----------------------------------------
Dịch: Nhật Nguyên
----------------------------------------
“Ặc ặc… chị tưởng… chị trưởng chị ngủm rồi chớ…”
Trong khi tôi đang tìm khí phối của Sharon và Lauriel, Kagura-san vừa sặc vừa nói.
“Em xin lỗi. Chị có sao không?”
“Không sao. Không cần xin lỗi thành tâm vậy đâu.”
Tôi nhìn chị ấy và ngoan ngoãn xin lỗi.
Coi bộ chị ấy không quan tâm vụ đó cho lắm.
Rồi chị ấy túm lấy mái tóc đuôi ngựa dài của mình và vắt mạnh.
Ơ.
Hể?!
Chị ta vắt tóc mình ư?
Thấy tôi ngạc nhiên, chị ấy nhìn tôi như muốn hỏi “Sao?”
Tuy tôi không rành vụ này lắm, nhưng nếu người trong cuộc không nói gì thì tôi cũng nên im lặng.
Ố cha!
Bộ đồ tắm ướt sũng của chị Kagura dính vào làm lộ ra mấy cái chỗ hồng nhạt.
Không… không thể nào… ở đây mà lại có một đòn công kích thánh thần phá vỡ cả lớp phòng ngự tuyệt đối ư?
Ôi… muốn nhìn quá…
Tôi cũng muốn tận dụng cơ hội này để ngắm cho kỹ lắm.
Nhưng mà giờ không phải lúc để thong dong.
Gugigi. . .
Tôi đã né nửa tầm mắt của mình khỏi ngực Kagura-san rồi.
Đúng là cần phải có một ý chí sắt đá thì mới làm được.
“Ka-Kagura-san… cám… cám ơn chị nhiều lắm.”
Tôi nhặt một tờ giấy có ghi nhiệm vụ trên bờ biển cả hai vừa đặt chân lên và đưa cho chị ta.
Mỗi hòn đảo có một điểm cập bến riêng, và tại điểm đó sẽ có chỉ dẫn nhiệm vụ cần làm.
Chúng tôi đến hòn đảo này đúng theo yêu cầu.
“Để coi… Gì đây ta…”
Kagura-san bắt đầu đọc tờ giấy chỉ dẫn nhiệm vụ.
Chuẩn luôn, nếu không có cộng sự thì tới đây là tôi tạch rồi.
“Ở đây cũng không làm gì được. Tụi mình lên ngọn núi đó đi.”
Tôi chộp tay chị ấy rồi đi về phía ngọn núi nhỏ.
Lần này, khi quay ra đằng sau nhìn, tôi thấy Tanya đang đã trèo lên bờ biển.
Không thấy Celes đâu cả.
Bình thường, nếu tới sớm thì người ta phải chờ đồng đội của mình tới rồi mới tìm hiểu xem nhiệm vụ trên hòn đảo là gì.
Sau khi thấy cảnh đó, tôi và Kagura-san đặt chân vào khu rừng rậm bao quanh ngọn núi nhỏ.
Cơ mà Tanya đã biến sang dạng trưởng thành từ hồi nào tôi không hay rồi.
Ừ thì tôi muốn đua nghiêm túc, nhưng tôi chỉ muốn một mình mình thấy dạng người lớn của ẻm mà thôi.
Cái cơ thể với hai quả núi căng tròn của em ấy quyến rũ một cách lạ kỳ.
“Để coi… đầu tiên chúng ta phải leo lên đỉnh núi, sau đó lấy một quả bóng à? Sau đó thì chúng ta mới đem quả bóng ấy đến đích trên hòn đảo này.”
Chị ấy giải thích.
Ừm.
Coi bộ cũng không đến nỗi phức tạp lắm.
“Sao Haru-kun biết phải lên núi trước vậy? Không lẽ em biết trước nhiệm vụ là gì à?”
Chị ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt mông lung và hỏi.
Tôi đã làm gì đâu mà chị ấy lại nhìn tôi kiểu này?
Cơ mà công nhận ánh mắt của onee-san dễ sợ thiệt.
Ban đầu tôi cũng có biết gì đâu.
Tuy nhiên, sau khi dùng “Tìm kiếm” dò khắp cả hòn đảo, tôi thấy Lauriel với Sharon đi về phía ngọn núi, vậy nên tôi mới rượt theo họ thôi.
“Đâu có. Nhưng em lại thấy trên đảo này chỉ có mỗi ngọn núi đó là đáng chú ý nhất, nên nếu có nhiệm vụ thì chắc chắn phải liên quan tới nơi đó rồi. Em chỉ đoán mò vậy thôi, ai mà chẳng đoán được.”
“Ồ, hay đó. Đúng là thám hiểm gia hàng đầu tự xưng có khác.”
Ờm, xạo trăm phần trăm. Nhưng vì chị ấy đang thật lòng ngưỡng mộ nên tôi không nói thêm gì nữa.
Cơ mà thật lòng cái con khỉ.
Tự nhiên chèn thêm chữ “tự xưng” là sao?
Ờm, chắc vì tôi chưa cho chị ấy thấy khả năng thật của mình nên mới vậy.
Bình tĩnh nào, tôi là một cựu anh hùng đáng tin cậy mà.
Nhưng thôi.
Giờ là giai đoạn quyết định của cuộc đua.
“Khoan đã Kagura-san!”
Nghe tôi nói, chị ấy bối rối.
Tuy ngọn núi đã nằm ngay trước mắt nhưng ở đây có rất nhiều bẫy được giăng sẵn. Cả đoạn đường tiếp theo cũng vậy nữa.
Cụ thể có một cái bẫy sập ngay trước mặt chúng tôi.
Thực ra đoạn đường vừa qua có rất nhiều bẫy, và tôi tránh được hết.
Nhưng từ giờ trở đi thì bẫy mới bắt đầu nguy hiểm.
“Hình như có bẫy sập.”
“Bẩy sập? Hả… chị không thấy gì luôn á”
Thực ra đến cả tôi cũng không thấy được.
Nhưng may nhờ có “tìm kiếm” nên tôi mới phát hiện ra.
Bọn Sharon tránh bẫy kiểu gì vậy ta?
Chắc là vậy rồi.
Có lẽ Lauriel cũng bế Sharon rồi chạy trên không khí như lần trước.
Chỉ cần làm vậy là có thể tránh được hầu hết bẫy ở đây.
Nghe có vẻ ATSM quá.
Đúng là chơi “cheat” ăn gian.
Vậy hai đứa tôi thì làm sao đây?
Tất nhiên tôi không thể chạy trên không được rồi.
Dù tôi tự nâng cơ thể lên được, nhưng Kagura-san thì không.
Vậy thì chỉ còn một cách duy nhất.
Kết hợp!
“Thứ lỗi cho em nha.”
“Uwaa?!”
Tôi dồn ít sức mạnh vào tay rồi bế Kagura-san theo kiểu bế công chúa.
“Haru-kun kỳ quá à… tự nhiên làm cái gì vậy không biết?”
Khi bị tôi bế lên, chị ấy khẽ phản đối.
Mặt chị ấy… đỏ lên ư? Không, chị ấy cũng đâu có cảm xúc gì với tôi.
Dù đã chuẩn bị trước nhưng tôi cũng phải thừa nhận hành động vừa rồi của mình có hơi vội vàng.
Thôi để hối lỗi sau vậy.
Nhưng…
Vẻ ngoài lẳng lơ tôi thấy trên bờ biển, cặp ngực căn tròn ép vào lưng tôi lúc bơi, rồi cả bồ đồ tắm ướt sũng để lộ mấy chỗ hồng nhạt lúc lên bờ của chị ấy nữa…
Thấy mấy cảnh đó, tôi chỉ muốn sờ đùi chị ấy ngay và luôn mà thôi…
Kiểu bế công chúa thật là hết sẩy.
Chỉ cần bế kiểu này là tôi có thể sờ đùi con gái một cách hợp lệ ngay. Tuyệt quá đi mất.
Tuy so với tư thế cõng thì không bằng, vì tôi còn có thể sờ mông chị ta nữa, nhưng… kệ. Lần này thì kiểu bế công chúa thắng.
Tôi một tai quàng vai, một tay ôm đùi chị ấy.
Trong vòng tay tôi, chị Kagura ôm cổ tôi để không bị rơi dọc đường.
Vì đang mặc đồ tắm nên da chúng tôi chạm trực tiếp vào nhau, nhờ vậy mà tôi cảm nhận được hơi ấm từ làn da trần ướt át của chị ấy.
Cảm giác lúc sờ vào cặp đùi căn tròn làm tôi muốn bóp “thứ gì đó” quá.
Ừm!
Ơ… tôi định làm quên rồi ta?
Quên mất! Phải đua chứ!
“Chuẩn bị bay đây, ôm chặt em nha. À quên, tóc chị để vậy dễ vướng lắm, túm cho gọn lại luôn nha.”
“A, ừ, hiểu rồi.”
Kagura-san túm mái tọc lại kẹt vào giữa ngực rồi *gyuu*, chị ấy bám chặt vào tôi.
Chuẩn!
Tôi ôm chặt Kagura-san rồi bắt đầu truyền ma lực vào để cường hóa chân.
Và rồi *bam* một tiếng, tôi phóng vọt lên.
Tôi nhảy qua mấy cái bẫy sập ẩn và đáp xuống phía bên kia con đường.
“Uwaa!? Em nhảy kinh thật! Nhưng mà dễ sợ quá!”
“Chút còn nhảy nhiều nữa, nên nếu thấy sợ thì chị cứ nhắm mắt lại cũng được. Thêm cái nữa là tránh há miệng nha, không thì cắn lưỡi đó.”
Coi bộ chị ấy sợ mấy pha nhảy vọt này hơn tôi tưởng. Thấy ánh mắt rưng rưng của chị ấy, tôi liền khuyên.
Thế là chị ấy ngậm chặt miệng lại và gật đầu.
Vì cũng lãng phí kha khá thời gian rồi nên giờ hãy cho chị ấy biết thế nào là sức mạnh thật của tôi thôi.
Tôi dùng “tìm kiếm” dò xung quanh lần nữa.
Theo kết quả dò thì bọn Sharon đã tới được khu vực đỉnh núi rồi.
Ngoài ra còn một vài cặp theo sát nút phía sau họ nữa.
Tôi cũng biết người ta bố ở bẫy đằng trước như thế nào rồi.
Được lắm.
Tôi hít vào một hơi thật sâu; giờ hãy cứ nhắm đến đỉnh núi mà phóng hết tốc lực đi đã.
Bẫy sập, bẫy gỗ, bẫy chuột, bẫy thòng lọng, lưới, đá lăn, dàn giáo chuyển động và cả quỷ hạ cấp nữa.
Thiệt tình. Công nhận người ta bố trí công phu thiệt.
Thêm cái nữa là mấy cái bẫy này dễ sợ kinh hồn. Và hình như năm sau người ta không xài lại nữa.
Họ thay đổi mỗi năm để không ai biết trước bẫy như thế nào.
Họ đào đâu ra tiền mà làm ba cái trò này vậy? Ghen tị quá.
Khi tới chỗ mấy cái bẫy, tôi nhún nhảy vòng quanh một tí rồi phá luôn.
Tôi cử động nhiều bao nhiêu thì bầu ngực của Kagura-san lại càng lắc lư dữ dội bấy nhiêu. Lên, xuống, trái, phải….
Anh mày tính hết rồi =]]
Cảnh tượng ấy còn hơn cả tôi tưởng tượng nữa.
Tuyệt vời. Quả là vô cùng tuyệt vời.
Sau khi dùng “tìm kiếm” để dò khu vực xung quanh, tôi tranh thủ ngắm ngực chị ấy thêm vài phát nữa.
À không, tôi chỉ muốn coi thử coi có gì bất thường hay không thôi.
Cơ mà tôi muốn tự khen ngợi bản thân vì đã chọn kiểu bế công chúa thay vì cõng quá. Xорошо! (Hỏi Verniy để biết thêm chi tiết =]])
Một lúc sau, chúng tôi lên tới đỉnh núi và nhìn thấy mấy quả bóng. Đúng y như chỉ dẫn.
Mấy quả bóng ấy nhìn khá là giống bong bóng. Vì cần phải đem quả bóng nguyên vẹn xuống tới đích nên chúng tôi phải bảo vệ con hàng này thật kỹ.
Dễ ợt.
Chỉ cần để Kagura-san cầm trái bong bóng, rồi dùng cùng một cách như lúc leo núi thì không cần lo chuyện làm bể bong bóng nữa.
Tuy nhiên, dù bảo vệ được quả bong bóng thì nhiệm vụ này vẫn khá nguy hiểm.
Vì đây là một cuộc đua nên chắc chắn Lauriel không phải người duy nhất làm trò rồi.
Chắc “Air Shield” không tính là ma thuật tấn công đây ha?
Sao đây ta? Có vẻ hơi phức tạp.
Liệu dùng ma thuật bảo vệ trái bong bóng có bị coi là phạm quy không?
Nghĩ lại mới thấy, hình như Lauriel có chơi “cheat” thật rồi.
Con mắm loli này có ma thuật tiện ghê.
Tôi cũng từng được dạy dùng “Air Shield”, nhưng hình như bản gốc có hơi khác.
Ngoài ra, nếu so sánh hai người ấy với những người khác trên đảo thì họ không yếu tí nào. Dù có bỏ một người lại phía sau, còn người kia một mình về đích thì vẫn được.
Trong khi vừa lo ngay ngáy vừa xuống núi, tôi chợt nhận ra khí phối của hai người đến gần mình.
Hể?
Họ quay lại làm chi vậy?
Khi đi thêm một đoạn nữa, tôi gặp Lauriel.
Không thấy Sharon đâu cả.
“Ủa, sao vậy Lauriel?”
“Khổ lắm, trái bong bóng bị nhánh cây đâm nổ rồi.”
Chúng tôi nói chuyện một tí rồi đi tiếp.
Lauriel tiếp tục quay ngược lên đỉnh núi.
Vậy ra trái bong bóng bị nhánh cây đâm à?
Nghĩa là cô nàng không dùng “Air Shield” ư?
Ừm.
Dù có đến hai người nhưng không ai nghĩ ra được cách dùng ma thuật đó cả.
Đã vậy, tôi sẽ gọi cặp này là Gái-Ngu.
Nhưng nếu vậy thì hiện tại tôi đang dẫn đầu đúng không?
Hị hị hị.
Trời giúp tôi rồi!
-------------------------------------------
Chúc các bạn năm mới vui vẻ và thành công việc/học tập :))