CHƯƠNG
Hà Duy là cô nhi không cha không mẹ, một thân một mình. Thế nên mỗi khi tan tầm về nhà, xem xong anime, chơi game chán chê, cậu sẽ ngẫm xem bản thân sẽ chết kiểu gì.
Lớn thì động đất bùng nổ sóng thần đánh úp zombie đột kích, nhỏ thì uống nước sặc chết đi đường té chết thức khuya mệt chết… Tóm lại, bất cứ cách chết nào có thể nghĩ đến cậu đều nghiêm túc suy xét một phen.Ngay lúc cậu tự nhận là bất luận chết kiểu chi cũng có thể ung dung đối mặt thì cậu bị bẫy chết, bị một tiểu thuyết thái giám chậm chạp không chịu kết thúc gài bẫy!
tiểu thuyết thái giám: tiểu thuyết bị ngừng giữa chừng aka những cái hố vĩnh viễn không được lấp :v
Theo lý thuyết, tố chất tâm lý của trạch nam không nên kém cỏi như vậy, thời nay đã xưng là trạch, ai chẳng kinh qua ngàn hố, giẫm qua vạn lôi?
Tục ngữ nói rất hay, lạn vĩ chạy khắp nơi, thái giám đông như chó. Chưa đụng lạn vĩ bao giờ ngại nói mình từng đọc truyện mạng, chưa từng gặp thái giám càng không nên nhận là độc giả.
lạn vĩ: ý chỉ tình tiết chưa đâu vào đâu mà đã tác giả đã cho kết thúc qua loa
Hà Duy đọc truyện từ hồi cấp hai, cũng xem như độc giả thâm niên, thành ra tập mãi thành quen với những thứ ấy.Hà Duy có thói quen tìm tòi trước khi ngủ, hôm qua cũng tìm kiếm theo thường lệ, rồi bất ngờ phát hiện một tiểu thuyết có tên khá hay.
–[Vong Đồ].
Hai chữ đơn giản mà phóng khoáng, còn hàm chứa sức liên tưởng phong phú.
Tiểu thuyết hiện nay chẳng thể so với trước kia, hình tượng nhân vật chính nghĩa vĩ đại bị nhìn chán, nam chính nhân mè đen phúc hắc giả dối cấp tốc quật khởi, chiếm đóng một mảnh non sông rộng lớn của văn học mạng.
nhân mè đen: bề ngoài trắng như bánh trôi, nhưng nhân là mè đen; chỉ một người bề ngoài thuần khiết nội tâm xấu xa
Hai chữ “Vong Đồ” rõ ràng nói về nhân vật chính, chẳng cần xem chính văn cũng đoán được đây là con đường báo thù của một tên cuồng bá duệ. Cái này rất hợp khẩu vị Hà Duy, cuộc sống mỏi mệt, sinh kế vất vả nhường ấy, nhân lúc rỗi rãi xem ít văn chương cũng vui lên bao nhiêu, nếu thú vị từ đầu tới cuối cũng không uổng tiền một gói mì.
cuồng bá duệ: điên cuồng, bá đạo, khí phách
Tác giả quả nhiên viết khá tốt, vừa mở đầu, nam chính đã cửa nát nhà tan. Khổ như vậy khiến Hà Duy chợt thấy tâm lý cân bằng. Tiếp theo chả có gì bất ngờ, nam chính bị khổ sở dồn ép bắt đầu thăng cấp đánh mặt tìm kẻ thù, vượt qua một bản đồ lại thăng cấp đánh mặt tìm kẻ thù… Quanh đi quẩn lại chả biết mệt, Hà Duy đọc mà vui sướng cực độ, xuýt xoa thích thú.
Đặc biệt, bối cảnh của tác phẩm rất thú vị, tình tiết nhịp nhàng, tiết tấu vừa phải, ngoại trừ hơi nhiều nhân vật phản diện mà tên sau càng biến thái hơn tên trước, thì gần như không lần ra bất kỳ khuyết điểm nào!
Hà Duy đọc suốt đêm, rốt cuộc cũng tới kết cục, bí ẩn lớn nhất toàn văn sắp được vạch trần, trận quyết đấu đỉnh cao của nam chính và nhóm biến thái chuẩn bị khai màn!
Trạch nam Hà Duy tâm như nước đọng cũng bùng cháy theo!
Tại đoạn cuối của chương , thời điểm một hồi xoay chuyển cực lớn sắp diễn ra, cậu hưng phấn khó nhịn mà chuyển sang chương kế.
Sau đó… không có sau đó.
“Bạn đọc thân mến, tác giả bạn yêu thích vẫn chưa cập nhật, bạn chọn ném địa lôi nổ tỉnh hắn, quăng lựu đạn oanh tạc hay làm một phát hoả tiễn cho hắn thi cốt vô tồn luôn…”
Thế mà lại ngắt ngay thời khắc mấu chốt, một ngụm máu dâng lên, Hà Duy xém nữa phun đầy màn hình.
Cậu đích xác muốn cùng tác giả đàm đạo nhân sinh giữa hào quang chói lóa của hoả tiễn, nhưng đáng buồn thay, lương cậu thấp tè, nghèo mạt rệp, tiếc rẻ một phát ấy, thế nên… cậu chọn đợi.
Vừa định nhắn tin thúc giục thì thấy được một hàng điểm trừ dài dằng dặc.
Tình huống chi đây?!
Hà Duy vội vàng nhìn lướt qua, nhất thời như lọt xuống hầm băng.
Tác giả lừa đảo đã ngừng cập nhật hơn hai tháng! Rõ ràng chỉ còn một chương kết cục cuối cùng, cuộc quyết đấu đỉnh cao! Ấy mà hắn còn bảo bị kẹt ý tưởng, kẹt tới mức đầu đau lòng đau phổi đau dạ dày đau trứng đau cúc đau… Khoan, đó là cái quỷ gì!
Được rồi, mặc kệ nó là cái quỷ gì, tiết tháo rơi rụng đến tình trạng này, Hà Duy chỉ đành che mặt thở dài, mình xúi quẩy rồi.
Tuy ngực nghẹn ứ, nhưng kỳ thực Hà Duy vẫn thấy tương đối may. Dù hạn chót của tác giả đã hết, nhưng từ số liệu cũng có thể nhìn ra lợi nhuận của truyện này rất khá. Trang web xx quy định ba tháng không cập nhật sẽ gỡ V hủy tài khoản, chỉ cần tác giả cặn bã không phải thần hào “coi tiền như rác”, khẳng định sẽ bổ sung một chương trước kỳ hạn ba tháng.
thần hào: ngôn ngữ mạng, chỉ mấy bạn cực kỳ lắm tiền
Truyện này một chương nữa là hết, dù não của tác giả cặn bã còn to hơn cả trời, cũng đâu thể giật xuống lần nữa.
Nghĩ sau cùng vẫn có thể đọc kết cục, tâm trạng hỏng bét của Hà Duy tốt hơn chút.
Sau khi nhịn cả đêm, giờ là lúc tắm rửa đi ngủ, Hà Duy click chuột, đang chuẩn bị tắt máy thì trình duyệt bỗng dưng nhảy tới trang mục lục của [Vong Đồ].
Hơi lạ à, song Hà Duy cũng chả chú ý, website xx sẽ lag, internet sẽ lag, máy tính càng lag, tại thời đại càng lag càng khỏe, một trạch nam hợp cách phải thong dong đối diện với đủ thể loại lag, thế nên cậu vô cùng bình tĩnh tiếp tục click “x”.
Nhưng ngay sau đó, cậu hết bình tĩnh nổi.
Màn hình chợt bùng phát ánh sáng trắng mãnh liệt, Hà Duy buộc phải híp mắt, buồn bực chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Đột nhiên, một lực kéo cực mạnh tập kích, thân thể cậu mất khống chế nghiêng về trước, nhanh chóng bị cuốn vào đó như gió xoáy bất ngờ quá bộ, căn bản vô phương chống cự.
Hà Duy ngay cả thời gian tự hỏi cũng không có, cơ thể bị kéo căng quá độ, đau đớn kịch liệt ùa tới, hoàn toàn chẳng biết vì sao, nhưng giờ khắc này cậu cảm nhận rõ rằng bản thân đang tiến sát bờ vực tử vong.
Cậu không thể ngăn cản, vô lực kháng cự, gắng gượng tới phút chót, kết quả vẫn mất ý thức.
…..
Hà Duy bị đánh thức.
“Nhóc thúi! Nắng rọi đến mông còn chưa dậy nữa, không nghĩ xem hôm nay là ngày gì hả, vậy mà còn ngủ nướng. Ngứa da rồi chứ gì, không dậy ông đây xách roi tre cho mi ăn đủ bây giờ!” Đó là âm thanh thô lỗ của đàn ông, cách nói tựa hồ vô cùng nghiêm khắc, nhưng lại hàm chứa sự cưng chiều mà người lớn dành cho con trẻ.
Hà Duy ngớ ra, từ nhỏ đến lớn chưa từng thân cận ai như vậy, dĩ nhiên làm gì có ai nói năng kiểu đó với cậu… Cho nên, ông chú này nhận lầm người hử?
Toàn thân nặng nề như mới bị xe nghiến qua, cậu khẽ nâng cánh tay, đầu lại “ong” lên, đau tới nhe răng nhếch miệng.
“Còn dám nhe răng với ta, nhóc con hư hỏng cánh cứng rồi đúng không? Ông đây hết quản được mi rồi hửm?”
Hà Duy chẳng quan tâm đối phương nói gì, chỉ cắn răng chống chọi với cơn đau buốt bén nhọn như mũi kim xuyên não, hên là trôi qua rất nhanh, vài giây sau liền hết.
Cuối cùng có thể miễn cưỡng kiểm soát được mình, Hà Duy chậm rãi mở mắt, thấy được ông chú đang nói chuyện. Cậu đoán cấm có sai, người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tóc mai lấm tấm sợi bạc, nhưng được cái mặt mày hồng hào, mắt hổ trợn to, tuy đã trung niên nhưng nom không hề già.
Chẳng qua, cậu đâu quen người này.
Ý nghĩ vừa xẹt qua, đau đớn rút đi lại trào dâng, ngay lúc Hà Duy tưởng phải chịu đựng lần nữa, cơn đau lại mau chóng tan biến, tựa như pháo hoa trong đêm vang dội khắp trời, nhưng sau khi bùng nổ chỉ đọng lại vẻ lộng lẫy khôn cùng.
Song theo đó lại là những mảnh ký ức nhiều vô số kể, tuy Hà Duy không hôn mê tiếp, nhưng chỉ có thể che đầu, im lặng nhẫn nhịn.
Bấy giờ, Lôi Minh mới phát hiện khác thường, giọng nói thô ráp mang theo lo lắng khó giấu: “Tiểu Hà Tử? Làm sao thế? Khó chịu chỗ nào nhanh cho Lôi thúc biết!”
Trầm mặc một lát, Hà Duy rốt cuộc khống chế được những ký ức vụn vặt.
“Không… không sao,” quả nhiên không phải giọng mình, Hà Duy tuy kinh hãi trong lòng, nhưng vẫn kiên trì nói, “Lôi thúc, con không sao, hồi nãy dậy nhanh quá nên hơi chóng mặt.”
Như thường ngày, cậu mà dám thốt một câu như thế, Lôi Minh chắc cú sẽ nổi khùng. Nhưng lúc này, sắc mặt Hà Duy thực sự rất kém, Lôi Minh biết cậu không giả bộ, khó tránh có chút sốt ruột: “Tiểu Hà Tử, có chuyện gì thì bảo với Lôi thúc, nếu khó chịu quá thì ta lập tức tới núi Ngọc Phong tìm ít thuốc cho.”
“Không cần.” Mặc dầu chả biết núi Ngọc Phong là nơi nào, Hà Duy cũng không muốn làm phiền người khác, vội đáp, “Thật không sao mà. Lôi thúc, có cơm không, con đói rồi.”
Cậu gượng cười một cái để Lôi Minh an tâm, còn cố ý xuống giường đi vài bước: “Thúc xem, con ổn thật mà! Tại con đói quá, lại nhớ hôm nay là ngày đặc biệt, nhất thời hồi hộp thành ra mới bị choáng.”
Nghe cậu giải thích, Lôi Minh cũng hơi tin, đừng nói Hà Duy, ngay cả ông cũng khẩn trương vô cùng. Nếu hôm nay lại không thành… thằng nhóc Hà Duy này liền… aiz… Lôi Minh thở dài, quả thực chẳng nỡ nghĩ đến kết quả xấu nhất.
Lôi Minh lên tinh thần, giọng chấn động cả trời: “Được rồi, có gì mà hồi hộp, bảo đảm không sao hết! Đi rửa mặt lẹ lên, cơm nấu xong rồi, mau ăn no còn đi Tiền Đường Môn, đừng lề rề mất thời gian nữa!”
Lôi Minh rời đi trước, thấy ông đi rồi, Hà Duy vừa rồi còn cố gượng, giờ rốt cuộc hết chịu nổi, thoáng cái ngã xuống đất, co quắp chả chút hình tượng nào.
Đây tóm lại là tình huống gì?!
Căn phòng trọ đâu? Cái máy tính rách nát đâu? Cả tủ quần áo trữ đầy mì gói đâu? Biến đi nơi nao hết rồi!
Vắng bóng những thứ đó, dù cậu chưa chết, nhưng sống còn ý nghĩa gì nữa?
Và… đây là cái chốn quỷ quái nào? Ký ức quá hỗn độn, căn bản không hợp thành một đoạn hoàn chỉnh. Hà Duy nghiêm túc suy nghĩ, chỉ tạm biết được thân thể này trùng tên trùng họ với mình, ngoài ra trong trí nhớ nát vụn chỉ toàn khảo hạch khảo hạch và khảo hạch. Dường như chủ nhân thân thể từ mười một tuổi đã bắt đầu khảo không ngừng, khảo tròn năm năm, tới nay đã mười sáu tuổi còn muốn khảo tiếp!
Người đàn ông thô lỗ ban nãy tên là Lôi Minh, chẳng có quan hệ huyết thống gì với thân thể này. Chẳng qua khi đứa nhóc này đi khảo hạch vào năm mười một tuổi, rồi không đậu, Lôi Minh thấy cậu đáng thương nên dẫn về nuôi.
Đứa nhỏ này có chút cố chấp, Lôi Minh cũng chẳng làm cậu ta tỉnh ngộ, hàng năm còn cho cậu phí khảo hạch kếch sù, sợ cậu bỏ cuộc…
Nghe nói mười sáu là hạn cuối, nếu còn rớt nữa, cậu chỉ đành xa rời nơi đây.
Thiếu niên này cũng là cô nhi, rất yêu mến Lôi Minh, không nỡ bỏ người đàn ông giống như cha mình, vì vậy giá nào cũng muốn thông qua khảo hạch. Bởi thế, còn lật một đống tạp thư, đọc mấy phương thuốc cổ truyền, tự mình cân nhắc hơn nửa đêm, quyết định thử lần nữa, đâu ngờ lại… đi đời nhà ma.