Hắn nhíu mày: "Ta không có người nhàn rỗi phái theo đệ."Trước mắt thủ hạ ám vệ đều là người đi theo hắn khi hắn được lập làm Thái tử, sau đó mấy năm tăng thêm vài người nhưng cũng không trước những người này phần lớn dùng để thay hắn tìm hiểu tin tức, hoàn thành nhiệm vụ phụ hoàng giao giờ tình thế có thay đổi, tự nhiên nên dùng ở chỗ cần nghiêm mặt nói: "Hoàng Phủ Tuyển, ta nói tin đệ thì dùng người sẽ không nghi ngờ, chuyện đệ cùng Hoàng Phủ Trạch gặp mặt, là Thất hoàng muội nói.""San nhi nói?" Sững sờ một lát, giật mình nói: "Thì ra chấp niệm trong lòng huynh, là Tô tiểu thư."Có thể khiến cho thái tử dành thời gian chú ý chỉ có thể là người nọ, nếu không phải Hoàng Phủ Tuyển nghi ngờ, nhất định sẽ có một vị khác ở đây, mà vị kia, nếu nhớ không lầm, là con gái của Tô thượng thư, tên là Tô Nghênh Phủ Nguyệt từ chối cho ý Phủ Tuyển than thở nói: "Vốn ta định vì hiểu lầm huynh nói tiếng xin lỗi, nhưng giờ phút này chỉ muốn nói, Thái tử điện hạ thật sự dùng hết đồ đạc, ngay cả San nhi cũng không buông tha."Bị ám chỉ "quỷ quyệt" người nào đó không nhanh không chậm nói: "Hiện tại không phải đệ càng yên tâm hơn sao.
"Cũng biết được điểm yếu của này vừa nói ra, hai người nhìn nhau, hiểu rõ cười, trong nụ cười lại có vị đắng của riêng mình."Huống chi không cần dò xét, ta cũng biết Đại Hoàng huynh cùng đệ tán gẫu cái gì.""Ồ?""Một ít lời đồn đãi nếu có cũng không sao cả."Hoàng Phủ Tuyển kinh hãi nói: "Quả thực là như thế, ta vốn tưởng rằng..."Hắn khẽ cười nhạo: " Đại ca giả vờ nhu nhược nhiều năm như vậy, hắn ta sao có thể dễ dàng bại lộ, cho dù rất muốn mượn sức đệ, chỉ có thể tùy tiện lơ đãng thăm dò."Trên bầu trời đêm bỗng nhiên truyền đến tiếng chim chóc vỗ cánh rất nhỏ, thính giác của Hoàng Phủ Tuyển linh cảm hơn người bình thường, lập tức sải bước đi ra thư trở về trong tay có thêm một tờ giấy mở ra, lông mày nhíu lại."Hoa sư muội nói, Ninh phi lại phát bệnh điên."Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Ta sẽ mời Thái hậu lệnh Ninh phi đến Phật đường Từ An cung cầu phúc cho tổ tiên, cho đến khi đệ trở về."Hoàng Phủ Tuyển nở nụ cười: "Đa tạ.
" Cầm tờ giấy trong tay lên, lại nói, "Ta rất tò mò, huynh đến tột cùng dùng phương pháp nào thuyết phục Lưu Tâm sơn trang, đem Ô Kim Điểu cho mượn."Lưu Tâm sơn trang là nơi tình báo mua bán tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, có một phương pháp truyền thông tin riêng.
Nghe đồn Ô Kim Điểu chính là một trong những loại chim đắc lực nhất, khi Hoàng Phủ Tuyển hỏi thăm Thái tử, liền được cho con chim kim điểu chia làm hai loại, một loại là bình thường nhưng cũng bay nhanh hơn chim bồ câu thông thường rất nhiều, động tác linh mẫn mà cảm giác phương hướng cực mạnh, trên chân có khóa đồng, dùng để truyền đạt tin tức không quá quan loại khác thập phần quý giá, có thể đem tin tức nhét vào trong ống bọp sáp, để cho chúng nó ngậm trong miệng, trừ phi nhận định người tiếp cận, bằng không tuyệt đối sẽ không dễ dàng há miệng, nếu không cẩn thận bị bắt, sẽ lập tức đem bao sáp nuốt vào trong lúc đó, ở trong mắt người khác, đó cũng chỉ là một con chim nhỏ bình thường toàn thân đen nhánh, gần như sẽ tìm không được một tia khả bồi dưỡng Ô Kim Điểu, quá trình tự nhiên không dễ dàng, trên giang hồ có tư cách mượn được đều rất ít ỏi, huống chi là người trong triều theo hắn biết, Ô Kim Điểu trong tay Thái tử có hơn mười con, chẳng lẽ là vận dụng quyền thế bức bách?"Không cần mượn." Hoàng Phủ Nguyệt thờ ơ nói, "Ta đem những con chim kia đều mua."Ngân phiếu đưa đủ cho sơn trang bồi dưỡng thêm mấy chục con, chẳng có ai từ chối được số ngân phiếu Phủ Tuyển sững sờ một lúc lâu: ".
Thái tử thật là một bàn tay lớn.
"Trách không được có thể trực tiếp để cho đám Ô Kim nhận chủ, không phải dùng thức ăn đặc chế dụ dỗ, còn rất hào phóng tặng cho hắn một con dùng để liên lạc với Hoa sư không ngoài ý muốn, Tuệ hoàng hậu quá cố là một nữ tử thông minh có thủ đoạn, ngoại tổ phụ là hầu tước quốc hậu, sản nghiệp phía sau nhất định thập phần phong như vậy, một khi nghiêm túc hẳn lên, Đại Hoàng huynh rốt cuộc phải đấu với nhau như thế nào a?"Đi thôi." Hoàng Phủ Nguyệt đứng lên, buộc áo choàng, "Sáng mai diễn kịch thật hơn một chút.""Đến lúc đó Thái tử điện hạ cũng đừng ghi hận a." Hoàng Phủ Tuyển nói đùa..