Lúc Tạ Vãn Tinh tỉnh lại, trong nháy mắt anh còn tưởng rằng thời gian đã quay ngược về 1 tháng trước trong khách sạn Long Hoa rồi.
Anh khoả th@n nằm trong chăn, còn Phó Văn Thiện thì ngồi ở đầu giường, ngậm điếu thuốc nhìn anh.
Thấy anh dậy, lần này Phó Văn Thiện lại không nói gì cả.
Hắn cũng không nói chuyện bao nuôi mà chỉ nhìn anh dò xét, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tạ Vãn Tinh mới tỉnh dậy nên còn đang mơ màng ngơ ngác.
Mặc dù ánh mắt của Phó Văn Thiện khiến anh lạnh sống lưng nhưng anh vẫn chưa nhận ra đã xảy ra chuyện gì.
Mãi đến khi anh trở mình...
Tạ Vãn Tinh phát hiện đùi trong của anh có hơi trầy da.
Mặc dù eo và mông không đau đến rớt nước mắt như lần trước, nhưng cảm giác bủn rủn quen thuộc này vẫn khiến anh tái mặt.
Ký ức say rượu tối qua tràn vào đầu anh như sóng thần.
Hình như anh uống say, sau đó đè Phó Văn Thiện trên giường rồi sung sướng cưỡi lên eo hắn, xé quần áo hắn, còn tuyên bố muốn ch1ch hắn nữa.
Và sau đó...!anh lại bị thằng nhóc khốn nạn Phó Văn Thiện này ch1ch...
Lần thứ hai.
...
Sau khi nhớ ra hết mọi chuyện, Tạ Vãn Tinh hít sâu một hơi.
Dưới ánh nắng chói chang buổi sáng, Tạ Vãn Tinh bình tĩnh xốc chăn lên rồi cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức đắp chăn lại.
Giỏi thật!
Phó Văn Thiện vẫn giống chó như cũ, gặm ra đầy dấu răng trên người anh.
Phó Văn Thiện thấy được toàn bộ quá trình, hắn chột dạ nhìn sang chỗ khác, mém chút là sặc khói thuốc rồi.
Tạ Vãn Tinh từ từ chui ra khỏi chăn, cầm cái áo sơ mi ở trên chăn mặc vào mà không thèm để ý là áo của ai.
Trong phòng quần áo rơi rớt đầy trên sàn nhà, chỉ nhìn thoáng cũng đã hiểu tối qua bọn họ đã làm gì rồi.
"Cậu nghĩ xem muốn chết như thế nào chưa? Thằng nhóc ranh." Tạ Vãn Tinh dịu dàng hỏi.
Anh rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá của Phó Văn Thiện ra rồi chăm thuốc.
Giọng nói khàn khàn cộng với dáng vẻ lười biếng sau khi xong chuyện trông càng quyến rũ hơn nhiều.
Nhưng lời anh nói thì không dịu dàng quyến rũ một chút nào.
"Tôi muốn đánh cậu tới mức mẹ cậu cũng nhìn không ra." Tạ Vãn Tinh lạnh lùng cắn đầu lọc.
"Mẹ nó cậu bị ghiền ch1ch tôi rồi đúng không? Bao nuôi không được nên đổi thành mê gian à?"
Rốt cuộc Phó Văn Thiện cũng không bình tĩnh nổi nữa.
Hắn nhìn Tạ Vãn Tinh, nhanh chóng chỉ ra chi tiết quan trọng hồi tối qua.
"Hôm qua là anh chủ động trước." Hắn nghiêm túc phân tích với Tạ Vãn Tinh, tốc độ nói rất nhanh.
"Cũng y như lần trước, cả hai lần đều là anh quấn lấy eo tôi.
Anh còn cởi qu@n áo của tôi vì chê tôi cởi chậm, làm xong một lần còn quấn lấy đòi làm tiếp lần thứ hai."
Cho nên tối qua bọn họ làm hai lần lận à?
Tạ Vãn Tinh: "..."
Mẹ nó bất cẩn quá!
Anh cẩn thận nhớ lại một chút, hình như mọi chuyện đúng như Phó Văn Thiện nói thật.
Anh giống như một yêu tinh nhỏ đói khát, vuốt v e cơ ngực và cơ bụng của người ta đòi làm thêm một lần nữa.
Mặt Tạ Vãn Tinh bùm một cái đỏ bừng lên, đến cả lỗ tai cũng không thoát.
Từ xưa đến nay chưa bao giờ anh thấy xấu hổ như này, tức muốn chết nhưng lại không thể làm gì Phó Văn Thiện cả.
Thấy Tạ Vãn Tinh chịu thiệt, Phó Văn Thiện cũng không thừa thắng xông lên như trước, ngược lại cũng im lặng khác thường.
Người ta nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa th@n dưới không sai chút nào.
Lần đầu tiên l@m tình với Tạ Vãn Tinh, hắn không có ấn tượng gì quá sâu sắc.
Sau khi tỉnh lại cũng chỉ lo cãi nhau với anh.
Nhưng tối qua l@m tình với Tạ Vãn Tinh lần thứ hai, sau khi tỉnh lại hắn lại nhớ rất rõ từng chi tiết.
...! Giữa tiếng mưa rơi lộp bộp, Tạ Vãn Tinh tựa như một báu vật tuyệt sắc.
Đôi môi ướt át, ánh mắt lấp lánh ánh nước, chỉ chạm nhẹ một cái là anh sẽ tan chảy như nước mùa xuân vào trong lòng ngực hắn.
Hắn nhớ lại một hồi thì xấu hổ cương lên...
Mà khi đó Tạ Vãn Tinh vẫn đang ngủ.
Anh vùi mặt vào chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, có một loại cảm giác ngây thơ vô tội kỳ lạ.
Phó Văn Thiện nhìn một lúc, cảm thấy bản thân có hơi bi3n thái.
Bởi vì hắn muốn hôn Tạ Vãn Tinh đang ngủ một cái.
Thế nên hắn không có tức giận như lần đầu tiên, mà ngược lại có hơi chột dạ.
Thật ra hôm qua hắn không có say nhiều như Tạ Vãn Tinh.
Hắn nhớ rõ tối qua Tạ Vãn Tinh uống say rồi có nói thật.
Anh nói trước kia anh chỉ toàn làm 1, gặp hắn rồi mới bị ép làm 0.
Điều này cũng có thể giải thích vì sao Tạ Vãn Tinh ch1ch xã giao như ăn cơm mà chỉ ghi thù mỗi mình hắn.
Phó Văn Thiện tự mình suy nghĩ dưới góc độ của anh một chút.
Nếu hắn bị người ta ép làm 0 hai lần liên tiếp thì có lẽ hắn muốn giết người ta luôn cũng không chừng.
Nghĩ đến đây, Phó Văn Thiện lấy ly nước ấm hắn đã rót sẵn trên tủ đầu giường đưa cho Tạ Vãn Tinh.
Tạ Vãn Tinh ngậm thuốc lá nhướng mày nhìn hắn, không hiểu hắn có ý gì.
"Giọng anh khàn rồi, uống nước đi.
Nếu không thì không có sức mắng tôi đâu." Phó Văn Thiện hờ hững nói.
Tạ Vãn Tinh ngẩn ra, sao thái độ của thằng nhóc khốn nạn này tốt hơn lần trước nhiều thế?
Anh còn tưởng Phó Văn Thiện sẽ cãi nhau với anh giống lần trước nữa chứ.
Nhưng giọng anh bây giờ đúng là khàn thật nên anh không từ chối, cầm ly nước lên uống một hơi hết nửa ly.
Sau khi uống nước xong, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Cái chuyện l@m tình sau khi uống rượu này...!trước lạ sau quen ha.
So với tâm trạng muốn đè Phó Văn Thiện xuống đập một trận như lần trước thì bây giờ anh càng thấy hoang mang hơn.
Anh không biết chuyện này nên tự trách mình hay trách Phó Văn Thiện nữa.
Nếu phải nói thì rõ là sai từ lúc đầu rồi.
Nếu anh không tham gia chương trình này thì anh sẽ không gặp Phó Văn Thiện.
Nếu anh không gặp Phó Văn Thiện thì sẽ không phải ở cùng phòng với hắn.
Nếu anh không ở cùng phòng với hắn thì...!sẽ không có chuyện say rượu loạn tính này rồi.
Nhưng nghĩ đến đây, sắc mặt Tạ Vãn Tinh đột nhiên tái hơn.
Anh vội ngồi thẳng dậy, nhìn Phó Văn Thiện nói: "Biệt thự này cách âm có tốt không vậy?"
Say rượu làm bậy không đáng sợ.
Nhưng say rượu làm bậy mà bị tất cả mọi người trong chương trình nghe thấy thì...
Mặt mày Tạ Vãn Tinh tái nhợt nhìn chằm chằm cái cửa sổ duy nhất của phòng gác mái...
Anh quyết định sẽ nhảy từ cửa sổ này xuống!
"Anh yên tâm đi, ưu điểm duy nhất của căn biệt thự tồi tàn này là cách âm rất tốt." Phó Văn Thiện bình tĩnh giải thích.
"Thậm chí Ngô Nhiên và Chu Anh còn tập nhảy trong phòng mà bên ngoài cũng không nghe thấy mà.
Hơn nữa nếu mọi người thật sự nghe được gì đó thì tôi sẽ nói là anh uống say phát điên thôi."
Tạ Vãn Tinh lập tức trừng hắn: "Vì sao là tôi uống say phát điên mà không phải cậu uống say phát điên?"
Phó Văn Thiện nghĩ thầm, bởi vì tối qua anh uống say phát điên thật mà.
Còn tôi là người bị hại của người uống say phát điên đấy.
Nhưng hắn vẫn chọn nương theo Tạ Vãn Tinh, gật đầu nói: "Anh muốn nói tôi uống say phát điên cũng được."
Sau khi biết mọi người không nghe được, Tạ Vãn Tinh mới hơi thả lỏng một chút.
Anh lại dựa vào đầu giường, gạt tàn thuốc vào trong chiếc hộp trống trên tủ đầu giường.
Anh bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, chẳng lẽ đời trước anh nợ tiền Phó Văn Thiện nên đời này mới thua trong tay hắn hết lần này đến lần khác như vậy.
Anh đường đường là cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ, từ khi sinh ra tới nay chưa phải chịu thiệt lần nào, chỉ có anh chọc người ta tức chết mà thôi.
Bây giờ phong thuỷ thay đổi...
Đến lượt anh bị người ta ch1ch...
Mẹ nó mệt tâm ghê!
...
Phó Văn Thiện bên cạnh không nói lời nào.
Sau tối hôm qua, suy nghĩ của hắn đã bắt đầu xảy ra thay đổi.
Hắn cũng bắt đầu tha thứ cho những thái độ không tốt của Tạ Vãn Tinh với hắn trước đây.
Bởi vì tất cả đều được giải thích rồi.
Hắn ngang nhiên ép buộc một tay chơi già dặn làm 0 cho hắn, đã vậy còn làm đến 2 lần.
Đổi lại là ai thì cũng phải tức giận thôi.
Phó Văn Thiện lặng lẽ nghĩ, chuyện này cũng không thể trách Tạ Vãn Tinh, phải trách hắn.
Ai bảo hắn hàng to xài tốt làm chi? Tối qua Tạ Vãn Tinh ôm hắn đòi làm lần thứ 2 trông cực kỳ mềm mại quyến rũ, không nhìn ra chút khí chất công nào.
Không khéo có khi anh chẳng quay về làm công được nữa đâu.
Đúng là bi kịch nhân gian.
Chẳng qua nếu Tạ Vãn Tinh không công được nữa...!Phó Văn Thiện hình tĩnh hút một hơi, hắn cảm thấy hắn có thể và sẽ chịu trách nhiệm với anh.
Nhưng hắn vẫn chưa nghĩ xong nên chịu trách nhiệm như nào thì cửa phòng đã bị gõ.
Giọng nói hoạt bạt của Chu Anh từ bên ngoài truyền vào.
"Anh Tạ, anh Phó dậy đê! 9 giờ rồi đó, nếu hai anh không xuống nữa thì không còn đồ ăn sáng đâu!"
Trong phòng chìm trong im lặng.
Bọn họ suýt chút đã quên mất hôm nay còn phải quay chương trình nữa.
Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện nhìn nhau, Tạ Vãn Tinh đang khan tiếng nên không thể nói lớn, vậy nên Phó Văn Thiện đành trả lời: "Biết rồi, bọn tôi xuống ngay đây.
Cậu xuống trước đi."
"Vâng anh! Vậy hai anh nhanh lên nha, nếu không người của tổ chương trình sẽ tự lên mở cửa á!" Chu Anh nói xong thì đi xuống lầu.
Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh nghe nói người của tổ chương trình muốn lên mở cửa thì lạnh sống lưng.
Tạ Vãn Tinh lại giành lấy cái chăn duy nhất quấn quanh người mình rồi xuống giường, đi đến tủ lấy quần áo.
Vốn dĩ anh muốn vào nhà tắm thay đồ, nhưng sau đó lại tự cảm thấy làm vậy ra vẻ quá.
Anh và Phó Văn Thiện tr@n truồng đối mặt với nhau có ít đâu?
Nghĩ vậy xong, anh tháo chăn ra ném lên ghế rồi bắt đầu mặc quần áo vào.
Phó Văn Thiện phải dùng hết sự tự chủ từ lúc chào đời đến nay mới khiến cho mình không nhìn chằm chằm vào Tạ Vãn Tinh.
Vậy mà Tạ Vãn Tinh còn vừa gài nút áo vừa hỏi hắn: "Hôm qua cậu rửa sạch giúp tôi à?"
Lần này đùi trong của anh rất sạch sẽ.
Mặc dù hơi trầy da nhưng không có dính thứ này thứ kia nữa.
Trên mặt Phó Văn Thiện xẹt qua một chút mất tự nhiên: "Sáng nay ôm anh đi tắm.
Anh không tỉnh nên tôi sửa sạch giúp anh luôn."
Thằng nhóc khốn nạn này vẫn còn chút lương tâm đấy nhỉ?
Tạ Vãn Tinh không nói nữa, lạnh lùng tiếp tục mặc quần áo.
Hôm nay anh mặc một cái áo sơ mi cao cổ, nhưng dù anh đã cài tới tận nút trên cùng thì vẫn lộ ra một nửa dấu hôn.
Bởi vì đang là mùa hè nên anh không có đem áo cao cổ nào khác theo.
Anh ngẫm nghĩ một hồi chỉ đành lấy túi trang điểm trong vali ra, nhờ ơn trợ lý tri kỷ Vương Tiểu Minh đã sắp xếp kỹ càng mọi thứ cho anh.
Tạ Vãn Tinh cầm kem che khuyết điểm, nhìn gương rồi tỉ mỉ bôi kem che dấu hôn kia đi.
Sẵn tiện anh cũng đánh kem nền cho mặt để che luôn mấy vệt đỏ bên miệng.
Phó Văn Thiện chắc chắn thuộc họ chó, lần nào cũng gặm c ắn bấy môi anh.
Anh bôi che khuyết điểm xong thì hài lòng vẫy tay với Phó Văn Thiện: "Cậu lại đây."
Tối qua anh cũng không nương tay, không chỉ cào trầy ngực hắn mà còn cắn lỗ tai hắn nữa.
Nếu như bị thấy thì chắc ai cũng có thể đoán được tối qua bọn họ đã làm những gì thôi.
Phó Văn Thiện khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua.
Hắn cao hơn Tạ Vãn Tinh nhiều, nên Tạ Vãn Tinh phải nhón chân mới có thể kề sát vào tai hắn.
Nhìn thoáng qua giống như đang hôn hắn vậy.
Phó Văn Thiện bình tĩnh nhìn anh, dưới ánh nắng sáng, làn da Tạ Vãn Tinh trắng nõn không tỳ vết.
Lông mi anh hơi cụp xuống, hàm răng khẽ cắn môi, vậy mà trông có chút dịu dàng.
Tạ Vãn Tinh quen thuộc che khuyết điểm cho tai Phó Văn Thiện.
"Xong rồi, xuống thôi." Tạ Vãn Tinh dọn đồ trang điểm bỏ lại vào trong túi đựng đồ trang điểm.
"Trong lúc quay chương trình tôi sẽ xem cậu như khách mời bình thường.
Hy vọng cậu cũng sẽ làm vậy."
Cho dù Tạ Vãn Tinh anh có tuỳ hứng thế nào trong cuộc sống riêng thì từ trước tới nay anh vẫn luôn rất nghiêm túc trong công việc.
Phó Văn Thiện nhìn anh trong chốc lát rồi đáp: "Được.".