Mùa thu là mùa thu hoạch các rau củ mà chúng tôi trồng vào mùa xuân.
Năm nay, nhiệt độ khá là thất thường cho nên rau củ không có phát triển cho lắm.
Thì, việc này xảy ra hằng năm, nên chúng tôi thường thu hoạch chúng mà chẳng có mong đợi quá nhiều về chúng.
Các rau củ dạng rễ thì khá là dễ hái nên mấy đứa trẻ sẽ hái chúng.
Khá là dễ thương khi thấy các đứa bé kéo cà rốt và đào lấy khoai tây.
Khi gần tới giờ ăn trưa, mọi người mang phần ăn trưa mà họ mang từ nhà tới.
Hôm nay, Sieg làm bữa trưa cho tôi.
Tôi thường phải làm việc này, cho nên tôi rất là cảm động.
Tôi tự hỏi rằng Sieg làm cho tôi món gì, nên tôi vừa mở nắp giỏ vừa hồi hộp.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là ba củ khoai tây. Chúng được nướng vừa đúng, và có muối với thảo được rắc lên chúng. Ngoại trừ chúng ra thì có một cây xúc xích xiên que, nhìn rất là nổi bật.
Khoai tây và xúc xích được gia đình Sieg gửi tới. Quanh các góc của cái giỏ, có các lọ nhỏ. Cải chua. Tôi tự hỏi rằng Sieg có làm thứ này hay không? Tôi nghĩ rằng nó khá là lạ khi đặt các lọ vào giỏ.
Món ăn chính là thịt chiên giòn. Còn có các lát chanh cắt mỏng nữa chứ.
Đó là tất cả những thứ trong hộp ăn trưa tự làm của vợ tôi.
Tôi nên nói gì nhỉ, cảm giác có một quân nhân không quen với việc nấu ăn cố gắng nấu ăn cho mình rất là tuyệt vời! Ăn kèm là khoai tây thay vì bánh mì cũng giống như quê nhà của Sieg.
Hộp cơm tự làm đó cũng rất là ngon.
Đến mức mà tôi ước gì tôi có thể nhìn lén cô ấy làm chúng nếu có thể.
Sau bữa trưa, tôi làm việc tiếp vào buổi chiều.
Rau củ sẽ được gom lại một chỗ và những người đàn ông tinh mắt lo phần chọn lọc.
Rau củ bị xước hay những cái quá nhỏ, hay những cái không bán được, cũng được dùng thay như thuế. Tôi muốn chia sẽ thứ này cho mọi người, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mang chúng về nhà.
Năm nay, thì khoai tây thu hoạch không được tốt cho lắm.
Kích cỡ của chúng thì không quá lớn, nhưng năm nay thì chúng chỉ to bằng hai ngón út với ngón trỏ hợp lại thôi. Trong giỏ đầy khoai tây không thể bán cho thương nhân được.
Trong khi tự hỏi rằng tôi nên nấu chúng thế nào, tôi trở về nhà.
◇◇◇
“Chào mừng anh trở về.”
“Anh về rồi đây~!”
Sieg ngưng làm vườn lại và đứng dậy để chào tôi.
“Sieg, cảm ơn em vì hộp ăn trưa.”
“Không, nó không có ngon đến vậy đâu.”
“Không, chúng rất là ngon mà.”
Nếu hôm nay như mọi người, thì tôi sẽ hôn cô ấy như một lời cảm ơn vậy, nhưng hôm nay tôi không thể tiếp cận cô ấy bởi vì đống bùn trên người.
Không thể chịu được người chồng của mình dơ bẩn như này, Sieg nói với tôi rằng.
“Ritz này, anh nên tắm trước đi.”
“Hể, nó ổn mà. Sieg có thể vào trước. Trong lúc đó, anh sẽ nhổ cỏ.”
“Được mà, anh vào trước đi. Chắc anh cũng mệt lắm rồi.”
“Thật à?”
Tôi muốn đi vào sau Sieg cơ! Nhưng nếu tôi nói vậy thì tôi sẽ bị đối xử như một tên biến thái mất nên tôi đinh là sẽ chấp nhận lòng thành của cô ấy.
Tôi lau đi mồ hôi và bùn trên người và ra khỏi phòng khi người tôi đã sạch sẽ.
Trong lúc tôi nghỉ ngơi, ngồi trên ghế, Miruporon mang cho tôi một ly nước chanh mật ong.
“Cảm ơn cô~”
Như thường lệ, Miruporon vỗ ngực và đi mất.
Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đang tiễn một bóng lưng to hơn tôi.
Trong khi tôi đang suy nghĩ rằng tôi nên làm gì với đống rau củ mà tôi nhận được này, Sieg đi ra từ phòng tắm.
Tôi vỗ nhẹ chỗ trống kế bên tôi, cô ấy đi tới.
“Rau củ thế nào rồi?”
“N~n, cũng không tệ cho lắm, anh đoán vậy.”
Nếu như khoai tây ở đây bự như những cái ở nhà Sieg thì lợi nhuận của chúng sẽ cao hơn, hay tôi nghĩ vậy.
Năm nay, tôi có Chỉ huy Artonen làm cố cấn cho tôi về các vấn đề kinh tế, nên tôi muốn thử nhiều thứ mới.
Khi tôi nói chuyện với Sieg, bữa tối đã xong.
Một nồi súp được đặt lên bàn. Nó được để đó, có nghĩa là chúng tôi có thể ăn bao nhiêu tuỳ thích.
Nguyên liệu chính của ngày hôm nay là nấm. Đó là số nấm được hái vào mùa hè và phơi khô.
Còn có gà nướng thảo dược với một lớp da giòn rụm, cùng với một sa-lát tươi mát phủ dầu cá.
Giữa bàn có một phần gra-tin khoai tây.
Kế bên đó, là một núi khoai tây chiên.
“Hôm nay đồ ăn lại như một bữa tiệc mừng nữa. Cảm ơn cô nhiều lắm.”
Khi tôi nói những lời cảm ơn cho Miruporon, cô ấy cười một cách hiền hậu.
Sieg múc gratin ra dĩa.
Trong lúc đó, tôi lấy rượu từ trong tủ ra và rót một ít vào ly của vợ tôi.
“Giờ thì, ăn thôi.”
“Được rồi.”
Sau khi cầu nguyện những lời cảm tạ đối với tinh linh, tôi bắt đầu ăn.
Món súp có các cây nấm độc, nấm mồng gà. Miễn sao là chúng tôi không ăn sống thì nó sẽ ổn thôi.
Chúng có vị cay nồng như tiêu và cũng khá là dai nên chúng rất là ngon. Bởi vì chúng được phơi khô cho nên vị chúng rất là đậm một cách tuyệt vời.
Món súp đó có một vị nhẹ nhàng và tinh tế. Tôi khen ngợi Ruruporon trong đầu tôi.
Khi tôi cắt phần gà nướng thảo dược ấy, nước thịt trào ra. Phần da thì giòn và phần thịt thì mềm. Mùi hương của thảo dược làm tôi khó cưỡng lại.
Tôi nghĩ rằng phần sa-lát sốt dầu cá sẽ ngon khi ăn cùng với bánh mì, nhưng xui thay, không có miếng bánh mì nào trên bàn cã. Sau đó thì tôi nghĩ tới việc sử dụng khoai tây chiên thay thế cho bánh mì. Tôi phát hiện ra rằng, các miếng rau giòn giòn ăn rất hợp với khoai tây. Thêm vào đó, vị của cá làm tôi muốn uống rượu. Nó rất là ngon.
Gratin khoai tây vẫn còn vỏ trên chúng.
Khoai tây mới được thu hoạch khá là ấm và có vị ngọt. Phô mai trong khoai tây rất là giòn và ngon.
Buổi tối làm từ các phước lành của mùa thu rất là ngon.
Sau bữa tối, tôi quyết định chơi với Sieg trên chiếc ghế dài.
“Sieg, cùng chơi nào~”
Hôm nay tôi rất là mệt, cho nên tôi chỉ muốn chơi thứ gì đó đơn giản thôi. Vì thế, tôi mang bài ra.
Chúng tôi chơi một trò chơi mà chúng tôi sẽ lật bài lên để tìm các cặp giống nhau.
Cả tôi và Sieg đều đang nhớ các lá bài, nên nó luôn là một trò chơi xem ai tìm thấy lá mình cần trước.
Khi chúng tôi chơi, chúng tôi luôn chơi sau khi đặt cược gì đó cho người thua cuộc.
Rửa chén, lau nhà, nấu nướng, những thứ như vậy.
“Hôm nay chúng ta nên làm gì đây?”
“Ritz, anh muốn cược thứ gì?”
“Xem nào~”
Dù rằng cô ấy hỏi, tôi không nghĩ ra những thứ gì cụ thể cả.
“Em thì sao, Sieg?”
“Xem nào, người thua phải cột tóc hai đuôi nhỉ?”
“Uwa, gắt thế!”
Tóc của Sieg chưa đủ dài để cột tóc hai đuôi, nhưng cô ấy có mang theo tóc nối từ nhà theo.
“Ngay cả như thế này, nếu em thua, thì chẳng có ai sẽ bị thiệt cả!”
“Không, chắc chắn là rất là đau đầu khi phải thấy một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi cột tóc hai bên như vậy mà.”
“Không, đương nhiên là không, nó sẽ rất là dễ thương luôn đó.”
“……”
Trong khi nói chuyện, rốt cuộc thì tôi muốn thấy Sieg cột tóc hai bên, nên tôi xắn tay áo lên và tập trung chơi.
——Kết quả thì.
“Uwa, anh thua rồi.”
Một chiến thắng tuyệt vời.
Có lẽ tôi không thể tập trung được vì tôi rất mệt.
Tôi nhận một cây lược và ruy băng từ người thắng cuộc, Sieg.
“Thể loại ruy băng gì đây.”
“Đó là một thứ mà anh trai em gửi như một lời trêu chọc.”
Chúng có màu hồng và hình như được làm từ vải lụa.
Tôi hỏi rằng liệu cô ấy muốn tôi làm luôn bây giờ hay không. Khi tôi hỏi cho chắc thì Sieglinde trả lời có.
Tôi không còn cách nào khác, nên tôi cột tóc tôi sang hai bên và gắn ruy băng lên.
“Này, nó nhìn tởm lắm phải không?”
“Không, nó nhìn hợp với anh lắm.”
Không quái nào mà nó nhìn hợp với tôi được cả, tôi tự nhủ và che mặt lại vì xấu hổ.
◇◇◇
Và như thế, cuộc sống của tôi và Sieg trôi qua một cách yên bình.
----------------
Một quả bom nhỏ :3
Dịch mấy phụ chương này mình thấy bối rối quá, nhưng giờ biết Ritz chắc chắn là M rồi.
Hết phần phụ chương này, qua phần phụ chương mới.