Izumin, Ta Yêu Chàng Mất Rồi!

chương 7: kế hoạch tiến hành!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm đông giá rét, tuyết bắt đầu rơi, phủ kín cả bầu trời Hatusha. Lúc này, tại thủ phủ Hatusha đang diễn ra một bữa tiệc linh đình nhằm chúc mừng hôn lễ sắp tới của Hoàng tử với cô gái sông Nile cũng như chúc anh đã giành được một nửa Ai Cập. Trái ngược với bầu không khí ở đó, tẩm cung nơi Carol đang ở lại yên tĩnh đến nhường nào. Giữa màn đêm đen, hai bóng đen đang lén lút trèo qua khung cửa sổ phòng Carol. Mà hai bóng đen đó, một là Diana một là Hashan.

- Cô tính làm gì tiếp theo, Diana?- Hashan hóa một thân hắc y linh hoạt, liếc đôi mắt hẹp dài nhìn Diana đồng thời đáp xuống sàn đá cẩm lành lạnh.

Làm gì à? Đương nhiên là đưa Carol ra ngoài rồi!

Diana suy nghĩ là thế nhưng cô không muốn nói cho hắn biết. Cô chỉ nói:

- Huynh làm theo là được rồi!

Nhận được câu trả lời lạnh nhạt từ cô, Hashan cũng không nghĩ gì nhiều, sớm đoán cô như vậy thì bản thân hỏi làm gì chứ. Nhớ lại hồi trưa, bị cô bắt đi đến phòng giam ẩm ướt, khuôn mặt tuấn tú kia thốt ra năm chữ làm y không hỏi sợ hãi và ngạc nhiên:

" Huynh-là-kẻ-buôn-người"

Không ít không nhiều, nhiêu đó đủ làm cho y cảm thấy bàng hoành không thôi. Làm sao cô biết được thân phận thật của y?

Nhưng chưa để y kịp bình tĩnh, gương mặt hút hồn đó lại vẽ ra một nụ cười lạnh, giọng nói trong trẻo thanh thoát lại hàm ý bao bọc cả một cỗ uy lạnh đến rợn người. Cô lại nói:

" Nhận lệnh Angon đến bắt Carol!".

Cả phút chốc, không gian như dừng lại, mọi hành động bị đình trệ nhưng lý trí không vì thế mà ngừng đi những dòng suy nghĩ miên man.

Diana một bên nghịch tóc một bên lại thích thú nhìn tầng tầng lớp lớp cảm xúc đa dạng trên khuôn mặt của Hashan, lòng cảm thấy có chút đắc ý.

Vì sao à? Vì cô đã nắm được thóp của y, cái bí mật động trời này!

Cuối cùng, lấy lại vẻ bình tĩnh của mình, Hashan buông một câu hỏi cô:

- Diana, cô nương thật ra là ai? Còn lí do cô bắt ta?

Cũng thật thông minh! Y hỏi chuẩn quá đấy! Đây là mấu chốt của việc này à. Rất thông minh!

- Ta....- Diana mở miệng cười nói, còn cố ý kéo dài như đang trêu ghẹo trên dòng cảm cúc hồi hộp của y, biểu cảm đáng yêu làm người sốt ruột si mê.

- Ta là Diana!- Một hồi, cô dứt khoát thốt ra một câu như có như không. Rồi lại phá lên cười khúc khích, khiêu mi nhìn y.

Sao? Hài lòng với câu trả lời này không?

Đương nhiên là không rồi! Ha ha!

Trên gương mặt dài kia hiện rõ được sự hụt hẫng và một cỗ tức giận nhè nhẹ. Cô là đang trêu y sao?

- Được rồi! Chuyện trò đến đây chấm dứt! Ta bàn chính sự thôi nhỉ?- Lại cười, Diana nở nụ cười bí hiểm, không ai biết được là trong bộ óc kia cô đang nghĩ điều gì.

- Ta muốn huynh hợp tác với ta!

- Hợp tác? Lí do?- Quả là không biết được, cô đang nghĩ gì vậy? Hợp tác? Liên quan tới cô gái sông Nile sao? Tại sao chứ?

Trong đầu hiện lên ngàn câu hỏi, Hashan rất muốn mở miệng hỏi ra hết nhưng là thôi. Bởi điều khiến y quan tâm bây giờ không phải là mấy câu này mà là điều cô gái trước mắt kia đang nghĩ trong đầu.

- Lí do? Cái này huynh không cần biết! Chỉ cần nghe lời ta là được!- Diana nói, vừa nói vừa nghĩ điều gì đó. Cho thấy kế hoạch này, cô chưa sắp xếp ổn thỏa mấy.

Nhưng đột nhiên, Hashan lại phá lên cười. Y nói với sự khinh thường:

- Dựa vào đâu mà ta sẽ làm điều đó cho cô nương? Cô nương đừng quên ta là cháu của chú Carep, xét về huyết thống ta nên nghe chú ấy, xét về tình cảm cũng là chú trái lại một người xa lạ như cô ta nên nghe theo sao? Quan trọng hơn nữa, ta là người làm ăn! Trong công việc chỉ có " giao dịch " ta làm ngươi đưa!- Y vắt chân, chống cằm nhìn cô mà nói. Đôi mắt thâm trầm dò xét đôi đồng tử màu lam kia, phẳng lặng như biển sâu không đáy. Lại đoán không ra cảm xúc trong đó...

- Hừ.......- Diana hừ nhẹ, không lảng tránh ánh mắt của y mà trái lại nhìn sâu vào nó, mang theo sự khiêu khích cùng tự tin. Từng câu chữ thốt ra làm y cứng người:

- Huynh chắc chắn sẽ làm vậy vì bản chất của huynh! Vả lại ta càng chắc chắn hơn, khi nhìn thấy Carol huynh không muốn cũng phải muốn thôi!

Cô vừa nói lại vừa nghĩ thầm. Trong nguyên tác y cũng là một trong những danh sách nhân vật si mê Carol, nhìn thấy nàng là lộ lòng yêu thương. Cho dù theo nguyên tác, khúc này y vẫn nghe lời Carep nhưng mấy lần sau lại làm trái lời ông ta, còn khuyên ông ta làm nghề tốt, bao lần cứu Carol khỏi vòng hiểm. Hơn nữa, sở dĩ cô tự tin như vậy vì biết rõ bản chất, tình yêu với Carol lẫn cốt truyện của y cộng thêm cô nắm được thóp của y nữa! Thay đổi cốt truyện một chút cũng không sao đâu nhỉ? Làm vậy chỉ thúc đẩy nhanh hơn, giúp y sớm nhận ra tình cảm của mình mà thôi!

Thế nhưng, Hashan nghe mấy lời đó xong lại chỉ thấy khó hiểu. Cô lấy đâu ra tự tin mà nói như vậy? Lại còn mạnh miệng nói vì bản chất nên y sẽ không làm như thế, cái này thì đúng. Dù cùng chú Carep làm nghề buôn người, bao lần tỏ ý không muốn nhưng không được. Y còn nhiều lần khuyên nhủ chú ấy mãi mới được, nói làm lốt lần này nữa thôi. Cho nên, độc nhất việc này anh mới giúp chú ấy! Chỉ có lần này! Vậy mà chỉ trong chốc lát, cô gái này đã lật tẩy hết kế hoạch lẫn thân phận của anh, quả là điều không tưởng.

Diana, cô thật ra là ai?

- Được, tôi đồng ý hợp tác! Nhưng còn chú Carep, chú ấy ham tiền tài. Cô làm sao đây?- Sau một hồi suy nghĩ, Hashan quyết định liều một phen, hợp tác với cô.

- Tiền? Ha ha... Tôi cái có nhiều nhất chính là tiền đấy! Anh cứ nói với chú anh, tôi sẽ trả gấp đôi số tiền mà lão hưởng từ Angon!- Cô cười vui vẻ vì kế hoạch sắp thành. Tiền bạc không thành vấn đề, cả kiếp này lẫn kiếp trước! Cô đều không phải lo đến chuyện tiền nong!

- Vậy, ta thành giao nhé!- Diana nghiêm trang nói với Hashan, từ trong áo lấy ra một bản giao dịch đã chuẩn bị sẵn. Nó làm Hashan kinh ngạc không thôi nhưng vẫn nhận lấy, ký tên rồi đóng dấu cẩn trọng.

- Giao dịch thành công!- Hashan nói.

- Hy vọng là vậy!- Cô cười, tay đưa ra ý muốn bày tỏ lòng thành. Hashan khó hiểu nhìn cô nhưng cũng đưa tay ra bắt.

Nắm lấy bàn tay y, Diana ý cười càng đậm. Kế hoạch này có Hashan về phe cô, coi như nắm phần thắng một chút! Tiếp theo là phần khó, làm sao đưa Carol thoát khỏi đây mới là điều quan trọng. Cô phải tính kế hoạch.

Nghĩ là làm, Diana tranh thủ bắt đầu bàn kế hoạch với Hashan. Hai người thủ thỉ trong nhà kho nhỏ gần đến chiều tối mới xong.

------------

Quay trở lại phòng Carol.

- Carol... Carol....- Diana lại gần gọi Carol đang ngủ. Mấy giây sau thì Carol tỉnh, nàng mừng rỡ nhìn cô, vui vẻ nói:

- Lunar, cuối cùng em cũng tới! Chị đã chờ em nhiều lắm!

- Lunar?- Hashan lúc này cũng tiến lại gần chỗ nàng, nghi hoặc nói. Chẳng lẽ cô chính là Lunar - nghĩa nữ mới nhận của hoàng hậu? Vậy cái tên Diana là giả sao? Cô đang lừa y sao?

Diana giật mình, quên béng mất việc giấu thân phận trước mặt Hashan. Cô vội kéo anh ra một góc, nói:

- Huynh đừng giận! Ta giấu thân phận là muốn che giấu một người!

- Che giấu? Ai?- Hashan nghi ngờ dần chuheern sang hiếu kỳ. Y khiêu mi nhìn cô, đáy mắt lóe lên một tia thích thú. Không ngờ cô còn có điểm thú vị như vậy! Vừa bí hiểm vừa xinh đẹp! Như một búp sen trắng mọc giữa đầm gai!

- Phải! Xin huynh giữ bí mật dùm ta! Ta sẽ trả cho huynh nhiều tiền hơn!- Gần bị nắm thóp, Diana cắn răng cầu xin y, chỉ mong y đồng ý.

- Chà.... Vậy ta cũng nắm được thóp của cô, như vậy là hòa rồi! Bí mật của cô cũng thật lớn a! Nếu ta nói ra ngoài thì....- Hashan đột nhiên nhếch môi cười, mắt híp híp lại nhìn cô gái trước mặt đang hạ mình, một chú mèo nhỏ đang van cầu được quan tâm. Y vừa nói vừa quan sát biểu hiện của cô, thấy sắc mặt cô dần xanh xao hẳn. Y thầm cười rồi nói:

- Ta sẽ không nói đâu! Đổi lại, cô nương phải đáp ứng với ta một điều kiện!

- Điều kiện?- Diana nhíu nhíu mày. Y đúng là kẻ ranh ma mà! Nhưng vì bí mật này, cô phải chấp nhận thôi. Đoạn, cô nói:

- Được! Điều kiện gì?

- Chưa nghĩ! Sau này sẽ nói cho cô!- Hashan lại cười, hướng cô nở nụ cười phóng khoáng lại ranh ma.

Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc. Diana quay lại chỗ Carol, dặn nàng mau chóng thay đồ rồi quay sang kêu Hashan tránh ra chỗ khác đồng thời canh chừng chút.

- Có người thì mau lại gầm giường trốn cho ta!- Diana vừa thay đồ vừa nói, Hashan cũng nghe theo. Tuy nhiên, thật không may khi cô vừa nói xong câu này thì người thật đã tới. Cô vội vàng lấy trong túi đồ ra một mái tóc giả, đội lên rồi leo hẳn lên giường, trùm mềm lại. Còn Carol và Hashan thì đành trốn một chỗ nào gần đấy nhất, không ai đủ nhanh để trốn gần chỗ Diana.

" Kẹt ".

Tiếng cửa nặng nề mở ra, Diana, Carol và Hashan đều khe khẽ thở từng nhịp, cảm giác mình đang bị đè bởi vật nào đó rất nặng bao trùm lên tâm trí họ.

- Công nương... Người ngủ chưa?- Đó là giọng bà Mura, nhũ mẫu của Izumin. Bà ấy khẽ khẽ bước vào, tay bê một bình hoa ly rất đẹp.

Nghe ra tiếng chân ngày càng gần, Hashan và Carol lòng hoảng hốt và sợ hãi không thôi. Đúng lúc này, Diana ở trên giường mới giả vờ như mình bị người ta làm thức giấc, cô khẽ cựa quậy.

- Bà... Bà Mura?- Cô nhẹ đáp làm bộ ngáp một cái.

- Công nương? Ta làm người thức giấc sao?- Mura nói, giọng tỏ ý xin lỗi và hỏi han.

Diana lòng mừng nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ. Cô nhìn bà mơ màng gật đầu, bồi thêm một câu:

- Phải a! Ta muốn ngủ yên tĩnh một chút... Nào ngờ...

- Nếu vậy thần xin phép lui....- Bà nghe vậy liền vội cúi đầu hành lễ rồi ra ngoài. Nhìn bà ta đóng lại cửa phòng, Diana liền thở phào một cái.

Thật may quá! Trong phòng tối nên bà ta không để ý nhiều lắm chỉ sợ cô đóng vai chưa giống, sẽ lộ sơ hở. Nếu chẳng may có sao thật thì lúc đó cũng không tóm được tụi cô!

Nhưng tối nay, sao xui xẻo từ đâu chiếu xuống vận mạng bé nhỏ của cô khiến cô liên tiếp gặp xui xẻo. Bà Mura vừa ra khỏi phòng đã thấy điểm đáng ngờ, Carol hôm nay ngoan đến lạ, lại thấy cửa sổ vốn đóng liền mở toang liền vội báo cho Hoàng tử. Nhưng tiếc là nhóm Carol hiện đang tiến khá gần cổng thành.

- Cái gì? Bà nói có thật không?- Ly rượu trên tay khẽ rung, Izumin có chút mất bình tĩnh khi nghe Mura nói.

- Thật! Thần nghĩ có chuyện nên vội báo lại cho người!

- Dẫn ta đến đó!- Izumin ra lệnh. Trong lòng chợt nổi lên một dự cảm không may. Anh theo bà ấy đến phòng Carol, lòng nóng như lửa đốt chưa bao giờ anh cảm thấy như vậy, bước chân theo đó mà nhanh hơn, sải chân dài ngày tiến ngày tới khiến Mura phía sau có chút không đuổi kịp.

Khi căn phòng dần lộ ra trước mắt, Izumin kiềm không nổi mà dùng tay đẩy mạnh cửa phòng. Lại ra lệnh:

- Thắp nến lên cho ta!

Lập tức, mấy thị nữ tiến vào thắp nến. Căn phòng chốc lát liền sáng hẳn lên, đâu đâu cũng có sự sáng nhẹ nhàng nhưng lại không có sự cuốn hút kỳ lạ của Carol. Anh thấy vậy, sự tức giận nổi lên như giông bão trước mùa bao trùm lấy tâm trí mà mình chưa hề nhận ra. Izumin quay phắt sang hỏi tên lính canh:

- Cô gái sông Nile đâu?!

- Dạ... Dạ thần không rõ.... Hồi nãy còn...- Tên lính lắp bắp trả lời, hiển nhiên vì thái độ này của anh mà sợ hãi không thôi.

- Khốn kiếp!!- Anh hét lên. Nhìn căn phòng không người, lửa giận bừng bừng trong lòng. Chân nặng nề bước mấy bước, tay nổi gân xanh, đến mặt cũng bừng bừng sát khí.

Carol! Nàng dám chạy trốn! Nếu vậy ta sẽ cho nàng và kẻ giúp nàng biết thế nào là uy quyền của Izumin ta!

- Bà Mura, mau kể rõ lại tình hình cho ta nghe!- Izumin kìm nén lửa thù, giọng khàn khàn nói. Trong đầu suy tính đến vô vàn dòng cảm nghĩ.

- Dạ lúc đó là....

----------------------

- Hừ! Ắt hẳn là đã có người giúp nàng ta! Hơn nữa còn là người trong cung!- Nghe kể xong, Izumin cười lạnh lùng trên bờ môi ôn nhu. Ánh mắt sáng quắc sinh động đang suy tính điều gì đó, lại lóe lên tia thích thú nơi đuôi phượng tinh tế.

Mắt xanh, tóc vàng? Xét tính cách lẫn giọng nói, anh đoán người đã giả dạng Carol chỉ có thể là cô đi! Vì chỉ có cô lúc trước hỏi anh chuyện cứu giúp, chỉ có cô lưu ý đến Carol, hôm qua thăm nàng cũng chỉ có cô là người có địa vị thích hợp đến giúp nàng! Thật thông minh! Anh không ngờ mấy lời nói của cô hôm đó cô lại làm thật cũng không ngờ Carol lại đi nhờ cô cứu giúp!

Nghe nói cô và Carol tình cảm khá tốt, lại coi nhau như chị em, nói chuyên ăn khớp như vậy. Phải chăng, cô chính là gián điệp mà Ai Cập gửi tới lâu nay?

Suy nghĩ này vừa lóe lên khiến anh nghĩ đến hai khả năng, rồi Izumin đứng lên nhìn quân lính ra lệnh:

- Mau đóng cổng thành cho ta đồng thời lục lọi hết hoàng cung này, tìm xem cô gái sông Nile và đồng bọn của nàng ta đang ở đâu!

- Tuân lệnh!!!

- Còn nữa, đem bút và giấy đến cho ta!- Anh nói, miệng nở nụ cười lạnh toát. Như một sứ giả đến từ địa ngục, u lãnh!

--------------------------

Truyện Chữ Hay