Hãn Phu

chương 223

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kinh thành dậy sóng. Hào môn thế gia thân sinh hài tử, trong cung ít nhiều gì cũng sẽ có ban thưởng, tuỳ thuộc vào địa vị của phụ mẫu. Thiệu Vân An là chất tử của quân hậu, là tôn tử của Đại lão tướng quân, là chất tử của Đại tướng quân, là nhi tử của Võ Uy tướng quân, là đệ đệ của Phiêu kỵ tướng quân, là chính quân của Trung Dũng hầu, biết bao nhiêu danh hiệu như vậy, hoàng cung ban thưởng chỉ có nhiều không có ít, việc này ai cũng rõ. Nhưng bọn họ không ngờ rằng, phần thưởng trong cung sẽ nhiều tới mức ngay cả Vương Thạch Tỉnh cũng bị dập tới sửng sốt.

Phần thưởng cho việc Thiệu Vân An sinh hạ nhi tử, theo tục lệ thông thường là do quân hậu thực hiện, nhưng lần này lại do chính Vĩnh Minh Đế thực hiện. Vĩnh Minh Đế không ban thưởng vật phẩm giá trị nào, chỉ có ba danh hiệu.

Phong Vương Thạch Tỉnh thành Trung Dũng công, các thế hệ sau được thừa hưởng tước vị. Phong Thiệu Vân An làm nhất phẩm cáo mệnh chính quân. Phong nhị công tử của Trung Dũng công làm Thuỵ An quận vương, tự Vương Hành Dực.

Hoàng thượng không chỉ phong vương cho tiểu gia hoả mới chào đời, mà còn ban tên cho nhóc. Thuỵ An quận vương và trưởng tử của hoàng thượng là An quận vương chỉ khác nhau một chữ, nhưng địa vị hoàn toàn bất đồng. Đây là sự vinh quang đến cỡ nào. Thánh chỉ vừa ban ra, ngoài một vài thế gia kinh thành bên nhà ngoại, toàn bộ còn lại đều ghen tị tới đỏ mắt. Đại lão tướng quân không ngờ hoàng thượng lại ra thánh chỉ như vậy. Tam công năm hầu một vương, từ sau khi An quốc công bị trảm, Hằng xa hầu bị biếm, lực lượng Trung Dũng hầu mới xuất hiện, trong triều biến thành nhị công năm hầu một vương, thế nhưng hiện tại, vị trí tam công lần nữa được lấp đầy.

Tên nông gia tử Vương Thạch Tỉnh chân lấm tay bùn, chỉ ngắn ngủn hai năm đã lắc mình biến hoá từ một tên bách phu trưởng độc nhãn nghèo túng trở thành một trong tam công. Hơn nữa, căn cứ vào thân phận của toàn gia, một quốc công, một thế tử, một quận chúa, một quận vương, một nhất phẩm chính quân, tuyệt đối là người đứng đầu trong tam công. Những thế gia lâu đời còn lại làm sao có thể chịu đựng được? Tại sao Vương Thạch Tỉnh có thể trở thành quốc công? Chẳng lẽ chỉ dựa vào tiên quả, chỉ dựa vào mấy thứ đồ mới mà bọn họ tạo ra? Đối với người khác mà nói, chỉ cần một địa vị hầu gia, một địa vị quận chúa đã là thiên đại ân sủng rồi!

Nhận được thánh chỉ, Vương Thạch Tỉnh nhanh chân tiến cung cảm tạ thánh ân, nhưng thực chất trong lòng hắn ngập tràn lo lắng, hy vọng hoàng thượng có thể thu hồi thánh chỉ, ban thưởng lần này quả thực quá lớn đối với hắn. Về phần danh tự của nhi tử, rất nhiều cái tên mà người cha này nghĩ ra hoàn toàn không còn đất dụng võ. Vương Thạch Tỉnh không biết là nên tạ ơn hay đen mặt, hiện tại chỉ có thể chấp nhận vậy. Địa vị hầu gia và quốc công chỉ cách nhau một bậc, nhưng thực chất khác xa nhau một trời một vực. Hắn trở thành hầu gia đưa tới một số người đố kỵ, nhưng coi như không hề phá sự cân bằng quyền lực trong triều. Tuy nhiên nếu trở thành quốc công, vậy thì ý nghĩa hoàn toàn khác. Vương Thạch Tỉnh không ngốc, phần vinh dự này không hề làm hắn mừng rỡ như điên, ngược lại khiến hắn vô cùng bất an.

Đại lão tướng quân cũng đi theo tiến cung, ông cũng muốn thuyết phục hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh. Trung Dũng hầu hiện tại đã là danh hiệu mới trong triều, chưa bao lâu đã thành quốc công, Đại lão tướng quân cũng lo lắng.

Hai người tiến cung, Vĩnh Minh Đế vẫn còn trong Đông Lâm điện, quân hậu về Cảnh U cung nghỉ ngơi. Tẩm cung của Vĩnh Minh đế hiện tại đã được trang trí hoàn chỉnh, quân hậu có thói quen nghỉ ngơi ở Cảnh U cung, cho nên Cảnh U cung ngược lại trở thành tẩm cung của hoàng thượng. Vĩnh Minh Đế đang đợi Vương Thạch Tỉnh tới tạ ơn. Kết quả nghe thấy ý kiến của Vương Thạch Tỉnh cùng Đại lão tướng quân, Vĩnh Minh Đế mở miệng. "Trung Dũng công a, không phải trẫm khen thưởng ngươi, mà là thưởng cho Vân An và tiểu Hành Dực."

Vĩnh Minh Đế đứng lên, chậm rãi nói. "Trẫm từng nói, ai có thể trị liệu hết cho quân hậu, trẫm sẽ phong hắn làm quốc công. Vân An không những chữa trị hết cho quân hậu, còn hoàn thiện tâm nguyện nhiều năm của trẫm và quân hậu, khiến trẫm và quân hậu có thể vui mừng chào đón thái tử, chưa kể hai người các ngươi dâng lên tiên quả, mang đến cho trẫm và quân hậu nhân sinh mới. Đó là còn chưa kể hết những việc mà hai người các ngươi làm cho trẫm và quân hậu. Vân An là phúc tinh của trẫm, trẫm phong hắn làm vương khác họ cũng không quá, nhưng Vân An là nội thê, trẫm không thể tặng hắn vinh hoa phú quý, chỉ có thể ban cho ngươi."

Vương Thạch Tỉnh không hề cảm thấy khó chịu, hắn vốn dĩ là hưởng lây từ tức phụ.

Vĩnh Minh Đế bước tới trước mặt Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh khom người. Vĩnh Minh Đế nói tiếp. "Vân An xem đôi nhi nữ của ngươi như hài tử thân sinh, chính hắn kiên quyết không sinh con, trẫm phong trưởng tử của ngươi làm thế tử. Nhưng hôm nay, Vân An có thân sinh hài tử, đứa nhỏ này là tôn tử của quân hậu, là đích trưởng tử chân chính của ngươi, làm sao có thể thua kém người khác? Cho dù Vân An không để bụng, nhưng trẫm và quân hậu không thể đồng ý."

Đại lão tướng quân lập tức minh bạch dụng ý trong thánh chỉ này.

Quả nhiên, những lời sau đó của Vĩnh Minh Đế đã giải thích ý định thực sự của thánh chỉ,

"Thân phận hiện giờ của ngươi và Vân An, dù là hầu gia hay quốc công thì có gì khác nhau? Trẫm không thể thu hồi danh hiệu thế tử của trưởng tử nhà ngươi, nhưng Hành Dực cần có một danh hiệu phù hợp với huyết thống của hắn. Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có danh hiệu quận vương là xứng với hắn nhất. Nhưng nếu trẫm phong hắn làm quận vương, thì thân phận của người làm phụ thân là ngươi sẽ rất xấu hổ, Vương Thanh là huynh trưởng cũng sẽ xấu hổ. Trẫm nâng ngươi làm quốc công, mới thuận lý thành chương phong hắn làm quận vương. Chưa kể Vân An chỉ là nhị phẩm cáo mệnh chính quân, còn thua danh hào nhất phẩm một bậc, cũng không thoả đáng."

"Thần tạ ơn hoàng thượng thánh ân!"

Vương Thạch Tỉnh quỳ gối dập đầu. Đại lão tướng quân quỳ xuống. Hoàng thượng ban vinh quang cho Trung Dũng hầu phủ, ban vinh quang cho tôn nhi cùng nhất nhi, chính là ban vinh quang cho Đại tướng quân phủ. Đại lão tướng quân cảm động đến mức không biết phải nói gì.

Vĩnh Minh Đế đích thân đỡ lão tướng quân đứng dậy, ban tọa cho Vương Thạch Tỉnh, sau đó nói. "Ngươi xuất thân từ Dực Hổ quân, Võ Uy tướng quân đóng giữ ở Hổ Hành quan hàng năm, tôn tử sinh ra, Võ Uy tướng quân không cách nào nhìn thấy, cho nên trẫm đành chiếm quyền làm cha của ngươi, đặt tên là Hành Dực."

"Thần khấu tạ hoàng thượng ban danh. Thần và Vân An rất thích cái tên này. Cái tên mà thần và Vân An chuẩn bị cũng có một chữ Dực."

"Hả, xem ra trẫm với các ngươi có cùng suy nghĩ. Được rồi, trở về đi. Đợi Hành Dực hết cữ, kêu Vân An đưa hắn tiến cung nhiều một chút bồi thái tử. Đợi hắn tới tuổi đọc sách thì cho hắn làm thư đồng của thái tử."

"Thần tạ ơn hoàng thượng!"

Vương Thạch Tỉnh và Đại lão tướng quân rời cung, so với trước khi tiến cung, tâm trạng hiện giờ của hai người họ khác xa một trời một vực. Danh hào quốc công căn bản chỉ là để tương xứng với địa vị của nhi tử, Vương Thạch Tỉnh không còn hoảng hốt, lão tướng quân không còn hoảng sợ. Cổ nhân chú trọng huyết thống. Hành Dực là nhi tử thân sinh của Thiệu Vân An, là thân tôn tử của tướng quân phủ, nếu nhóc chỉ có thân phận là đích thứ tử hầu gia, đừng nói quân hậu trong lòng không vui, ngay cả người của tướng quân phủ cũng không thoải mái.

Hiện giờ, Vương Thanh kế thừa tước vị quốc công, Vương Dành Dực trở thành quận vương, hai huynh đệ địa vị ngang nhau. Vương Hành Dực tới mười tám tuổi mới có thể mở phủ riêng. Căn cứ vào sự giàu có của Trung Dũng công phủ, giữa hai huynh đệ sẽ không xảy ra xích mích vì gia sản, cách sắp xếp này có thể nói là tốt nhất và phù hợp nhất. Tuy nhiên, cũng bởi vì vậy mà mọi người càng nhìn rõ hơn sự thiên vị mà Vĩnh Minh Đế và quân hậu dành cho Thiệu Vân An. Quân hậu không muốn chất tôn bị ủy khuất. Nếu Vĩnh Minh Đế đã nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt, quân hậu đương nhiên thuận theo.

Vương Thạch Tỉnh lắc mình biến hóa thành quốc công. Bất quá Vĩnh Minh Đế không ban thêm dinh thự khác. Không thể không nói, lý do ban đầu Vĩnh Minh Đế ban thưởng cho bọn họ tòa nhà lớn như vậy là vì đã tính toán tới việc Vương Thạch Tỉnh sẽ được thăng chức trong tương lai. Vương Thạch Tỉnh trở thành quốc công, mặc kệ hắn nguyện ý hay không, hắn đã bước chân vào vùng trung tâm của giới quyền quý. Nhưng chỉ cần hắn luôn kiên định và trung thành với hoàng thượng, địa vị của hắn chỉ càng thêm vững vàng.

Cả Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đều không có dã tâm, thậm chí hai người họ còn hơi lười biếng tranh giành quyền lực, đây cũng là lý do vì sao Vĩnh Minh Đế và quân hậu ban ân trọng như vậy. Vì dù ban ân trọng đến thế nào, địa vị cao như thế nào thì bọn họ cũng không bao giờ sinh nhị tâm. Còn việc Vĩnh Minh Đế và quân hậu muốn tiểu Hành Dực cùng thái tử tiếp xúc từ nhỏ, càng chứng minh quyết tâm để hai đứa nhỏ cùng lớn lên, cùng đọc sách, để tiểu Hành Dực càng có cảm xúc thân thuộc hơn với thái tử và hoàng thất trong tương lai, có thể trợ giúp thái tử tốt hơn. Bất quá, quân hậu vẫn có chút lo lắng, nếu tiểu Hành Dực cũng lười biếng như hai phụ thân của mình thì sẽ rất đau đầu.

Lúc Vương Thạch Tỉnh về phủ, Thiệu Vân An còn đang hôn mê. Hắn theo đúng sự thật mà giải thích cho trưởng bối trong nhà. Địa vị quốc công này của hắn quả thực là nhờ lây dính hào quang tử tức phụ. Có Đại lão tướng quân ở bên cạnh làm chứng, mọi người lập tức yên tâm. Vương Thạch Tỉnh từ một bá tánh bình dân biến thành hầu gia, rồi từ hầu gia trở thành quốc công, tốc độ phải nói là quá đáng sợ.

Mọi người giải tán, Hổ ca tạm thời không về hoàng cung, Vương Thạch Tỉnh nhờ Đại Kim Tiểu Kim canh cửa, hắn đánh thức Thiệu Vân An. Thiệu Vân An tỉnh dậy, cả người vẫn còn đau nhức, vừa nhìn thấy hắn chỉ muốn cắn.

"Tức phụ, vào không gian ngâm nước đi."

Cả tâm và thân đều đau đớn cực độ, Thiệu Vân An nắm tay Vương Thạch Tỉnh, Hổ ca kịp thời nhảy qua, cùng tiến vào không gian. Vương Thạch Tỉnh đặt hài tử qua một bên, mau chóng đưa tức phụ vào trong thùng tắm có chứa linh tuyền.

Ngâm hơn một giờ, Thiệu Vân An cảm thấy thoải mái, trên người (chỗ đó) không còn đau nữa, nhưng vẫn rất khó chịu, lần này hắn chịu tội quá lớn rồi, còn là đại tội hắn không hề cam tâm tình nguyện chút nào.

"Tức phụ, hoàng thượng hạ chỉ."

"Hạ chỉ gì?"bg-ssp-{height:px}

Vương Thạch Tỉnh nói lại nội dung thánh chỉ, Thiệu Vân An cảm thán. "Có cần lớn như vậy không!"

Vương Thạch Tỉnh giải thích tiền căn hậu quả một hồi, Thiệu Vân An trợn tròn mắt. "Tiểu thí hài này đúng là đủ mặt mũi, lão tử huynh vậy mà phải hưởng ánh sáng của hắn." Thiệu Vân An đựng đầu ngón tay về phía Vương Thạch Tỉnh, nghiêm túc nói. "Huynh và ta phải nói rõ trước, nhi tử của huynh ở trong nhà chỉ có một thân phận, là nhi tử của ta và huynh! Cho nên thời điểm cần giáo huấn phải giáo huấn, cần đánh phải đánh, huynh không được sủng ái nó thành hùng hài tử."

"Nghe đệ, đều nghe theo đệ."

Thiệu Vân An càng nghĩ càng không yên tâm. "Không được, ta phải nói chuyện với cha nhỏ và gia gia nãi nãi. Để Thanh nhi và Hi nhi hảo hảo quản giáo nó. Haizz, không biết Thanh nhi suy nghĩ thế nào?"

"Sẽ không có gì. Nếu có, ta tin tưởng đệ có thể khuyên bảo hắn."

Thiệu Vân An suy nghĩ một chút rồi nói. "Chờ nó lớn lên một chút, cho nó tới Hổ Hành quan đi, để gia gia và đại bá tự mình dạy dỗ nó. Nếu nó dám biến thành hùng hài tử, ta sẽ trực tiếp đuổi nó ra khỏi gia môn!" (tội nghiệp thằng nhỏ!)

Vương Thạch Tỉnh đột nhiên cảm thấy nhi tử nhà mình thật đáng thương. Vừa mới sinh ra chưa bao lâu, cha nhỏ đã nghĩ làm thế nào giáo huấn hắn. Vương Thạch Tỉnh âm thầm tự nhủ. "Nhi tử, đừng sợ, cha thương ngươi."

Không hề nghĩ tới phương hướng ngược lại, Thiệu Vân An chỉ lo suy nghĩ về cách giáo dục nhi tử thế nào, trong lòng thoái mài hơn một ít, bước ra khỏi thùng nước. Hổ ca không thấy bóng dáng, Thiệu Vân An cũng không đi tìm. Suốt đoạn thời gian vừa qua Hổ ca khá vất vả. Bởi vì Thiệu Vân An mang thai, Vương Thạch Tỉnh không có thời gian vào không gian sửa sang lại, hiện tại trong không gian, cây ăn quả, ngũ cốc, cây trà, nho...đều đang chờ thu hoạch gấp.

Tiểu Hành Dực đã ngủ, Vương Thạch Tỉnh dùng linh tuyền lau người cho bé, ôm bé vào căn nhà gỗ nhỏ. Thiệu Vân An mặc áo ngủ đi xem tiên quả như thế nào.

Bình linh nhũ trống không, không cần suy đoán, khẳng định là Hổ ca uống cạn. Dọn dẹp chai lọ rơi trên mặt đất, Thiệu Vân An đi xem tiên quả. Vừa nhìn thấy, hắn lập tức nhảy dựng.

"Tỉnh ca Tỉnh ca, huynh tới đây!"

Vương Thạch Tỉnh ra khỏi nhà gỗ, chạy tới linh nhũ động. Hắn nghe thấy Thiệu Vân An lo lắng hô to. "Tỉnh ca, tiên quả không còn!"

"Không còn?"

Vương Thạch Tỉnh chạy tới xem xét, quả nhiên, tiên quả kết trái trước đó đã không còn, mấy lá cây cuộn tròn lại như cũ. Hổ ca cùng Đại Kim Tiểu Kim không ăn tiên quả. Không có lý gì Hổ ca không ăn trái tiên quả to nhất mà đi ăn trái tiên quả mới mọc ra.

Nhìn kỹ một hồi, Thiệu Vân An càng tá hỏa. "Xá lợi tử cũng không thấy!"

Hai viên xá lợi tử, cho quân hậu một viên, dư lại một viên Thiệu Vân An vẫn luôn đặt ở bên cạnh tiên quả. Xá lợi tử tuy nhỏ, nhưng ánh sáng kia tuyệt đối không thể bỏ qua được. Thiệu Vân An sờ soạng trong nước nửa ngày cũng không tìm được thứ gì, trong lòng run lên. "Làm sao vậy? Tiên quả đi đâu rồi, xá lợi tử đâu rồi?"

Vương Thạch Tỉnh nắm bàn tay ướt đẫm của hắn. "Đệ vừa mới sinh xong, đừng đụng vào nước lạnh, biến mất thì biến mất, dù sao xá lợi tử với tiên quả là thứ chúng ta không cầu mà có. Đợi tiến cung, đệ hỏi thiên tuế thử xem viên xá lợi kia còn không."

Thiệu Vân An hoảng hốt gật đầu, không hiểu, hắn không hiểu.

Kích thước không gian không thay đổi, nhưng tiên quả và xá lợi tử lại biến mất. Nhớ tới chính mình vừa mới sinh hài tử, sợ cha nhỏ và người trong nhà tới hỏi thăm, hắn và Vương Thạch Tỉnh vội ôm hài tử ra ngoài. Để Hổ ca trong không gian một lúc, sau khi ra ngoài, Thiệu Vân An đồng dạng đưa Đại Kim, Tiểu Kim vất vả mấy ngày nay vào không gian.

Mỗ hài nhi nào đó vẫn ngủ say, tã cũng sạch sẽ. Vương Thạch Tỉnh mệt mỏi uống một ly linh tuyền lấy lại tinh thần. Sau khi tắm rửa xong, hắn cởi ngoại y, lên giường, ôm Thiệu Vân An vào lòng.

"Tỉnh ca, ta không sinh nữa đâu, một lần là đủ rồi."

"Đủ rồi đủ rồi, lần này là ngoài ý muốn. Nếu không phải điều kiện không cho phép, ta nhất định sẽ đi thắt ống dẫn tinh."

"Có phải mỗi lần mang thai đều phải ăn dựng quả đúng không?"

"Đúng vậy."

Thiệu Vân An thở phào nhẹ nhõm. Vạn nhất sinh xong biến thành nữ nhân, hắn chắc chắn sẽ đâm đầu vào tường. Hắn đã biết dựng quả trông như thế nào, sau này cẩn thận một chút, sẽ không bao giờ lái phi cơ, chịu đau đớn như thế này nữa.

"Hành Dực...làm nghề y...Tỉnh ca, hay là để nhi tử học y đi, sau này để nó thắt ống dẫn cho huynh."

"...Chờ lớn lên xem con muốn làm cái gì đã. Ta nghĩ ý của hoàng thượng là tương lai để nó phò tá thái tử. Sinh ra trong thời đại này, có một số việc chúng ta không làm chủ được."

"Được rồi, con cháu có phúc của con cháu, để nó lớn lên tự quyết định đi. Hức, hôm nay đúng là đau chết mất!"

"Ta xoa xoa."

Vương Thạch Tỉnh an ủi tức phụ, không chú ý tới đứa nhỏ bên cạnh ngủ có hơi nhiều, còn rất trầm. Ngoại trừ lúc mới sinh khóc hai tiếng, còn lại vẫn luôn ngủ.

Truyện Chữ Hay