Mộc Cảnh Tự đã nhiều lần nghĩ đến việc khắc vài dấu vết lên cơ thể của Kha Hồng Tuyết. Không nhất thiết phải là tên của y, mà có thể là ở những chỗ bí mật bị che phủ bởi lớp y phục phức tạp, khắc lên làn da đang căng tràn máu thịt. Ngoài họ ra, sẽ không có người thứ ba nào thấy được.
Và mỗi khi nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng lên, ánh nến trở nên yếu ớt mờ mờ, những suy nghĩ tối tăm và riêng tư này lại đạt đến đỉnh điểm. Ánh mắt của Mộc Cảnh Tự lướt qua từng chỗ trên cơ thể của A Tuyết, vừa cảm thấy người này thật đẹp, từng tấc da thịt đều hoàn mỹ, vừa lại ngứa tay muốn để lại một dấu ấn của mình lên tấm ngọc mỹ nhân này.
Nhưng cuối cùng, y lại kiềm chế, chỉ đưa tay ôm cổ người kia, trao đổi một nụ hôn mãnh liệt đến mức như muốn chết đuối, để giải tỏa những khát vọng không thể có được.
Ban đầu, Kha Hồng Tuyết không nhận ra điều gì.
Hắn chỉ mơ hồ nhận ra học huynh dường như rất thích vị trí chủ động trong chuyện chăn gối.
Thiếu khanh Đại Lý Tự mặc quần áo tử tế giống như tiên nhân vô dục vô cầu, không có một chút tục niệm hồng trần. Nhưng Mộc Cảnh Tự cởi áo bào trắng kia lại đặc biệt......
Kha Hồng Tuyết không biết nên dùng từ gì để hình dung, trong từ điển mênh mông như biển khơi, lần đầu tiên Kha Hàn Anh không tìm được từ ngữ thích hợp nhất để miêu tả điện hạ của hắn.
Như một đóa mẫu đơn song sinh, trắng tinh tế quý phái, đỏ rực rỡ phóng túng, giao hòa với nhau, tỏa ra sức hấp dẫn chết người như thuốc phiện, mỗi mặt đều đẹp đến mức làm người ta tim đập nhanh.
Thế nên đương nhiên, Kha Hồng Tuyết hết lần này đến lần khác dung túng, hết lần này đến lần khác đắm chìm.
Và trong từng niềm vui ấy, hắn nhận ra những thói quen nhỏ vô hại của Mộc Cảnh Tự.
Mà hắn cảm thấy vui sướng.
Mộc Cảnh Tự dường như đặc biệt thích eo và ánh mắt của hắn, mỗi lần không chịu đựng nổi, y sẽ vô thức cúi thấp người, như chuồn chuồn đạp nước, hôn nhẹ lên khóe mắt hắn, từng chút một, như yêu đến tột cùng.
Chỉ tiếc là Kha Hồng Tuyết vốn đã dựa vào gương mặt nhu thuận đẹp đẽ này mà gây xao động trong lòng Thịnh Phù Trạch nhiều năm trước, và cũng nhờ vào vẻ đẹp mỹ miều mà nhiều năm sau đã không ngừng thử thách giới hạn của Mộc Cảnh Tự, đương nhiên y không thể làm gì trên mặt mình.
Vì thế liền đánh tâm tư tới một chỗ Vạn Thọ năm Khánh Chính thứ chín, đã xảy ra rất nhiều chuyện không lớn không nhỏ, đủ để thay đổi cuộc đời của nhiều người.Ví dụ như tiểu thái tử nước láng giềng đến chúc thọ nhưng lại vô tình va phải xe ngựa của thế tử Ninh Tuyên Vương, thực chất là con trai của thái tử triều trước, nhũ danh là Nguyên Nguyên.
Ví dụ như lão hoàng đế âm hồn bất tán, bởi vì bất mãn Mộc Cảnh Tự gióng trống khua chiêng dẫn người đi bắt thanh lâu, mang theo một đám mệnh quan triều đình tầm hoan mua vui, thưởng cho y một trận phạt.
Ví dụ như Vương phi của Ninh Tuyên Vương cân nhắc hoà ly với vương gia, dự định đến phương nam mở một học đường cho phụ nữ dưới danh nghĩa của Lâm Uyên Học Phủ.
……
Thế cục trong kinh càng thêm hỗn loạn, miễn cưỡng qua một năm, Khánh Chính năm thứ mười một, Túc Hoài Cảnh đề nghị Mộc Cảnh Tự rời xa kinh thành.
Kha Hồng Tuyết cũng vì cơn ác mộng mơ hồ nhưng lại vô cớ làm người ta hoảng sợ đó, mà mong muốn mang điện hạ rời khỏi thành hoàng quyền tranh đấu này.
Mộc Cảnh Tự ban đầu không muốn đồng ý, cuối cùng Túc Hoài Cảnh—cũng chính là đệ đệ ruột của y hỏi y: "Nếu huynh trưởng có điều gì sơ sẩy trong kinh thành, ta không thể yên tâm bày mưu tính kế, cũng không thể bảo vệ tốt Nguyên Nguyên, phụ hoàng và đại ca dưới suối vàng có linh sẽ nghĩ sao?”
Kha Hồng Tuyết khi nghe thấy liền muốn vỗ tay cho đứa trẻ này, tuy đạo đức trói buộc đáng khinh, nhưng lại cực kỳ hiệu quả.
Vì vậy, trong thời gian hỗn loạn nhất ở kinh thành, hắn và Mộc Cảnh Tự, ở Giang Nam mưa khói, vừa chăm sóc một đứa trẻ mười mấy tuổi, vừa giúp mẫu thân của Dung Đường lập học phủ.
Mộc Cảnh Tự tuy không nói ra, nhưng Kha Hồng Tuyết có thể thấy y ngày càng cởi mở, khuôn mặt cũng nhiều nụ cười hơn, không giống như những năm tháng tận tâm tận lực ở kinh thành.
Còn về việc lập học đường, khi Mộc Cảnh Tự còn là Tam điện hạ, đã không ít lần y cùng Thái tử điện hạ vạch ra những kế hoạch tương lai.
Hiện tại tuy một bên đã không còn, nhưng rõ ràng, so với việc tranh đấu trong triều đình, y vẫn thích làm chút việc thực tế cho dân chúng hơn. Vào lúc này khối tài sản khổng lồ của Kha đại thiếu gia lại trở nên đặc biệt hữu dụng.
Hắn vui vẻ mua một căn viện ở Tô Châu, mỗi ngày hoặc là đi vào thành tìm mua những món ngon mang về hiến bảo, hoặc đọc sách vẽ tranh, đợi điện hạ của hắn bận xong trở về, vui vẻ chạy tới hỏi hôm nay có gì mới lạ.
Có đôi khi Nguyên Nguyên thật sự không nhìn nổi, nghiêm mặt lãnh khốc nói với hắn: " Huynh giống như tiểu thê tử mà tam thúc đệ nuôi trong nhà.”
Kha đại thiếu gia lập tức giận dữ đưa cho cậu ba trăm lượng bạc mua đồ ăn vặt, sau một lúc lại từ đống khế ước nhà đất, cửa hàng của mình lấy ra hai cửa hàng có lợi nhuận đáng kể, mỉm cười đưa cho Nguyên Nguyên, dịu dàng nói: "Ngoan, nói câu đó trước mặt tam thúc của đệ nhiều vào.”
Nguyên Nguyên: "...?”
Ít nhiều có chút bệnh nặng.
Giống như thất thúc của cậu.
Chạng vạng tối nào đó, Giang Nam gió nhẹ ấm áp, lúc Mộc Cảnh Tự trở về trời chiều còn chưa tản đi, ánh sáng đỏ rực chiếu nghiêng vào trong sơn thủy lâm viên, đẹp như là một bức tranh.
Hôm nay về nhà, y không thấy người hàng ngày luôn trông ngóng ở cửa, trong lòng có chút nghi hoặc, vào viện cũng không thấy người hầu đâu cả.
Khi y nghĩ Kha Hồng Tuyết có lẽ đã đi chơi đâu đó trong thành, thu lại vẻ nghi hoặc, chính y cũng không nhận ra mà mím môi, đẩy cửa phòng, lập tức đứng sững tại chỗ.
Ánh hoàng hôn chiếu qua khung cửa sổ chạm trổ, ánh sáng và bóng tối đan xen, trên chiếc giường mềm mại có một làn xuân sắc mơ hồ mà đẹp đẽ, dưới làn gió nhẹ là xuân cảnh mê người.
Kha Hồng Tuyết thích mặc áo bào màu sắc rực rỡ, một bộ y phục đỏ tươi, cởi như không cởi, lỏng lẻo treo trên người, từ ngoại bào cởi đến nội y, chỉ còn một chiếc quần lót là còn nguyên vẹn, nhưng cũng bị kéo xuống một chút.
Hắn nằm trên giường sập, ánh sáng trời chiều nhảy nhót trên da thịt hắn.
Bụng dưới săn chắc hơi căng lên, cơ bắp chia rõ ràng, trên làn da như ngọc ấm, eo có vết cắn, bụng có vết ngón tay…
Lên trên hay xuống dưới, đều có rất nhiều dấu vết không thể nhìn thẳng, khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Mà hắn cứ như vậy nằm ở trên giường sập bên cửa sổ, sau thắt lưng gối mềm, nương theo ánh trời chưa tan, dùng thân thể làm giấy, vẽ một bức tranh.
Nghe thấy tiếng động, Kha Hồng Tuyết ngẩng lên nhìn, rõ ràng người làm loạn là hắn, nhưng vì bút pháp quá tỉ mỉ mà kích thích từng trận ngứa ngáy, khiến má hắn hơi đỏ.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa lấp lánh chứa đựng tình cảm giấu kín. Thấy Mộc Cảnh Tự, thân thể căng cứng của hắn thả lỏng một chút, ném bút lông trong tay, nhìn y từ xa, giọng nói mang theo chút khàn khàn, như đã nhịn đến cực hạn: "Cuối cùng huynh cũng đã về.”
"Ta đã đưa Nguyên Nguyên đến chỗ Vương phu nhân rồi, còn đám nha hoàn và gia đinh cũng đã được gửi sang các viện khác. Học huynh, ta đã vẽ một bức tranh, phiền huynh khắc giùm ta?”
"Chỉ là bức tranh này chưa hoàn thiện, huynh có thể vẽ thêm vài nét giúp ta không?" Hắn chỉ vào lưng dưới của mình, cười dịu dàng.
Bên cạnh là một bộ dao khắc tinh xảo, trên người là một bức tranh.
Từ xương sườn xuống dưới, những nét vẽ uốn lượn đan xen, kéo dài đến đỉnh quần lót.
Rõ ràng là vô cùng hoang đường, nhưng chỉ là một phong cảnh bình thường, thậm chí có phần bình yên.
Hắn đã vẽ lên người mình một cây quế, một dòng sông, vài cánh hoa rơi rụng, cùng với quả cầu đỏ thắm và chiếc khăn voan trùm đầu trong nước.
Trên những hoa văn đó, cứ cách vài tấc lại thấy những vết cắn hoặc dấu tay mới cũ, như thể những bức họa này cũng đang phát triển theo dấu vết người khác để lại, có máu có thịt.
"Điện hạ, đây là bà mối của chúng ta." Kha Hồng Tuyết cười nói.
Mộc Cảnh Tự cảm thấy tim mình như bị một sợi lông mềm mại nhẹ nhàng kéo một cái.