Vào lúc mà mùa xuân đã gần hết, tuyết đã gần tan hết và trên mặt đất trải dài một màu xanh tươi mát.
Từ các dấu hiệu thông báo mùa hè đang tới gần, dân làng cũng rất là vui mừng nữa.
Khác với mùa đông u ám, mùa xuân làm dịu trái tim một người.
Hôm nay, chúng tôi đi câu cá.
Hồ nước mà chúng tôi dùng để câu vào mùa đông giờ chỉ còn một ít băng trôi nổi trên bề mặt thôi.
Một khi mà lớp tuyết tan đi, cách thức di chuyển chính của chúng tôi sẽ là đi bộ hoặc thuê ngựa từ thương nhân.
Đường tới hồ không có xa cho lắm, nên tôi kéo theo một xe keo nhỏ để kéo hành lí, và cùng đi dạo bên ngoài với lũ chó.
Vì chúng tôi sẽ đi câu cá sau một khoảng thời gian dài, trong đầu của tôi chỉ toàn là cá thôi.
Nếu như phải nói về những loại cá của mùa xuân, thì có cá chó phương Bắc. Nó là một loài cá nước ngọt với một cái miệng hình trụ và các đốm trên cơ thể của chúng.
“Vào mùa này mà ăn cá chó[note10192] thì rất là ngon luôn~ Sẽ tuyệt nếu chúng ta bắt được một hai con nhỉ.”
“Phải rồi. Đôi khi tôi cũng nhớ vị của cá nữa.”
……Mấy con cá sướng thật đấy, được Sieg mong nhớ.
Trong khi suy nghĩ về mấy thứ vặt vãnh như vậy, tôi đi qua khu rừng xanh mướt.
Khoảng một tiếng sau, chúng tôi đã tới cái hồ gần làng nhất.
“Nơi này khác với hồi chúng ta tới vào lần trước nhỉ.”
“Khi mùa xuân tới thì ai cũng tới hồ này mà.”
Vì ở đây ánh sáng mặt trời liên tục sáng cho nên việc câu cá trên băng là việc không thể.
“A, thật vậy, nơi này không còn tuyết rơi nữa.”
“Phải rồi, chì có nơi này có một khung cảnh trọn sắc xuân thôi.”
Bởi vì chúng tôi sẽ đi câu cá, tôi tháo dây xích trên mấy con chó và để nó chạy quanh hồ. Chúng sẽ trở lại khi tôi thổi sáo, cho nên tôi chẳng cần phải lo cho lắm.
Hồ nước bây giờ đã rất là im ắng một khi đám chó chạy đi mất. Tôi nhìn vào mặt hồ cùng Sieg.
“Đẹp thật.”
“Thế à?”
Một bầu trời trong xanh với các đám mây trắng xoá, cùng với các lá non được phản chiếu lại trên mặt hồ.
Tuy vậy, đây là một khung cảnh mà tôi đã quen thấy từ khi còn bé cho nên tôi không có thấy lạ cho lắm.
Nếu như tôi nhìn mặt Sieg vào lúc này, tôi sẽ bị cô ấy lườn với ánh mắt chim ưng của cô ấy, nên tôi cẩn thận để không bị phát hiện và lui về sau mấy bước.
Trong lúc tôi đang làm như vậy, tôi sẽ thưởng thức vẻ ngoài của Sieg từ phía sau.
—Nn. Tuyệt vời. Trên cả tuyệt vời.
Với bộ đồ truyền thống được mặc vào mùa xuân, tôi làm một cái nữ tính hơn.
Cái mà tôi làm trước đây nhìn nam tính hơn, nên tôi quyết tâm làm một cái giống như cái mà những người phụ nữ trong làng mặc loại mà sẽ tạp một đường cong từ vùng eo xuống vùng hông.
Vì bộ đồ này hơi chặt so với bộ đồ cũ, cho nên nó các các vết cắt để di chuyển dễ hơn. Nếu như Sieg khom người xuống, cặp đùi tuyệt vời của cô ấy sẽ lộ ra. Tuy vậy vì cô ấy có mặc một lớp quần bên dưới cho nên tôi không thể thấy lớp da của cô ấy được, nhưng việc đó vẫn làm tôi vui.
Tôi tưởng tượng tới việc ôm eo cô ấy và tận hưởng cảnh quan nơi đây, nhưng vì tôi dã thấy cú đá của cô ấy đáng sợ đến thế nào, tôi không có định làm việc đó.
“Có gì không?”
“Hể!? Không tôi chỉ tận hưởng cảnh quan nơi đây thôi!”
“?”
Tôi không thể nói với cô ấy được.
Tôi mà lại ngắm nghía vòng eo và hông của cô ấy với một ánh mắt biến thái.
“Giờ thì, giờ thì! Hãy đi câu cá nào——A!”
Khi tôi lui về mấy bước, tôi vấp một cục đá và té.
Tôi nhận những gì mà tôi đáng phải nhận.
◇◇◇
“Mồi câu mà chúng ta sẽ dùng là cái này!”
Chúng tôi sẽ câu cá với một môi câu giả được điêu khắc thành hình một con cá nhỏ.
“Hể, thứ này cũng có thể dùng được à.”
Tôi dạy Sieg cách dùng nó và sau đó chuẩn cho việc câu cá chó.
“Cá chó còn được gọi là ‘loài cá hung dữ’.”
“Quả là một cái tên mạnh mẽ.”
Dù rằng nó chẳng là gì khi so với cái tên ‘Huyết Ưng’ của Sieg’.
Không nói ra những gì mà tôi suy nghĩ trong đầu, tôi tiếp tục nói về loài cá này.
“Răng của chúng nhọn như kim vậy, cho nên nó rất là sắc bén. Nó có thể nhai nát dây câu luôn đấy.”
Nó hơi đau khi mà bị một con cá như vậy cắn. Cho nên tôi phải cẩn thận khi bắt nó.
“Có lẽ tôi nên làm một con cá để cho Sieg câu những con cá nhỏ hơn nhỉ.”
Tôi đưa cho cô ấy những mồi câu nhỏ nhìn như các con côn trùng.
Bởi vì sẽ rất là tệ nếu như cô ấy bị thương từ việc câu cá chó, tôi làm cho cô ấy các mồi câu để câu con cá nhỏ hơn
Sau khi tôi giải thích xong, chúng tôi bắt đầu câu cá.
Mồi câu sẽ được gắn vào dây câu và được thả vào trong hồ. Sau đó, chúng tôi phải điều khiển mồi câu sao cho giống như có một con cá đang bơi vậy. Việc còn lại mà chúng tôi phải làm là chờ cá cắn câu thôi.
Sieg câu được cá trước.
“A, cá hồi.”
Khi mà Sieg kéo cần câu của cô ấy thật mạnh thì một con cá nhảy ra mặt nước.
Sau khi kéo nó lại gần hơn, Sieg dùng lưới bắt nó lại.
“Tuyệt vời thật đấy.”
“Có vẻ như hôm nay tôi tình trạng của tôi rất là tốt nhỉ.”
Sau đó, Sieg bắt được thêm hai con cá nữa.
Không lâu sau đó, đã tới giờ ăn trưa, dù tôi chẳng bắt được con nào cả.
“Giờ thì, chúng ta nên ăn cái gì nhỉ.”
Tôi nhặt các cành cây quanh đó và đốt lửa.
Tôi gọt vỏ mấy cành cây với một con dao và xiên que một ít xúc xích mà tôi mang từ nhà tới.
Sau khi làm khoảng bốn cây, tôi nhờ Sieg trông chừng chúng.
Trong khi tôi nướng xúc xích, thì tôi nhìn sang con cá hồi mà Sieg bắt được.
“Cậu sẽ nướng con cá đó luôn ư?”
“Không, nó sẽ được ăn sống.”
Ba con cá được sát muối lên để khử mùi, và được rửa với nước mà tôi mang lên từ nhà.
Sau đó, nó sẽ được nêm với muối và tiêu, cùng với giấm và thảo dược. Sau đó nó sẽ được để sang một bên.
Sau khi rửa tay mình tại hồ, tôi lấy bánh mì ra từ một cái túi.
“Nó, là cái gì vậy?”
“Hapankorppu~”
Sieg tròn mắt khi thấy một loại bánh dài và phẳng như thế. Có vẻ như đây là lần đầu tiên mà cô ấy thấy nó.
Hapankorppu là một loại bánh mì khô rất tiện để mang theo khi đi ra ngoài vì bánh không có quá lớn cho lắm.
Tôi chia bánh ra thành các phần vừa ăn, sau đó tôi thêm phô mai cắt mỏng và phần cá mới vừa nướng xong.
“Xúc xích có vẻ như cũng đã xong rồi.”
“Vậy thì, ăn thôi!”
Đầu tiên tôi ăn một cây xúc xích mà Sieg nướng.
Với một tiếng giòn rụm, cây xúc xích vỡ ra trong miệng.
Người thương nhân ấy nói rằng vì các gia vị rất là mạnh cho nên chúng tôi không cần phải nêm nếm gì thêm, và thật đúng là nước thịt chảy ra rất nhiều luôn. Vị đậm đà tuyệt vời của xúc xích rất là khó cưỡng. Có vẻ như nó sẽ ăn rất hợp với rượu.
Chúng tôi có thể ăn thứ này ở trong nhà.
Sau đó, tôi ăn bánh mì với cá.
“Thú vị thật đấy.”
Sieg nói rằng miếng bánh rất là thú vị.
Phần bánh cứng hơn bánh qui ấy có các quả dại nhuyễn.
Bánh thì giòn và vị từ các quả dại cũng rất ngon nữa.
Cá tươi cũng rất là ngon nữa.
Sau bữa trưa, chúng tôi tiếp tục câu cá.
Một tiếng sau.
“Ha~~……”
Chúng tôi không có bắt được con nào nữa, nên tôi nằm trên thảm cỏ.
Tôi hít vào mùi hương của cỏ để làm dịu tâm trí tôi
“Sieg, chúng ta nên trở về thôi nhỉ?”
“Không, chờ một chút nữa thôi.”
Sieg đã bắt được khoảng mười con cá.
Cô ấy thường nói rằng chúng tôi phải trở về sớm khi đi săn, nhưng kì lạ thay cô ấy lại muốn ở lại khi đi câu cá.
“Ritz!”
“Hmm? Sieg, cô bắt được con gì nữa à?
“Không, Ritz, cần câu của cậu!”
“Hể?”
Khi tôi ngồi dậy, một phần của cần câu chùng xuống một ít.
Khi tôi kéo cần câu, nó chùng xuống hết mức.
“U-Uwa!”
Khi tôi kéo lên trong lúc hoảng loạn, tôi cảm thấy chắc chắn hơn.
“Nặng thế!”
Nếu như tôi kéo quá manh, dây câu sẽ đứt. Tôi phải cẩn thận với nó.
Sau một hồi chơi kéo co với con cá, tôi cảm thấy nó đã yếu đi nhiều hơn rồi.
Tôi nhân cơ hội đó và kéo thật mạnh, tôi có thể thấy một bóng đen vùng vẫy trong nước.
Sieg lấy một cây gậy cùng với một cái lưới để bắt nó lại.
“Sieg, cẩn thận với răng của nó!”
“Được rồi.”
Con cá mà tôi bắt được to bằng cỡ bắp chân tôi.
Nó bự một cách đáng ngạc nhiên, đến mức mà Sieg và tôi nhìn một cách ấn tượng.
“Bắt được một con cá to như vậy với một cần câu mà tôi không làm kĩ lưỡng cho lắm……”
Không ai có thể đoán trước được tương lai cả
◇◇◇
Mệt từ việc chơi đùa, đám chó quay trở lại mà không cần tôi gọi chúng.
Với ánh mặt trời đang dần lăn, chúng tôi trở về nhà.
Chúng tôi chia con cá chó làm hai để chia cho nhà Teoporon.
Phần cá nướng thảo dược thì ngon khỏi chê, đúng là đáng mong đợi từ một con cá đang trong mùa. Phần mỡ của nó cũng ngon nữa.
Về bữa tối, chúng tôi đã ăn một món ăn chỉ có vào mùa xuân.