định gây rắc rối ở đây.
Cậu cầm họng súng dính đầy máu trả lại cho Ninh Chước: “Ha ha, cũng tạm ạ.”
Trả vũ khí, đảm bảo mình không gây nguy hiểm gì, Thiện Phi Bạch chống lấy đầu gối muốn đứng dậy nhưng động đậy hai cái vẫn không thể đứng thẳng nổi.
Khuông Hạc Hiên vội vàng chạy đến, vừa muốn giơ tay ra đỡ lại bị ăn một cú đánh đau điếng ở sau ót bởi Thiện Phi Bạch.
“Anh không thấy khi nãy nó muốn chạy ra ngoài hả?” Thiện Phi Bạch lại đánh thêm một cái, Khuông Hạc Hiên chỉ có thể co rụt cổ lại: “Nếu anh thật sự bị nó dụ dỗ chạy ra ngoài thật, anh có tin trước khi anh động thủ thì nó đã lẻn vào trong phòng phẫu thuật giết em ngay lập tức không hả?”
Sự kiện khi nãy xảy ra quá dữ dội nên Khuông Hạc Hiên chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, bây giờ nhớ lại thì mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
Thương đả xuất đầu điểu*.
*Raw 枪打出头鸟: thành ngữ Trung Quốc: Chim đầu đàn là con chim thường bay dẫn đầu, xuất hiện đầu tiên trong đàn, ẩn dụ cho việc những người nổi bật hoặc những người đi đầu thường dễ gặp tai họa.
A Phạm muốn ngồi im theo dõi biến động, còn hắn trở thành một tên lỗ mãng chỉ muốn xông ra ngoài, để người khác thấy rằng hắn đang chột dạ đứng ngồi không yên, muốn gây hấn với người ta, rồi nó nhân cơ hội đó đục nước béo cò.
Nhưng mà…
Trong khi Khuông Hạc Hiên sầu não nhận ra hắn là con mồi bị người khác lợi dụng, Ninh Chước chỉ lạnh lùng nói với Thiện Phi Bạch: “Đầu óc của đàn em cậu lúc tối lúc sáng*, bây giờ mới nhận ra được à?”
*Raw 昙花一现 (đàm hoa nhất hiện): phù dung sớm nở tối tàn
Khuông Hạc Hiên tức tối một bụng, gân xanh giần giật trừng mắt nhìn Ninh Chước: “Mày ——”
“Cũng không thể trách anh Khuông được.” Thiện Phi Bạch nói đỡ cho Khuông Hạc Hiên: “Bình thường anh Khuông không có như vậy.”
Ninh Chước ồ lên một tiếng: “Vậy là do phong thủy ở chỗ tôi không tốt nên anh ta không động não được hả?”
“Không phải.” Thiện Phi Bạch nở nụ cười thuần khiết: “Ai cũng biết anh Khuông dị ứng với những người đồng tính mà.”
Ninh Chước: “…”
Thiện Phi Bạch cố gắng đứng dậy lần thứ hai, lần thứ hai thất bại.
Cậu đành bất lực ngồi xổm giơ tay với với về phía Ninh Chước: “Anh Khuông thấy anh gọi chị Phượng Hoàng ra ngoài, mà anh thì luôn có… tin đồn như vậy, cho nên chẳng trách anh ấy mới bối rối như vậy.”
Ninh Chước cũng ngồi xổm trước mặt cậu, lạnh lùng đánh giá: “Mồm miệng lanh lợi nhỉ, cậu khỏe hẳn rồi hả?”
Tuy trình độ y học hiện nay đã phát triển vượt bậc nhưng Thiện Phi Bạch chỉ mới vừa tìm được đường sống từ cõi chết, lại chịu thêm một trận ầm ĩ khi nãy, bây giờ sắc mặt cậu đã tái nhợt không còn máu, trên trán túa đầy mồ hôi.
Bị Ninh Chước vạch mặt, cậu cũng không cậy mạnh nữa, hơi bĩu môi, tủi thân nói: “Em đau muốn chết luôn.”
Ngay giây tiếp theo, như muốn xác thực lời mình nói, cả người cậu nghiêng qua một bên, dựa vào lồng ngực người trước mặt.
Hô hấp Ninh Chước trở nên loạn nhịp vì cái ôm bất ngờ, tâm trí trôi dạt về quá khứ.
—— Anh đang vội vàng đi về phía trước thì chợt có một người không nhẹ không nặng nhảy chồm lên từ phía sau, ôm lấy cổ anh: “Anh, anh đoán xem em là ai?”
Ninh Chước chưa bao giờ dừng chân vì một ai, nhưng đã đứng lại rất nhiều lần vì trò chơi con nít ấu trĩ như vậy vô số lần.
Có lẽ vì khi đó thằng nhóc ấy vẫn còn nhỏ.
Bây giờ sói con đã cao hơn cả anh, xương cốt rắn chắc, bên trong còn gắn cả kim loại lỏng, dù đang bị trọng thương nhưng làn da vẫn căng đầy, nóng hổi của sức trẻ.
Ít nhất thì ấm hơn anh rất nhiều.
Ninh Chước vừa định đẩy người ra thì chàng trai đã thì thầm bên tai: “Anh Ninh, em tin anh không hại em.”
Ninh Chước cười lạnh: “Cậu không tin thì chết ngay cho tôi.”
Khuông Hạc Hiên nghe xong thì tức giận bất bình, vừa định lên tiếng đã thấy Ninh Chước đẩy Thiện Phi Bạch qua một bên khiến hắn không kịp chửi đã phải vội vội vàng vàng chạy tới giữ lấy thủ lĩnh nhà mình.Ninh Chước nói với nhân viên đi theo “Dọn dẹp đi, lát nữa mang người đến phòng tôi” rồi rời đi ngay, bỏ lại Khuông Hạc Hiên chỉ biết nghẹn họng trân trối đứng nhìn theo.
Nén lại cơn đau, Thiện Phi Bạch hất mái tóc ướt sũng mồ hồi của mình ra sau, nhìn thấy Ninh Chước vừa khuất bóng sau ngã rẽ hành lang thì ho khù khụ.
Khuông Hạc Hiên nhìn cậu, hai mắt khóc ròng: “Thủ lĩnh!”
Thiện Phi Bạch vẫn nhìn về phía trước, tùy ý vỗ vỗ đầu Khuông Hạc Hiên: “Anh khóc cái gì.”
Sự tình diễn ra quá nhanh khiến đầu óc Khuông Hạc Hiên chỉ toàn là một đống bùi nhùi mơ hồ: “Phượng Hoàng đâu rồi?”
Thiện Phi Bạch: “Chị ấy vẫn ổn. Vừa rồi em lừa chị ấy để đến đây.”
Khuông Hạc Hiên: “… Gì cơ??”
Thiện Phi Bạch giơ tay lên mơn trớn hoa văn điện tử nổi bên má: “Em gọi chị ấy đến chỗ em để kiểm biết trên người chị ấy có giấu ít nhất 7, 8 chất độc, nhưng chị ấy không muốn xuống tay giết em.”
Cho đến lúc này, cơn lửa giận trong lòng Khuông Hạc Hiên ầm ầm nổi sóng: “… A Phạm! Thằng chó ăn cây táo, rào cây sung!”
Thiện Phi Bạch giơ lòng bàn tay ra ngoài, thờ ơ lắc lắc: “Thôi, cũng đừng mắng thằng nhóc đó nữa, là em có mắt như mù, tin tưởng sai người. Lát nữa anh nhớ lấy con mắt em cho nó đi, càng nhìn càng tức, anh nhớ kiểm tra ghi chép trong con mắt, em nhớ khi em cho nó có trang bị thêm chức năng ghi hình.”
Cuối cùng, cậu nghiêng nửa mặt qua, giọng điệu bình tĩnh: “À đúng rồi, cũng không cần giữ lại con mắt lành lặn của nó làm gì.”
Khuông Hạc Hiên đang tức giận nên sảng khoái đồng ý: “OK! Lát nữa anh đi ngay, phải làm mọi cách để khiến nó phun ra kẻ đứng sau là ai!”
“Đừng hi vọng, có hỏi cũng không ra đâu.” Thiện Phi Bạch bình tĩnh nói: “Trong lòng thằng nhãi đó toàn ác ý, lời nói ra cũng thật thật giả giả, sự thật thì mơ hồ, chúng ta không thể phân biệt được. Thêm nữa, nó có thật sự biết được chân tướng hay không? Tóm lại, không cần phải hỏi làm gì.”
“Cứ làm theo những gì em dặn, sau đó đuổi nó đi. Nói với anh Hai lan truyền tin đồn là nó được tha chết, vì Thiện Phi Bạch em không giết anh em của mình.”
Giọng điệu của Thiện Phi Bạch thong dong trước sau như một: “Sau đó xem thử có kẻ nào dám đến giết thằng nhãi đó để bịt miệng hay không.”
Khuông Hạc Hiên: “Nếu không có ai thì…”
Thiện Phi Bạch cong môi cười, nụ cười quyến rũ như gái làng chơi: “Ôi trời, không có ai thì không có ai. Thằng nhãi đó sống hay chết thì còn liên quan gì đến chúng ta nữa không nào?”
Hai mắt Khuông Hạc Hiên xoay tròn, cuối cùng cũng hiểu được ẩn ý của Thiện Phi Bạch: “Đã rõ!”
Cuối cùng, hắn lại do dự chần chừ, thấp giọng nói: “Mà còn, thủ lĩnh này, cậu thật sự không nghi ngờ…”
Thiện Phi Bạch khẳng định chắc nịch: “Anh ấy có cả ngàn cơ hội để giết em.”
Khuông Hạc Hiên vội vàng la lên: “Ninh Chước cũng có cả ngàn lí do để không giết cậu! Giữ cậu lại để tra tấn cậu! Cậu có nghe vừa rồi thằng khốn đó nói gì không ——”
Thiện Phi Bạch nói suốt một hơi dài, cả người còn đang bị thương nặng nên bây giờ gục ngã, không thể chống đỡ nổi nữa.
Trước mắt cậu lóe lên một ngọn lửa dữ dội đang bao trùm.
Người ấy đứng trước mặt cậu với nửa cánh tay bị bắn nát, mái tóc đen rũ rượi, mồ hôi nhễ nhại trên cần cổ của người ấy khi mái đầu cúi xuống, từng giọt rơi xuống đầu ngón tay đang thò ra của cậu.
Thiện Phi Bạch nắn vuốt đầu ngón tay đang nóng lên.
Chỉ có một mình cậu biết rõ, Ninh Chước đã liều mạng để cứu cậu, chẳng khác gì thời điểm cả hai vừa mới gặp nhau.
Nhưng cậu cũng biết rõ không thể dùng bất kỳ lí do gì để thuyết phục được đàn em của mình.
Thiện Phi Bạch thở dài: “Em còn hi vọng là anh ấy.”
Khuông Hạc Hiên: “Hả?”
Thiện Phi Bạch nghiêng đầu nhìn đối phương: “Nếu là Ninh Chước thì chỉ là cuộc chiến giữa các bang phái với nhau; nếu không phải anh ấy thì khi em ra khỏi đây với thương tích đầy người trong khi vẫn chưa rõ ai là kẻ đứng sau nhắm vào em, chẳng phải em sẽ dễ dàng chết hơn hay sao?”
Da đầu Khuông Hạc Hiên tê rần.
Cũng hợp lý.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm: “Vậy về nhà thôi. Về nhà tốt hơn ở đây.”
“Nhà hả?” Thiện Phi Bạch cười: “Nhà.”
Khuông Hạc Hiên cũng buồn rầu.
Hán biết Thiện Phi Bạch không có quan hệ tốt với người trong nhà.
Nhưng ở lại Henna cũng không phải là sự lựa chọn sáng suốt nhất đối với hắn.
Khuông Hạc Hiên nhìn thủ lĩnh trẻ tuổi điển trai của mình, đau lòng nói: “Lỡ như Ninh Chước thật sự muốn hủy hoại cậu thì làm sao đây!”
“Vậy thì chỉ có thể…” Thiện Phi Bạch cắn môi, gương mặt nghiêm túc nhẫn nhịn: “Chỉ có thể nghe theo ý anh ấy thôi.”
Đầu bên kia hành lang chợt vang lên tiếng động nhỏ từ khớp nối kim loại.
Thiện Phi Bạch nhoẻn miệng cười như thể thực hiện được trò đùa của mình.
Ninh Chước bực bộ rời khỏi phòng tạm giam, bước đi càng lúc càng nhanh, suýt thì đụng trúng cả Mẫn Mân vừa ra khỏi phòng.
Câu đầu tiên anh hỏi: “Đồ bịt miệng của thằng nhóc đó đâu, đồ bịt miệng đâu?!”
Mẫn Mân: “… Hả?”
Ninh Chước cắn chặt quai hàm: “Không cần biết phải dùng thứ gì, mau bịt miệng thằng quỷ đó lại cho tôi!”
…
Bây giờ ở thành phố Ngân Chùy còn có nhiều người bực bội hơn cả Ninh Chước.
Theo lẽ thường, Bạch Thuẫn chuyển đổi vụ án theo ý mình và có thể xem tổ chức này như một con cáo già trong giới kinh doanh.
Mọi thứ nên đều thuận lý thành chương mới đúng.
Nhưng lần này, họ dường như đá phải một tấm ván sắt.
Theo quy định, thuốc độc dành cho tử tù sẽ được mang đến phòng thi hành án trước một ngày.
Bạch Thuẫn hiển nhiên không muốn đắc tội với bộ phận cung cấp thuốc cho nên không thể đổ tội này cho họ được.
Hiển nhiên đây cũng không phải tội của bộ phận bảo quản thuốc.
Vậy thì cách tốt nhất chính là khiến quần chúng tin rằng người nhà của các nạn nhân đã động tay động chân vào quá trình vận chuyển thuốc.
Trước án tử hình được thi hành một ngày là thời gian thích hợp nhất.
Đây vốn là một chuyện rất đơn giản.
Máy quay an ninh ở khu vực ngoại ô lại bị hỏng.
Chỉ cần bắt được một người ngủ ở nhà trước một ngày, dù người bị hại không muốn ra đường vì gương mặt đã bị hủy hoại, họ vẫn có thể thành công đẩy tội thành công.
Nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Trước ngày thi hành án tử hình một ngày, những người bị hại hay người nhà của họ có khả năng có động cơ gây án lại có chứng cứ xác đáng để không có mặt hiện trường:
Không đi thăm bạn bè, người thân thì cũng là chứng cứ cao cấp hơn một chút như đến bệnh viện gặp mặt bác sĩ tâm lý hay là đến thư viện đọc sách.
Có người còn có chứng cứ từ máy quay quay được quá trình làm ca đêm trong thành phố.
Ngoài ra, tất cả đều đang có cùng một nhận thức chung.
Khi nhân viên điều tra của Bạch Thuẫn đến thăm vấn vì sao họ không ở trong nhà thì lời khai của họ đều thống nhất rằng:
“Làm sao, chúng tôi không được phép ra ngoài ư?”
Đương nhiên họ có thể ra ngoài.
Nhưng tất cả đều có chứng cứ hoàn mỹ không có mặt ở hiện trường thì xác suất xảy ra chuyện này là bao nhiêu?
Bạch Thuẫn không còn lí do nào để nói thêm, đành phải sử dụng mưu kế khác.
Họ không thể can thiệp vào những chứng cứ của những người có nhân chứng rõ ràng, như đến nhà thăm bạn, làm thêm ca đêm.
Nhưng có một số người khác như một nạn nhân đến thư viện tìm sách trị liệu tâm lý thì đây là một người hành động một mình.
Chỉ cần xóa bỏ dữ liệu trong máy quay an ninh là xong rồi?
Không ngờ khi họ vừa có dự định triển khai kế hoạch lại nhận được một tin xấu khác.
Từ thông tin lấy được trong máy quay ở thư viện, cô gái này đến thư viện có mang theo cơm và cà phê mua ở bên ngoài vào, sau đó bất cẩn làm đổ cà phê lên người khác, còn xảy ra ẩu đả với người nọ.
Giữa cuộc tranh chấp, cô gái đã tức giận cởi khẩu trang ra, để lộ gương mặt bị axit ăn mòn khiến những người xung quanh sửng sốt đến mức phải lùi về sau vì hãi hùng.
Và vì sự viện này nên Bạch Thuẫn cũng không thể tìm cô gái ấy để gánh tội thay.
Bởi vì chắc chắn có người sẽ nhớ rõ gương mặt của cô gái điên rồ ấy!
Theo điều tra của Bạch Thuẫn, mỗi người bị hại và người nhà của họ, trừ những người lạ không thân thiết thì đều có thể làm chứng cho việc họ không có mặt ở hiện trường.
… Chắc chắn là có ai đó đang chỉ điểm cho họ!
Nhưng hệ thống máy quay an ninh bị hư ở khu vực hạ thành lại không thể phát huy tác dụng của chúng ở thời điểm này.
Bạch Thuẫn không thể xác định được trước đó họ đã gặp ai.
Bây giờ, ngài thanh tra Charlemagne đang sốt ruột ngồi trong phòng chờ thẩm vấn.
So với phòng tạm giam hiu quạnh chỉ có hai cái ghế tựa vào nhau ở Henna thì phòng tạm giam ở đây lại cao cấp như khách sạn năm sao, có giường, sô pha, các thiết bị gia dụng tiện nghi đầy đủ.
Nhưng tình huống trên mạng đang phát triển đầy hỗn loạn, vượt thoát khỏi tầm kiểm soát của Bạch Thuẫn.
Đã 24 tiếng trôi qua kể từ khi sự kiên phát sinh, Bạch Thuẫn vẫn chưa đưa ra một lí do thích đáng cho công chúng.
Vì sao tên tội phạm giết người đã bị tử hình trước đó là Bazel lại biến thành Ruskin rồi gây án lần thứ hai?
Vì sao thanh tra Charlemagne của Bạch Thuẫn lại nổ súng vào mặt của tên tội phạm?
Có phải ông ta đang muốn che giấu điều gì không?
Trên mạng đã có người đoán rằng cảnh sát muốn đổ tội cho người nhà của người bị hại.
Tất nhiên thông tin này bị ém xuống và xóa bỏ rất nhanh.
Nhưng càng xóa thì công chúng lại càng cảm thấy đó là thật.
Cho nên trong thời gian ngắn, bộ phận kiểm soát thông tin mạng cũng không dám hành động tiếp, chỉ có thể trình báo lên cấp trên, thúc giục họ đưa ra kế sách.
Ngài Charlemagne cắn móng tay, môi trường điều hòa mát mẻ này cũng không thể hong khô mồ hôi ướt sũng trên người ông.
Móng tay của ông ta bị nứt toác, máu chảy ra nhưng ông ta cũng không cảm nhận được.
Theo thông tin nội bộ điều tra được, ông có cảm giác một cái lưới vô hình đang giăng lên vồ lấy mình.
Một cái lưới tinh vi, có âm mưu từ trước, khiến ông không thể trốn thoát.
Dù bây giờ ông đang đứng ở nơi an toàn nhất trong thành phố Ngân Chùy, ông cũng có cảm giác như thùng nước nóng lạnh đang không ngừng luân phiên xối lên người mình, kết thành một lớp băng ngày một dày nặng trong lòng.
Sau khi trả lời “chưa có tiến triển” với người vợ đang phát điên không biết bao nhiêu lần, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân và tiếng mở cửa.
Tinh thần uể oải, chán chường của ngài Charlemagne liền thay đổi ngay, ông bỏ máy liên lạc xuống, gấp gáp hỏi: “Sao rồi?!”