Tiếp theo là tràng đầy cay độc, mắng chửi Hồ Bích Mai ko tiếc lời, nào là hồ ly tinh rồi ko phải là người gì đó, vâng vâng và vâng vâng. Năm tháng vô tình, dù là mỹ nhân nhưng một khi đã tái giá cũng ko thể nào như gái tơ được. Luận dung mạo, chị ta tuyệt đối tin tưởng nếu là trước kia thì mình nhận thứ hai sẽ chẳng có ai dám nhận thứ nhất. Chỉ là, hiện giờ dù có nói thế nào cũng ko thể nặn ra được vẻ giai lệ như xưa nữa. Sau cuộc hôn nhân, sắc đẹp năm nào bị hủy hoại ko thương tiếc. Mà con ranh kia lại cứ như băng ghi âm tua đi tua lại mà xoắn vào nỗi đau kia mới ức chứ. Còn kém lắm con ạh, mày chẳng bằng một góc lẽ của bà năm đó đâu áh!
Đã mài mõ rồi, đang định lấy hơi chửi lại, thẳng thừng mà áp đảo khí thế của con ranh kia. Thì mắt của Hồ Bích Mai bỗng đảo quanh vòng, nhất thời nhìn thấy Chu Hà Sinh và Cố Viễn Thần đang bước qua mình. Cố Viễn Thần là thản nhiên ko màn đến chỉ muốn bước tiếp lên lầu. Còn Chu Hà Sinh khi thấy cảnh lộn xộn trước mắt thì muốn can ngăn nhưng lại ko biết nên làm gì nữa.
Đầu óc của chị ta thật mau lẹ, liền dùng tay đẩy đẩy Biện Chân, ánh mắt dụ dỗ mà đon đã: “Anh Chu àh, mau mau lại giúp em chút đi mà!”
Chu Hà Sinh đã bị điểm mặt gọi tên, có hơi mất tự nhiên, anh cũng chẳng chuẩn bị gì cho tình huống này cả. Bên kia thì Biện Chân đang phùng mang trợn má, kia rõ ràng là mắng chưa hả giận mà: “Đồ ko biết xấu hổ, đáng tuổi cô dì của người ta còn anh với em nghe ngọt xớt.”
“Mày!” Hồ Bích Mai như đánh cho vố đau chỉ biết thầm đấm ngực, dậm chân, hận ko thể xé xác kẻ vừa nói xong ra được mà thôi. Tất cả là để bảo vệ hình tượng mỹ nữ của mình, nên lý trí đã được vận động đến cùng cực, vào giây phút cuối cùng thì đem cơn hận này mà nuốt ựt vào trong, lòng thầm rủa xả: “Con ranh chết tiệt, cọp ko gầm mày cho là mèo bệnh áh. Chờ đó đi con, mày chọc giận bà mày thì chắc chắn sẽ ko hay ho gì đâu!”
Lòng tức sôi gan, nhưng mặt lại mỉm cười, cố ý đem bàn tay đã được xoa ko biết bao nhiêu là kem dưỡng da, nắm lấy cánh tay của Chu Hà Sinh, miệng nũng nà nũng nịu nói: “Thầy Chu ơi, nghe Tiễn Lạc nói thầy đã có hôn thê ở quê rồi hả. Chắc cũng đẹp lắm phải hôn? Là sinh viên đại học mà, người có giáo dục, có năng lực, lại thêm hiền thục nữa. Em thấy thầy nên bảo gia đình cưới xin cho rồi luôn đi. Còn chần chừ làm gì nữa? Cưới vợ phải cưới liền tay mà.”
Chị ta cứ nói quá lên, mắt thì sắc như dao liếc xéo vào mặt Biện Chân. Cảm thấy mắt con ranh kia đang hung hăng trợn trừng như muốn lọt cả ra ngoài luôn mà nhìn mình, thì thật sảng khoái biết bao. Chỉ nghe Chu Hà Sinh ho khan vài tiếng: “Thì cũng ko tệ lắm. . . Khụ. . . Nhưng nếu chị đã nói như vậy…..Chuyện của chúng tôi cũng nên tiến hành sớm…. Tiến hành sớm.”
Hồ Bích Mai thu tay về, lắc lắc đầu làm ra vẽ trách móc nói: “Ha, thầy thẹn cái gì chứ? Chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Chị ta thật nhã nhặn mà vuốt vuốt tóc, tiếp theo cứ chầm chậm mà nói: “Người như thầy Chu đây thật ko dễ tìm đâu. Mà đời thì thường hay mật ngọt chết ruồi, đầu voi đuôi chuột. Em là đang nghe ngóng giùm thấy đó chứ. Đỡ phải bị người ta vờ giúp nấu cơm, xếp áo mà lừa cho thì toi. Kia thật ko biết nhìn lại mình coi tốt chỗ nào ko biết.”
Chu Hà Sinh lòng thầm than khổ. Ngữ khí này, là chị ta đang ám chỉ người làm cơm xếp áo cho mình, ngoài Biện Chân ra thì còn có ai nữa chứ? Anh cũng biết cô ta thật có ý với mình, nhưng chẳng dám thổ lộ ra ngoài. Mà chỉ có thể dựa vào lý lẽ là hàng xóm láng giềng thì nên giúp đỡ lẫn nhau thôi. Chính anh cũng dựa vào lẽ đó mà phát triển tình cảm theo hướng bạn bè đơn thuần. Giờ lại bị Hồ Bích Mai nói khó nghe như thế, thật ko biết làm sao cho hết xấu hổ?
Quả nhiên Biện Chân vừa thẹn vừa giận. Tuy cô ta có tính cách như con trai, nhưng tận sâu thẳm trong tâm hồn vẫn là con gái mà. Nhất là đối với người mình thầm thích, thì mặt làm sao ko nóng lên cho được kia chứ. Lòng cô ta cũng đã thầm rủa xã Hồ Bích Mai ko tiếc lời. Biết rõ nếu còn dây dưa nữa thì chỉ làm cho mụ đàn bà này nói hành nói tỏi mà thôi, liền lập tức nện bước, phun lại câu: “Tôi ko thèm đôi co nữa.”
Ko thèm nhìn đến những người còn lại. Cô nhanh chóng bước xuống lầu, đóng sầm cửa lại.
Hồ Bích Mai đã đại chiến toàn thắng, bụng như mở cờ, quay người lại mà ngọt như kẹo kéo: “Em đây còn phải đến lớp tập thể hình nữa đó. Gặp lại sau nha.”
Này gọi là gì đây hả trời? Chu Hà Sinh khóe miệng run rẩy, quay người ra sau, đang rất muốn tiếp tục nói chuyện với Cố Viễn Thần. Hở! Đến bóng cũng không thấy nữa. Xem ra, lúc anh đứng lại nói chuyện thì người đã lên lầu từ lâu lắm rồi.
Nghĩa khí áh, ta khinh. Bất quá cũng chẳng sao cả, hôm nay tình bạn của hai người đã chậm chạp tiến được bước đầu tiên rồi. Nghĩ đến ở đây, lòng của Chu Hà Sinh lại vui vẽ hẳn ra mà bước tiếp lên lầu.
Mấy ngày nay, trường của Chu Hà Sinh đang mở lớp học ngoại khóa. Đợi học sinh thi cử xong xuôi thì có thể bắt đầu kỳ nghĩ được rồi.
Hễ có thời gian rảnh rỗi là anh lại chạy lên tìm Cố Viễn Thần nói chuyện phiếm. Lần đầu tiên đã bị sự giản dị của Cố Viễn Thần dọa cho giật mình. Cả phòng chỉ có được mỗi chiếc giường sắt cũ kỹ cứng còng, chăn nệm cũng tồi tàn ko kém. Lần thứ hai đến thì có thêm cái radio mà anh đã mua cho cậu. Dù cho người có sống khép kín thế nào cũng ko thể để đến non nước này? Lần thứ ba lần thứ tư nữa, tuy Cố Viễn Thần vẫn ít chuyện như cũ, nhưng hai người cũng dần dần trao đổi nhiều hơn. Chu Hà Sinh cũng phát hiện ra thỉnh thoảng cậu ta đã quên giăng bức màn phòng bị quanh mình mà lộ ra thái độ vui vẽ như đứa trẻ đang thích thú thứ gì đó. Hơn hết, người này đã mỉm cười, và nụ cười kia nhìn rất đẹp mắt.
Chu Hà Sinh cảm thấy quá trình này giống như đang giải trò cửu liên hoàn vậy. Đầu tiên là có ý tưởng, sau đó bắt đầu từ từ gỡ ra. Lòng nhiệt tình chân thành thật cao mà chầm chậm di chuyển hết qua trái rồi qua phải để từ từ phát hiện. Cứ mỗi lần được giải ra được vòng thì lại cảm thấy hưng phấn thêm bậc, rồi lại tiếp tục bừng bừng khí thế lao đầu vào để gỡ những nút tiếp theo. Cố Viễn Thần chính là câu đố khiến người ta mê say, chờ đợi, hồi hộp để giải. Ngay chính bản thân anh cũng ko ngờ mình lại có hứng thú nhiều đến thế.
Trong lúc này, Chu Hà Sinh bỗng phát hiện ra chuyện rất kỳ lạ. Chẳng qua là anh muốn đi tìm Cố Viễn Thần nói chuyện phiếm thôi. Ngẫu nhiên đảo mắt thấy, nơi cửa có đám rác chất thành đống, trong đó có bức thư bị vò nhăn nhúm lại. Rõ ràng kia chính là phong thư anh đã đưa cho Cố Viễn Thần mà.
Không muốn lén xem, nhưng lòng hiếu kỳ thì ai cũng có cả. Nhất là luôn tò mò muốn biết nhà cửa, thân nhân của người ta ra sao? Cuối cùng cũng là nhịn ko được mà bước đến, nhặt lên xem. Nhìn sơ đã nhìn thấy địa chỉ ngoài bì thư là: số , đường Hạ Bình, thành Tây. Đường Hạ Bình này thì cũng có nghe qua, hình như sát bên thành Tây, gần nhà dưỡng lão thì phải. Còn số là nhà nào thì Chu Hà Sinh thật ko biết được rồi.
Anh lấy thư từ trong phong bì ra. Hơi do dự nhìn qua. Thật kỳ quái, bên trong chỉ là trang giấy trắng, ko hề có chữ, hình nào cả, sạch bong như mây trắng trên nền trời xanh vậy.
Đây là thư gì vậy? Ngay cả chữ cũng ko có? Vậy thì làm sao Cố Viễn Thần có thể hiểu được. Cậu ta có thể suy ra được điều gì từ trang giấy trắng tinh thế kia cơ chứ. Chu Hà Sinh trầm tư ko tìm được lời giải thích. Huyền bí là ở chỗ đó. Chỉ có thế xếp nó vào trong những điều kỳ lạ mà mình biết thôi.