Chương
Đột nhiên có một khuôn mặt di lại gần, ánh mắt âm u, đôi môi đỏ như.
nhuộm máu, đẹp tựa rần rết, làm Mạn Nhi sợ tới mức ngực giật thót một cái, chỉ cảm thấy đôi mắt đó của Mộ Ngọc Mỹ giống con ngươi dọc của ân độc trong bóng đêm, muốn bắt cô bé lại vậy!
Cực kỳ đáng sợ.
Mạn Nhi cảm giác tay chân mình như bị nguyền rủa, không thế động đây nổi.
“Mày nói lại lân nữa xem?”
Mộ Ngọc My uy hiếp: “Mày còn dám bảo tao là đồ phụ nữ xấu xa à?”
Mạn Nhi cần chặt cánh môi, găn từng chữ một: “Cô chính là đồ phụ nữ xấu xa”
Mộ Ngọc My lại tát “bốp” một cái vào thẳng trên mặt cô bé.
“Đồ con hoang! Mày cũng không nhìn xem mình có thân phận gì, mày chính là con hoang, không ai cần một đứa con hoang cả, mày còn dám nói tao là đồ phụ nữ xấu xa ư? Còn dám đi nói cho cha của mày?”
Mộ Ngọc My giơ tay xách tai cô bé lên.
Mạn Nhi đau đến mức điên loạn thét chói tai sp “Mày kêu đi, mày cứ kêu nữa đi? Tao nói cho mày biết, chờ đến khi tao và Tuấn Phong có con rồi, liệu anh ấy còn để mắt tới mày nữa không?
Con của đồ khốn nạn thì cũng chỉ có thế là đồ khốn nạn! Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, thứ do chuột sinh ra, vĩnh viễn chỉ là chuột chạy qua đườngt”
Nói đoạn, Mộ Ngọc My xách tai của Mạn Nhi đi về phía ngoài cửa.
Mạn Nhi sợ hãi thét chói tai: “Đừng mà! Cứu với!”
Cô bé bất lực nhìn về phía Vân Giai Kỳ, nhưng chỉ thấy cô đang dựa vào ven tường, đầu gục xuống, không biết có phải lại hôn mê tiếp hay không.
Sự tuyệt vọng bao phủ trái tìm cô bé.
Mạn Nhi sợ hãi gào khóc: “Buông tôi rat Buông tôi raI”
Mộ Ngọc My giơ chân đá bay cô bé ra ngoài cửa.
Chân của cô ta phang thẳng vào bụng Mạn Nhi.
Cô bé bay ra ngoài như diều đút dây, đập vào trên tường, ngã xuống đất, cuối cùng không đứng dậy nối nữa.
Mạn Nhi ôm bụng, cơ thể cong như con tôm, đau đến mức khóc.
không thành tiếng, “Không phải mày thích khóc lắm à? Mày khóc đi, mày khóc tiếp đi”
Mộ Ngọc My đi đến bên cạnh Mạn Nhị, đạp cô bé hai cú nữa: “Không phải mày thích giả vờ đáng thương lầm à? Đừng ngã trên đất giả chết!
Đứng lên cho tao!”
Sau một lúc lâu Mạn Nhi vẫn không phát ra tiếng gì Bụng đau quá, đau đến mức thậm chí cô bé đã ngừng thở một lúc.
“Đứng lên cho tao!” Mộ Ngọc My đã hoàn toàn mất khống chế.
Cô ta bị ném lại một mình ở thành phố Hải Lam, nhận hết những ánh mắt khác thường của người ta.
Lúc tổ chức tiệc cưới với Bạc Tuấn Phong lại bị tất cả mọi người biết cô ta và Bạc Tuấn Phong ở riêng hai phòng, còn bị ném lại một mình ở khách sạn.
Cô ta mất hết mặt mũi!
Chạy từ thành phố Hải Thiên về thủ đô, lòng cô ta đã chất đầy oán hận, Mạn Nhi nghiễm nhiên là thứ khơi đốt ngọn lửa giận của cô ta.