Tâm sự mỏng:
Đáng ra thì chương này phải dịch là kem sô-cô-la, nhưng mình thấy để vậy tên thế này nghe kêu hơn. Chưa kể nếu để kem sô-cô-la thì sẽ rơi rớt mất ý nghĩa của món ăn.
Tương tự thì có một số món khác mình sẽ để nguyên tên, vì tiếng Việt không có món ăn tương đương để diễn tả.
Anw, xin mời các bạn thưởng thức.
***____________________________________________________________________________________***
Hồi Adelheid, công chúa Hoàng gia của Đế quốc, còn nhỏ, cô từng được trải nghiệm về việc ăn một đám mây.
Adelheid chỉ còn nhớ loáng thoáng về giây phút đó. Sau khi suy nghĩ thêm, lúc đó là khoảng thời gian đỉnh điểm của mùa hè, và Adelheid rời Kinh đô để đến với dinh thự nghỉ dưỡng mùa hè.
Nếu cô không nhầm, năm đó, Hoàng đế, cha cô, và Hoàng hậu, mẹ cô, không thể tham gia chuyến đi hàng năm tới dinh thự mùa hè. Sau này, cô được nghe từ giáo viên lịch sử của mình rằng vào thời điểm đó, Hoàng đế đang trong quá trình chuẩn bị cho cuộc chiến thôn tính quốc gia láng giềng, và đối với cha cô, vị Hoàng đế thứ hai sau khi được nhường ngôi từ ông cô, Hoàng đế tiền nhiệm, vào khoảng thời gian cô mới được sinh ra, thời điểm đó là cơ hội đầu tiên để ông thể hiện uy quyền của mình. Đứng trước cơ hội có thể chiếm được một bến cảng lớn, ông đã đổ tâm huyết của mình vào cuộc chiến, nên không thể nào có mặt tại dinh thự được.
Hơn nữa, cùng lúc đó, mẫu hậu cũng mang thai đứa em trai trong bụng và không thể rời khỏi Nội điện Hoàng cung, và người bạn chơi cùng của cô, người cô đã quen biết từ thuở nhỏ, đang phục vụ tại Kinh đô như một phụ tá chính thức nên không thể cùng cô đi đến tận dinh thự được.
Và cứ như vậy, cô công chúa bốn tuổi Adelheid, một thân một mình, bơ vơ tại một dinh thự xa xôi với Kinh đô. Được bao bọc bởi rất nhiều người hầu và cả ông nội, cuộc sống tại dinh thự mát mẻ, dễ chịu này cũng rất thoải mái, nhưng đồng thời cũng rất cô đơn cho cô gái bé nhỏ Adelheid. Cô mong được trở về Hoàng cung, và cô cũng nhớ rằng mình đã khóc vào thời điểm đó. Chuyện này xảy ra cũng vào lúc đó.
Ông nội cô... người dành năm mươi năm cuộc đời mình gây dựng nên Đế quốc từ một quốc gia bé nhỏ bị các thành bang chư hầu khinh mặc để được như ngày hôm nay, người sau đó đã rời khỏi ngai vàng, đã nắm tay Adelheid và dẫn cô tới ‘căn phòng bí mật’.
Ông của cô, người ra lệnh xây nên dinh thự này để trở thành nơi ở của mình sau khi rời ngôi, là người hiểu về nơi này hơn bất cứ ai. Ông đã dẫn cô tới một căn phòng tuyệt đối bí mật, căn phòng này.
- Nghe kỹ này Adelheid. Mọi thứ ở nơi này là bí mật với tất cả mọi người. Bởi vì nó sẽ khiến ông mất phần của mình đấy.
Lối vào căn phòng bí mật... Đứng trước một cánh cửa đen bằng gỗ sồi có hình một chú mèo trên đó, ông mỉm cười với cô, và bằng bàn tay to lớn, ông xoa đầu cô và nói như vậy. Cô nhớ rằng bàn tay đó nhăn nheo nhưng mát mẻ dễ chịu. Sau đó, bằng bàn tay mát lạnh của mình, ông nắm tay Adelheid và mở cánh cửa ra. Chiếc chuông gắn trên cửa vang lên một tiếng leng keng đẹp đẽ khi cánh cửa được mở ra, và như vậy, Adelheid đã tiến vào căn phòng bí mật.
Căn phòng bí mật là nơi thế nào... cô cũng không nhớ chi tiết. Nhưng cô tin rằng đó là một nơi có rất nhiều bàn ghế, và vô cùng sáng sủa.
Ông của cô nói chuyện gì đó với một ông già trong phòng. Đó là một câu chuyện khó hiểu, và cô bé Adelheid không hiểu gì hết trơn.
- Ồ, xin thứ lỗi, cô gái trẻ. Cuộc trò chuyện tầm phào giữa mấy ông già chắc là buồn chán với cháu lắm nhỉ. Đúng rồi, ông sẽ lấy cho cháu một chút đồ ngọt nhé, cô gái trẻ.
Ông già kia, nhận ra Adelheid đang ngoan ngoãn ngồi im lặng trên chiếc ghế với vẻ mặt buồn thiu, cười với cô và nói với người đàn ông gần bên.
- Này! Thằng cháu ngốc! Nếu ta nhớ không nhầm, hồi còn học cao đẳng, cháu có nói rằng cháu và một cậu con trai chủ tiệm bánh ngọt nào đó có làm một công việc bán thời gian tại nhà bếp của một quán trà đúng không? Cháu biết rồi đấy... Liệu, cháu có thể làm nó không? Nếu không, ta cũng có mấy món có thể đem ra nhưng ta không giỏi về mấy thứ đó đâu.
- Đừng có gọi cháu là ngốc! Hiện giờ cháu vẫn chưa hiểu ông định nói về thứ gì... Aah. Cháu biết rồi. Cháu hiểu ý ông rồi.
Người đàn ông gật đầu như thể đã hiều được với chỉ như vậy... và cô có đôi chút chờ đợi thứ đó.
- Cảm ơn vì đã chờ đợi. Ông già đó mời cháu. Không phải lo lắng và cứ ăn một chút xem.
Đó là thứ gì thì Adelheid không biết. Chỉ có điều, cô nghĩ thật phí phạm khi ăn một thứ xinh đẹp thế này, và cô vẫn nhớ rõ cảm giác đó đã biến mất thế nào khi chỉ mới cắn vào. Khi cô lần đầu tiên ăn thử nó, nó là một thứ trắng tinh với một chút đen ở giữa và nó rất mềm và bông xốp và ngọt và lạnh... Dù sao đi nữa, tất cả những gì cô nhớ là thứ đó ngon hơn mọi món ăn cô từng được ăn.
- Ngon, Adelheid nhỉ?
Cô vô tình quên mất mình là một công chúa và để dính đồ ăn lấm lem quanh miệng khi ăn chúng một cách hứng thú, và khi Adelheid nhận ra món ăn này khác lạ với những món cô từng ăn, ông của cô nhẹ nhàng xoa đầu cô.
- Ông ơi! Đây, món này là gì ạ!?
Cô mang máng nhớ mình có hỏi như vậy. Vào thời điểm đó, ông của cô cười xoà với một chút bổi rối và trả lời.
- Nó là... à ừm... cái đó. Nó là đám mây đấy.
- Nó là đám mây ạ?
- Đúng rồi. Tràn ngập trong tuyết trắng, nó là một đám mây mùa đông. Nó mát lạnh và rất ngon, đúng không?
- Đúng ạ!
Giờ khi nghĩ về lúc đó, Adelheid nhớ rằng đó là lần đầu tiên cô nở nụ cười trong suốt mùa hè năm đó... Và đó là ký ức về ngày ‘đám mây’ trở thành món ăn yêu thích của Adelheid.
Đương nhiên, cô công chúa Adelheid mười sáu tuổi vào lúc này biết. Đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ hay thứ gì đó như vậy thôi.
Ông nội của Adelheid, vị Hoàng đế đầu tiên của Đế quốc, người mang vinh quang đến cho cho lục địa phía Đông, Wilhelm, đã băng hà vào mùa đông năm đó. Bên trong căn phòng riêng tại dinh thự, ông ra đi với một nụ cười mãn nguyện. Cô bé Adelheid hồi đó vẫn chưa hiểu rõ về cái chết, nhưng cô nhớ rằng mình đã khóc như mưa khi nghe tin mình không còn có thể gặp lại ông nội nữa. Ông của cô, người duy nhất biết về ‘những đám mây’, không còn ở đó để xác nhận lại kỷ niệm của Adelheid nữa.
Sau đó, Adelheid, trở thành chị gái của cậu Thái tử được sinh ra không lâu sau cái chết của ông nội, vẫn sống một cách êm đềm trong gia đình Hoàng gia... Cho đến một khoảng thời gian ngắn trước sinh nhật thứ mười sáu, cô mắc phải một căn bệnh về phổi, thứ bệnh không thường gặp ở những người trẻ, và bị gửi về căn dinh thự đã vắng bóng chủ nhân của mình để tĩnh dưỡng.
“Vậy thì, thưa Công chúa... Làm ơn hãy chú ý sức khoẻ của mình.”
“Đương nhiên. Ta sẽ ổ... Khụ! Khụ!”
Để chào đón Adelheid, căn phòng ngủ lộng lẫy không kém gì căn phòng riêng trong Hoàng cung đã được chuẩn bị... Khi cô được dẫn tới căn phòng, nơi được sử dụng nhiều nhất bởi vị Hoàng đế quá cố, trong dinh thự, Adelheid thở dài, và cô bắt đầu ho.
“Người, Người không sao chứ, thưa Công chúa!?”
“Ta ổn. Ta chỉ hơi mệt một chút vì chuyến đi thôi. Không cần phải lo quá nhiều cho ta đâu.”
Người tỏ ra hoảng hốt và chạy về phía Adelheid vừa rồi là hầu cận cá nhân được chính cha cô chỉ định để hỗ trợ việc điều trị của cô. Adelheid ngăn tên hầu cận, một tu sĩ sơ đẳng của thần Đất đai mang bên mình một biểu tượng thánh bằng đồng được dùng để tạo pháp thuật hồi phục nhằm chấm dứt cơn ho của Adelheid, và giải thích đó không phải là một cơn ho nghiêm trọng đến vậy.
“Thần hiểu rồi, thật là may quá...”
Nói điều đó, người hậu cận lùi lại một bước khỏi Adelheid để giữ khoảng cách, điều làm cô cảm thấy chút tổn thương.
(Sao lại phải vô tình đến vậy? Ta ốm đâu phải ta muốn thế.)
Cô hiểu lý do đằng sau. Không nói đến tên tu sĩ tập sự trước mặt cô, kể cả những tu sĩ cấp bậc cao hơn sử dụng biểu tượng thánh bằng bạc hay thậm chí một tu sĩ tối cao mang theo biểu tượng thánh bằng vàng có sử dụng pháp thuật hồi phục cũng không thể chữa lành căn bệnh này, thứ chỉ có thể được chữa khỏi sau khi tĩnh dưỡng một vài năm, lý do nó được gọi là ‘Kẻ giết dân thường (commoner killer)’. May mắn thay, căn bệnh này hiếm khi lây truyền, nhưng vẫn có những nỗi lo sợ cho dù bạn có là ai, quý tộc hay dân thường. Nhưng cô không thể chịu đựng nó thêm được nữa.
Chỉ mới một tháng trước thôi, cô vẫn còn là một nàng công chúa vui vẻ mạnh khoẻ vui đùa với hoa và bướm tại Hoàng cung, nhưng giờ cô bị ốm, bị chia tách khỏi gia đình, và phải sống tại căn dinh thự không người thân thích, cô cảm thấy vô cùng tồi tệ.
(Tệ nhất, có khi mình phải sống ở đây tận hai năm...)
Một lần nữa, nghĩ về việc đó, Adelheid bắt đầu run rẩy.
Dinh thự này, nơi ít được sử dụng kể từ sau cái chết của ông Wilhelm, từ lâu chỉ còn lại một số lượng người hầu có thể đếm được. Đương nhiên, có một vài người mới trong cuộc tiếp đón Adelhied lần này, nhưng họ chỉ là những người dân ở thành phố được thuê đến đây để chăm coi vùng đất xung quanh dinh thự thôi. Ngay bây giờ, nơi này đích thực trái ngược hoàn toàn với Cung điện lộng lẫy ở Kinh đô. Ở đây, Adelheid, một mình cô, phải sống một cuộc sống ảm đảm như một cái cây cảnh cho đến ngày khỏi bệnh. Từ giờ trở đi, đó sẽ là một câu chuyện buồn.
“Vậy thì, nếu Người có cần gì, xin hãy ra lệnh cho thần...”
Tên hầu cận nói rồi nhẹ nhàng lùi ra khỏi phòng để cho chủ nhân của mình, Công chúa Adelheid, có thời gian nghỉ ngơi.
“Uu...”
Sau khi người tu sĩ rời khỏi, Adelheid nằm vật xuống chiếc giường xa hoa và tấm tức khóc. Cô chấp nhận số phận nghiệt ngã của mình. Từ hôm nay và từ bây giờ, cô, như một tù nhân bị giảm lỏng, không còn gì để tận hưởng trong căn phòng này, và chuỗi ngày u ám, đơn điệu của cô bắt đầu... phải, Adelheid nghĩ vậy.
Thứ dẫn tới sự thay đổi trong cách sống của Adelheid tới vào ba ngày sau đó. Ngày hôm ấy, một ngọn gió nhẹ nhàng mơn trớn Adelheid, người đang giết thời gian bằng cách đọc sách. Bởi vì không khí bên ngoài có thể không tốt cho cơ thể ốm yếu của công chúa, những cánh cửa sổ đã và vẫn đang được đóng kín. Không biết điều gì đã xảy ra, khi Adelheid ngoái đầu về hướng gió, cô tròn mắt.
(Ế? Sao lại có thứ đó ở đó?)
Nghĩ rằng mình đang bị hoa mắt, Adelheid dụi mắt và nhìn lại một lần nữa. Cánh cửa vẫn ở đó. Cô đã sống ở căn phòng này được ba ngày mà chưa một lần để ý thấy nó... không, cô cam đoan rằng nó không ở đó vào hôm qua, cánh cửa đen với hình vẽ một chú mèo. Mặc dù rõ ràng nó có chất lượng khác biệt so với những bức tường xung quanh, cánh cửa vẫn đang dính chặt vào bức tường của phòng ngủ.
(Cái gì vậy nhỉ? Có cảm giác như mình đã thấy nó rồi...)
Đứng trước cảnh cửa và vuốt ve bề mặt đen bóng của nó, Adelheid trân trân nhìn cánh cửa một cách tò mò. Nó là một thứ bí ẩn, nhưng Adelheid nhận ra cánh cửa này. Cô không thể nhớ cô đã thấy nó ở đâu, nhưng cô cảm thấy chắc chắn rằng cô đã thấy nó trong quá khứ. ‘Ực’, cô nuốt chỗ nước bọt bắt đầu tích trữ trong miệng, và rồi Adelheid đưa tay định mở cửa ra.
(Không biết là nó sẽ dẫn tới đâu nhỉ?)
Thông thường, nó sẽ dẫn tới căn phòng bên cạnh, nhưng nơi đây từng là phòng ngủ của ông Wilhelm, nên nó không có phòng bên cạnh. Trong trường hợp đó, chính xác cánh cửa này sẽ dẫn đi đâu? Cô không biết, nhưng vì lý do nào đó, tim của Adelheid bắt đầu đập mạnh một cách lo lắng. Có thể nó có thứ gì đó có thể giúp cô bớt buồn chán, và thế là cô mong đợi ‘một thứ gì đó’ ở bên kia cánh cửa. Đúng vậy, Adelheid vô thức hy vọng. Trong khi cô vẫn không thể nhớ ra thứ gì ở phía bên kia.
Tiếng chuông leng keng vang lên, cánh cửa mở ra.
“Ồ, xin chà...o?”
Nhìn thấy một người đàn ông đứng tuổi mặc một bộ quần áo chỉn chu cùng một chiếc tạp dề trông không xa hoa nhưng vẫn được may rất khéo, Adelheid nghiêng đầu.
“Um... Xin thứ lỗi. Chính xác thì đây là đâu thế?”
Có những cái bàn và ghế nhỏ được xếp ngay ngắn theo hàng. Mặc dù nơi này không có cửa sổ, căn phòng vẫn sáng rực như ban ngày. Nơi này rõ ràng khác biệt với căn dinh thự. Nhưng cô ngờ ngợ nhận ra nơi đây. Trong khi đang bối rối với cảm xúc này, Adelheid hỏi người đàn ông trong căn phòng.
“A, à. Đây là một nhà hàng tên là ‘Nekoya’. Đối với ‘người ở phía bên kia’ như tiểu thư đây, nơi này là Nhà ăn của Thế giới Khác... Aah.”
Cùng lúc đó, ông chủ nhà hàng, người đáng lẽ mới gặp cô gái này lần đầu, nhưng cuối cùng, ông nhớ ra vị khách ông chắc chắn sẽ nhận ra này.
“Tôi nhớ ra rồi. Tiểu thư, có phải cô là cháu của Cro... Ông Wilhelm không?”
Bởi vì cô là vị khách hàng nhỏ tuổi hơn những cô cậu học sinh phổ thông quen thuộc tại Nhà ăn của Thế giới Khác, chưa kể đó còn là một cô gái bé nhỏ, một vị khách hiếm gặp, đến từ thế giới bên kia, ông nhớ ra cô. Đã khoảng mười năm kể từ khi vị khách quen kia dẫn theo cháu gái mình. Thời gian trôi đi, và cô ấy đã trở nên cực kỳ xinh đẹp nhưng chắc chắn vẫn giữ được vài nét thân quen. Lần đó cũng vậy, cô gái cũng tỏ ra vẻ mặt lạ lẫm thế này.
“Ồ! Hoá ra bác là người quen của ông nội ạ?”
Nghe thấy điều đó, đôi mắt Adelheid sáng lên. Theo lẽ thường, nhân dân ở Đế quốc chắc chắn phải biết đến khuôn mặt và tên của ông nội cô – một Hoàng đế vĩ đại, thông thái – Wilhelm, nhưng thực tế, những người ông quen biết lại rất ít. Số người mà Wilhelm coi là bạn bè và gia đình còn ít hơn nữa. Chưa kể đến người này còn gọi Hoàng đế Wilhelm, người từng đứng đầu cả một đất nước, bằng ‘ông’.
Chính xác ra thì, ai trên đời này có thể làm như thế?
“Ừm, đúng vậy. Chúng tôi có vinh hạnh quen biết với ông ấy, theo nhiều nghĩa... Hay là thế này đi? Hôm nay, nhà hàng xin mời cô một bữa, nên tại sao cô không thử một vài món ăn của chúng tôi nhỉ?”
Đã hơn mười năm kể từ khi ông chủ thừa kế lại nhà hàng, và với việc nhìn thấy một gương mặt hoài niệm có lẽ anh sẽ quên mất nếu không gặp lại, anh nói những lời chân thành này với Adelheid.
Giờ khi nghĩ về nó, món croquette của ông chủ cũ chính là món tủ của ông già kia, và ông ta chưa từng thực sự ăn một món ăn nào do ông nấu. Nếu vậy, ông chủ nghĩ ít nhất mình nên nấu cho cô gái kia thay thế cho người ông của cô ấy. Đó là những gì ông nghĩ.
“Món ăn... Ah.”
Trong khi đó, Adelheid, tại thời điểm ông nghe người chủ nói đến từ này, đột nhiên nhớ lại. Ký ức ngọt ngào hơn mười năm về trước hồi ông nội vẫn còn sống. Đúng rồi, ở đây cô...
“Vậy... món đó... cháu có thể ăn ‘một đám mây’ không?”
... đã được ăn một món ăn rất tuyệt vời.
“Mây?... À, giờ khi cô nhắc đến nó.”
Ông chủ hồi tưởng lại lần cuối cô gái đến nhà hàng này và gật đầu. Ông một lần nữa lại nhớ ra. Hơn mười năm trước, món ăn ông đang phục vụ cho vị thực khách đáng yêu đó.
“Tôi hiểu rồi. Làm ơn đợi một lát. Tôi sẽ đem ra ngay.”
Nói vậy, ông chủ nhà hàng quay lại phía bếp và bắt đầu chuẩn bị. Vào thời của ông chủ cũ, người chưa từng được ăn một món ăn ngọt hẳn hoi hồi còn nhỏ và đã rất vất vả để có thể làm được chúng, từng có một thực đơn ẩn chứa đầy những món ăn mà sau đó đã được liệt kê vào thực đơn ‘tráng miệng’.
Sau một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng, ông chủ nhà hàng đem ‘đám mây’ ra cho Adelheid.
“Cảm ơn vì đã chờ đợi. Món đám mây cô đã gọi... món ‘chocolate parfait’ của cô.”
Ông đặt nó nhẹ nhàng xuống trước mặt Adelheid.
“Ôi...”
Vẻ đẹp đó... vẻ đẹp lộng lẫy không giống thức ăn một chút nào khiến cho Adelheid bất giác thốt lên.
“Vậy thì, xin mời.”
Ông chủ gửi lời đến Adelheid, người đang trầm trồ trước cốc parfait như lúc cô vừa mới đến, trước khi hướng về phía sau nhà hàng. Thế là, không còn một ai khác tại Nhà ăn của Thế giới Khác ngoại trừ Adelheid và ly chocolate parfait của cô.
(Thay vì gọi nó là món ăn, nó trông giống một tác phẩm mỹ nghệ hơn.)
Khi lần đầu được ăn nó, cô chỉ thấy nó vô cùng xinh đẹp thôi vì cô còn nhỏ. Đó là những gì cô đã nghĩ, nhưng áng mây này... món chocolate parfait này còn quá lộng lẫy để còn được coi là thức ăn nữa. Đầu tiên, thứ chứa nó là một chiếc ly trong suốt cực kỳ. Hình dáng của nó được chăm chút cân xứng một cách hoàn hảo, và viền miệng cốc được làm thành hình bông hoa rất đẹp.
Và những thứ được trang trí bởi cái ly cũng không hề kém cạnh về vẻ đẹp. Thứ đầu tiên đập vào mắt là một núi mây trắng như tuyết ở trên ngọn núi có thể thấy được từ vùng phía Nam của Kinh đô. Bao phủ trên đỉnh ngọn núi mây nhọn hoắt là một dòng sông chảy nhẹ nhàng màu đen tạo nên một hoạ tiết duyên dáng.
Hơn thế nữa, bên trên đó còn được rải lên các loại vụn hạt, tôn lên sắc đen và trắng của món ăn. Phía rìa ngọn núi là những loại quả nhiều màu sắc và đồ ngọt nướng. Một phần của chiếc kẹo được nướng nâu óng được phết lên thứ màu đen giống như thứ rưới trên ngọn núi, và đó là một nét tương phản đáng yêu.
Và rồi có những loại trái cây có màu tinh khiết như trái dâu đỏ được cắt làm đôi và những lát của một thứ quả màu xanh có những cái hạt đen ánh tí xíu tạo thành một vòng tròn ở bên trong được dùng để trang trí chân của ngọn núi bằng màu sắc rực rỡ của chúng. Phía dưới... đáy của ngọn núi mây có màu trắng và nâu rồi đến một lớp màu nâu nhạt. Việc có thể ngắm nhìn ba lớp đẹp đẽ của món ăn qua lớp kính trong suốt cũng rất thích.
Tận mắt trông thấy một món ăn tuyệt đẹp với vô vàn lớp màu sắc là chuyện hiếm thấy kể cả với Adelheid, một công chúa của Đế quốc, người từng được thưởng thức tất cả những món ăn xa hoa trên đời. Thật lòng mà nói, món ăn này ở mức độ quá đẹp để có thể được ăn.
(... Đến lúc mình nên nếm thử rồi.)
Mặc dù nghĩ là vậy, cô cũng không thể nào ngồi ngắm nhìn nó mãi được. Adelheid giữ im lặng, cầm lấy chiếc thìa dài được đánh bóng sáng loáng, và bắt đầu ăn.
Thứ đầu tiên cô ăn là đỉnh của ngọn núi... phần núi trắng được rưới lên thứ màu đen. Cô đưa thìa vào. Món parfait nhẹ nhàng bị cắt qua như thể là một đám mây thực sự khi cô đưa thìa vào. Đỉnh tam giác bé xíu của ngọn núi đang nằm trên thìa cô. Một hương thơm ngọt ngào toả ra từ ngọn núi đang được bảo phủ bởi chất màu đen, và cô từ tốn đưa nó vào miệng.
(...Ôi.)
Cảm giác của kim loại mát lạnh và hương vị ngọt lịm, tan chảy và ngắn ngủi cùng với nó khiến Adelheid nín thở. Đó là hương vị ngắn ngủi hơn bất cứ loại thức ăn nào trong ký ức của Adelheid.
(Nó ngọt... nhưng lại không ngọt chút nào.)
Cái chất có vị ngọt cùng với chút đắng thanh nhanh chóng tan ra và biến mất tại đầu lưỡi khi cô ăn vào. Thứ còn lại trên đầu lưỡi sau hỗn hợp vị ngọt có hương thơm độc nhất và vị đắng là hương vị béo ngậy của sữa và sự ngọt ngào. Hương vị đó, bằng một ấn tượng dễ chịu, khiến cho Adelheid cảm thấy một chút mâu thuẫn. Món chocolate parfait ngọt nhưng chắc chắn không quá ngọt, và đối với Adelheid, nó ẩn chứa một hương vị cô không biết.
Hồi Adelheid ở trong Hoàng cung, loại ‘đồ ngọt sang trọng’ cô hay ăn thường là kẹo. Thứ được gọi là đồ ngọt này thường sử dụng loại đường đắt tiền có độ ngọt cao để tạo nên một hương vị ngon xa xỉ, và bất cứ quốc gia nào ở Đông lục địa nơi đường là một thành phẩm có giá trị đều nghĩ như vậy. Điều đó cũng đúng với Đế quốc, và do đó, loại kẹo Adelheid, người thực sự chính là người phụ nữ quý tộc bậc nhất toàn Đế quốc, ăn là loại kẹo ngọt kinh hồn.
(Nhưng, chắc chắn là hương vị như thế này sẽ ngon hơn!)
Adelheid, người thường cảm thấy những đồ ngọt được phục vụ cho cô quá ngọt so với khẩu vị của mình, trở nên chán ghét chúng hơn nữa và nhanh chóng ăn thêm những thìa parfait đầy. Trong nháy mắt, chiếc thìa bạc đẽ xẻ ngọn núi ra và đưa nó vào trong miệng cô. Màu đen với trắng được hoà quyện với nhau, và khi món chocolate parfait được trang trí với hoa quả tan chảy tại lưỡi cô, Adelheid thả lỏng cơ mặt và lơ đãng nhắm mắt. Cô cảm thấy món chocolate parfait này có một hương vị không ngọt được dùng để kiềm chế vị ngọt lại. Phần màu trắng có vị sữa và phần đen có vị đắng sẽ nhấn mạnh nó. Chúng tan ra và biến mất trong miệng cô và để lại một hương vị tuyệt vời như mơ.
(Vị ngọt chua của các loại hoa quả cũng vô cùng ngon!)
Cô xúc và đưa những miếng hoa quả màu đỏ và xanh lá được cắt thành từng miếng vừa miệng trên thìa lên. Màu sắc đẹp đẽ của hai loại quả này cho thấy chúng được sử dụng khi chưa trở nên chín mọng. Vị ngọt vẫn có, nhưng những miếng quả này còn thấm đượm cả vị chua nữa. Nhưng chính chúng đã cho phép vị giác của cô, thứ bị nhờn với vị ngọt, được nghỉ ngơi, và sau đó, lại tôn sự ngọt ngào và ngon miệng của đám mây màu trắng và màu đen lên.
(Loại kẹo nướng này và hoa quả nữa...)
Loại kẹo ngọt nướng này không thể xúc lên bằng thìa, nên mặc dù biết được hành động này không ra dáng một nàng công chúa, cô khẽ nhón hai ngón tay mảnh mai bẻ nó ra rồi cắn. Loại đồ ngọt nướng được nhuộm trong màu đen và nâu và nằm phủ trong ‘mây’ trắng đã cô đọng vị ngọt bên trong và đúng như dự đoán, có một vi giòn rụm ngon tuyệt. Cuối cùng, thứ hoa quả có màu sặc sỡ không mang vị ngọt giống như phần đám mây mà còn có thêm cả vị hoa quả ở trong nữa.
[note22615]
(Chính xác thì có bao nhiêu hương vị... Kya!?”
Trong lúc im lặng thưởng thức một bản hoà tấu du dương của vô số các vị ngọt lan toả trong miệng, cô bất ngờ thốt lên. Thứ màu trắng cô đang ăn... đột nhiên trở nên lạnh như tuyết.
(Thứ này... khác biệt với phần ở trên đỉnh ư!?)
Một đòn tấn công bất ngờ. Ẩn bên dưới lớp mây trắng mềm mại là một thứ dù trông tương tự như thế, nhưng nó lại rất khác biệt, một lớp mây tuyết chứa đựng cái lạnh của mùa đông. Nó rất mịn, tồn tại lâu hơn trong miệng cô so với phần mây trên đỉnh, và lạnh như tuyết.
(...Một thứ đồ ngọt thế này thực sự tồn tại ư!?)
Đám mây ngắn ngủi tan ra ngay tại đầu lưỡi ấm áp của Adelheid mượt như lụa và toả vị ngọt lịm đi khắp người cô. Ở cung điện, cô từng được thưởng thức một loại đồ ngọt tạo nên từ ma thuật từ băng được đập vụn được cho rất nhiều mật ong và đường rồi phủ trong nước ép quả, nhưng món này có hương vị ở đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Đối với Adelheid, đây là trải nghiệm đáng nhớ lần thứ hai trong đời.
(Một đám mây chứa đầy tuyết, một đám mây mùa đông... và)
Trong lúc hồi tưởng lại những lời nói của ông, cô tiếp tục ăn, và không lâu sau đó, cô xúc nó lên. Một thìa ăn tròn có màu giống màu đất. Mặc dù ấn tượng đầu tiên về nó không giống với một món đồ ngọt, Adelheid đưa nó vào miệng không chút ngại ngần.
(Ngọt và đắng. Đây là hương vị của chocolate... un, món này cũng ngon đấy.)
Cứng hơn đám mây ở trên, nó chứa đựng vị ngon của riêng mình. Có một hương vị giống với chất màu đen ở trên, nó là một món đồ ngọt lạnh, có màu nâu, và trông như-đất-đá. Độ cứng và vị đắng của nó thấm vào lưỡi cô, thứ đã thưởng thức rất nhiều vị ngọt nhẹ nhàng, và khiến cô cảm thấy dễ chịu.
(...Aah, và đến đây là kết thúc rồi nhỉ?)
Cuối cùng, trong lúc ăn phần đồ ngọt nướng ngon miệng có vị bột mỳ, thứ vốn không ngọt nhưng đã thấm đượm sự ngọt ngào từ những phần nhân và đám mây ở trên, Adelhied nhớ về sự cô đơn của cô. Sự thật rằng bản giao hưởng của mỹ vị này đã đi đến kết thúc rất đáng thật vọng.
Nhưng thời gian thì vẫn vô tình trôi qua như vậy. Sau khi ăn nốt miếng cuối cùng của phần kẹo nướng, Adelheid đặt thìa xuống.
“...Fuu.”
Tiếng thở dài của cô thoáng chút tiếc nuối nhưng ngập tràn trong sự mãn nguyện.
(Giờ nghĩ về điều này, đã khá lâu mình mới cảm thấy thế này.)
Cảm thấy thoả mãn, Adelheid nở một nụ cười tự... và nghĩ về điều đó, đây thực sự là lần đầu tiên cô nở nụ cười kể từ khi bị bệnh. Chocolate parfait đã đem lại cho cô hai nụ cười rồi.
“Trông có vẻ như cháu cảm thấy khả hơn. Tốt. Tốt.”
Nhìn thấy sự vui vẻ của Adelheid, người chủ mang ra một cốc sứ trắng chứa trà đen và cười.
“Của cháu đây. Cà phê nóng nhà hàng mời. Nó hơi đắng nên cứ tự nhiên cho thêm nhiều đường với sữa vào cho hợp khẩu vị. Cái lọ màu xanh kia là đường và cái màu bạc là sữa.”
“Vâng, cháu cảm ơn.”
Nghe theo lời nói của ông chủ, Adelheid, trong khi đưa ra lời cảm ơn một cách tự nhiên, nhận lấy cốc trà màu đen được gọi là cà phê.
(...U. Nó đắng và hơi nóng.)
Bởi vì cô không biết đây là loại trà gì, Adelheid đưa nó lên miệng trước và hơi nhăn mặt lại bởi vị đắng. Hương thơm thì không tệ, nhưng đối với vị giác vẫn còn cảm thấy mát lạnh vì ly chocolate parfait, nó có hơi bị nóng bên cạnh vị đắng với chút chua. Dù sao thì, hương vị này cũng hơi mạnh.
(Nếu mình không nhầm, Ngài Chủ nhà hàng nói là nên thêm đường và sữa cho hợp sở thích của mình... Ôi.)
Adelheid nghe theo lời khuyên của ông chủ và cho thêm sữa và đường vào cốc cà phê. Cô chỉ cho một viên đường để không làm nó quá ngọt và cho khá nhiều sữa. Khi khuấy chúng lên, cốc cà phê đen óng dần chuyển màu sang nâu đậm, và hương vị của nó trở nên nhẹ nhàng hơn.
(Món này cũng rất ngon. Nó làm mình thấy ấm áp.)
Hương vị của sữa và vị ngọt của đường khoả lấp bớt vị đắng và chua của cà phê để hợp với khẩu vị của cô. Nhờ vào phần sữa, mùi hương của cà phê tuy có giảm đi, nhưng bù lại, nó dễ uống hơn và làm ấm chiếc lưỡi vẫn còn man mát vị chocolate parfait. Tận hưởng hương vị của cà phê, Adelheid thở một tiếng ‘hou’. Với sự thoả mãn đến từ món chocolate parfait, tiếng thở dài mang theo sự thoải mái đến từ hơi ấm đang đẩy đi khắp cơ thể, và không còn đượm chút buồn nào nữa, đấy là tiếng thở dài ngập tràn sự hạnh phúc.
“Cháu có thể đến nhà hàng này một lần mỗi bảy ngày, nên nếu cháu thích, hãy cứ ghé thăm. Cơ mà, lần sau ta sẽ lấy tiền đấy.”
Nhìn thấy sự buồn rầu đã được thổi bay khỏi Adelheid, người chủ nói với cô. Bất cứ lúc nào ông thấy một khách hàng ăn một món ngon và cảm thấy vui vẻ, ông cũng có phần cảm thấy hạnh phúc. Còn hơn thế nữa nếu đó là một cô gái trẻ với cuộc đời vẫn còn một đoạn dài phía trước.
“... Vâng. Chắc chắn cháu sẽ tới dù thế nào đi nữa.”
Đáp lại lời ông, Adelheid trả lời với một nụ cười tươi tắn. Sau khi nâng gấu váy lên cúi chào, cô rời khỏi nhà hàng một cách khoan thai và một lần nữa quay trở về với phòng mình ở dinh thự. Căn phòng đáng lẽ chả có gì thay đổi từ khi cô rời đi, nhưng bây giờ cô không còn cảm thấy như là một tù nhân nữa.
(Tiền... chính xác mình sẽ cần phải chuẩn bị mấy đồng vàng để trả cho chú ấy nhỉ?)
Chính xác bao nhiêu đồng vàng để trả tiền cho thứ đồ ngọt thượng phẩm đấy? Trong lúc suy nghĩ về khoảng thời gian tuyệt vời sẽ diễn ra vào bảy ngày tới, Adelheid, cảm thấy nhẹ nhõm vì không ai thấy chuyện vừa rồi, vui vẻ lăn tròn trên cái giường phòng ngủ. Không biết bởi vì đó là do cái bụng đã thoả mãn của cô hay do tâm trạng tốt, cô nhanh chóng bị cơn buồn ngủ tấn công và bình yên thiếp đi ngay trước buổi trưa trong phòng ngủ trong tiếng thở đều nhẹ nhàng.
Đã từ lâu lắm rồi Adelheid mới được tận hưởng một giấc nghỉ trưa với một nụ cười trên mặt và một giấc mơ đẹp trong đầu.
Giấc mơ về việc cô sẽ quay về Kinh đô và sống hạnh phúc tại đó. Trong lúc chờ đợi khoảng thời gian phép màu xảy đến sau mỗi bảy ngày.
Cô không hề biết. Rằng bảy ngày sau đó, cô sẽ có một cuộc xung đột với bản thân về việc phải chọn món ăn nào trong vô số những món ‘parfait’ được liệt kê trong thực đơn. Và vô số cuộc xung đột như vậy đang đón chờ cô ở đó.