“Đùng đoàng…” Tiếng sấm vang liên hồi trong đêm khuya mịt mù che dấu đi những tiếng thét chói tai và tiếng xé gió của những viên đạn lạnh lẽo.
Tại một ngôi biệt thự trên đỉnh núi, một mùi tinh nồng bốc lên. Sét xé ngang trời soi rõ những thi thể chất dài trên nền đá hoa cương. Dòng máu loang lổ vẫn mầu đỏ tươi như những li rượu vang hoảng hạng làm bao người ngây ngất chứng tỏ những người này mới chết chưa đầy một khắc( phút) mà rõ ràng nơi đây có hơn năm trăm người. Hiệu suất người chín giây cũng thật cao đi ~ ~
Theo dòng thi thể nằm la liệt kéo dài lên tới sân thượng của ngôi biệt thự, ánh sáng chói lòa của tia chớp trong tíc tắc làm hiện rõ hai thân ảnh một đứng một ngồi trong đêm tối.
Một thân áo trắng đã nhuộm đỏ bằng máu, Hàn Tử Kỳ sải bước tới chỗ nam nhân đối diện – một người đang không ngừng ho khan ra máu làm nhiễm hồng nền đá trắng bạch màu trăng. Khuôn mặt cô lạnh băng nhìn tên phản bội mà bảy mươi hai tiếng trước cô còn cùng hắn ân yếm yêu đương. Hắn chính là minh chứng sống nhắc nhỏ cô về cái việc làm khờ dại và ích kỷ của mình, nhắc cô cái chết trong đau đớn tột cùng của gia đình cô là do cô tiếp tay cho hắn thực hiện, nhắc cô những việc mù quáng mà cô đẵ nghe và làm theo hắn, nhắc cô việc mù quáng trong tình yêu sẽ thảm hải ra sao. A mà phải nói là yêu đơn phương, hắn kì thực trong tâm ganh ghét cô còn không kịp nữa mà…
“Ngươi còn điều gì cần nói không, An Nghĩa Minh?”
Cô cúi xuống dí sát mặt hắn với cô, hơi thở lạnh băng tỏa ra từ người cô khiến An Nghĩa Minh không thể không run sợ một phen. Đôi mắt của cô, một màu đen lấp lánh đầy tham vọng, giờ đã biến thành một màu tử huyết dị sắc khiến ai nhìn cũng phải đứng hình chột dạ.
“Cô…cô đã làm gì?! Hơn người mà tôi thuê trong hắc đạo là cô giết thật sự?!!”An Nghĩa Minh kinh hãi nhìn người trước mắt. Quen với cô hắn biết cô buôn bán ngầm nhiều năm với của hắc đạo lẫn bạch đạo, thân thủ cũng từng được rèn luyện có thể đối phó với một tên đàn ông bình thường, cũng từng thuê kẻ giết thuê những kì đà cản mũi cô… Nhưng, đây là cao thủ trong hắc đạo có thể lấy một địch mười!!!
“A, là ta. Dù sao ta cũng đã tiết kiệm cho ngươi mấy triệu tỷ lận, ngươi còn không cảm ơn sao? Đau lòng thật đó ~~~” Đột nhiên Tử Kỳ cô thay đổi sắc mặt làm nũng với hắn như trước kia làm An Nghĩa Minh hít thở không thông, phần vì xương mặt của hắn đã bị bàn tay trắng nõn vương chút máu tươi kia bóp đau đến vặn vẹo, phần vì bộ dáng hiện tại của cô thật sự mị hoặc đến mê người tuy rằng bộ dạng của cô kì thực cũng không phải khuynh quốc khuynh thành chỉ đến mức ưa nhìn… Thế nhưng những cơn đau buốt từ xương truyền đến thần kinh đã làm kéo lý trí của hắn tỉnh lại.
Nhanh như chớp, An Nghĩa Minh cảm thấy tay chân vô lực ngã quỵ xuống sàn. Toàn thân nóng bừng bừng, có cảm giác như từng tấc thịt từng tế bào của hắn đang bị thiêu đốt trong hỏa ngục. Trong xương cảm giác lạnh buốt không ngừng truyền lên trung ương. Thần kinh của hắn đã chết lặng trong đau đớn nhưng vẫn không có cách nào khiến hắn mê man mà đầu óc hắn lại vô cùng mình mẫn tỉnh táo mà hứng chịu những cơn đau thấu trời kia trong vô lực. Cổ họng của hắn đã cảm thấy cõ vị ngọt ngọt cùng chút mùi tanh bốc lên từ miệng hắn mà hòa quyện cùng với không khí tanh nồng mùi máu xung quanh biệt thự. Đầu hắn nặng như chì, dường như có thứ gì đó đang chuyển động hỗn loạn trong từng mạch màu của hắn khiến nó căng phồng ra. Từng làn khói nhỏ bốc lên qua da thịt, đầu An Nghĩa Minh đã phình to ra như có thể nổ bất cứ lúc nào. Tầm nhìn trước mắt hắn đã có chút mơ hồ vì đôi mắt ngấn lệ. Cảm giác như từng nhát dao cứa vào xương cốt hắn, lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn, mạch máu căng phồng cơ hồ đã muốn đứt, máu đã rỉ qua lỗ tai, lỗ mũi và miệng hắn. Hai tai ù ù như có tiếng máy bay bay qua, trên làn da tái nhợt của hắn đã nổi rõ từng đường gân, từng mạch máu của hắn khiến hình dạng của hắn giờ đem ra ngoài thật sự còn có thể dọa quỷ bỏ chạy.
Cạnh An Nghĩa Minh, Hàn Tử Kỳ vẫn đứng đó nhìn hắn thống khổ tột cùng do tác dụng của Linh lực. Nhìn bề ngoài cô lạnh băng nhưng trong tâm thật sự vô cùng hỗn loạn. Cô đang nghĩ về những việc đã xảy ra từ giờ trước…