Isekai Shokudou

chương 11. bánh bông lan

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng thứ bảy.

Sau khi chuẩn bị món bò hầm và ăn một bữa sáng nhẹ, ông chủ nhà hàng nghỉ giải lao một chút ở trong bếp. Ông hoàn toàn có thể quay lên trên nhà ở tầng ba, nhưng mỗi thứ Bảy vào tầm này, ông sẽ có một vị khách. Và vị khách đó sẽ tới ngay thôi.

“Yo, chào buổi sáng,” một giọng nói vọng tới. “Tôi mang hàng đến này.”

Một người đàn ông gầy đẩy một chiếc xe hàng ra từ chiếc thang máy thường được dùng để vận chuyển thực phẩm.

“Cảm ơn cậu rất nhiều nhé,” ông chủ nhà hàng trả lời một cách thân thiết. Vị khách đây chính là một người bạn ông đã chơi cùng từ hồi còn học tiểu học. Nên việc họ không cần phải tỏ ra trang trọng với nhau cũng là chuyện dễ hiểu.

“To tát gì đâu. Dù sao cửa hàng bọn tôi cũng mở cửa thứ Bảy nên chuyện này bình thường thôi mà. Ngoài ra, tôi còn kiếm được tiền nữa đấy chứ.” Người đàn ông đi tới chiếc tủ lạnh khổng lồ và bắt đầu xếp những phần bánh kẹo do chính ông chuẩn bị từ xe đẩy vào trong tủ.

Tầng một của toà nhà nơi Nekoya toạ lạc là một cửa hàng bánh ngọt tên là Cún Bay. Biển hiệu của cửa hàng, đúng như tên gọi của nó, là một chú cún có đôi cánh sau lưng. Người đàn ông này thừa kế lại cửa hàng từ cha của mình, một thợ làm bánh ngọt (patissier). Ông cũng là bạn thuở nhỏ của ông chủ nhà hàng đây. Hai người đàn ông trung niên này tuy bằng tuổi nhưng ông thợ làm bánh đã có hai người con rồi. Và ông cũng đã biết về chương trình bán hàng bí mật vào thứ Bảy của nhà hàng Nekoya. Hồi hai người họ còn là học sinh tiểu học, có nhiều lần khi cha mẹ của người thợ làm bánh quá bận để chuẩn bị bữa tối, họ sẽ cho ông tiền để xuống Nekoya ăn. Ông chủ cũ của nhà hàng đã chăm sóc ông như chính cháu trai của mình, nên ông đương nhiên cũng được biết về bí mật của nhà hàng này.

Hơn nữa, ông thợ làm bánh còn nợ Nekoya một món nợ ân tình. Hồi ông đang học cao đẳng, ông dính phải một vụ tai nạn xe máy. Khi những chấn thương từ vụ tai nạn khiến ông bị liệt từ thắt lưng trở xuống, ông chủ cũ của nhà hàng đã đưa ông một thứ “thuốc hồi phục của thế giới khác” bí ẩn. Chính thứ thuốc đó đã chữa khỏi cho ông. Các bác sĩ còn gọi đấy là một sự hồi phục kỳ diệu dù theo một nghĩa nào đấy, đây cũng là một kiểu phép màu.

Và sau khi ông đã hoàn tất khoá đào tạo để trở thành một thợ làm bánh ngọt, ông thừa kế lại cửa hàng của bố mẹ mình trong cùng một toà nhà với Nekoya này. Kể từ đó, ông đã hợp tác rất nhiều với ông chủ nhà hàng. Ông thợ làm bánh bán bánh kẹo của mình cho Nhà hàng món Tây Nekoya với giá bán buôn, và hơn nửa số món ăn tráng miệng của nhà hàng cũng đến từ sự hợp tác đó.

“Thế này là hết rồi đấy! Whew, mình có vẻ cũng bắt đầu già rồi. Hahaha. Ồ, trước khi tôi quên mất, hãy cầm lấy thứ này.”

Ông thợ làm bánh ngọt sau đã xếp những chiếc bánh cần bảo quản lạnh vào tủ lạnh và những chiếc bánh có thể bảo quản ngoài vào kho giữ nhiệt xong xuôi. Ông sau đó nhấc một chiếc hộp ra khỏi xe đẩy và đưa nó cho ông chủ nhà hàng.

“Cái gì đây? Bánh à?”

Ông chủ nghiêng đầu thắc mắc trước cái hộp giấy thuôn dài có dán nhãn hình một chú cún con có cánh của cửa hàng Cún Bay. Chiếc hộp giấy cứng này có vẻ nặng hơn so với bề ngoài của nó. Một mùi thơm thoang thoảng của brandy phảng phất ra từ bên trong chiếc hộp. Chắc hẳn thứ ở bên trong đã sử dụng kha khá thứ rượu này. Mặc dù cửa hàng Cún Bay có phục vụ một số loại bánh sử dụng rượu, nhưng ông chủ chưa thấy có loại bánh nào toả ra mùi rượu rõ như thế này.

“Đây là một phần quà của cửa hàng tôi. Cậu cũng biết là nếu cậu mua một trăm phần bánh từ cửa hành, cậu sẽ được tặng một chiếc bánh bất kỳ chứ?” Ông thợ làm bánh ngọt mỉm cười và giải thích cho bạn mình.

Tại cửa hàng Cún Bay, ông có một hệ thống tem tích điểm. Mua một phần bánh thì được đánh dấu một tem. Nếu khách hàng tích đủ hai mươi tem, họ sẽ được tặng một phần bánh miễn phí, và nếu tích được một trăm tem thì sẽ là cả một chiếc bánh. Ông chủ nhà hàng nghe được rằng dịch vụ này rất nổi tiếng với những cô nàng công sở ở trong khu phố.

“Một trăm phần bánh á?” ông chủ nhà hàng hỏi lại, ra vẻ bối rối. “Từ đã, đừng nói là cô ấy nhé.”

Nghe câu trả lời của bạn mình, ông chủ ngay lập tức nhớ ra vị khách hàng ở thế giới bên kia, một cô gái mới đầu hai mươi, người có lẽ cũng đã ăn đến một trăm phần bánh. Cô ấy là một trong những khách quen của nhà hàng này.

“Yeah, đúng cô ấy đấy! Trước cậu có kể với tôi rồi còn gì, không nhớ à? Cô ấy ghé thăm nơi này hàng tuần trong suốt một năm qua, và luôn gọi hai phần bánh bông lan. Cô bé dễ thương mà cậu từng nói ấy! Cậu có thể đưa thứ này cho cô ấy không? Tôi biết là họ không có tủ lạnh ở bên đó, nên tôi đã làm một chiếc bánh có thể bảo quản được ít nhất vài tuần tại nhiệt độ thường này. Nhưng đừng quên bảo cô ấy phải ăn sớm sau khi bóc ra nhé!”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nhớ đưa cho cô ấy khi cô ấy ghé qua.” Ông chủ nhận lời yêu cầu của bạn mình và cầm lấy cái hộp. Giờ khi nghĩ tới chuyện đó, tuần trước trông cô ta có vẻ phiền muộn. Có lẽ một chuyện không may mắn nào đó đã xảy ra với cô nàng. Đây hẳn sẽ là một món quà động viên hoàn hảo cho cô.

***

Ngày thử thách đến một lần mỗi tuần.

“Và thế là cái ngày đấy lại đến...”

Tại góc của căn phòng tu hành[note23180] xuất hiện một cánh cửa đen có hình vẽ một con mèo ở trên. Nữ tu sĩ tối cao của thần Ánh sáng, Celestine, hướng đôi mắt màu xanh dương của mình tới cánh cửa, khẽ đung đưa mái tóc vàng xinh đẹp sau lưng. Khuôn mặt cô lộ rõ sự khổ tâm.

Căn phòng tu hành này chỉ dành cho tu sĩ tối cao. Hiện tại, Celestine là người duy nhất được phép đi vào khu vực này. Mất rất nhiều năm để có thể trở thành một tu sĩ tối cao, và hầu hết những người tu hành chỉ có thể được sắc phong chức vị này khi đã bốn mươi hay năm mươi tuổi. Tuy nhiên, Celestine lại được phong nhận danh hiệu này ở tuổi hai mươi, một độ tuổi trẻ đáng kinh ngạc. Ở tuổi hai mươi mốt, cô được đích thân Đức Giáo hoàng cất nhắc làm Viện trưởng của tu viện này. Do đó, những người biết được bí mật của phòng tu hành này chỉ có vị Viện trưởng tiền nhiệm đã nghỉ hưu và Celestine thôi.

“Hôm nay. Hôm nay là ngày...” Vị nữ tu sĩ tối cao trẻ tuổi trấn an bản thân và đứng đối mặt với cánh cửa.

Chỉ nhìn nó thôi đã khiến cô nước bọt trong miệng cô muốn trào ra, nhưng cô đang cố gắng để xốc lại bản thân. “Một năm tiếp nhận” của Celestine đã trôi qua. Giờ đây, cô sẽ phải đối mặt với điểm yếu của chính mình.

Vị thần Ánh sáng mà Celestine thờ phụng vô cùng coi trọng khả năng kiểm soát bản thân. Và những tu sĩ của Người được yêu cầu rèn luyện đức tính này khắt khe hơn so với những tín đồ thông thường. Đặc biệt với những tu sĩ tối cao, những người sẽ dẫn dắt Giáo hội sau này, họ sẽ phải nghiêm khắc tu dưỡng sự kiểm soát bản thân sau khi trải qua “một năm tiếp nhận”.

Vị thần Ánh sáng và người đầy tớ trung thành của Người, Đức Giáo hoàng và cũng là một trong Tứ đại Anh hùng, đã răn dạy những con chiên rằng thật dễ dàng có thể chống lại sự cám dỗ của những thứ mình không biết. Tuy nhiên, việc đó không thể coi là đã đánh bại ham muốn bản thân và rèn được đức tính vị tha. Con đường chân tu duy nhất là phải thấu hiểu tại sao những ham muốn đó lại cám dỗ như vậy rồi rèn luyện để kiểm soát bản thân mình.

“Năm tiếp nhận” được sinh ra từ đó. Rượu, thuốc lá, đồ ngọt, mỹ phẩm... Đây không chỉ là vấn đề về tình cảm hay sự trong sạch mà còn là về những vui thú xa hoa trên thế giới này. Và thế là trong suốt một năm, những tín đồ của thần Ánh sáng mong muốn đạt được chức vị tu sĩ cấp cao sẽ được phép thoải mái thưởng thức những thứ trần tục này. Và sau khi thời hạn một năm trôi qua, họ sẽ phải tiếp tục tu hành và dứt bỏ toàn bộ những ham muốn của bản thân với chúng.

Đương nhiên, việc thất bại trong thử thách này không hề hiếm. Người ta vẫn thường tin rằng sự kiểm soát bản thân là thứ phải xuất phát từ trong tâm hồn. Thế là những tu sĩ tối cao được cho phép tự do tiêu thụ những món hàng xa hoa, và điều này khiến việc từ bỏ chúng càng khó hơn. Do đó, phía Giáo hội vẫn cho phép những tu sĩ cấp cao được quyền đam mê một hay hai thứ thú vui trần tục nào đấy. Kể cả Đức Giáo hoàng, một trong Tứ đại Anh hùng – những người đã giải cứu thế giới này khỏi bàn tay của Quỷ vương nhiều thập kỷ trước, cũng thi thoảng được bắt gặp với một tẩu thuốc trong miệng. Dù sao, chúng ta cũng chỉ là con người thôi.

Đó là lý do tại sao Celestine lại là một trường hợp đặc biệt. Theo yêu cầu bên phía nhà thờ, cô trải qua “một năm tiếp nhận” của mình và từ bỏ tất cả những thứ cám dỗ đó vào ngày hôm sau ngay khi thời hạn kia kết thúc. Chuyện này xảy ra vào khoảng tầm hai năm trước. Kể từ lúc đó, cô đã luôn là một pháo đài sắt đá về sự kiểm soát bản thân. Chính nhờ ý chí kiên định đó và những tài năng phi thường của bản thân đã giúp cô lên được chức vị tu sĩ tối cao ở tuổi đời trẻ như thế này. Tiềm năng của cô ngày càng rộng mở, và vào một năm trước trong Chiến dịch săn Lich vĩ đại, cô đã có một màn thể hiện ấn tượng mặc dù là tu sĩ tối cao trẻ tuổi nhất trên chiến trường. Chiến công đó đã khiến cô được tin tưởng giao phó cho toàn bộ tu viện này.

Và đó là lý do tại sao cô lại chôn chân phía trước cái cánh cửa màu đen kia.

Tệ rồi. Tệ lắm rồi.

Celestine run rẩy tiến đến gần cánh cửa. Chỉ ngay phía bên kia thôi là một thế giới của những thứ đồ xa hoa kỳ diệu mà cô không thể kiếm được ở thế giới của mình. Khi người tiền nhiệm của cô về hưu, Celestine đã được thông báo về sự tồn tại của cánh cửa này. Cô đã đi qua phía bên kia và trở nên đắm đuối với thứ cô tìm thấy tại đó. Chuyện này xảy ra vào một năm trước... Và giờ khi “năm tiếp nhận” thứ hai của cô đã kết thúc, Celestine cảm thấy bất lực trong việc kiềm chế những ham muốn của mình.

Giận dữ với bản thân, cô chậm chạp mở cánh cửa ra và nghe thấy một tiếng chuông, tiếng chuông của sự thất bại.

“Xin chào!”

Celestine lặng lẽ tiến vào nhà hàng và bắt gặp nụ cười tươi trên khuôn mặt của ông chủ đã đứng tuổi của nơi này. Đối với cô, ông trông chẳng khác gì một ác quỷ đang dụ dỗ cô vào bước đường truỵ lạc vậy.

V-vẫn còn chưa quá muộn...

Chính xác. Cô chỉ cần quay lưng và bỏ về thôi. Celestine không giống những kẻ u mê tầm thường đang ngấu nghiến những món ăn tại nhà hàng này. Bởi vì cô là nữ tu sĩ tối cao của Vị thần Ánh sáng vĩ đại, cô phải kiểm soát được bản thân mình! Cô liên tục nhắc lại điều này trong đầu và toan rời khỏi nhà hàng...

Và rồi quỷ dữ – không, ông chủ nhà hàng – phá tan đi kế hoạch đó.

“Cô vẫn gọi bánh bông lan như mọi khi chứ? Ồ, nhân tiện, bánh bông lan hôm nay là loại rượu rum với nho khô đấy!”

Đôi chân của Celestine đột ngột khựng lại.

Rum với nho khô?!

Tính cả lần đầu đến nhà hàng này, Celestine mới chỉ được thưởng thức thứ hương vị ngắn ngủi đó ba lần. Mới chỉ nghĩ đến đây, những ký ức về trải nghiệm tuyệt vời trên đầu lưỡi đã ùa về, khiến cô phải vội vàng nuốt nước bọt.

“Vậy ý cô thế nào?”

“Ch-cho tôi gọi nó!”

“Aye! Đồ ăn sẽ tới ngay thôi!”

Ông chủ nở lại một nụ cười với cô. Đúng là nụ cười cám dỗ của quỷ dữ mà. Thất bại ê chề, Celestine ngồi xuống tại bàn ăn gần nhất với mình.

Mình thất bại rồi... Mình đúng là một con ngốc!

Những khuôn mặt của những đồng đạo tu sĩ tối cao lướt qua trong tâm trí cô. Mặc dù những bậc tiền bối của Celestine đúng là rất tài giỏi và xứng đáng với chức vị kia, họ đều không thể vượt qua được sự cám dỗ của chính mình. Do vậy, tại đâu đó trong thâm tâm, Celestine vẫn luôn tỏ ra khinh thường họ. Cô có thể cảm thấy những làn sóng của cảm giác tội lỗi dồn dập đổ lên đầu mình. Celestine là một pháo đài sắt đá về sự kiểm soát bản thân sao? Khôi hài. Cô cũng chả khác gì với những người đồng nghiệp của mình cả; ý chí cũng yếu ớt như tất cả bọn họ thôi.

V-và cái nơi này thì sao?! Nếu như họ chỉ phục vụ duy nhất một hương vị thôi thì giờ mình đã chán ngấy nó rồi!

Mỗi lần Celestine ghé thăm nhà hàng này, món “bánh bông lan” quyến rũ này lại có một hương vị khác. Lần nào cũng vậy.

Một lần, Celestine được phục vụ một loại bánh bông lan chứa đầy hoa quả khô. Một lần khác, cô lại được ăn một loại bánh hơi đắng những cũng ngọt cực kỳ được làm từ một thứ có tên là “chocolate”. Và cô cũng đã được thưởng thức một loại bánh bông lan có một thứ gì đó ngọt và có màu xanh làm từ đậu rang[note23181]. Cũng có lần, phần bánh bông lan của cô lại có phần nhân vàng đặc và có vị như trứng... Mỗi lần cô đến đây, phần bánh bông lan cô ăn lại có hương vị hoàn toàn khác biệt. Chúng chỉ lặp lại cùng lắm là sau mỗi một vài tháng thôi.

Và ở đây còn có một số loại bánh đặc biệt, ví dụ như loại “bánh bông lan Halloween” màu vàng có vị ngọt đến từ rau củ, loại “Hinamatsuri Đặc biệt” gồm ba lớp bánh màu hồng, vàng, và xanh lá. Cô mới chỉ được thấy những loại bánh này xuất hiện duy nhất một lần trong cả năm qua. Điều này, cộng với việc nhà hàng chỉ hiện ra một lần vào mỗi bảy ngày, khiến cho việc từ bỏ còn khó hơn gấp bội.

Và hơn nữa, sao tự nhiên hôm nay lại đi phục vụ món bánh rum nho khô, ngay khi “năm tiếp nhận” của mình vừa kết thúc?! Thật không công bằng!

Chắc chắn chẳng có ai ở thế giới kia biết được về việc tu hành của Celestine, nhưng cô không quan tâm. Cô cần một nơi để trút giận. Chỉ riêng ý nghĩ về món bánh rum nho khô đã đủ làm cô ứa nước bọt thêm lần nữa. Tất cả các vị bánh bông lan ở thế giới khác đều rất tuyệt vời, nhưng món bánh rum nho khô lại ở một mức độ khác hẳn. Nó ngon đến nỗi khi cô lần đầu thưởng thức nó, cô đã bất giác nghĩ rằng đây chắc hẳn phải là món ăn của các bậc Thánh Thần. Thế nên trong những ngày hiếm hoi mà ông chủ phục vụ món bánh rum nho khô, cô luôn ăn nhiều hơn bình thường.

Sao nó vẫn chưa ra vậy?

Suy nghĩ về phần bánh bông lan rum nho khô sắp tới khiến cô trở nên mất kiên nhẫn. Chờ đợi thật là khó khăn, nhưng cuối cùng thời khắc đó cũng tới.

“Bánh của cô đây. Một suất bánh bông lan cùng trà đen.”

“C-cảm ơn ông!” Celestine mỉm cười với ông chủ.

Hình ảnh miếng bánh bông lan cùng với lớp bông trắng phủ bên trên khiến cô phải nở nụ cười.

“Tôi sẽ mang phần bánh thứ hai ra bất cứ lúc nào cô muốn.” Ông chủ nhìn thấu cô. Ông biết rằng cô chắc chắn sẽ gọi thêm một phần nữa. Rồi ông nhanh chóng rời khỏi bàn cô và quay ra phục vụ những khách hàng khác.

“Kính thưa Đức thần Ánh sáng ngự trị trên thiên đàng, con xin chân thành cảm tạ Người vì đã ban cho con thức ăn.” Sau khi cầu nguyện, Celestine cầm lấy chiếc dĩa bạc và bắt đầu bữa ăn.

“Oh...”

Cô bất giác phải thốt lên ngay giây phút cắn vào miếng bánh rum nho khô sau mấy tháng trời kể từ lần cuối được tận hưởng niềm hạnh phúc này. Món ăn này ngon như vậy đấy. Vị ngọt hài hoà của phần bánh và cấu trúc mềm mại thừa hưởng từ bánh mỳ nhưng lại là một món ăn khác hoàn toàn. Cô có thể cảm nhận được mùi vị cồn phảng phất trong miệng mình. Nhưng trái nho khô thấm đượm vị rượu ngọt ngào rồi bủng nổ trên lưỡi cô. Và đó chưa phải là tất cả. Thứ bông xốp màu trắng, ngọt ngào bên trên miếng bánh hoà quyện cùng với hương vị của nho khô để tạo ra một vị ngọt mà không giống bất kỳ loại bánh kẹo ngọt nào cô từng biết.

Bánh vàng, nho khô, và thứ trắng xốp. Những lớp thức ăn này đều không quá ngọt, và chúng hoà quyện với nhau rồi tan chảy trong miệng cô, tạo ra một hương vị vô cùng mới lạ. Celestine ngây ngất trước sự bùng nổ hương vị này. Tất cả những cảm giác tội lỗi và xấu hổ về việc không thể chống lại cám dỗ của mình tan biến vào giữa miếng bánh bông lan trong miệng cô.

Một khi Celestine cắn miếng đầu tiên, cô không còn đường quay lại nữa. Cô sẽ phải tiếp bước trên hành trình ẩm thực của mình. Không ngừng tay, chỉ trong nháy mắt, phần bánh bông lan đã biến mất khỏi thế giới này. Tạm biệt.

“Mm... Xin thứ lỗi, cho tôi gọi thêm một phần bánh bông lan nữa được không?”

Celestine cho một thìa đường và trong cốc “trà” đen có vị đắng độc đáo và uống để làm mới lại khẩu vị của mình trước khi gọi thêm một phần bánh bông lan nữa. Tất cả những người quen biết Celestine chắc sẽ sốc lắm nếu thấy cô bây giờ khác xa hình tượng đoan trang duyên dáng thường ngày thế nào. Và họ sẽ còn sốc hơn nữa sau khi biểt được nguyên nhân của việc này, kỳ lạ thay, lại là đồ ngọt.

Sự thật là, Celestine vốn không hứng thú với bánh kẹo hay các loại đồ ngọt. Khi cô trải qua “năm tiếp nhận” của mình từ năm mười tám đến năm mười chín tuổi, cô ăn những loại kẹo ngọt được ngâm trong đường và mật ong gần như hàng ngày. Nhưng khi thời hạn thử thách đó kết thúc, cô cũng không cảm thấy mình có nhu cầu ăn thêm chúng nữa. Celestine cho rằng cô chỉ đơn thuần không ham thích gì chúng thôi.

Cô đã sai. Nữ tu sĩ trẻ tuổi đã buộc phải đối mặt với sự thật này sau khi tiếp xúc với một thứ thức ăn ma quỷ của thế giới khác có tên là bánh bông lan. Rằng thực ra không phải là Celestine không thích đồ ngọt, đơn giản là cô chưa từng được nếm thử một món đồ ngọt đích thực nào cả. Và cô cũng nhận ra rằng khả năng kiểm soát bản thân và ý chí của mình cũng quá yếu đuối để kháng cự lại sức quyến rũ đó.

Thật dễ dàng để có thể chống lại sự cám dỗ của những thứ mình không biết. Từng từ từng chữ này lại càng thêm thấm thía đối với Celestine. Sau khi khám phá ra nơi này, cô đã dùng “một năm tiếp nhận” là lý do để đến nhà hàng mỗi lần nó xuất hiện. Bảy ngày trước, cô đã rơi vào tuyệt vọng sau khi nhận ra một năm tròn đã qua kể từ ngày cô đến làm khách tại Nekoya. Và rồi hôm nay, lần đầu tiên trong đời, cô đã gục ngã trước ham muốn của bản thân mình.

“Ugh...” cô cau có.

Celestine ăn nốt miếng cuối cùng trên đĩa bánh bông lan thứ hai của mình, và thấy bản thân thực sự ngu ngốc. Cô hối hận về mọi thứ. Cô đã không thể kiểm soát bản thân mình. Cô đã sa ngã. Những cảm giác này quay cuồng trong cô.

Lần-lần sau mình sẽ không đến đây nữa...

Celestine tự trấn an bản thân rằng mọi việc vẫn ổn khi đặt một vài đồng bạc xuống mặt bàn. Và cô cũng không bao giờ có thể ngờ được rằng cú đấm trí mạng lại được tung ra ngay khi cô đứng dậy để ra về này.

“Oh, cô chuẩn bị về à? Xin đợi tôi một chút...” Nhận ra Celestine đang lục tục ra về, ông chủ vội vàng quay lại trong bếp.

Rồi ông quay ra với một thứ trong tay.

“Đây, thứ này xin gửi cô. Cảm ơn cô vì đã luôn ủng hộ nhà hàng. Đây là một lời tri ân của chúng tôi.”

Trên tay ông chủ nhà hàng là một cái hộp thuôn dài với hình một chú cún có cánh ở trên.

“Cái gì đây?” Celestine lo sợ về câu trả lời, dù cho một phần nào đó sâu thẳm trong cô lại đang reo lên trong phấn khích. Như thể nhìn thấu cảm xúc trong cô, nụ cười của ông chủ nở ra rộng hơn.

“Đây là chiếc bánh brandy đặc biệt chúng tôi không thường làm để bán. Hương vị rượu của nó hơi mạnh hơn loại bánh rum nho khô mà cô có vẻ rất thích. Tôi nghĩ là cô cũng sẽ yêu thích thứ này.”

Lời nói của ông nhấm chìm Celestine vào vòng xoáy vô vọng.

“Bánh b-brandy...?”

Những từ này hoàn toàn xa lạ với cô, nhưng từ cách mà chúng được phát âm ra cộng với lời giải thích của ông chủ, Celestine đã nắm được tất cả những gì mình cần phải nắm. Thứ này cực kỳ nguy hiểm. Nếu cô ăn nó vào, cô sẽ không còn đường quay lại. Đây thực sự là một giao kèo với quỷ dữ.

Mình chưa được ăn nó bao giờ... Nhưng vì mình thích vị rum và nho khô, mình sẽ yêu thích nó sao...

Lời nói của ông chủ khuấy động nội tâm cô. Cô thực sự có thể cảm thấy dạ dày mình run lên vì nó. Cô muốn nếm thử nó. Cô phải nếm thử nó. Những suy nghĩ này quanh quẩn và choán hết tâm trí cô.

“Nếu cô bảo quản nó tại một chỗ tối và mát, món này có thể giữ được vị ngon tới tận hai mươi ngày. Mặc dù ông ta có nói rằng nếu cô mở nó ra, làm ơn hãy ăn nó ngay lập tức. Hy vọng rằng cô có thể thưởng thức nó với bạn bè của mình!”

Mình phải nói không. Mình phải nói không.

Thế nhưng Celestine vẫn không thể không đưa tay ra đón nhận lấy chiếc hộp.

“Cảm ơn ông rất nhiều.” Vị nữ tu sĩ rặn ra một nụ cười và gửi lời cảm tạ.

“Xin đừng khách sáo. Hãy bảo trọng!”

“Vâng, hẹn gặp lại ông lần nữa...”

Cuối cùng, Celestine cũng rời được khỏi nhà hàng, sau khi hẹn sẽ quay lại nơi đây lần nữa.

Ngày hôm sau, cô bóc hộp bánh ra. Celestine lấy quyết tâm, đưa một miếng bánh bông lan brandy lên miệng. Ông chủ nhà hàng có nói rằng hương vị rượu của nó mạnh hơn của bánh rum nho khô. Giây phút cô cắn vào miếng bánh đó, mọi thứ trở nên rõ ràng. Cô không cần phải trốn chạy. Đã đến lúc Celestine hành động rồi.

“Cô Celestine! Cá-cái gì đây ạ?! Loại rượu gì đây ạ?!”

Người đầu tiên cô ghé thăm một xơ đang trong quá trình trở thành một tu sĩ cấp cao tên là Carlotta. Celestine đã để ý tới cô ta được một khoảng thời gian rồi. Tình yêu với rượu của vị xơ này nổi tiếng đến mức các người lùn còn phải ghen tỵ. Bản thân món bánh này cũng rất phi thường, nhưng thứ còn đáng kinh ngạc hơn chính là loại rượu bí ẩn được dùng trong nó. Mùi thơm của nó thật tuyệt vời. Carlotta thật lòng muốn được uống thử thứ rượu huyền bí này.

“Nó... đắng. Nhưng ngọt? Ngon quá,” một bán elf tên là Anna thì thầm trong khi đang mải mê thưởng thức miếng bánh trước mặt. Vốn là một đứa trẻ bị các tiên nữ bỏ lại[note23182], Anna được phú cho một cuộc sống trường thọ và khả năng pháp thuật mạnh mẽ. Sống ở trong nhà thờ không lâu sau khi được sinh ra, đây lần đầu tiên cô được trải nghiệm một thứ như thế này. Miếng bánh thơm ngon của cô ban đầu có vị đắng, nhưng sớm biến chuyển thành một vị ngọt lịm ngập tràn. Đây là một khám phá vĩ đại của Anna, người được nuôi nấng tại chính Tu viện Ánh sáng này.

“Cô Celestine... Món bánh ngày ngon lạ thường. Tôi đã từng được ăn một số loại đồ ngọt ở Vương quốc, nhưng chẳng có thứ nào được như thế này cả. Ai là người làm ra nó thế ạ? Nó từ đâu ra ạ?”

Anna không phải người duy nhất không biết về món bánh. Kể cả với một hậu duệ quý tộc của Vương quốc, Julianne, người đã từng nếm qua đủ thứ nem công chả phượng tại Vương đô, cũng hỏi Celestine như vậy. Nếu cả họ cũng không nhận ra thứ đồ ngọt này, chắc chắn rằng chẳng có một ai Đông lục địa hay kể cả Tây lục địa cũng sẽ biết về nó. Vậy nên Celestine miêu tả món bánh này là một “món quà đặc biệt” cũng hoàn toàn hợp lý.

Không một ai biết về người có thể tạo ra được thứ như này hết.

Celestine quyết định chia sẻ món quà đặc biệt này với ba người ưu tú trong tu viện của cô. Khi họ đã tập trung lại với nhau, cô đem ra một chiếc hộp thuôn dài được làm từ bìa cứng, bọc trong một chiếc túi liền, trong suốt kỳ lạ. Cả ba người đệ tử mở nó ra, và cả một vùng xung quanh họ tràn ngập trong một mùi thơm nhẹ nhàng, phảng phất của một loại rượu bí ẩn. Mùi thơm này không hề giống với thứ của những loại rượu bình thường (wine).

Và rồi Celestine cắt ra ba miếng bánh bông lan cho ba người họ.

Họ bị choáng ngợp.

“Đây là...”

Celestine cười trừ khi Julianne quay về phía mình.

“Đây là món bánh ngọt của quỷ dữ. Một con quỷ đã đưa nó cho tôi,” vị tu sĩ tối cao thầm thì, lấy ra một phần bánh lớn hơn phần của các môn đệ của mình. Một biểu cảm rạng rỡ lan toả trên khuôn mặt của cô.

Celestine đã đi đến quyết định của mình.

Đúng, đây là một thử thách của Chúa mà mình phải vượt qua. Và cách duy nhất để thực hiện được điều này là phải tìm hiểu ra mọi thứ có trong chiếc bánh này và tiếp tục ăn nó cho đến khi chán ngấy.

Một quyết định có phần ngược đời.

Sau này, Celestine Fragran đã vươn lên và trở thành nữ Giáo hoàng đầu tiên. Là một tín đồ của Vị thần Ánh sáng, cô sở hữu một sức mạnh pháp thuật phi phàm và một trái tim đầy lòng trắc ẩn. Tuy nhiên, vẫn có một thú vui, một ham muốn mà cô không thể nào vượt qua: “món bánh ngọt của quỷ dữ”. Vào ngày đó, cô đã chia sẻ chiếc bánh ma quỷ này với ba đệ tử sáng giá nhất của mình, bông đùa rằng nó là một món quà đến từ quỷ dữ. Đó là một món bánh thơm ngon vô cùng được tô điểm bởi chút vị đắng và làm từ rượu. Món đồ ngọt này ngon tới mức ngay cả chính Celestine, không kể đến những môn đồ của mình, cũng không thể nào kháng cự được sức hấp dẫn của nó. Nghe đồn rằng đây là lý do chính khiến cho Đền thờ thần Ánh sáng sau này dần trở nên cực kỳ nổi tiếng trong việc làm đồ ngọt và lôi kéo được một lượng lớn đầu bếp bánh ngọt đi theo nhà thờ.

Nhờ vào sự giúp đỡ đến từ các học trò, Giáo hoàng Celestine cuối cùng cũng nắm được toàn bộ công thức của món bánh đó. Người ta kể rằng cô đã nở một nụ cười rất tươi khi được nếm thử nó. Kể cả khi đã trở thành Giáo hoàng, cô cũng không thể ngừng cảm thấy xấu hổ vì đã không thể dứt bỏ được thứ khoái lạc này ra khỏi đời mình. Nhưng kể cả như vậy, hương vị ma thuật của miếng bánh bông lan đó vẫn luôn làm cô phải mỉm cười.

Truyện Chữ Hay