Isekai Shokudou

chương 13. sandwich

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhà ăn của Thế giới Khác có khá nhiều khách quen.

Họ sống khắp nơi trên thế giới, nhưng họ đều tìm được và sở hữu một cánh cửa cho riêng mình. Một lần mỗi bảy ngày, họ sử dụng cánh cửa đó để đi tới nhà hàng. Họ là kiểu khách hàng biến món ăn của thế giới khác thành một phần cuộc sống của họ.

Bản thân cánh cửa thường xuất hiện tại những nơi có nguồn ma lực tương đối mạnh mẽ nhưng lại không thực sự kén chọn về nơi nó sẽ hiện ra.

Thực ra, chúng hiếm khi xuất hiện trong những thị trấn, trên đường phố, hay tại những nơi như lâu đài. Thông thường, những cánh cửa hay được tìm thấy đứng một mình nổi bật tại một nơi nào đó xa xôi cách biệt với nền văn minh. Trong số đó, có những cánh cửa thậm chí còn chưa được sử dụng lần nào kể từ lần đầu xuất hiện.

Chính vì vậy, những khách hàng của Nhà ăn của Thế giới Khác, đặc biệt là những vị khách quen, thường thuộc tốp những người kỳ quái kể cả với cư dân ở thế giới bên đó. Những con người đến từ tứ xứ này thường cố hết mức để không can thiệp quá sâu vào đời sống của những khách hàng khác. Kể cả đó có là người nổi tiếng toàn thế giới, hoặc thậm chí có là kẻ thù không đội trời chung, họ cũng sẽ giả vờ không nhìn thấy nhau như một phép lịch sự thông thường.

Dù gì nơi đây cũng là thế giới khác.

Thường thức của họ chưa chắc đã áp dụng tại đây, và họ cũng không nên gượng ép điều này. Thêm vào đó, nếu họ quá trớn, ông chủ nhà hàng có thể sẽ cấm họ vĩnh viễn khỏi nhà hàng.

Và thế là những vị khách quen thường bỏ qua mối hiềm khích của mình và tỏ ra tôn trọng người bên kia mỗi khi đến Nekoya và thi thoảng còn đứng ra can ngăn những khách hàng mới không biết điều đi gây rối. Ngoại lệ duy nhất đối với chuyện này là đồ ăn.

Các vị khách quen, những người chưa một lần bỏ lỡ việc đến đây mỗi tuần, đều có một món ăn mà họ cực kỳ yêu thích đến mức nó trở thành biệt danh của họ. Và mỗi người trong số họ đều tin rằng món ăn của mình chính là món ngon nhất tại nhà hàng Nekoya này, nên những cuộc tranh cãi vẫn thường xuyên nổ ra mỗi khi cuộc trò chuyện chuyển sang đề tài ẩm thực.

Hôm nay lại vô tình là một ngày như thế.

“Cái gì cơ?! Đầu óc anh bị làm sao à?! Anh thậm chí còn chưa từng thưởng thức hương vị thần thánh của bánh mỳ và thịt cốt lết băm thấm đẫm nước sốt đã để qua đêm cơ mà!”

“Cô có vấn đề thì có, tiểu thư ạ! Cô mới chẳng biết gì ấy! Sự kết hợp của schripe và sốt tartar vẫn hoàn hảo kể cả khi để nguội đấy!”

Cuộc tranh cãi này xuất phát từ Cốt lết Băm, một nữ mạo hiểm giả trẻ mặc một bộ quần áo gọn nhẹ và trông có vẻ rất học thức, và một vị hiệp sĩ trẻ trung, cường tráng đeo một thanh kiếm báu bên mình – Tôm Chiên. Hai người họ đều đã nhanh chóng trở thành khách quen của nhà hàng sau khi bắt đầu ghé đến đây không lâu trước đó. Cuộc tranh luận nảy lửa này của họ xuất phát từ việc hai người tình cờ ngồi cạnh bàn nhau trong bữa ăn.

“Hm? Hai cô cậu thanh niên kia đang cãi nhau gì à?”

Vị samurai đã lớn tuổi, Teriyaki, đến nhà hàng sau khi vụ cãi cọ nổ ra và quay sang hỏi người bạn của mình, Cốt lết Thăn. Đó là một ông già gầy gò và cũng là một vị khách quen lâu năm của nhà hàng Nekoya.

“Ừ. Họ có vẻ như đang tranh cãi xem món ăn nào làm sandwich ngon hơn.”

Như mọi khi, ông lão này đang uống bia tươi từ trong một chiếc cốc lớn trong khi nhấm nháp đĩa thịt cốt lết thăn chiên của mình. Ông giải thích rằng chuyện đó bắt đầu xảy ra khi mỗi người họ gọi món tủ của bản thân để kẹp vào bánh sandwich mang về.

Sandwich là món ăn được làm từ hai lát bánh mỳ kẹp các loại nguyên liệu khác nhau ở giữa. Chúng vẫn rất ngon kể cả khi để nguội và có thể gọi đem về.

Hoặc ít nhất đấy là những gì được viết bằng ngôn ngữ Đông lục địa trong thực đơn của Nekoya để miêu tả món sandwich. Khi họ nói các loại nguyên liệu khác nhau, tức là ông chủ có thể biến bất cứ món gì trong nhà hàng này ngoại trừ súp thành một chiếc sandwich tương đối ngon lành.

Bình thường, chỉ có ba loại sandwich cơ bản ở trong thực đơn của nhà hàng. Đầu tiên là loại sandwich thương hiệu của Nekoya, hai lát bánh mỳ trắng với trứng cắt lát và sốt mayo. Loại tiếp theo chứa các lát thịt hồng được thái mỏng kẹp với phô mai và rau sống. Loại cuối cùng là sandwich được là từ cá ướp dầu và sốt mayo. Tuy nhiên, hầu hết khách quen thường gọi sandwich với nhân là món tủ của họ. Cũng có thể nói rằng đây là một thực đơn bí mật của nhà hàng.

“Trời ạ, họ cãi nhau về chuyện đấy thật à?” Teriyaki thở dài. Thật vô nghĩa. Việc gì phải nhặng xị lên chỉ vì mấy cái sandwich chứ?

“Thật. Thế này thì sao mà chúng ta có thể thoải mái tận hưởng bữa ăn được?” Cốt lết Thăn phàn nàn.

Hai người họ đứng dậy, dường như đã quá quen với việc phải can thiệp những chuyện thế này, và tiến đến hai thanh niên đang phừng phừng trong cuộc cãi vã kia.

“Sao anh không chịu hiểu nhỉ?! Sandwich cốt lết băm là ngon nhất! Vị của nó vẫn rất tuyệt khi để nguội! Phần thịt băm căng tràn thứ nước thịt ngon lành sẽ trào ra với mỗi miếng cắn! Chưa kể món sốt chua ngọt cũng hợp với rau một cách hoàn hảo nữa. Đây là một món ăn tuyệt vời!”

Cốt lết Băm sẽ không lùi bước. Lần đầu tiên cô đến thăm Nekoya, ông chủ nhà hàng đã tặng cô một phần sandwich thịt cốt lết băm mang về. Sau khi để nó ở ngoài một khoảng kha khá thời gian, món ăn thậm chí đã trở nên nguội ngắt. Cuối cùng, khi cô ăn, hương vị của món ăn hoá ra lại hoàn toàn khác biệt nhưng vẫn cực kỳ ngon. Kể từ đó, cô đã luôn gọi thêm một phần sandwich mang đi mỗi khi chuẩn bị ra về. Món ăn này ngon là vậy.

“Hmph! Đây đúng là vấn đề của mấy tiểu thư Vương quốc các cô đấy! Tôi đã nói rồi, hương vị tuyệt hảo của schripe và sốt tartar vẫn còn vẹn nguyên kể cả khi để nguội! Bằng cách chiên những con schripe căng mọng lên, cô sẽ cảm nhận được kết cấu giòn rụm mỗi khi cắn vào! Cô còn có thể cảm nhận được vị thanh ngọt của nó lan toả khắp miệng nữa! Kết hợp thêm với vị chua của sốt tartar sẽ là một thứ chỉ có thể đơn giản gọi là thần thánh thôi! Và cô có biết là sandwich tôm chiên còn có cả cái quả màu đỏ và rau sống nữa không? Nên khi cô cắn vào ý, cô sẽ thấy được cả những tầng lớp màu sắc thú vị của thịt schripe trắng nõn và các loại rau quả sặc sỡ nữa! Nó không chỉ ngon, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật đấy! Thịt cốt lết băm ư, với một cái màu nâu từ ngoài vào trong như thế, sao có thể mong đem so sánh được!”

Phía bên kia, Tôm Chiên cũng không chịu nhường một bước nào.

Vào lần ghé thăm Nekoya thứ hai của mình, anh đã được ngài kiếm sĩ huyền thoại đi cùng chỉ cho về cái thực đơn bí mật này của nhà hàng. Bằng kẹp những con schripe chiên vào giữa hai lát bánh mỳ, món ăn đã biến hoá thành một thứ hoàn toàn mới lạ. Mặc dù Tôm Chiên cũng đồng tình rằng thịt cốt lết băm cũng có là một món rất ngon của nhà hàng, nó thực sự chẳng có cửa nào để so bì được với tôm chiên cả.

Teriyaki và Cốt lết Thăn hắng giọng, chen ngang cuộc tranh cãi của hai người.

“Nào, nào. Có gì đâu mà hai cô cậu lại phải cãi nhau.”

“Đây là nơi để người ta thưởng thức những món ăn ngon nhất trần đời. Họ vẫn nói là cuộc nói chuyện chính là gia vị cho bữa ăn, nhưng nếu quá đà, hai người sẽ phá hỏng hương vị đấy.”

Cả hai ngừng lại và hướng mắt sang phía hai bậc tiền bối. Một người là một vị anh hùng vĩ đại và cũng là nhà hiền triết lỗi lạc nhất thế giới này. Người bên kia là một vị kiếm sĩ lang thang với những kỹ năng vang danh khắp cả hai lục địa. Hai “người mới” câm nín khi bị quở trách bởi hai trong số những vị khách quen nổi tiếng nhất nhà hàng.

“Tôi xin lỗi. Tôi quá trớn rồi. Tôm chiên cũng ngon theo một cách riêng của nó,” Cốt lết Băm thừa nhận.

“Không, không. Tôi cũng phải xin lỗi. Ai cũng có sở thích của mình, đúng không?”

Hai người họ quay sang xin lỗi nhau dù vẫn còn ngượng nghịu.

Teriyaki và Cốt lết Thăn im lặng hồi tưởng lại rằng họ cũng đã từng cãi lộn y như vậy thời ông chủ quá cố của nhà hàng.

Hoài niệm ghê. Chúng ta cũng từng tranh cãi về món ăn nào là ngon nhất như thế này, Teriyaki thầm nghĩ.

Cốt lết Băm đệ Nhất cũng từng suốt ngày cãi nhau với Croquette về việc món của lão là tuyệt hơn tất cả những món khác thế nào, Cốt lết Thăn nhớ lại. Cái này chắc là ngấm vào máu rồi.

Và thế là hai vị khách lão làng suy ngẫm lại về quá khứ sau khi đã kiềm chế hai thanh niên nóng nảy trước mặt lại.

“Chính xác. Thịt cốt lết băm và tôm chiên đều ngon. Nhưng nếu chúng ta nói về món nào làm sandwich ngon nhất, thịt thăn cốt lết rõ ràng là người chiến thắng rồi.”

“Không, không. Thịt cốt lết thăn ăn nóng mới ngon chứ! Nếu ông định ăn sandwich, gà teriyaki mới là đáp án đúng nhất. Hương vị của nó vẫn tuyệt kể cả khi để nguội.”

Cả hai theo phản xạ quay mặt nhìn người kia với vẻ nghi ngờ.

“Ông không phải là người theo ‘trường phái’ cơm đấy à? Và hơn nữa, làm sao ông có thể cho gà teriyaki và giữa bánh mỳ được?” Cốt lết Thăn đứng dậy và hỏi thẳng ông bạn nhậu của mình.

Teriyaki thường ăn món tủ của mình kèm với cơm. Hiếm lắm ông ta mới gọi một món ăn khác cùng với bánh mỳ. Điều này khiến cho ý kiến của ông ta về món sandwich gà teriyaki thêm phần khó hiểu. Và Cốt lết Thăn cũng không thể nào tin món tương đậu chua ngọt trong món gà teriyaki sẽ hợp với bánh mỳ được.

“Ông cũng thế còn gì! Ông có bao giờ ăn bánh mỳ đâu! Và ông luôn gọi mỗi thịt cốt lết thăn với một cốc bia lớn cơ mà? Sao giờ ông lại lôi chuyện này ra?”

Mặt khác, Teriyaki cũng cảm thấy khó hiểu không kém. Cốt lết Thăn luôn đến nhà hàng trước ông và ở lại cũng muộn hơn ông. Nhưng từ cái ngày ông trở thành khách của nhà hàng Nekoya này, ông chỉ thấy người đàn ông kia ăn mỗi thịt cốt lết thăn và uống bia thôi.

Và trong một số lần đếm không hết đầu ngón tay Teriyaki thấy Cốt lết Thăn gọi món khác, ông vẫn sẽ uống bia, nhưng không hề ăn bánh mỳ. Đương nhiên, ngài kiếm sỹ cũng biết rằng bánh mỳ và thịt cốt lết rất hợp rơ, nhưng ông khá sốc khi nghe thấy Cốt lết Thăn nói về việc gọi chúng với nhau. Cả hai người đàn ông trả lời bạn mình trong sự ngờ vực.

“Làm gì có chuyện đấy! Mỗi tháng một lần tôi luôn gọi một phần sandwich cốt lết thăn mang về mà. Không rau, chỉ thịt, sốt, và mù tạt thôi. Cho thêm một ít bơ lên bánh mỳ và ăn khi nó đã nguội hẳn! Đấy là cách tốt nhất để thưởng thức miếng thịt lợn ngon lành, béo ngậy. Ngoài ra, bánh mỳ còn mềm ra hơn do nước thịt ngập tràn và cả sốt nữa. Thêm một chút mù tạt để tạo thêm một thoáng cay nồng là ông sẽ có một siêu phẩm đấy!”

Cốt lết Thăn giải thích về thói quen mỗi tháng một lần với ông bạn mình. Ông thường ở lại nhà hàng cho tới trước khoảng thời gian mụ rồng đó mò đến, rồi về nhà, ngủ, và sẽ tận hưởng cái sandwich vào sáng hôm sau. So sánh với việc ăn mỗi bánh mỳ, miếng cốt lết thăn đậm đà hơn, chưa kể đến một lượng lớn sốt ở trên. Chừng đó là quá đủ để làm đầy căng và thoả mãn dạ dày của vị anh hùng huyền thoại. Đây là bữa trưa đặc biệt ông cực kỳ yêu thích kể từ thời của ông chủ nhà hàng cũ.

“Thế này nhé. Ông thấy đấy, tôi cũng chỉ mới phát hiện ra điều này gần đây thôi, nhưng gà teriyaki ăn với bánh mỳ cực kỳ ngon. Những lát gà mỏng và dưa chuột tươi cùng với sốt chua ngọt, kết hợp với oranie rồi phết thêm chút mù tạt nữa... Bằng một cách nào đấy, chúng kết hợp một cách kỳ diệu với nhau! Hơn nữa, tôi còn được nghe rằng sandwich gà teriyaki khá là nổi tiếng ở thế giới bên này đấy!”

Vị samurai được ông chủ nói cho về món sandwich gà teriyaki vào lần ông đưa Tôm Chiên tới Nekoya và nói cho anh ta về thực đơn ẩn của nhà hàng. Ông đã không thể quên được lần thưởng thức đầu tiên đó. Định kiến rằng gà teriyaki và bánh mỳ không hợp nhau bị thổi bay bởi những hương vị bùng nổ trong miệng đó.

Và cũng không lâu trước khi hai vị khách “già mà vẫn cứng đầu” trừng mắt nhìn nhau và bắt đầu cãi cọ.

Đương nhiên, những cuộc tranh cãi của các vị khách khác cũng theo đó bùng lên khắp nhà hàng.

Khoảng thời gian này là lúc những vị khách quen cả cũ cả mới thường tụ tập, và thế là họ bắt đầu tranh luận về sở thích của bản thân mình.

“Cá nhân tôi lại thích món mỳ Neapolitan kẹp trong bánh mỳ hotdog. Các vị có biết rằng hương vị mỳ Neapolitan sẽ trở nên nổi bật hơn khi được kẹp trong bánh mỳ không? Mùi vị đậm đà của tương cà khi đó sẽ được cô đọng bên trong lớp bánh mỳ trắng. Nó tuyệt vời cực kỳ đấy!” Người thừa kế của một trong những công ty buôn bán lớn nhất Vương quốc đề xuất một lựa chọn tương đối táo bạo về việc kết hợp mỳ với bánh mỳ. Theo lời anh, đây là một ý tưởng thú vị.

“Ồ. Tôi nghĩ cậu trai trẻ đây chưa thực sự hiểu chuyện rồi. Nếu cậu muốn nói về một món mỳ kết hợp tuyệt vời được với bánh mỳ, cậu phải nói đến món mỳ yakisoba cùng với nước sốt đặc, thơm của nó. Chỉ với cải bắp, mỳ, và thịt, những lát gừng đỏ[note23724] cùng với rau xanh đã trở nên nổi bật tinh tế hơn nhiều. Đây thực sự là một món ăn đã con mắt đấy,” một giọng nói khác cất lên.

“Tôi ghét phải đồng tình với anh, nhưng đúng là như vậy đấy. Mặc dù không thể ngon bằng okonomiyaki nóng hổi mới làm, bánh mỳ yakisoba quả thực vẫn là một thứ mỹ vị. Vị sốt ngọt đượm chút chua kết hợp với thịt lợn, cải bắp, và gừng đỏ sẽ tạo nên một trải nghiệm ngon lành... không, tôi dám nói là một trải nghiệm thần thánh đấy.”

Cả vị Âm Dương sư lẫn vị samurai từ Tây lục địa đều đồng ý với món yakisoba cùng cải bắp và sốt.

“Um, nếu nói đến sandwich, bản thân tôi lại thích loại có quả ngọt và kem bên trong. Vị ngọt nhẹ nhàng của kem và vị chua từ hoa quả chín tưởng như sẽ xung khắc nhau, nhưng khi kết hợp lại thì cực kỳ ngon đấy!”

Nàng công chúa ngọc ngà của Đế quốc kể về niềm yêu thích của mình với loại sandwich hoa quả, một món ăn cô gần đây bắt đầu gọi mang về mỗi khi ghé thăm nhà hàng.

“Nếu ta nói tới sandwich hoa quả, tôi nghĩ custard[note23725] sẽ hợp hơn kem chứ. Vị ngọt đậm đà của nó hoà hợp tuyệt với hoa quả và bánh mỳ. Ngoài ra, nó sẽ không bị chảy và làm bánh mỳ bị sũng nước nữa.”

Cùng lúc đó, Công chúa Phù thuỷ đến từ Công quốc, người vô cùng yêu thích món pudding của Nhà hàng Nekoya, cũng đánh giá rất cao món sandwich hoa quả. Điểm khác biệt với nàng công chúa kia trong lựa chọn của cô là món kem custard – một nguyên liệu có hương vị tương tự với pudding.

Và thế là nhà hàng tràn ngập trong những tiếng đấu khẩu trong suốt một khoảng thời gian.

Món sandwich nào ngon nhất ư?

Đây là một trận chiến chỉ dành cho những vị khách biết về thực đơn bí mật của các món mang về thôi.

“Khôi hài làm sao.” Fardania, một cô elf đang trong chuyến du hành và đã không ghé lại nhà hàng trong khoảng nửa năm qua liếc nhìn những cuộc chiến diễn ra một cách chán chường.

Hôm nay, cô vẫn gọi món bít tết đậu phụ giống với cái ngày không thể quên khi cô lần đầu tới Nekoya. Đó chính là ngày danh dự cô bị tổn thương, thứ sau đó đã thôi thúc cô lên đường chu du khắp thế giới. Fardania vừa ăn vừa nhìn những vị khách hàng tranh cãi cọ một cách khinh thường.

Cô không phải khách quen ở đây. Cô chỉ vô tình được nghe từ một halfling về vị trí của một cánh cửa ở gần và quyết định tạt qua ăn một bữa thôi. Mặc dù hành trình đến nhà hàng đã khiến cô đi một quãng đường vòng dài thêm ba ngày khỏi đích đến của cô là thủ phủ người elf, nhưng chừng đó chẳng là gì so với tuổi thọ của một elf cả.

“Phew.”

Nàng elf đặt dĩa của mình xuống sau khi ăn xong đĩa bít tết đậu phụ của mình. Nó vẫn ngon y như lần cô ăn nửa năm trước.

“Cảm ơn ông chủ. Nó rất ngon.” Thật khó chịu khi phải thừa nhận điều này, nhưng nếu cô không chịu thành thật thì chẳng khác gì tự thừa nhận thất bại cả.

“Xin cảm ơn cô vì đã ghé thăm.” Như thường lệ, ông chủ gật đầu và không nói điều gì thừa thãi với cô elf.

“Nhân tiên, nơi này có món cơm nào có thể mang đi không?” Fardania đã băn khoăn về chuyện này được một lúc. Xui xẻo thay, bánh mỳ tại Nekoya lại có mùi sữa, dù cho rất nhẹ, khiến cô không thể nào ăn nổi. Mặt khác, món cơm thì rất tuyệt vời.

“Yeah, tôi nghĩ là có.” Ông chủ ngẫm nghĩ đôi chút trước khi trả lời.

“Thật sao?” Fardania tỏ ra bất ngờ trước câu trả lời mặc dù cũng có phần mong chờ điều này từ trước.

“Chà, vì chúng tôi là Nhà hàng món Tây Nekoya, chúng tôi thực ra không đưa nó vào thực đơn, nhưng...” Tuy nhiên, ông chủ vẫn tiếp tục.

“Tôi nghĩ là tôi có thể làm cho cô một vài nắm cơm nướng để mang về.”

Bởi vì nhà hàng món Tây Nekoya luôn phục vụ cơm miễn phí cho khách hàng, họ thường xuyên có một chút cơm còn thừa vào cuối mỗi ngày. Bởi vì ông chủ không thể đem phục vụ thứ cơm này cho khách hàng vào hôm sau, ông thường chế biến chúng thành món ăn cho nhân viên hoặc để ông ăn vào sau giờ làm. Ông chủ nhà hàng ghét phí phạm thức ăn. Khi đó, ông sẽ quết mirin[note23726] và tương đậu lên cơm, và làm món cơm nắm nướng.

Đây là một món ăn đơn giản làm từ các nắm cơm được nướng sém sau khi đã quết đều mirin và miso lên mặt. Mùi thơm từ lớp vỏ cháy sém và từ mirin và miso kết hợp lại thành một hương thơm cực kỳ lôi cuốn. Món ăn này nổi tiếng với những nhân viên của nhà hàng đến mức kể cả những ngày còn thừa rất nhiều cơm, cả một đĩa đầy ụ cơm nắm nướng cũng sẽ bay biến vào bụng của họ trong nháy mắt.

Đương nhiên, nếu ông chủ định đem nó phục vụ cho khách hàng, ông sẽ phải làm nó hoa mỹ hơn khi ông làm cho nhân viên hay cho bản thân. Và nếu ông đã làm như vậy, cũng không có vấn đề gì với việc bán chúng cả.

“Thế thì tôi có thể gọi cái thứ đó không? Thức ăn ở thị trấn loài người chỗ tôi ở chẳng ngon chút nào.” Fardania trưng ra một vẻ điềm nhiên khi gọi món. Cô biết chắc rằng nhà hàng này cũng sẽ lại khiến cô ngạc nhiên bằng một thứ mới lạ một lần nữa.

“Món ăn sẽ ra ngay. Vui lòng chờ tôi một lát.” Ông chủ quay lại phía trong bếp, thầm suy nghĩ về cách chế biến.

Có lẽ mình sẽ dùng rong biển, tương đậu, mirin như mọi khi và rải thêm chút vừng lên trên vậy. Một nắm có thể dùng hành và miso... À, nắm cuối cùng thì có thể mình cho mấy lát rong biển cũng được.

Và thế là ông chủ bắt đầu nướng những nắm cơm trong khi chuẩn bị thêm bánh mỳ. Ông đã quản lý nhà hàng này hơn mười năm rồi nên ông biết những chuyện sắp xảy ra. Chuyện vẫn luôn thành ra thế này vào những ngày tranh cãi nổ ra giữa các khách hàng.

“Ah, trời ạ! Thế này nhé, anh sẽ hiểu ra khi ăn nó thôi, được chưa?! Ông chủ! Cho chàng ‘Biết Tuốt’ này một phần sandwich thịt băm với!”

“Nếu đã thế, một sandwich tôm chiên có cô gái này luôn, ông chủ nhé!”

“Này, ông chủ! Cho tôi một chiếc sandwich với cái thứ gà teriyaki kia đi! Ông thích cố chấp ấy gì, được rồi! Tôi sẽ thử!”

“Vậy cho tôi một sandwich thăn cốt lết! Mặc dù chúng ta đều biết rằng nó sẽ chẳng ngon được hơn món sandwich gà teriyaki đâu!”

“Ông chủ, tôi muốn gọi cái món sandwich yakisoba đó. Tôi khá tò mò về cái combo mỳ-sốt này.”

“Ông chủ, cho tôi một bánh mỳ kẹp Neapolitan! Để xem cái vụ lùm xùm này là thế nào!”

“Vậy nhờ ông chủ làm cho tôi một phần như vậy luôn.”

“Thế thì sao chúng ta không so sánh thử nó ngay và luôn nhỉ? Như vậy mọi chuyện sẽ rõ ràng,” Công chúa Phù thuỷ lên tiếng.

“Được thôi! Xin thứ lỗi, chúng tôi có thể gọi hai phần sandwich hoa quả, một phần với kem và một phần với custard không?” nàng công chúa của Đế quốc nhận lời.

Cứ như vậy, các đơn hàng lũ lượt kéo đến. Ông chủ bật cười khi thấy chuyện này dễ đoán thế nào.

“Aye, tôi hiểu rồi!”

Giữ nụ cười mỉm trên mặt, ông chủ đưa tay thoăn thoát hòng theo kịp với đơn gọi món của khách hàng.

____________________________________________________________________________________________________

Tuần trước đi học lại mình bị ăn đập thí nghiệm bù với thi giữa kỳ giờ mới có thời gian dịch để đăng chương mới. Hehe :P

Truyện Chữ Hay