Những ngày chuẩn bị bận rộn đã đi đến hồi kết.
Ngày qua ngày, chạy ngược chạy xuôi vì đủ thứ chuyện từ lớn đến bé thật ra cũng vui hơn tôi nghĩ, tuy vậy, dấu hiệu cho quãng thời gian đó phải đến lúc chấm dứt đã đến.
Hôm nay chính là ngày 30 tháng 10.
Lễ Hội Văn Hóa Halloween đã chính thức bắt đầu.
“Mọi người ơi, cuối cùng thì ngày hôm nay cũng đã đến.”
Ngay giữa phòng học đã được cải tạo thành quán café, Lồng Đèn Bí Ngô cất tiếng.
Tất nhiên, bên trong chính là Namase.
Hôm nay, toàn thể học sinh bắt buộc phải cosplay theo phong cách Halloween, nên cậu ấy đã chọn diện mạo này.
À mà, chả hiểu sao trang phục được chuẩn bị cho tôi lại là một bộ đồ cha xứ.
Có vẻ người ta đã thiết lập cho tôi vào vai cha xứ trừ tà ma mất rồi.
“Rồi sẽ có những lúc khó khăn, nhưng mọi người hãy cùng đồng lòng vượt qua nhé! Khai trương quán thôi!”
Dưới hiệu lệnh của cậu ta, quán café chính thức mở cửa đón khách.
Tính ra thì, đến cả bản thân tôi cũng thấy phấn chấn phần nào.
“Nè nè, cha xứ ơi.”
Ngay lúc quán mới được mở cửa thì đã có người cất tiếng gọi tôi.
Khi tôi quay đầu lại nhìn thì đập vào mắt là một nàng ác ma với bộ đồ không thể nào thiếu vải hơn được nữa.
Cặp sừng nhọn hoắc trên đầu, đi kèm với chiếc váy liền thân vạt ngắn để lộ ra bờ vai và bắp đùi. Đằng sau còn gắn thêm đôi cánh như cánh dơi.
Đây là Yuzu với trang phục cosplay của nhỏ.
“Chịu ra mặt rồi à con yêu ma này. Thật không ngờ ngươi lại ngu xuẩn đến mức lộ diện trước mặt ta đấy.”
“Yêu ma quỷ quái gì, tớ là ma cà rồng đó nha.”
Tôi giơ cây thánh giá treo trên cổ ra, nhưng con ma cà rồng này vẫn cứ ưỡn ngực ra oai giống như đang nói rằng nó chả hề hấn gì với nhỏ cả.
Yuzu phải nói là cũng ra gì và này nọ phết, tôi có thể thấy được cả khe ngực của nhỏ từ bộ váy này.
“Thấy tớ sao? Dễ thương đúng hơm? Chắc kèo cực kì dễ thương mà nhỉ.”
Yuzu cứ thế khoe khoang bộ cánh mới của nhỏ.
“… Trông có thiếu vải quá không? Giờ tôi chả biết nên nhìn vào chỗ nào cả.”
Khi tôi vừa chuyển hướng ánh mắt xém bị thu hút vào khe ngực của của nhỏ, Yuzu nở một nụ cười nham hiểm như đã tìm được món tiêu khiển mới vậy.
“Ối chà ối chà, ngài linh mục trông vậy mà đầu óc cũng toàn là suy nghĩ xấu xa nhỉ, ôi Yamato-kun. Nè nè, cậu có thấy tim cậu đập thình thịch khi nhìn vào tớ không?”
Bị đánh một đòn hiểm như vậy, tôi nghiến răng rồi lườm Yuzu.
“Im đê. Mà này, cô còn phải đi chèo kéo khách nữa nhỉ. Mà lại mặc bộ này đi thì kiểu gì cũng dính vào mấy tên phiền phức cho coi. Hơn nữa, cô không thấy lạnh à.”
Tôi đính chính quan điểm của bản thân nhưng không hiểu sao nhỏ vẫn không có vẻ gì là chịu lùi bước cả.
“Ồ hố, tức là cậu không muốn cho tên đàn ông khác nhìn thấy bộ dạng này của tớ chứ gì. Không ngờ cậu hay ghen đến vậy luôn á, Yamato à.”
“Cô lái đi đâu vậy hả!”
Thấy tôi phản đối cật lực như vậy, nhỏ lôi ra một chiếc áo choàng và một cái mũ đã được đặt sẵn ở trong góc phòng học.
“Cứng đầu phết nhỉ. Vậy thì tớ sẽ cho Yamato-kun quyền lựa chọn. Nếu như cậu tự nhận là cậu đang ghen, thì tớ sẽ không làm ma cà rồng nữa mà sẽ hóa thân thành nàng phù thủy nhiều vải hơn. Không chịu nhận thì tớ vẫn giữ nguyên bộ ma cà rồng này. Rồi, cậu chọn cái nào?”
Nhỏ đắc chí đưa ra hai lựa chọn.
Tôi cứ thế phớt lờ nhỏ mà đi mở hé cánh cửa sổ phòng học.
Ngay lập tức, gió lạnh của tiết trời cuối tháng 10 thổi ập vào Yuzu.
“Lạnh vãi!?”
Nhỏ liền co người lại run cầm cập vì giá rét.
“Bảo rồi mà không nghe cơ. Không mặc thêm cái áo choàng là cảm lạnh thật đấy.”
Cơ thể thì run bần bật như cầy sấy, nhưng Yuzu nhất quyết không cúi đầu chịu thua.
“Nhưng, nhưng mà… Nếu Yamato-kun không chịu nhận là cậu ghen, thì tớ cũng không thể mặc cái áo choàng đó.”
“Tội tình gì mà phải tự dồn bản thân vào thế bí vậy. Điều kiện quái quỷ gì thế này.”
“Nào, nào mau chóng tự nhận đi… Hắt xì!”
“Rồi biết rồi, biết rồi khổ lắm. Tôi đang ghen khủng khiếp luôn ấy. Tôi không muốn để tên đàn ông nào khác nhìn thấy bộ dạng này của Yuzu đâu. Nên là làm ơn làm phước biến thành phù thủy giùm tôi nhé.”
“Hết cách với cậu luôn đó, thiệt tình!”
Ngay khi đã xác nhận lời đầu hàng của tôi, nói chính xác thì là ngay khúc “Làm ơn.” thì Yuzu đã nhanh chóng cuộn tròn trong chiếc áo choàng rồi.
“Yamato-kun đúng là yêu tớ thật nhỉ. Tính chiếm hữu cũng cao phết đó.”
“Ahaha, quả nhiên là Yuzu có khiếu làm phù thủy phết nhỉ. Có thể bóp méo ý nghĩa lòng tốt của người khác thế này thì ngoài phù thủy ra còn ai làm được nữa.”
Tôi phản pháo lại với một lời giễu cợt kèm theo một nụ cười khẩy, Yuzu cũng đáp lễ lại tôi bằng một nụ cười ngoác ra đến tận mang tai.
“Phư phư, quả nhiên là Yamato-kun không thể nào phù hợp làm cha xứ được. Dám nói dối không chớp mắt vậy luôn cơ mà. Bản thân thì vốn đang ghen lồng lộn lên, vậy mà cứ phải miễn cưỡng nghĩ cớ để bắt tớ thay đồ. Xấu lắm nhen, vị cha xứ này phải biết thành thực với bản thân hơn chút nữa đó.”
“Ahaha.”
“Phư phư.”
Hai đứa vừa cười vừa trừng mắt nhìn nhau, trông chả có miếng gì giống một cặp đang hẹn hò cả.
“… Ê nè, đôi gà bông kia ơi, vướng đường quá đó, lẹ lẹ đi phát tờ rơi hay gì đi.”
Khi tôi quay đầu lại thì Kotani, cũng đang mặc một bộ đồ phù thủy giống như Yuzu, đang nhìn chúng tôi với bộ dạng ngán ngẩm.
“Gà bông gì đây chứ… cơ mà, trông bộ phù thủy này hợp với cậu lắm đó Kotani.”
Kotani vốn có một thân hình mảnh mai cùng với một phong thái nhã nhặn, nên bộ trang phục phù thủy lấy màu đen làm chủ đạo này trông như được may đo đong đếm riêng cho nhỏ vậy.
Nhìn tôi thản nhiên ra rả nhận xét đầy trung thực như vậy, Yuzu thọc vào mạn sườn tôi.
“Ê- nè, tớ cũng muốn được khen như vậy đó nha. Mà nếu được thì tớ muốn được khen trước Aki cơ.”
Chọc chọc chọc! Yuzu liên tục dùng ngón trỏ đâm vào mạn sườn tôi.
“Dừng giùm con đi mẹ trẻ. Mới nãy mới khen rồi còn gì, mới khen tâm hồn má y chang phù thủy rồi đó.”
“Có phải khen quái đâu! Gì vậy trời—, tớ dỗi thiệt á—.”
Có vẻ như đây là một vấn đề lớn đối với Yuzu, trông nhỏ giận đến đỏ cả mặt rồi.
“Ài thiệt tình, xin lỗi được chưa. Yuzu-chan là nhất, nhất cô rồi.”
“Nói thế còn nghe được!”
Thái độ nhỏ quay ngắt 180 độ. Thực sự không biết nên gọi điểm này của nhỏ là phiền phức hay đầu óc đơn giản đây.
“….thế rồi, đôi gà bông này định biến tớ thành bóng đèn soi sáng tình yêu [note43152] của các cậu luôn à?”
Một hồi sau thì tôi mới phát hiện Kotani đang chòng chọc nhìn chúng tôi bằng cặp mắt lạnh nhạt.
“Nào, bóng đèn gì cơ chứ—.”
“Ài—thôi đủ rồi. Mấy người lại ve vãn nhau thì tớ lên cơn mất, với cả được Izumi khen thì tớ cũng chẳng thấy vui vẻ gì cho cam.”
Ngay lúc tôi vừa định mở miệng bào chữa, thì Kotani phất tay chặn lại.
“Đủ rồi, đi ra phát tờ rơi lẹ lẹ đi. Tớ sẽ… đi qua chỗ của người tớ muốn được khen.”
“Kotani….”
Những câu từ mang vẻ lúng túng này của Kotani làm tôi sững sờ.
“Vậy thôi, nghe theo cậu vậy. Đi thôi nào, Yamato-kun, nhờ cậu bảo vệ tớ khỏi bị gạ gẫm bởi mấy tên kì lạ đó.”
Và rồi Yuzu kéo tay tôi rời khỏi phòng học.
Tôi với tay lấy mớ tờ rơi đang nằm gọn trên bàn và đi theo sau nhỏ.
“Kotani, quyết định là sẽ không bỏ cuộc nhỉ.”
Ngay lúc vừa đặt chân ra hành lang, tôi lẩm bẩm với bản thân mình.
Dù bên trong trường học còn đang náo nhiệt những tiếng khách hàng nườm nượt ra vào, nhưng Yuzu vẫn có thể nghe trọn vẹn từng lời của tôi, nhỏ cười hẩy một tiếng.
“Ừm. Cũng là nhờ công của Hiiragi-san hết đó. Có vẻ Aki đã bình tâm lại được phần nào rồi.”
Yuzu để lộ một biểu cảm đầy phức tạp, vừa mang vẻ nuối tiếc, vừa mang vẻ hạnh phúc.
Tôi vỗ nhẹ vào chiếc mũ phù thủy của nhỏ.
“Cũng đâu phải chỉ có vậy đâu mà nhỉ? Những người khác cũng góp sức mình vào nữa mà.”
Nghe được lời động viên của tôi, nhỏ có chút ngại ngùng.
“Đúng vậy nhỉ, ai nấy cũng đều bận rộn với lễ hội văn hóa, dẫu vậy thì mọi người vẫn cố gắng thắt chặt tình cảm với nhau. Chắc chắn… mọi việc rồi sẽ đơm hoa kết trái thôi.”
Việc Hina giúp Kotani trút tâm trạng chỉ đơn thuần là một cú thúc.
Sợi dây kết nối giữa đám Yuzu mới chính là thứ giữ chặt Kotani lại.
“…Nè.”
Vào lúc đó, tôi thoáng chốc thấy được biểu cảm nghiêm túc của Yuzu.
“Sao vậy?”
“Yamato-kun, với cái người bạn mà cậu đã làm phụ lòng… Không, không có gì.”
Yuzu kết thúc câu nói giữa chừng rồi lắc đầu.
“Yuzu?”
Khi tôi ngờ vực hỏi lại nhỏ, thì sự nghiêm túc trên khuôn mặt cậu ta khi nãy cũng biến mất, Yuzu nở ra một nụ cười nhẹ.
“Không có gì đâu, đừng bận tâm. Trước mắt thì đi phát tờ rơi cái đã nào. Yamato-kun này chắc kèo là muốn cuộc hẹn hò cùng tớ kéo càng dài càng tốt nhỉ?”
“Không hẳn, không dài cũng được thôi… Mà tốt nhất vẫn là hoàn thành xong công việc càng sớm càng tốt nhỉ.”
Tôi gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, còn Yuzu thì nặn đại một nụ cười.
“Thiệt tình luôn, Yamato chả có miếng thật thà gì cả.”
“Lắm chuyện quá đó.”
Và rồi, hai chúng tôi cùng bắt tay vào công việc.
Phát tờ rơi cho khách thăm quan rồi lại giải tán đám đông cứ tụ lại vào Yuzu để ve vãn nhỏ, phát tờ rơi rồi lại giải tán đám đông, chu trình mệt mỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong 30 phút liền.
“Cuối cùng cũng xong hết rồi. Cậu vất vả rồi nhỉ Yamato-kun.”
“Ừm.”
Được bao trùm trong cảm giác được giải phóng khỏi cái công việc phát tờ rơi này, chúng tôi ăn mừng bằng một cú đập tay nhẹ.
Vì tôi và Yuzu còn phải giúp đỡ câu lạc bộ bóng rổ nữa, nên lịch trình hôm nay được xếp cho hai đứa cũng tương đối nhiều khoảng trống. Nhờ vậy mà bây giờ có thể đi chơi xả hơi một chút.
“Mãi mới được tự do thế này nhỉ, giờ tụi mình tính sao đây? Cơ có nơi nào muốn đi không?”
Được hỏi vậy, Yuzu cũng bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
“Sao đây nhỉ. Tớ bận chuẩn bị bù đầu luôn nên là cũng chả nghiên cứu gì cả. Nếu có ai để hỏi thì… A, đúng lúc quá đi.”
Khi tôi nhìn theo hướng mắt của Yuzu thì thấy một quả đầu bí ngô.
“Ê-nè, Keigo ơi.”
Nghe thấy tiếng Yuzu gọi, quả đầu bí ngô xoay người lại rồi nhanh chân đi về phía chúng tôi.
Cậu ấy viết nghuệch ngoạc gì đó vào trong tập giấy phác họa cậu đang cầm theo rồi giơ lên cho chúng tôi xem.
‘Đừng có gọi tên của người đang trú ngụ trong đây chứ. Hiện giờ tên tớ là Jack, hoặc gọi là Chàng-bí-ngô cũng được luôn.’
“Được thì được thôi, nhưng mà tại sao cậu lại dùng giấy để giao tiếp vậy.”
Nghe tôi hỏi vậy, cậu Jack tự xưng này lại dùng bút viết gì đó lên giấy rồi lại đưa chúng tôi xem.
‘Vì tớ là linh vật của lễ hội văn hóa này, nên là để bảo vệ thế giới quan của mọi người, tớ không thể nói chuyện.’
“Cứ như chú chuột của vương quốc giấc mơ [note43151] nào đó nhỉ… này, cậu phụ trách việc đi tuần tra đúng không.”
‘Chỉ khi xảy ra chuyện thì tớ mới có thể nói. Ngoài trường hợp đó ra thì tuyệt đối tớ sẽ không hé miệng.’
Quả là một Chàng-bí-ngô có đạo đức nghề nghiệp kì lạ.
Tôi nhìn cậu linh vật này bằng một biểu cảm nửa giữa thán phục nửa kinh ngạc, còn Yuzu thì nôn nóng muốn vào chủ đề chính.
“Nè, Kei… à nhầm. Nếu là Chàng-bí-ngô này thì chắc là nắm rõ hết các hoạt động của lễ hội văn hóa nhỉ? Cậu có giới thiệu được gian hàng nào dành cho mấy cặp đôi không?”
Theo yêu cầu của Yuzu, cậu ấy lại xoành xoạch viết lên giấy.
‘Nếu vậy thì mấy chỗ xem bói chắc ổn nhỉ? Hình như năm 2 lớp A có làm đó.’
“Xem bói… được mà nhỉ Yamato-kun!”
Nhỏ hưng phấn để lộ sự hứng thú của mình dành cho bói toán như bao thiếu nữ bình thường khác.
Cũng không phải là tôi phản đối hay gì, chỉ là tôi bất giác so sánh diện mạo của cả hai đứa.
“Cũng được thôi, mà phù thủy với cha xứ đi xem bói tương thích tình duyên thì có kỳ quá không.”
“Vậy để tớ biến lại thành ma cà rồng nhé?”
“Thế thì độ tương thích cũng chả thay đổi miếng nào đâu.”
Khi chúng tôi đang nói chuyện thì Jack lại giơ tập giấy lên.
‘Trông mấy cậu hạnh phúc như thế này thì tốt rồi. Vậy thì tớ về làm việc tiếp đây.’
“Ừm, vất vả rồi ha.”
“Hẹn gặp lại nhé, Chàng-bí-ngô.”
Jack giơ tay lên chào chúng tôi, sau khi đưa mắt tiễn cậu ấy thì cả hai đứa cùng đi về phía phòng học xem bói của bên năm hai.
Không rõ đây là phúc hay họa, nhưng có vẻ như ngôi trường này cũng chả có nhiều cặp đôi cho lắm, nên chúng tôi có thể dễ dàng tiến vào trong phòng xem bói.
“Chào mừng quý-…. Ủa, là mấy em hả.”
Thầy bói ở bên trong chính là tiền bối Nishimiya ở câu lạc bộ Bóng rổ.
“Đây là lớp của chị à. Cảm ơn khi đó chị đã giúp đỡ.”
Thấy tôi cúi đầu chào, chị ấy nở một nụ cười nhã nhặn.
“Là Izumi và Nanamine nhỉ. Bọn chị được các em giúp đỡ nhiều rồi mà. Vậy thì để cảm ơn mấy em thì để chị xem bói miến phí cho nhé.”
“Ể, vậy được không chị? Vậy nhờ chị đó nha.”
Nhỏ cười hớn hở rồi nhanh chóng thừa cơ hội mà nhận lòng tốt của người ta.
Cỡ đấy mà không làm chị ấy khó chịu thì không biết là do sự duyên dáng hay là phước đức của nhỏ nữa.
“Vậy hai em viết vào đây ngày tháng năm sinh và chòm sao của mấy em đi.”
Mỗi đứa tự điền thông tin cá nhân vào tờ giấy chị Nishimiya đưa ra.
Chị Nishimiya nhìn vào rồi sử dụng bộ bài Tarot của mình để bắt đầu bói cho chúng tôi.
“Ui… có chút bất an nhỉ.”
Vào lúc đó, Yuzu nói lẩm bẩm trong miệng.
“Gì chứ, cứ nghĩ là cô sẽ tràn trề tự tin cơ mà nhỉ, bất ngờ phết đấy.”
Rồi thể nào nhỏ cũng nói mấy câu kiểu như ‘Đã liên quan đến tớ thì mấy cái bói tình duyên cũng hoàn hảo hết thôi.’
“Thì thế này nhá, nghĩ kiểu gì thì tớ cũng thấy mình quá tầm so với Yamato-kun mà đúng không? Nên là không biết cái phần ‘quá tầm’ đó có giảm thiểu miếng tương thích nào giữa hai đứa không.”
“…Đúng ra thì cái yếu tố làm cho nó giảm đi phải là mớ stress sinh ra khi phải chịu đựng bản chất tự luyến không biết ngại ngần này của cô cơ.”
Trong lúc chúng tôi còn đang chí chóe nhau thì chị Nishinomiya đã kết thúc phần bói toán rồi.
“Rồi, có kết quả rồi. Độ tương thích của hai em là ‘60%’ nha.”
“Giảm rồi!”
“Giảm rồi ha….”
Đối diện với cái con số không tốt không xấu này, phản ứng của hai đứa vừa đồng điệu, mà cũng vừa trái ngược với nhau.
Có lẽ là do cảm thấy biểu cảm của hai đứa khá kì lạ, chị ấy khẽ hắng giọng một tiếng rồi bắt đầu giải quẻ.
“Trước hết thì, độ tương thích cơ bản của hai đứa khá tốt. Tuy nhiên, giữa hai em có phần ám muội và lừa dối lẫn nhau, cũng có phần do cả hai đều chạy trốn khỏi vấn đề nữa. Nên là bây giờ hãy lột bỏ lớp vỏ bên ngoài ra và thử một lần thẳng thắn đối mặt nhau xem.”
“…………….”
“…………….”
Chà… nên nói sao đây nhỉ, chị ấy mới đánh cả chuỗi critical hit vào cặp đôi pha ke này luôn, không ai biết nên nói gì cả và cứ thế giữ im lặng.
Quẻ bói gì nghe tâm linh thế, hàng thật giá thật luôn à.
Nói sao nhỉ… cái đoạn mà bảo là giữa hai đứa có phần ám muội ấy, chị ấy phanh phui sạch sẽ luôn.
“Mà suy cho cùng đây cũng chỉ là bói toán thôi mà.”
Có lẽ chị ấy xem sự câm nín này là do bọn tôi thất vọng vì kết quả, nên chị Nishinomiya nở đại một nụ cười để cho qua chuyện.
“Bói toán cũng chỉ cho thấy độ tương thích hiện giờ của mấy đứa thôi. Nếu nói cách khác thì, sau này còn tận 40% để tăng nữa cơ mà. Nhìn hiện tại thì hai đứa đã mặn nồng với nhau như thế này, mà sau này nó còn có thể tăng thêm được cả 40% nữa, chẳng phải tuyệt quá rồi sao?”
“Đúng, đúng vậy nhỉ, tụi em mong chờ ghê á.”
Yuzu cười một cách gượng ép.
“Vậy, vậy thì, để đôi ta có thể tăng lên được 40% đó thì hay là qua hoạt động khác thôi nhỉ….”
Cái quẻ bói này làm tôi sởn hết da gà rồi, đành phải nhanh chóng đứng dậy rút lui vậy.
“Nghe được mà nhỉ. À, đúng rồi. Chị biết mấy em cũng đâu cần phải phụ câu lạc bộ bóng rổ nữa, nhưng mà đi xem kịch của câu lạc bộ luôn đi.”
Cả tôi và Yuzu đều gật đầu đồng ý với đề xuất này.
Cơ hội hiếm có cơ mà, bản thân tôi cũng muốn đi xem thử sân khấu đã cất công giúp đỡ xây dựng.
“Dạ vâng, tất nhiên rồi. Vậy thì chúng em xin phép ạ.”
“Cám ơn chị nhiều.”
Hai đứa cùng cúi chào nhẹ rồi ra khỏi phòng bói toán.
Vừa bước chân ra thì đứa nào đứa nấy cũng thở dài một hơi.
“Ài-,… Đáng sợ quá nhỉ, cái phần đó đó.”
“Thiệt chớ,… Đáng sợ quá nhỉ, cái phần đó đó.”
Cả hai đều rùng mình vì bà chị thầy bói khủng bố đó.
Ngay khi tôi vừa quyết định từ tận sâu tâm can là từ rày về sau sẽ không bao giờ đi xem bói tình duyên nữa thì bỗng nhiên, mùi đường và bột mì được nướng thoang thoảng từ bên ngoài cửa sổ cuốn vào mũi tôi.
“Ah, mùi gì thơm ghê… Hình như là mùi crepe nhỉ.”
Có vẻ như Yuzu cũng ngửi thấy như tôi, nhỏ đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Trên sân trường mà tôi vốn đã nhìn đến quen mắt giờ đây trải dài những hàng sạp, tạo thêm cho nó một cảm giác đặc biệt của ngày lễ hội.
“Qua coi thử không?”
“Đi.”
Yuzu hớn hở gật đầu, tôi cùng nhỏ đi xuống sân trường.
Nhưng thứ chờ đợi chúng tôi ở phần khuôn viên phía bên ngoài tòa nhà là dòng người tấp nập khiến cả hai đều kẹt cứng đứng yên một chỗ.
“Wah, đông quá vậy nè. Thế này thì tụi mình lạc nhau mất.”
Dù sao thì tôi cũng là một thằng đàn ông, nên là cũng lo cho Yuzu một chút.
“Phải nhỉ. Đi sát vào lưng tớ nhé.”
Khi tôi đang tìm đoạn đường bớt người hơn một chút, thì Yuzu cứ chăm chú nhìn tôi bằng một ánh mắt bất mãn.
“Ài, cứ đi đằng sau thế này dễ lạc ghê á. Hỏng biết có cách nào để không lạc được nhỉ? Hình như có một cách mà nhỉ, mà nó vô cùng đơn giản luôn.”
Cái tôi lớn của nhỏ lại lòi ra rồi.
“Đúng là có mà nhỉ. Được rồi, vậy để mỗi tôi đi mua thôi, Yuzu cứ chờ ở đây nhé.”
“Tại sao lại thành ra như thế chứ!”
Dù câu trả lời rất hợp tình hợp lý, vậy mà Yuzu vẫn phát cáu lên được.
“Thì đấy là cách đơn giản nhất còn gì.”
“Lẽ thông thường thì phải là nắm tay chứ! Đã giúp cái tên nhát cáy nhà cậu có cơ hội để nắm tay tớ vậy mà cậu cứ bỏ qua luôn là sao vậy!”
“Xin lỗi. Do tôi cảnh giác vì ngửi thấy mùi bị cô gài đó.”
“Cái tên bạn trai 60% này! Tại cái tính đó của cậu đấy.”
“Ê này, đừng có quy hết trách nhiệm của cái 60% đó lên đầu tôi chứ! Cái 60% đó có phần cô nữa đấy!”
Trông hai đứa cứ đổ lỗi qua lại thế này khó coi thiệt sự.
Mà phải nói chứ, mãi mới có lễ hội văn hóa thế này mà cứ phải tốn thời gian chơi trò đổ qua đổ lại như thế này thì vô bổ thật.
Một điều nhịn chín điều lành, chiều lòng con nhỏ bạn gái 60% này vậy.
“Rồi biết rồi, thiệt tình… nào, đưa tay đây để nắm nào.”
Nhỏ nắm lấy bàn tay tôi vừa chìa ra, từ cái quả trừng đến lé mắt hồi nãy mà giờ mặt nhỏ đổi xoành xoạch qua cái biểu cảm tươi roi rói rồi.
“Thiệt tình chứ, làm thế ngay từ đầu phải đỡ mệt hơn không, đúng là hết cách với Yamato-kun này rồi nhỉ. Cơ mà, tớ nghĩ thế này thì lên được 61% rồi nhỉ?”
“Vậy là còn 39% nhỉ. Vẫn còn cả một đoạn đường dài ha.”
Tôi rảo bước với nụ cười khổ trên mặt, còn Yuzu bên cạnh thì đang loay hoay đổi từ kiểu nắm tay thông thường thành kiểu đan tay như cặp đôi.
“… Ài thiệt luôn, nắm kiểu này trước mặt bàn dân thiên hạ cũng ngại phết nhỉ.”
Cái tên tính tình u ám ăn sâu vào máu như tôi thì nói thật cũng khá mắc cỡ với kiểu nắm tay cặp đôi trước chốn đông người như thế này.
Tuy vậy, nhỏ ái kỷ Yuzu này thì trông có vẻ đang tận hưởng từ tận thâm tâm.
“Phí thật chớ. Được tình tứ với cô bạn gái dễ thương như tớ thế này trước mặt công chúng, thì thay vì cảm thấy ngại, cậu phải cảm thấy tự hào chứ nhỉ?”
“Vậy hửm. Theo logic đó thì cô đang đi cùng một tên bạn trai mà chả có điểm nào để tự hào nổi đấy, nên là tôi khuyên cô dẹp cái mặt tự đắc đó đi.”
“Quả là một ý tưởng độc đáo mang đầy sự hèn hạ nhỉ! Nhưng mà không sao cả. Bản thân tớ là thứ tồn tại duy nhất mà tớ tự hào.“
Thực sự thì cái tôi của cô ả lớn thật.
Chúng tôi vừa nói chuyện, vừa đi vào hàng người đang xếp trước sạp crepe đang tỏa ra cái mùi ngòn ngọt đó.
“…Này, lúc xếp hàng thì cũng đâu nhất thiết phải nắm tay nhau nhỉ?”
Bỗng dưng nhận ra điểm này, tôi thả lỏng tay mình định buông, lúc ấy Yuzu lại dùng hết sức bình sinh nắm chặt tay tôi lại.
“Nào nào, mấy lúc không nghi ngờ gì cả mà buông lỏng cảnh giác mới là lúc nguy hiểm nhất đó. Chính vì đang xếp hàng mới cần nắm chặt không buông đó. Này là quy tắc bất khả xâm phạm.”
Yuzu trưng ra một vẻ mặt vô cùng uy tín.
“Là vậy á hả?”
“Là vậy đó.”
Nếu nó là như vậy thì đành lực bất tòng tâm thôi.
Tôi cũng chẳng phản đối gì thêm nữa và nắm chặt lấy tay Yuzu rồi tiếp tục cùng nhỏ xếp hàng.
Rồi cả hai đứa cuối cùng cũng bình an vô sự mà mua được bánh crepe (đến tận lúc tính tiền mới phải buông tay ra), rồi vừa đi vừa ăn.
“Ô, ngon hơn tớ nghĩ đó.”
Yuzu tỏ ra vui vẻ một chút vì vị ngon không ngờ này.
Tôi cũng ăn thử phần bánh của mình.
Mùi vị của bột bánh được nướng đều và đẹp cùng với topping là kem vanilla và mấy lát đào, tạo nên sự kết hợp hoàn hảo, quả nhiên là chuẩn bài phết.
“Đúng thật nhỉ. Vì chỉ là sạp hàng trong lễ hội văn hóa nên là tớ cũng chả trông đợi gì, nhưng mà ngon đến bất ngờ luôn đó.”
Khi tôi đang bày tỏ sự thán phục của bản thân, thì Yuzu lại chìa ra phần crepe của nhỏ cho tôi.
“Nè, Yamato-kun. Hay là mỗi đứa trao đổi một miếng không?”
“À, được thôi. Nhìn (của) cô thôi là đã thấy ngon rồi.”
Phần crepe của Yuzu đầy ụ những kem Chocolate và kem tươi, rồi thêm mấy lát cam được đặt ở trên.
“Rồi, nói A nào.”
Yuzu cứ hiển nhiên đút tôi ăn.
Bình thường thì tôi sẽ từ chối, nhưng mà tay phải thì đang cầm phần crepe của bản thân, còn tay trái thì vẫn bận nắm tay Yuzu. Hết cách rồi nhỉ, ừm.
“Vậy thì….”
Hoàn thành xong chuỗi lý luận trong đầu, tôi quyết định ăn miếng crepe của Yuzu.
Vào lúc đó.
Dòng người xô đẩy tới lui, rồi có người va vào lưng Yuzu.
“Oái!?”
“A, xin lỗi.”
Người đó cúi nhẹ đầu tạ lỗi rồi cứ tiếp tục hòa vào dòng người rồi chạy biến đi mất.
“Hết hồn thiệt đó, thiệt tình… a.”
Có vẻ Yuzu cũng không bị thương tích gì, nhưng mà ngay khi nhỏ vừa nhìn lên mặt tôi thì lập tức biểu cảm của nhỏ co rúm lại.
Đúng vậy—lực tác động hồi nãy, đã khiến cho Yuzu trét thẳng crepe lên mặt tôi.
“Có, có sao không vậy?”
“Ngọt ghê á.”
Vết kem tươi trải dài từ phần miệng lên má, nhớp nháp và be bét trên mặt.
Dù gì thì cũng đã đạt được mục đích là để tôi nếm thử rồi, nhưng thiệt hại kèm theo thì hơi lớn.
“Ề để coi, có gì để lau không đây….”
Chỉ mỗi lúc này là Yuzu chịu buông tay tôi ra, rồi lục lọi trong túi của nhỏ.
Vì lo sợ rằng sẽ bị người khác để ý nên tôi quay lưng lại với phần đám đông, đưa mặt về phía góc sân trường, nơi ít người nhất có thể.
Ở chỗ đó thì lại có một cặp đôi cũng đang ăn crepe giống như tụi tôi vậy.
“À, nè nè, má cậu bị dính kem á—.”
Cô bạn gái của cặp đôi đó nói bằng giọng mũi nghe khá ngọt.
Có vẻ như nghi lễ ‘nói A đi’ đã được hoàn thành ngoạn mục, trên má của cậu bạn trai cũng chỉ có một lượng kem vừa phải.
“Thiệt hả? Cậu lau giùm tớ đi.”
Cậu bạn trai đưa mặt về phía cô bạn gái, cô vui vẻ lẩm bẩm “hết cách với cậu thiệt đó.” rồi hôn lên phần má bị dính kem rồi liếm nó đi.
“Rồi lau rồi đó.”
“Cảm ơn nhiều.”
Ai chà… so với cặp đôi hàng thật thì bọn tôi khác biệt quá nhỉ.
Dù rằng cũng có phần ngưỡng mộ đấy, nhưng mà nhìn cái khung cảnh này nữa thì chắc tôi bị trào ngược dạ dày mất, nên là tôi quay mặt lại về phía Yuzu.
Nhỏ cứ nhìn qua tôi rồi nhìn qua cặp đôi đó rồi tự đỏ mặt.
“Làm, làm như thế thì đúng là có hơi quá nhỉ!?”
Có vẻ như nhỏ tưởng rằng tôi cứ nhìn chằm chằm vào cặp đôi đó là vì tôi cũng muốn làm điều tương tự và đang có ý thúc giục nhỏ.
“Không phải không phải, tôi có bảo là muốn làm đâu.”
“Mắt cậu tỏ hết ý định rồi đó.”
“Đã bảo là không có mà! Mà mắt tôi cũng phản ánh y chang cái tính u ám đạm bạc này của tôi cơ mà!?”
“Nhưng, nhưng mà nếu cậu muốn thì tớ cũng cố được mà…!”
“Đã bảo là không có mà!”
“Gì vậy chứ ! Cái tên vô dụng này! Chả có chí khí gì cả!”
“Thế giờ cô bảo tôi phải làm gì!?”
Tự dưng thành cuộc tranh cãi chả có tí muối nào luôn.
Mặc dù có xảy ra chút rắc rối, nhưng cuối cùng thì tôi và Yuzu vẫn có thể đi chơi thỏa thích quanh lễ hội văn hóa, rồi cũng sắp sửa đến lúc chúng tôi xuất hiện ở chỗ câu lạc bộ bóng rổ.
“Trước lúc biểu diễn chính thức trên sân khấu rồi nhỉ, vậy thì việc cần làm cuối cùng sẽ là dùng sự dễ thương của tớ để giúp mọi người thả lỏng.”
Khi đang trên đường đến phòng thể chất, Yuzu biểu lộ sự hăng hái đến mức kì lạ.
Mà, với skill giao tiếp đỉnh cao của Yuzu thì chắc hẳn có thể giải tỏa căng thẳng cho mọi người thôi.
Chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi vào phòng thể chất, thì bắt gặp câu lạc bộ kịch nghệ vẫn còn đang ở trên sân khấu.
Tiết mục là “Romeo và Juliet.” à… Mà, bị trùng trang phục với Lọ Lem rồi nhỉ.
“Câu lạc bộ bóng rổ đâu rồi ta.”
“Ở lối đi dưới sân khấu. Hình như đang kiểm tra lại lần cuối đạo cụ sân khấu thì phải.”
Chúng tôi khom người đi len lén qua bên hông phòng thể dục, rồi đi vào lối đi ở dưới đó.
Để coi, hay là đi nhìn thử mấy cái gương mặt căng thẳng như dây đàn của bọn họ cũng được phết nhỉ, ngay khi tôi đang nghĩ về cái thú tiêu khiển xấu nết đó thì.
—ẦM!
Tiếng động phát ra từ chỗ phía trước lối đi và vang vọng đến tận chỗ tụi tôi.
“Souta!?”
Tiếng Kotani gần đó hét lên.
Tôi và Yuzu cùng trao đổi ánh nhìn với nhau rồi chạy vào bên trong.
Ở đó, chúng tôi bắt gặp cảnh tượng phông nền của màn biểu diễn đã bị đổ nhào ngay giữa lối đi.
“Sao vậy!?”
Khi hai đứa tiến lại gần, thì thấy gương mặt đỏ bừng của Hina đang quay về hướng này.
“Yamato…! Lúc nãy là trang phục của ai đó bị mắc vào cái phông nền được đặt ở đây rồi làm đổ nó, xong rồi ngay lúc mà nó sắp đổ nhào xuống người Sanae thì… Sakuraba bay ra đỡ.”
“Rồi hai người bị đè cùng nhau à…! Này, phụ nhấc lên cái nào!”
Tôi cất tiếng hô hào xung quanh, có vẻ mọi người trong câu lạc bộ cuối cùng cũng sực tỉnh lại và nhận thức được rõ mọi chuyện rồi cùng nhau tiến lại gần cái phông nền.
“Nhấc lên từ từ thôi. Hai ba!”
Khi mọi người cùng đồng loạt nhấc lên thì bên trong hiện ra thân hình Kunie cùng với Sakuraba đang che chắn cho cậu ấy.
“Souta, có sao không!?”
Khi cái phông nền đang được dời ra thì ngay lập tức Kotani chạy đến bên Sakuraba
“Ờm, không sao. Nhưng mà, mất công được cậu đến đây cổ vũ vậy mà… Ui đau!”
Đang nói giữa chừng thì Sakuraba đưa tay ra phía chân.
Nhìn qua thì phần bắp chân cậu ấy đã bị rách một đường và đang chảy máu.
Tôi giật mình hướng mắt về phía phông nền, rồi nhận ra rằng ở góc cái phông đó vẫn còn một cái đinh chưa được đóng kĩ và đang bị lòi ra.
Chính nó đã kéo rách chân cậu ấy à…!
“Tránh ra nào, Aki. Phải băng bó lại đã.”
Không biết từ lúc nào mà Yuzu đã đem đến một chiếc hộp sơ cứu với dòng chữ ‘dụng cụ của câu lạc bộ kịch nghệ’ và chạy đến bên Sakuraba.
“Cầm máu cái đã.”
“Cám ơn nhé, được cậu cứu rồi.”
Sakuraba lặng lẽ để Yuzu băng bó vết thương cho mình.
“…Sanae?”
Vào lúc đó thì Hina mới cất tiếng gọi Kunie, người nãy giờ vẫn còn nằm im bên cạnh Sakuraba.
“Hinano à….”
Cậu ấy đang giữ lấy cổ tay của bản thân, khuôn mặt thì nhăn lại như đang cố gắng nén cơn đau.
“Không lẽ, cổ tay cậu bị đau à?”
“Ừm… Hình như lúc tớ lấy tay che đầu lại thì bị đập vào.”
“Khổ quá nhỉ. Chắc lát nữa nó sưng tấy lên mất… Đưa tay tớ xem nào.”
Hina bắt đầu chữa trị cho Kunie với biểu cảm nghiêm trọng.
Ngay trước giờ diễn mà lại gặp sự cố thế này. Tình hình trở nên căng thẳng rồi.
Dù đúng là thật may vì vết thương không đến mức nguy hiểm, nhưng mà cũng cần phải nhanh chóng xác nhận xem các cậu ấy có đủ sức diễn ở trên sân khấu hay không.
“Yuzu, bên Sakuraba thế nào rồi?”
Trước tiên thì cần phải kiểm tra Sakuraba cùng với cái chấn thương này đã.
Yuzu trả lời với nét mặt nghiêm nghị.
“Vết thương cũng khá nông… nhưng phạm vi lại rộng, nếu cử động thì bị hở miệng mất.”
Chân của Sakuraba đã được cầm máu bằng băng gạc, miệng vết thương cũng đã được đè lại rồi.
“Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho mấy cậu, nhưng mà trông không có nặng như mấy cậu tưởng đâu, không sao hết á.”
Có vẻ cậu ấy phần nào cũng hiểu ra vấn đề phía sau rồi, nên Sakuraba vẫn cố tỏ ra bản thân ổn với một cái biểu cảm tái mét.
“Souta, đừng có cố quá.”
Kotani lo lắng quở trách Sakuraba.
Nghe được câu đấy, khí thế của Sakuraba cũng dịu bớt đi và rơi vào trầm lặng.
Vào lúc đó, tôi cũng mở lời.
“Tớ đánh giá cao tinh thần của cậu, nhưng mà bị thương đến chảy máu thế này thì giáo viên không cho phép đâu. Với tình trạng của Sakuraba như thế này thì ngay khi vừa bước ra sân khấu thì máu đã chảy ròng ròng rồi buổi diễn sẽ bị hủy đó. Biết vậy rồi cậu vẫn muốn lên chứ?”
Sự thật tàn khốc được phơi bày trước mắt cậu ta, sau một hồi trầm lặng suy nghĩ, cậu nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“…Không được rồi nhỉ. Vậy thì, hôm nay tớ không lên sân khấu được rồi.”
Thật may vì Sakuraba đã đưa ra được quyết định sáng suốt.
“Vết thương danh dự cơ mà, nên là đừng có ép bản thân quá. Nếu cậu không che cho Kunie thì bây giờ có khi cậu ấy đã bị cây đinh đâm vào rồi.”
Nghe được điều này, nét mặt của Sakuraba cũng thả lỏng hơn hẳn.
“Ờ, đúng nhỉ. So với cái trường hợp đó thì thế này cũng không đến nỗi ha. Yamato, phần còn lại trông câỵ vào cậu được không?”
“….Mà, cũng hết cách rồi. Không chắc tớ có giúp được gì không, nhưng mà tớ sẽ đảm đương trọng trách này.”
Sau khi thấy tôi nhận lời, Sakuraba cũng phần nào an tâm mà mỉm cười.
“Nếu là Yamato thì mọi chuyện chắc cũng đâu vào đó thôi, cậu là người đã vượt mặt được tớ cơ mà.”
Tôi nhận ra ngay rằng cậu ta đang nhắc lại chuyện về cái hồi tôi gài cậu ta ở trận đấu cá cược bóng rổ hồi trước.
“Ối chà, vẫn còn ghim vụ đó à?”
“Còn chút chút đó. Nên là lần này tớ không ngại đẩy việc cho cậu gánh đâu.”
Tôi cũng cợt nhả theo cậu ta mà gật đầu đồng ý.
“Việc vào tay rồi thì buộc phải cố hết sức thôi nhỉ. Kotani, cậu dìu Sakuraba xuống phòng y tế đi.”
“Tớ, tớ biết rồi.”
Sau khi chứng kiến mọi chuyện thì Kotani dựa Sakuraba vào vai của cậu ấy rồi hướng về phòng y tế theo chỉ thị của tôi.
Bây giờ thì còn Kunie à.
“Hina, phía Kunie sao rồi?”
Được hỏi vậy, Hina rầu rĩ lắc đầu.
“Có vẻ khá nghiêm trọng. Tình trạng thế này thì sau một thời gian có lẽ sẽ sưng lên, nên là bây giờ phải chờ theo dõi xem sao thôi.”
“Vậy à….”
Những trường hợp bị gãy xương hoặc bong gân, cũng có khi phải để về sau khi cơn đau lớn dần lên thì mới phát hiện ra được.
Nếu bây giờ đã cảm thấy đau rồi, thì cũng không thể để Kunie cử động nhiều dẫn đến tình trạng chuyển biến xấu đi được, nên là hôm nay cậu ấy cũng không thể tham gia.
“Vậy là hoàng tử và bà tiên đỡ đầu không lên được hả…”
“Thế thì hôm nay có diễn không? Phải ngưng lại hả?”
“Đã mất công chuẩn bị đến thế này rồi cơ mà…”
Sự bất an bắt đầu lan rộng đến tinh thần mọi thành viên câu lạc bộ bóng rổ.
Tôi thở ra một hơi dài rồi vỗ thật mạnh hai bàn tay lại với nhau, tạo nên một âm thanh khô ráp.
Chấn động từ tiếng vỗ đó đã thành công lôi kéo sự chú ý của những người có mặt về phía tôi.
“Rồi, tập trung nào. Cũng không trách mọi người cảm thấy bất an được. Nhưng mà thay vì ở đây bàn đường lui thì thà rằng chúng ta nghĩ đến hướng giải quyết đi.”
Hina phản ứng lại với lời kêu gọi của tôi.
“Cậu nói thì cũng có lý… nhưng mà phải làm sao đây?”
Để trả lời cho câu hỏi đầy lo âu của cậu ấy, tôi lướt nhìn một vòng quanh toàn thể câu lạc bộ.
“Tạm thời thì chưa bàn đến chuyện có người diễn thay chưa đi. Trong số những người từ ban hậu cần thì có ai đã nhớ hết lời thoại của vai hoàng tử và bà tiên không?”
Dù biết rằng khá vô vọng nhưng tôi vẫn muốn thử xác nhận lại, và đúng như dự đoán thì không có cánh tay nào giơ lên cả.
Hiển nhiên rồi mà nhỉ. Vốn dĩ kế hoạch đã hỏng ngay từ bước đầu tiên rồi, đã vậy mọi người ai cũng có vai trò riêng của mình nữa chứ.
Nếu vậy thì, chỉ còn một người có thể trông chờ vào thôi.
“Hết cách rồi ha. Vậy thì để tớ đảm nhận một vai cho.”
Vốn là người ngoài câu lạc bộ mà lại tự đề cử bản thân thế này, Hina mở to mắt ngạc nhiên.
“Yamato… làm được không?”
“Ừa. Để có thể diễn tập thoại chung nên là tớ phải đóng nhiều vai lắm. Nhờ vậy mà tớ cũng nhớ đại khái lời thoại rồi.”
Thật sự cũng chả mong chờ gì nhiều từ tên u ám như tôi lắm, nhưng đây là tình huống cấp bách rồi.
Do đã lỡ hứa với Sakuraba nên là đâm lao đành theo lao thôi.
“Vậy, tớ sẽ là hoàng tử—”
“Để tớ làm hoàng tử đi!”
Ngay khi tôi vừa định chốt vai diễn thì đột nhiên có ai đó tự ứng cử bản thân.
Khi tôi nhìn về phía chủ nhân của giọng nói đó, thì thấy Yuzu đang giơ cánh tay của nhỏ lên.
“Yuzu…? Cậu, làm được thiệt hả?”
Đối diện với tôi hẵng còn ngạc nhiên vì có người tự đứng ra ứng cử này, Yuzu nghiêm túc gật đầu.
“Tất nhiên rồi. Tớ cũng đã diễn tập thoại chung với Yamato-kun còn gì. Lúc nãy tớ có hơi ngại vì bản thân vốn không thuộc câu lạc bộ bóng rổ, nhưng mà nếu Yamato-kun tham gia thì tớ cũng phải tham gia chứ nhỉ.”
Nói như thế thì cũng đúng nhưng mà… Dù vậy đi chăng nữa thì tôi cũng đã nhận ra điểm kì lạ.
“Yuzu làm hoàng tử á?”
Rõ ràng là cái kiểu phân vai này có vấn đề, nhưng mà Yuzu lại cúi đầu đầy hối lỗi.
“Ừm. Xin lỗi nhưng mà tớ chỉ nhớ được mỗi thoại của hoàng tử thôi. Còn Yamato-kun thì nhớ được cả thoại của bà tiên mà nhỉ?”
“Vậy thì hết cách rồi nhỉ….”
Đến cả đứa như tôi còn nhớ được cả hai phần lời thoại vậy mà, người con gái được cả thế giới công nhận là tài sắc vẹn toàn này lại không thể nhớ nổi thoại của bà tiên, thực sự có chút không ngờ.
“Thôi kệ vậy. Dù gì nhìn Yuzu cũng hợp với vai hoàng tử.”
Tạm gác lại những nghi vấn vậy, bây giờ không phải là lúc nên có xích mích.
“Không còn thời gian nữa. Nhanh chóng tìm phòng trống để luyện tập thôi.”
Mọi người bắt đầu chuyển động theo chỉ thị của tôi.
Việc cần làm thì quá nhiều, nhưng thời gian thì lại còn quá ít.
Quả thật là bất khả thi, chúng tôi chỉ còn 5 phút trước giờ lên sân khấu để cấp tốc hoàn tất chuẩn bị thôi.
“’Ma thuật không thể nào tồn tại mãi được. Khi chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm cũng là lúc nó sẽ tan biến.’….”
Ở nơi không gian mờ ảo phía cánh gà sân khấu, tôi liên tục lặp lại phần lời thoại của mình biết bao nhiêu lần.
──Đã từng có một thời gian tôi học cách diễn xuất.
Khi vào cấp hai cũng là lúc tôi quyết định thay đổi.
Cách tạo dựng nụ cười, cách hưởng ứng cuộc trò chuyện, cách nói chuyện trực tiếp với người khác.
Để có thể trở thành một bản thân hoàn toàn khác với bản thân, tôi cố gắng lặp đi lặp lại những điều ấy một cách tuyệt vọng.
Rốt cuộc thì, tôi cũng chẳng thể nào quen dần với vai diễn ấy được, tính cách được gầy dựng từ diễn xuất ấy cũng tan vào hư không, thật không ngờ là kĩ năng đó lại có đất dụng vào bây giờ.
“Yamato này, ổn không vậy?”
Bất chợt, Hina trong bộ váy rách rưới của Lọ Lem cất giọng hỏi han.
“À à. Mà, chắc là sẽ xoay sở được thôi.”
Nhìn nụ cười mang nửa phần cưỡng ép của tôi như vậy mà cậu ấy lại trông có phần yên tâm mà thả lỏng hơn chút.
“Nếu Yamato đã nói vậy thì chắc chắn mọi chuyện đều ổn thôi mà nhỉ.”
“Bà có đặt nhiều niềm tin vào tôi quá không đấy?”
“Ừm. Vì Yamato bây giờ trông y hệt thời trung học ấy.”
“………….”
Đáp lại sự im lặng của tôi là đôi mắt dịu dàng của Hina.
“Nếu Yamato đã bảo sẽ xoay sở được thì tức là sẽ xoay sở được. Tui nghĩ như vậy và mọi người cũng như thế.”
“… Bà đánh giá tôi cao quá rồi đấy. Tôi nào phải con người tuyệt vời như thế.”
Dù nghe rõ lời bác bỏ của tôi về cái đánh giá được phóng đại ấy, biểu cảm của Hina vẫn không thay đổi.
“Có lẽ là vậy nhỉ. Nếu là vai tiên đỡ đầu thì ông đã quen rồi mà. Nên là hôm nay ông sẽ ổn thôi.”
Tôi nhíu mày trước câu nói đó của cậu ấy.
“Quen á hả? Đây là lần đầu tôi diễn vai bà tiên đỡ đầu mà.”
Dù vậy, Hina lại một lần nữa lắc đầu phản đối câu bác bỏ của tôi.
“Không có đâu. Chính ông đã giúp tui thay đổi cơ mà. Từ khi mà tui phải một mình gấp nghìn con hạc giấy rồi khi ông kéo tay tui ra và…. Giúp tui kết bạn. Dù chưa nói thành lời, nhưng mà tui thật sự rất biết ơn ông đó.”
“…Vậy à.”
Phập, ngực tôi như đau nhói lên.
Tự ý kéo người ta ra xong cũng tự ý rời bỏ người ta, rồi cũng tự ý làm tổn thương luôn.
Không bị chất vấn thì thôi, chứ thật sự thì tôi không ngờ tới việc được biết ơn.
“Nên là, Yamato sẽ ổn thôi. Cái vai diễn bà tiên đỡ đầu này không ai làm tốt hơn ông được đâu.”
“… Ừa.”
Nhìn nụ cười mỉm của cậu ấy khiến tôi cũng cười theo.
“Nè mọi người, hay là chúng ta cùng tụm lại hội ý [note43150] không.”
Yuzu trong bộ đồ hoàng tử bất chợt đưa ra một đề xuất.
Có câu “Đã là mỹ nhân thì có mặc đồ đàn ông cũng đẹp.”, thực sự nhìn nhỏ như hiện thân của câu nói ấy vậy.
Có lẽ nhờ vào lời nói từ người con gái diễm lệ ấy mà cho dù mọi người dù đều đang trong tình trạng căng thẳng mà vẫn vui vẻ gật đầu.
“Ê nè, được đó.”
“Làm đê làm đê.”
Cả câu lạc bộ bóng rổ hợp với nhau thành một vòng tròn.
Cả tôi và Hina cũng đều tham gia vào.
Ngay khi vừa thấy bóng dáng Hina thì Yuzu nở một nụ cười mang nét lém lỉnh.
“Vậy thì nhân vật chính Lọ Lem đây có muốn nói vài lời không nào?”
“Tui, tui á?”
Hina hoảng hốt trước lời đề nghị quá sức này của Yuzu.
Nếu như là cậu ấy của khi trước thì chắc bây giờ mặt đã đỏ hết lên và không dám nói gì rồi, nhưng mà với sự trưởng thành bây giờ, thì Hina cũng đã có thể nặn ra một nụ cười rồi gật đầu nhận lấy đề nghị quá sức đó và bình tĩnh mở miệng.
“Vậy thì… trước tiên, dù ngay lúc nãy chúng ta đã gặp phải trắc trở rồi, vậy mà mọi người vẫn có thể xoay chuyển tình hình, thật sự rất là tuyệt vời đó, chính vì vậy nên là với dàn thành viên này thì mọi chuyện sẽ thành công thôi. Chúng ta còn phải cố gắng thay cho phần của Sakuraba-kun và Sanae nữa nhé! Rồi, mở màn thôi nào!”
“ỪA.”
Mọi người cùng hòa chung khí thế như sắp thi đấu vậy.
—Và rồi, tấm màn sân khấu được mở ra.
“Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi nọ có một cô bé tên là Lọ Lem―.”
Cùng với chất giọng trầm lắng của người dẫn truyện, vở kịch “Lọ Lem.” cũng theo đó mà bắt đầu.
“Lọ Lem, Lọ Lem đâu rồi?”
“Con ở đây ạ, thưa mẹ.”
Cô bé Lọ Lem luôn bị người mẹ kế và chị cả xấu tính bắt nạt.
“Cậu lo lắng cho Hiiragi-san hả.”
Trong lúc tôi đang mải theo dõi vở kịch từ cánh gà sân khấu thì không biết từ lúc nào vị hoàng tử Yuzu đã đứng bên cạnh tôi rồi.
“… Không hẳn, tôi chỉ đang lo đến lúc mình phải lên sân khấu thôi.”
“Vậy à.”
Nối theo câu trả lời ngắn gọn đó là cái gật đầu nhẹ của Yuzu.
Chắc hẳn, cậu ấy đã nhìn ra phần tâm can mà tôi đang che giấu rồi.
“Hiiragi-san ấy nhé, cậu ấy nói rằng muốn Yamato-kun trở về như ngày xưa đó. Chính vì vậy mà, có lẽ cậu ấy đang trông chờ rằng, thông qua lễ hội văn hóa này thì có lẽ cậu sẽ trở lại như trước.”
“……………….”
Yuzu không hề để tâm đến sự im lặng của tôi mà vẫn tiếp tục nói.
“Tớ cũng có nghĩ một chút. Khi mà nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạo của Yamato-kun…. Không, phải là từ lúc đó, khi cậu cứu lấy tớ khi tớ sắp tan vỡ thành từng mảnh ấy. Tớ đã nghĩ rằng có lẽ đó mới là bản chất thật của Yamato-kun.”
“… Bản chất thật là cái gì cơ chứ. Đã bảo là tôi lúc bình thường mới đúng là con người tôi cơ mà.”
Bằng cách nào đó thì Yuzu lại nở một nụ cười để đáp lại những câu từ gượng ép đấy.
“Có lẽ vậy. Nhưng mà cậu cũng là kiểu người cố gắng hết mình vì người khác cơ mà. Quả thực thì, đó là một mặt khác của Yamato-kun nhỉ.”
Từ khi nào mà nụ cười của Yuzu đã đượm chút buồn.
“Nói sao nhỉ, tớ đã nghĩ… rằng chuyện đó chỉ có mình biết thôi cũng không sao mà nhỉ.”
Có vẻ như Yuzu đang cố đưa ra kết luận gì đó, trước cả tôi lẫn Hina.
Tôi vô thức lên tiếng.
“Này nhé―.”
“Vào lúc đó, một bà tiên đỡ đầu xuất hiện phía dưới Lọ Lem.”
Ngay khi tôi vừa định đem những cảm xúc đang khuấy động trong lồng ngực này thành câu từ thì người dẫn truyện lại nhẫn tâm ra hiệu cho tôi lên sân khấu.
“Nào, đi đi chứ.”
“… Ừm.”
Cùng với lời đưa tiễn của Yuzu, tôi bóp nghẹt hết những cảm xúc rồi gật đầu.
Và rồi, tôi bước chân lên sân khấu tràn ngập ánh đèn.
Trước mắt tôi là một Lọ Lem bị trễ giờ đến buổi dạ hội và đang thờ thẫn đứng một mình trong căn phòng tối om.
“Bà là ai?”
Bóng hình cô độc mang thêm nét khủng hoảng của cậu ấy cất giọng hỏi.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười.
“Chỉ là một bà tiên đỡ đầu tình cờ đi ngang thôi. Trong đêm dạ hội đầy hoan hỉ thế này mà ta lại bắt gặp một cô bé lủi thủi khóc một mình như con, nên là ta muốn đến hỏi thăm. Tại sao con khóc?”
―Hoài niệm thật.
Bỗng dưng trong tôi lại trỗi dậy một cảm xúc như vậy.
Trong căn phòng tràn ngập ánh hoàng hôn hôm ấy, nơi Hina một mình gấp một nghìn con hạc.
Cảnh tượng ấy bất chợt hiện ra trong tâm trí tôi.
“Đúng vậy. Trong đêm dạ hội đầy hoan hỉ thế này… Vậy mà con chẳng có lấy một bộ váy, hay xe ngựa, hay một đôi giày để tham dự.”
Lọ Lem buồn bã lẩm bẩm.
Hiểu rồi. Tôi đã nghe được nỗi khổ của cậu rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cậu ra khỏi căn phòng tối om này.
“Vậy thì. Để ta giúp con chuẩn bị nhé. Úm ba la.”
Sau đó tôi xoay người một cách cường điệu và gõ cái gậy, cả sân khấu đều tối sầm đi, chỉ chừa lại vị trí tôi đang đứng.
“Ối chà, ma thuật hôm nay có vẻ kì kì. Ừ-m, chắc do hôm nay là Halloween nhỉ? Được thôi, nếu đã vậy thì cũng nên chỉnh lại sao cho phù hợp với ngày lễ hội nhỉ. Úm, ba, Halloween!”
Một lần nữa, tôi xướng lên câu thần chú, và sân khấu được hồi sinh trong ánh đèn sáng chói.
Theo đó mà xuất hiện chính là cỗ xe ngựa đang đội chiếc nón phù thủy, cùng với Lọ Lem mang trên mình chiếc váy với tông chủ đạo là màu đen và cam đậm chất Halloween.
“Ôi chao, chiếc váy tuyệt đẹp làm sao.”
Lọ Lem bày tỏ sự cảm động khôn xiết.
Trên mái tóc cậu ấy hiện giờ là một chiếc kẹp vốn không có trong trang phục buổi diễn.
“Chỉ cần con thích là được rồi. Nhưng mà, con cũng cần phải cẩn thận nhé. Ma thuật không thể nào tồn tại mãi được. Khi chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm cũng là lúc nó sẽ tan biến.”
Ừa, nhưng có lẽ cũng không cần lo lắng nữa.
Khi mà ma thuật tan biến cũng là lúc cậu ấy có thể tự đứng trên đôi chân của mình mà, rồi một cái kết có hậu sẽ đón chờ cậu thôi.
“Con hiểu rồi. Con sẽ chú ý.”
Lọ Lem vui mừng gật đầu.
“Ừm. Dù bộ váy này cũng rất quan trọng, nhưng trên tất cả thì nụ cười của con mới là thứ đáng trân quý nhất đấy. Một cô bé dễ thương như con mà cứ mãi cúi gầm mặt thì thật phí của trời cho đó.”
Đây là một câu (ứng biến) tôi đã từng nói trước đây.
Khuôn mặt Hina bày tỏ chút ngạc nhiên trước những lời ấy, rồi lại nhẹ nhàng gật đầu.
“… Ừm, con cảm ơn.”
Ôi thật hoài niệm. Thực sự rất hoài niệm.
Khi tôi kéo tay Hina đến giữa câu lạc bộ bóng rổ.
Lúc đó thì chắc hẳn tụi tôi đã thành bạn thân rồi.
“Yamato-kun, với cái người bạn mà cậu đã làm phụ lòng ấy—không, không có gì đâu….”
Thực chất thì, tôi vốn hiểu Yuzu muốn nói gì.
—Với người bạn mà cậu đã làm phụ lòng ấy, cậu không muốn làm lành hả?
“Vậy thì, đi đến buổi dạ hội thôi.”
Tôi chìa bàn tay của mình ra để có thể hộ tống nàng Lọ Lem lên cỗ xe, cậu ấy cũng theo đó mà nắm lấy.
“Vâng.”
Tôi đã từng một lần nắm lấy bàn tay này, rồi lại buông, và rồi cuối cùng lại một lần nữa nắm chặt.
―Không chừng là, từ giây phút này đây có lẽ chúng tôi đã có thể một lần nữa làm lành với nhau.
Giống như cách mà Yuzu làm lành cùng với Kotani và Sakuraba, lẫn Namase vậy.
Có lẽ bản thân tôi cũng có thể có thêm cơ hội để làm lành.
“Vậy thì, thượng lộ bình an nhé.”
Tôi đưa tiễn nàng Lọ Lem trong chiếc xe ngựa bí ngô.
Câu chuyện sau này như thế nào, chắc cũng không cần kể nữa.
Ở trung tâm của buổi dạ hội đầy ắp những con người đang diện trang phục Halloween, chính là điệu nhảy đầy ưu nhã của chàng hoàng tử và nàng Lọ Lem.
Không một chút nôn nóng, vũ điệu lẫn diễn xuất của Yuzu trông vô cùng vững vàng. Thật bực mình khi biết rằng nhỏ còn không phải trai thật.
Rồi thì chuông đồng hồ cũng điểm đến 12 giờ đêm làm cho phép thuật tan biến, cuối cùng thì hoàng tử cũng tìm thấy chủ nhân của chiếc giày thủy tinh, câu chuyện tiến đến một cái kết có hậu như dự kiến.
Buổi diễn của chúng tôi cũng theo đó mà kết thúc.