“Nhìn nè, Biến thái-san ơiii! Hiyori đã phát hiện mười lăm cục đậu xanh núp trong omurice[note48754] rồi ạ!”
“Nào nào nào, đậu là để ăn với trứng chứ không phải để đếm. Em mà làm vậy thì anh cất công cuộn trứng làm gì nữa… Và đổi lại cách gọi cũ hộ anh nhé?”
Món chính của bữa tối hôm nay là omurice bọc dưới lớp trứng chiên, trông thì đơn giản nhưng kỹ thuật làm ra nó thực ra lại khá phức tạp. Và Hiyori đang tách phần trứng đó một cách điệu nghệ để moi ra sạch sẽ những cục đậu xanh bỏ lẫn trong omurice. Chắc hẳn Hiyori đang coi những việc mình làm như trò tìm kho báu, nhưng cô vẫn ăn món Souta nấu một cách đàng hoàng. Không thể nói là Hiyori không biết cách hành xử được.
“Hiyori nhìn mà học tập cách ăn uống của Mirei-san kìa. Xem bạn mình không cần phải phá ‘rice’ khỏi ‘omu’ mà vẫn ăn uống ngon lành kìa?”
Souta nói một mạch hết hai câu trên ở tốc độ nhanh kinh hồn. Dĩ nhiên là có lý do cả…
“Chẳng ngon gì sất, bình thường sất.”
Anh chàng biết bản thân sẽ bị đáp trả thế này… nhưng trong lòng vẫn muốn Mirei công nhận mình nấu ngon. Thế nhưng, trò tiểu xảo lộ liễu ấy không qua mặt được Mirei. Cô nàng từ nãy giờ vẫn đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện.
“Bình thường à. Thế mà anh tưởng mình làm ổn cơ mà.”
“A! Thế thì Mirei-chan đưa omurice cho Hiyori đi!”
“...Ơ, hông được. Dù gì cậu cũng chỉ đang đi tìm đậu thôi mà.”
“Hiyori có ăn mà! Nên cho Hiyori đi!”
“Nào Hiyori, hở ra cái là em đi giật đồ ăn của người khác. Phần của Hiyori anh làm gấp đôi mọi người nên đói thì ăn mấy món phụ đi.”
Souta chỉ lên tông ra lệnh có lúc ăn uống mà thôi. Đương là quản lý, anh chàng ắt hẳn cũng nhận thức mình như ông bố của cái ký túc xá này.
“A, Souta-san! Ngày mai Hiyori muốn ăn oyakodon[note48755] ạạạ!”
“Trước mặt là đống omurice cỡ vậy mà cũng nói được… Oyakodon đúng không, được rồi. Để anh cho thiệt nhiều nấm hương vào.”
“Ư… T-Thiệt nhiều với Hiyori cũng được, nhưng đừng bỏ lên đĩa của Hiyori hơn hai miếng nhé, Souta-san…?”
“Hơ? Được voi đòi tiên ghê ha, Hiyori.”
“N-Nghĩa là sao ạ!?”
Có một thứ Hiyori ăn không nổi, đó là nấm hương.
“Anh đã nói là bỏ cái ‘biến thái’ đi mà Hiyori vẫn tiếp tục phớt lờ, thế thì anh cũng phải phớt lờ phàn nàn của Hiyori mới là vẹn đường đạo lý chứ nhỉ?”
“Á, Hiyori sẽ bỏ ạ, xin lỗi Souta-sannn! Hiyori sẽ bỏ nên cho Hiyori hai miếng thôi ạ!!!”
“Hiyori làm anh chịu tổn thương tâm lý nên ba miếng.”
“H-Hai miếng!”
“Ba miếng.”
“...H-Hiyori biết rồi ạ. Hãy bỏ ba miếng cho Hiyori!”
Souta chỉ đang đùa cợt với Hiyori, thế mà cô nàng vẫn nuốt hết lời của cậu như thể chúng là sự thật vậy. Hiyori tiếp tục làm vẻ mặt bặm trợn thấy khổ, trong đôi đồng tử màu hạnh nhân đang bừng bừng nhiệt huyết. Với Souta, biết cách thoái lui trước người vừa đối địch với mình ban nãy là điểm đáng khen ở Hiyori.
“Rồi rồi, em đã ráng rồi. Giỏi lắm.”
“Ehehe, không hiểu sao Hiyori được khen mất tiêu rồi…”
Souta chỉ hiểu duy có một điều. Chính vì bản tính ngây thơ vô số tội của Hiyori mà việc dẫn dắt cô nàng theo ý cậu là dễ như bỡn. Mới khen có một lần thôi mà Hiyori đã buông xuôi luôn rồi.
Và chính vì sự thành thực đó của Hiyori nên Souta đang lo không biết cô nàng rồi có bị kẻ xấu nào tóm hay không.
“A, Mirei-chan cũng gọi món gì đi!? Mirei-chan muốn ăn gì thì nên nói với Souta-san á!”
“Có muốn ăn gì đâu.”
“Xạo! Có mà ha!?”
“Không mà…”
“HA!?”
“...”
“Hừmmm!”
“...S-Súp hành…”
Có thể nói, đây là Hiyori ở hình thái mạnh nhất. Một Mirei như thế mà còn chịu không nổi những đợt công kích của cô nàng, để rồi phải phá lệ và yêu cầu Souta nấu đồ ăn cho mình.
“Hiểu rồi, Mirei-san chọn súp hành nhỉ. Để anh bỏ nhiều ớt chuông cho.”
“Há? A-Anh đang lảm nhảm gì thế. Nghĩ kiểu quái gì cũng chả thấy chúng hợp nhau.”
“Người ta có làm nước lèo từ hành với ớt chuông mà, hơi bị ngon ấy nha? Chưa kể Mirei-san còn mê ớt chuông nữa, coi như một mũi tên trúng hai đích.”
“Ai mà mê nổi! Anh đùa tôi à?”
“Đương nhiên rồi. Hiyori đã phải nhận hình phạt vì dám gọi anh là biến thái rồi, không thể để thiên vị một bên vậy được. Đối xử như thế thì còn đâu mặt mũi làm quản lý nữa.”
“Thế thì ngay từ lúc anh ngủ với Kotoha-san là anh đã bay luôn cái mặt mũi đấy rồi nhá. Anh nghĩ trên đời tồn tại dạng người như thế à?”
Câu đáp trả phang đến như cái boomerang vậy. Lý luận của Mirei là không thể chính xác hơn khiến Souta chẳng biết phải đáp gì, đến độ anh chàng cảm giác cô đang xỉa thêm một câu “chứ còn gì nữa” trong đầu mình.
Souta đành phải lựa lời cãi cùn duy nhất.
“Đ-Đã nói là không có chuyện đó rồi mà! Rõ ràng là Mirei-san chứng kiến anh ngủ trong phòng khách rồi còn gì!? Nói em rồi, anh không hề có ý muốn ngủ chung gì cả.”
“Bình thường ít nhất cũng phải nhận ra ai đang ngủ bên cạnh chứ.”
“Chính vì không thể nhận ra điều bình thường đó nên đến cả anh cũng bất ngờ với chính mình này. Và chẳng phải là Kotoha-san đã giải thích là mình không bị làm gì rồi sao?”
“Đúng đó đúng đóóó! Tiếp đi tiếp đi Souta-sannn!”
Hiyori chắc là đang muốn kéo Mirei chịu phạt chung với mình đây. Cô nàng cao hứng hùa theo Souta.
“Nào, ai mượn tay em ghẹo bạn chứ, Hiyori. Chốt thêm một lát nấm hương nhé.”
“Hớớớ!? Nhưng Souta-san sẽ làm súp hành với ớt chuông chứ nhỉ!?”
“...Hửm? Đương nhiên là anh sẽ làm súp thường rồi. Nay là lần đầu Mirei yêu cầu anh nấu nên riêng dịp này anh bỏ qua cho đó.”
Từ thái độ ban đầu của Mirei thì không ai nghĩ được cô nàng sẽ yêu cầu Souta nấu bất kỳ món nào. Tất nhiên là có cả sự giúp đỡ của Hiyori ở đây, nhưng đối với Souta mà nói, đây là sự kiện đáng mừng nhất. Souta bình thường không thiên vị ai cả, nhưng riêng chuyện này thì Souta muốn đáp ứng yêu cầu của Mirei mà không làm gì kỳ cục cả.
“Rồi anh định lấy lòng tôi chứ gì, vô dụng thôi. Nói trước cho mà biết.”
“Anh không có hàm ý sâu xa gì đâu, Mirei-san đừng bận tâm làm chi. Người như anh chưa từng mang động cơ đen tối nào như vậy vào nấu nướng cả.”
“Hơ. Anh nghĩ tôi tin chắc.”
“Em không tin anh cũng chẳng sao. Chỉ cần em chịu ăn đồ anh nấu là anh mãn nguyện rồi.”
“...”
Chính vì quá khứ đau thương của mình, Mirei ắt hẳn luôn vô thức cảm thấy rằng mình phải ưỡn thẳng người mà đi về phía trước, để không bị mọi người xung quanh cười chê. Và cảm giác tội lỗi ấy giờ đây đang được Mirei làm hiện trên khuôn mặt mình.
Với Souta, anh chàng khi ấy không biết phải làm sao cả, mỗi lần nhìn thấy biểu cảm đó là tim cậu lại quặn thắt trước sự bất lực của bản thân.
“S-Souta-san ơi! Tóm lại chỉ có Hiyori phải chịu phạt thôi ạ!?”
“Chứ còn gì nữa. Ai biểu chọc ghẹo bạn mình làm chi.”
“Chỉ có Mirei-chan thoát tội là không được ạ…! Hiyori đang rất cay đắng ạ!”
“Hiyori phàn nàn kìa. Mời em, Mirei.”
“Ê? Ai cho anh gọi tôi cộc lốc thế.”
“Hahaha, lộ mất tiêu.”
“Lộ mất tiêu cái gì chứ!”
Chỉ cần một lời của Hiyori,
“S-Souta-san ơi! Tóm lại chỉ có Hiyori phải chịu phạt thôi ạ!?”
Là bầu không khí sắp sửa hóa thành một khối nặng nề ban nãy đã đi tong.
Souta thực sự biết ơn Hiyori về điều đó. Chính nhờ sự hiện diện của cô mà anh chàng mới có thể tươi tỉnh đáp lại lời của Mirei.
Hiyori vừa hồn nhiên, ngây thơ, lại lắm lúc dở dở ương ương, nhưng Souta vẫn đang thầm cảm ơn cô gái ấy.