Cứ như vậy một tuần trôi qua ngày nào Cố Ngạo cũng đến quán Trang Dụ ăn bánh. Anh không biết tại sao mình lại thích đến nơi này như vậy. Chẳng lẽ bánh ngọt của cậu ta ngon đến vậy sao? Hay trong đó có bỏ hàng cấm?hazzzz....hazzz. Cứ suy nghĩ viễn vong như vậy trong cuộc họp của công ty anh không thể nào tập trung được. Anh luôn nghĩ về hình dáng của cậu ta khi làm bánh, chăm sóc anh trai, tới những chuyện cậu ta kể. Cuối cùng anh quyết định tan họp sớm một mình láy xe đến quán bánh Trang Dụ.
Bên Trang Dụ thì cậu cũng không thoải mái gì cho mấy. Cậu cứ nghĩ đến hình bóng vị khách kia suốt một tuần nay cùng mình trò chuyện. Cậu biết tính hướng của mình không giống mọi người nên ít khi tiếp xúc cùng ai nhiều. Từ hồi còn là nhị thiếu gia nhà họ Trang cậu không thích tiếp xúc với phụ nữ, lại càng không thể tiếp cận thân mật với đàn ông vì sợ ba mẹ mình. Cứ như vậy cậu đã sống cấm dục suốt 25 năm.
Hôm nay vị khách kia chưa đến làm cậu cứ ngó đông ngó tây không tập trung gì cả. Còn giao bánh lộn bàn nữa chứ. Cậu cho tới giờ cũng chỉ biết tên anh ta cũng không biết anh ta làm nghề gì ở đâu. Cậu sợ nếu cứ như vậy cậu sẽ lộ tính hướng của mình mất thôi. Rồi có khi anh ta sẽ tránh xa mình như tránh ôn thần không?
Cuối cùng thì anh cũng tới nhưng quán sắp đóng cửa rồi. Anh bước vào thì thấy hai anh em cậu đang dọn dẹp quán.
Cậu thấy anh bước vào hỏi: " Sau hôm nay anh Cố tới trễ vậy? Quán tôi sắp đóng cửa rồi!"
Anh trầm mặt đáp:" hôm nay công ty bận nên đến trễ. Vốn dĩ tính ăn bánh trò chuyện với cậu vậy không được rồi."
Câu sững người: " A! Không sao hay anh ngồi đây đi tôi làm bánh cho anh."
Anh gật đầu đồng ý rồi ngồi đúng vị trí cũ như mọi ngày.Trang Bảo nảy giờ không lên tiếng bây giờ mới lại khều khều Trang Dụ nói:"tiểu Dụ à anh đói bụng rồi! Bảo Bảo muốn ăn gà!".
Trang Dụ nghe vậy cũng bất đắc dĩ trả lời: " Hay anh chờ em một lát đi, chút nữa em vơi anh đi mua gà ăn có chịu không?"
Trang Bảo ưỡng ngực nói:" Không cần đâu để anh tự đi! Anh đi được mà! Anh sẽ mua gà về cùng tiểu Dụ ăn. Em tin tưởng anh đi!"
Nghe anh đảm bảo như vậy cậu thật sự rất muốn cười, suy đi nghĩ lại cậu đưa anh một ít tiền: " Được, vậy anh nhớ cẩn thận! Có gì phải gọi cho em! Không được đi lung tung đâu đó."
Anh cậu trả lời " Được! Anh hứa sẽ về sớm, mang gà về nhà! Hihihi! Anh đi đây!"
Cậu vội bắt tay anh lại nói:" Mặc áo khóac vô đã tuyết đang rơi kìa. Không anh sẽ bị cảm bây giờ."
Mặc áo chỉnh tề xong Trang Bảo chạy nhanh ra ngoài mua gà. Nhưng chẳng may điện thoại hồi nãy tháo ra mặc áo chưa đeo vào. Trang Dụ cũng quên không chú ý tới, lay quay làm bánh cho Cố Ngạo.
Trang Dụ mang bánh đến cho anh: " Xin lỗi đã để anh đợi lâu".
Cố Ngạo lắc đầu đáp:" Không sao, là tôi làm phiền anh giờ này mới đúng!".
Cậu cười cười rồi ngồi xuống trò chuyện cùng anh.
Mãi lo nói chuyện cậu chợt nhớ anh trai sao mua gà nãy giờ hơn 2 tiếng vẫn chưa về. Cậu hoang mang gọi điện cho Trang Bảo thì nghe tiếng điện thoại reo trên quầy.
Cậu sợ hãy cuống cuồng lên làm Cố Ngạo hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì? Cậu sao vậy?".
Cậu mặt mếu máo như sắp khóc nói:" Anh trai mua gà chưa về! Đã lâu như vậy không biết có đi lạc không nữa. Xin lỗi tôi phải đi tìm anh trai, anh Cố về trước đi hôm nay tôi mời."
Anh thấy cậu như vậy lòng cũng ẩn ẩn đau, nên nói với cậu: " Hay để tôi đi tìm cùng cậu. Hai người sẽ nhanh hơn. Toii cũng nên gánh một phần trách nhiệm trong chuyện này."
Cậu nhanh chóng đáp:"được". Rồi hai người chạy ra ngòai tìm kiếm.
Trang Bảo đi mãi đi mãi mà không thấy tiệm gà ở đâu, cậu đi lòng vòng càng ngày càng xa muốn điện thoại cho em trai lại không thấy đâu.
Trang Bảo vừa đi vừa khóc, nước mắt lã chã rơi. Tuyết cũng rơi dày hơn làm anh không biết phương hướng nào về nhà. Anh đi đâu gặp ai cũng hỏi " Nhà...tôi ở đâu? Em trai...đâu rồi?"
Dường như ai cũng nhận ra Trang Bảo không bình thường vậy nên tránh né bỏ đi mất.
Trang Bảo gặp một đám vô côn đang nhậu say về, anh không biết nên chạy theo hỏi họ" em...trai,.. nhà...huhuhu"
Tên đại ca say mèm, bực mình bảo" A thì ra là một tên ngốc! Giám cọc giận bản thiếu gia! Tụi bây lôi nó đi theo tao!"
Trang Bảo bị hai tên lôi kéo anh ra sức giải dụa, miệng kêu:" mấy người... Buông tôi ra... Tiểu Dụ cứu anh...".
Trang Bảo trong tuyệt vọng kêu cứu. Còn bên kia Trang Dụ không ngừng tìm kiếm.