Đường Hán đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác nhưng vẫn không tìm thấy thứ mình đang tìm.
Tuy nhiên anh cũng biết, muốn tìm một chiếc la bàn tốt trong xã hội hiện đại thì tuyệt đối không dễ dàng, anh cũng không thể vội vàng.
Anh đi vào Đào Bảo Trai, nhìn từng món đồ cổ, sau khi nhìn thấy thì lắc đầu hết lần này đến lần khác, những thứ đặt ở đây đều không có chút hào quang nào. Ngược: kệ hàng đăng sau, có nhiều nơi tản ra hào quang khá nhiều, chäc hẳn trong tiệm cất giấu đồ tốt.
Nói chung, những món đồ mà các cửa hàng đồ cổ trưng bày thường không phải là những món đồ quá giá trị, những thứ tốt sẽ không thể tùy tiện lấy ra, nhưng điều kỳ lạ chính là mấy chỗ phát ra hào quang bên trong còn lộ ra âm khí, hẳn là đồ mới được lấy từ dưới mặt đất lên không lâu.
Nhưng Đường Hán không quan tâm, những người kinh doanh đồ cổ thường thu thập một vài thứ được đào lên từ lăng mộ, đây cũng không phải là chuyện gì lạ.
Anh vừa định rời đi thì nhìn thấy một cái trống lớn được đặt ở ngưỡng cửa. Lúc vào anh không để ý, nhưng khi đi ra, Đường Hán thấy chiếc trống trông cực kỳ bình thường này thực sự toát ra hào quang, còn dày đặc hơn nhiều so với hai miếng Ngọc Long vừa rồi.
Ánh mắt Vu Khánh Khuê rất nhạy bén, trong nháy mắt có thể nhìn ra Đường Hán có hứng thú với cái trống lớn này, sau đó anh ta đi tới nhiệt tình nói: “Người anh em cũng rất biết nhìn đồ cổ đấy, không nghĩ người trẻ tuổi lại có mắt như vậy, thật là kinh ngạc..."
Vu Khánh Khuê rất am hiểu cách kinh doanh, việc làm ăn có thành hay không nhờ miệng mà ra, nói không chừng sau khi khen một trận, kẻ ngốc trước mắt này liền bị thổi phồng đến mức mơ mơ màng màng, buôn bán lại thành công.
“Cái trống này to nhưng là đồ tốt, được xem là đồ cổ, cậu xem cách chế tác này, rõ ràng nó được làm bởi nghệ nhân nổi tiếng...
Vu Khánh Khuê đi theo sau Đường Hán, không ngừng chào hàng.
Đường Hán lật trống lên, nhìn thấy những chữ nhỏ trên đế liền nói: “Ông chủ, thứ này thuộc về thời Dân Quốc, cũng không lâu lắm.”
Mặc dù bị vạch trần thẳng mặt nhưng Vu Khánh Khuê không hề cảm thấy xấu hổ, những người làm nghề này như họ đã tập mãi thành thói quen. Truyện Hệ ThốngAnh ta lại nói: “Người anh em, cậu không biết chứ thứ này rất khó bảo quản, thời Dân Quốc đã rất tốt rồi, bên trong trống chính là đồ lâu đời, rất hiếm thấy, vật hiếm thì quý mà”
Đường Hán không ngừng liếc nhìn trống to, anh cảm thấy rất kỳ lạ, cái trống này đã lâu không được bày ra, cho dù có hào quang thì cũng chỉ nên có một chút, nhưng bây giờ lại tràn đầy hào quang, tại sao lại như vậy? Anh lật trống, nhìn đi nhìn lại bốn, năm lần và cuối cùng nhận ra vấn đề. Bề mặt trống của trống hầu như không có hào quang, tất cả hào quang đến từ đế, đế của trống này dày hơn một chút so với trống bình thường.
“Có tường kép!” Đường Hán chợt nhận ra, bảo bối ngay. bên trong cái bệ.
Đường Hán đè nén sự hưng phấn trong lòng, bày ra vẻ mặt vô cùng thất vọng.
Anh hiểu tất cả những người trong giới đồ cổ đều là cáo già và rất tinh vi, chỉ cần thể hiện ra một chút vui mừng thôi thì cũng có thể bị chém giá trên trời. Mặc dù bây giờ anh đã quyết tâm phải có được chiếc trống này nhưng rẻ được bao. nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
“Người anh em, sao rồi, có hứng thú sao?” Vu Khánh Khuê hỏi.
“Hứng thú thì chưa tới, tôi không thích mấy thứ đồ chơi này, xe xịn, đồng hồ nổi tiếng thì thích. Nhưng cha tôi lại thích đồ cũ, vài ngày nữa là sinh nhật của ông ấy, tôi thì không đủ khả năng tặng đồ cổ hàng thật giá thật, vì vậy tôi muốn lấy một số thứ linh tinh để tặng ông ấy, khiến ông ấy vui vẻ.”
Đường Hán thản nhiên bịa ra một cái cớ, cha anh đã qua đời rất nhiều năm trước.
“Người anh em thật hiếu thảo, đúng là đứa con ngoan! Vu Khánh Khuê giơ ngón tay cái lên, cường điệu nói thêm: “Cậu mang cái trống lớn này về chúc mừng sinh nhật ông ấy, nhất định sẽ khiến ông ấy thích đó.”
“Cái trống này hơi lớn quá, không dễ mang đi lắm." Đường Hán bắt đầu tìm lỗi.
“Cũng không khó, chỉ cần tìm một chiếc xe rồi kéo về, cứ giao việc tìm xe cho tôi, tôi có sẵn số của tài xế” Vu Khánh Khuê nói.
“Ừ, nếu ông chủ đã nói vậy thì chúng ta định giá đi, cái trống này giá bao nhiêu, quá đắt thì tôi mua không nổi.” Đường Hán nói.
“Người anh em, cậu sai rồi, đồ tốt cần giá tốt, đây là thứ tôi vừa bỏ ra năm nghìn tệ để mua, tôi thấy người anh em rất hợp mắt nên tôi chỉ lấy lời một nghìn tệ, giá bán là sáu nghìn tệ, được thì bán” Vu Khánh Khuê nói với vẻ rất hào phóng.
Đường Hán läc đầu nói: “Ông chủ làm ăn vậy là không tốt lắm, thứ này làm sao có thể đáng giá nhiều tiền như vậy. Chúng ta kết giao bạn bè, thế nào? Sau này tôi chắc chẳn sẽ quay lại thường xuyên.”
Vu Khánh Khuê cười thầm, trong lòng thầm nghĩ, kinh doanh đồ cổ là ba năm không mở cửa, một khi mở cửa ăn ba năm, nếu không làm thịt dê béo thì không được trời đất dung thứ, có thể cắt một miếng thịt thì tuyệt đối không cät da.
“Năm nghìn rưỡi, không thể ít hơn” Vu Khánh Khuê nói.
“Một nghìn.” Đường Hán nói.
"Một nghìn? Người anh em, cậu ép giá quá, không phải muốn cái mạng này của tôi luôn sao, quay đi quay lại tôi mất hẳn bốn nghìn. Thôi vậy, tôi lỗ một ít, ai bảo tôi lại hợp với người anh em như vậy, ba nghìn, cậu lấy đi.”
Đường Hán thở dài: “Lại chia làm đôi đi, một nghìn rưỡi. Nói thật, tôi không thích thứ này, chỉ là người lớn tuổi trong nhà thích đồ cũ, tôi là con cháu nên muốn mua để hiếu thảo một chút...”
Vu Khánh Khuê nghiến răng: “Người anh em, cậu thấy cửa hàng tôi lớn như vậy, phải nuôi rất nhiều người, công việc. của chúng tôi nhìn bề ngoài rất hấp dẫn nhưng trên thực tế. phải chịu rất nhiều áp lực. Thế này đi, thêm năm trăm nữa là hai nghìn tệ, không thể thấp hơn nữa, nếu không đồng ý thì cậu có thể tìm nơi khác.”
Thấy giá đã ổn, Đường Hán gật đầu, sau đó nói: “Được, chấp nhận”
Đường Hán lấy hai nghìn tệ đưa cho Vu Khánh Khuê, Vu Khánh Khuê ghi hóa đơn, đóng dấu của cửa hàng, giao dịch hoàn tất.
Trong nháy mắt, Vu Khánh Khuê đã tăng giá trống lên gấp ầ ời nói: “Người anh em, lần sau nếu cần gì thì nhớ
Mã Tam Á thay váy xong, tìm một chiếc qu@n lót để mặc. Trên thực tế, cô ta không cởi mở đến mức không mặc qu@n lót, nhưng anh chàng mà cô ta gặp ở quán bar tối qua say mê đến mức xé qu@n lót của cô, điều này biến cô ta thành một kẻ ngu ngốc ở nơi công cộng.
Mặc quần áo xong, cô ta đi xuống lầu, liếc mắt liền thấy Đường Hán.
Mã Tam Á vừa mới làm kẻ ngốc ở trên đường, khi nhìn thấy Đường Hán thì tức giận hét lên: “Tên mặt trắng kia, sao. anh lại ở đây?”
Đường Hán vừa cất biên lai đi, không ngờ lại nhìn thấy Mã Tam Á, anh nói: “Làm sao, tôi không được ở đây à, cửa hàng này là của nhà cô sao?”
Mã Tam Á cười kiêu ngạo nói: “Anh nói đúng, cửa hàng này là của tôi, anh ra khỏi đây ngay.”
Đường Hán thật sự không muốn vướng vào người phụ nữ này, nói: “Được rồi, tôi sẽ đi.”
Sau khi giao dịch hoàn tất, Vu Khánh Khuê thấy Mã Tam Á có mâu thuẫn với Đường Hán nên không đề cập đến việc tìm xe tải giúp Đường Hán nữa.
Đường Hán nói xong định lấy trống đi, mặc dù trống lớn hơn một chút nhưng thể lực của Đường Hán lại siêu phàm, muốn lấy nó đi cũng không khó. Chỉ cần tìm được một nơi không có ai xung quanh, anh sẽ thu nó vào Thần Chỉ Giới.
“Đợi đã” Mã Tam Á nhìn Đường Hán lại: “Cái trống lớn này là sao?”
Đường Hán nói: “Tôi vừa mới mua nó, tiền đã trả xong, sao lại không thể mang đi?”