“Tôi biết, trên mạng thường có những tin tức, khi người vợ vừa xảy ra chuyện thì đã bị người chồng bỏ rơi rồi.
Vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, tai họa đến liền tự mình bay đi.
Huống chi chúng ta cũng không phải vợ chồng thực sự mà chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.” Cô ngập ngừng nói, dáng vẻ như từ trước đến giờ chưa từng có bất kỳ niềm hy vọng nào đối với anh.
Một ngọn lửa giận hiện lên trong đôi mắt u ám của anh: “Em hiểu thì tốt.”
Cô nhún vai, nói với vẻ mặt thản nhiên: “Yên thâm đi, nếu như tôi thật sự bị ngã đến liệt nửa người thì chắc chắn sẽ chủ động ly hôn, cút về Giang Thành của tôi.”
Lục Cẩn Ngôn chế nhạo cười một tiếng: “Em đã ngã đến mức liệt nửa người rồi thì còn có thể tự mình cút về à?”
“Vậy thì tôi bò về, như vậy được chưa?” Cô nhăn nhó mặt mày, thay đổi giọng điệu trêu chọc.
Trên mặt của Lục Cẩn Ngôn nở ra một nụ cười kỳ lạ, anh rất khâm phục khả năng tự chế giễu mình của người phụ nữ này, nhưng mà khả năng này không có một tí tác dụng nào cả.
“Hoa Hiểu Bồng, không chỉ giá trị phòng thủ của em bằng không, thậm chí còn không có một chút ý thức nguy hiểm cơ bản nào cả.”
“Không phải, khi tôi ở nhà đều từng leo trèo như vậy, tôi cũng có một chút kinh nghiệm đấy.” Cô bĩu môi nói, dường như cảm thấy anh đã xem thường bản thân cô rồi.
Anh châm chọc cười một tiếng, đúng là đứa quê mùa, trèo cao leo thang, không có chuyện gì không làm cả.
“Đừng có nói nhảm với tôi, sau này tuyệt đối không được phép làm những chuyện như vậy nữa.”
Trước khi giá trị còn sót lại của cô bị vắt sạch thì cô phải sống cho thật tốt.
Hoa Hiểu Bồng mím môi lại, đôi mắt đen láy liếc nhìn một vòng trên người anh, sau đó dè dặt cẩn thận hỏi: “Tôi đã cứu giúp anh hay là đã làm hỏng chuyện tốt của anh vậy? Anh và Hoa Mộng Lê ở hồ nước nóng có làm……” Cô không nói ra những lời tiếp theo.
Hoa Mộng Lê đã cởi thành như thế kia rồi, có lẽ là bọn họ trước khi xong chuyện nhưng cũng có thể là sau khi xong chuyện, vì vậy cô không thể xác định bọn họ có xảy ra quan hệ hay không.
Lục Cẩn Ngôn nắm lấy cằm của cô, gương mặt tuấn tú gần như áp sát vào cô: “Em đang mong có hay là không có chuyện đó xảy ra?”
“Dĩ nhiên tôi mong nó không xảy ra rồi.” Cô không hề do dự nói.
Cô ta nhìn thấy Hoa Mộng Lê gan dạ đến như vậy, bản thân cũng đã cởi [email protected] đồ, điều này cho thấy cô ta đã không còn đếm xỉa đến bất cứ điều gì nữa, chừng nào không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bò lên giường của anh, cô không thể không đề phòng.
Đôi môi mỏng quyến rũ của Lục Cẩn Ngôn lướt qua trên đôi môi của cô cô, động tác cực kỳ nhẹ nhàng giống như lông vũ vậy, mang theo một cảm giác trêu chọc: “Vậy thì em đã có hy vọng rồi.”
Cô hít sâu một hơi, lời nói của anh luôn khó hiểu đến như vậy.
Hy vọng ư?
Cô phải có hy vọng với người nào?
Anh hay là Hoa Mộng Lê?
Anh hy vọng cô cố gắng hơn nữa để lấy lòng anh, hay là muốn cô loại bỏ Hoa Mộng Lê giống như loại bỏ mối đào hoa xui xẻo như Tiêu Diệc Mẫn?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, điện thoại của Lục Cẩn Ngôn đã reo lên, là A Nguyên gọi đến.
Lục Cẩn Ngôn đứng thẳng người, đi ra ngoài bắt máy.
Có người đã cung cấp một số manh mối, có một cô gái họ Hoa từng làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng Giai Vượng, vào buổi tối ngày tháng , cô gái kia đã giao thức ăn đến khách sạn Hilton.
Đó là ngày đầu tiên cô gái kia đi làm, ngày hôm sau liền từ chức.
Ngón tay của Lục Cẩn Ngôn hơi siết chặt lại.
Chẳng lẽ người phụ nữ kia thật sự là Hoa Mộng Lê ư?
Anh đi xuống từ trên lầu liền nhì thấy Hoa Mộng Lê đi về phía anh.
“Cẩn Ngôn, Hiểu Bồng không cãi nhau với anh vì chuyện ở hồ nước nóng chứ?”
Lục Cẩn Ngôn không trả lời, anh đi đến trước quầy bar, rót một ly Whisky rồi cho thêm hai viên đá.
Hoa Mộng Lê đã quen với sự lạnh lùng của anh, anh không nói chuyện cũng không sao, cô ta nói là được.
“Cẩn Ngôn, chúng ta xem như chuyện của đêm hôm đó chưa từng xảy ra bao giờ, có được không?”
Lục Cẩn Ngôn quay đầu lại, u ám liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tối tăm: “Những người muốn giở trò lừa gạt trước mặt tôi đều sẽ chết rất thê thảm.”
Hoa Mộng Lê cắn răng, trên mặt hiện lên vài nét kiên quyết: “Tôi không có, nếu như tôi nói dối một câu nào thì tôi sẽ để cho mình chảy hết máu mà chết.”
Cô ta hạ quyết tâm mà cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà, sau đó cắt một đường trên cánh tay.
Đây gọi là tìm đường sống từ chỗ chết, cô ta không thể để cho Lục Cẩn Ngôn có một chút sự nghi ngờ nào về cô ta được.
Hoa Mộng Lê đã từng học làm y tá nên biết những kiến thức y học đơn giản.
Khi ra tay cũng nắm chắc vài phần, cô ta chỉ rạch một đường nhỏ nhưng cũng đủ để cho máu tươi chảy ra ngoài, tạo thành ảo giác như vết thương rất sâu.
Ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn càng trở nên sâu thẳm hơn, mang theo một tia cảm xúc khó tả, giống như bị ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ làm nhòe đi vậy: “Trong tủ có hộp y tế.” Anh nói với giọng điệu trầm thấp.
Đôi mắt của Hoa Mộng Lê sáng lên, cô ta đã nhìn thấy hy vọng, anh không hề xoay người rời đi mà để cho cô ta đi lấy hộp y tế, điều này chứng minh anh đã mềm lòng, tin tưởng cô ta rồi.
Cô ta nhịn đau đi đến trước tủ, lấy hộp y tế cầm máu từ trong đó ra.
Không uổng công cô ta rạch một nhát dao này.
“Cẩn Ngôn, những lời nói lúc nãy của tôi đều là thật.
Chuyện xảy ra vào đêm hôm đó cứ xem như là bí mật giữa hai người chúng ta đi.
Tôi tuyệt đối sẽ không để lộ một chữ nào với người ngoài, cho dù Cẩm San và bố mẹ tôi cũng không nói.
Anh cũng đừng nói ra có được không? Đặc biệt là Hiểu Bồng, trăm ngàn lần đừng để cho em ấy biết.
Cho dù như thế nào thì em ấy cũng là em gái của tôi, cho dù em ấy đã làm chuyện có lỗi với tôi, tôi cũng sẽ không làm tổn thương em ấy đâu.”
Cô ta bày ra dáng vẻ vừa yếu ớt vừa tốt bụng, cô ta rất giỏi ngụy trang, biến bản thân giống như một đóa hoa Bạch Liên tuyệt đẹp, tốt đến mức không có chỗ nào để chê.
Một tia sắc bén lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm của Lục Cẩn Ngôn, anh hỏi: “Hoa Hiểu Bồng đã làm chuyện gì có lỗi với cô?”
Cô ta cúi đầu xuống, cắn môi không nói lời nào, tỏ vẻ vừa do dự vừa khó xử, một lúc lâu sau liền thở dài nói: “Những chuyện trong quá khứ cứ để cho nó trôi qua đi, tôi không muốn để cho nó ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai chị em chúng tôi.”
Cô ta còn chưa dứt lời thì Lục Cẩn Ngôn đã bá đạo thốt lên một chữ: “Nói!”
Anh rất muốn nghe thử một đứa mưu mô như Hoa Hiểu Bồng lại làm ra những chuyện tồi tệ nào.
Hoa Mộng Lê xoa tay, còn đang cố tình làm ra vẻ mặt do dự, cô ta chờ thêm một lúc mới chậm rãi mở miệng nói: “Thật ra tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đào hôn, là do có một người nào đó đã gửi một kiện hàng bôi nhọ anh cho tôi, dẫn đến chúng ta phải chia cách nhau.
Khi mẹ tôi như thấy những thứ trong kiện hàng kia liền giống như bị sét đánh ngang tai vậy.
Bà ấy vô cùng yêu thương con gái nên sống chết không cho tôi gả cho anh, bà ấy còn nói nếu như tôi gả cho anh, phá hủy hạnh phúc của bản thân thì bà ấy sẽ nhảy lầu tự tử ngay trong hôn lễ của chúng ta.
Tôi biết tính tình của bà ấy, sẽ không dễ dàng buông tha, nói được làm được nên tôi chỉ có thể đồng ý.”
Cô ta ngừng một lúc rồi lại nói: “Mãi cho đến ngày hôm nay tôi mới biết rằng thật ra là do Hiểu Bồng đã làm giả những thứ kia.
Hoàn cảnh gia đình của em ấy không tốt, khi nhìn thấy gia đình chúng tôi nhận được sự quan tâm của các anh, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy không công bằng.
Từ nhỏ Hiểu Bồng đã oán trách tại sao người được gả cho anh là tôi mà không phải em ấy.
Có một lần mẹ tôi vô tình để lộ chuyện với chú hai rằng sính lễ mà các anh đưa có mười triệu tệ, Hiểu Bồng đã biết được chuyện đó liền bị cám dỗ, có lẽ là em ấy đã bí quá hóa liều.”
Ngón trỏ của Lục Cẩn Ngôn vô thức gõ vào tay vịn của ghế sô pha, vẻ mặt trở nên vô cùng âm trầm.
Anh đã biết được chuyện này, Hoa Hiểu Bồng luôn kẹp “bức ảnh giả” của anh trong quyển sổ.
“Trong kiện hàng ngoại trừ bức ảnh ra còn có gì nữa?”
“Còn có tài liệu của anh, toàn bộ đều là những lời bôi nhọ anh, nói rằng anh là một người quái gở lập dị, còn thích đàn ông, là một tên gay.” Hoa Mộng Lê nói với giọng điệu vô cùng nhỏ tiếng.
Đôi mày rậm tuấn tú của Lục Cẩn Ngôn hơi nhíu lại.
Anh luôn nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa dài nên không để vào trong lòng, bây giờ xem ra có lẽ mọi chuyện không hề đơn giản như mình đã nghĩ..