Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên

chương 4: 'tẩu tử' nho nhỏ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bạch Tế so với bất kì nữ tử nào Hoắc Tranh từng gặp qua đều đẹp hơn, tuổi còn nhỏ, trong lòng nghĩ cái gì đều hiện hết lên mặt, vừa nhìn thấy đã biết là người ngây thơ.

Y một thân da thịt non mịn, áo cưới đỏ hồng làm nổi bật lên làn da tuyết trắng, không giống người thường. Bà tử Bạch gia kia có lệ bôi son phấn cũng không làm tư sắc của y giảm đi, một đôi mắt như biết nói nhấp nháy nhấp nháy nhìn người, chứa đựng chút nhút nhát cùng tò mò, cách môi khẽ nhếch, nhè nhẹ phun ra hơi thở thơm ngọt.

Bạch Tế một thân mặc áo cưới trang điểm làm tân nương, khiến Hoắc Tranh tưởng rằng y là nữ tử. Đứng trước mặt tiểu tẩu tử làm mắt hắn cũng không biết phải nhìn hướng nào, giống như nhìn nhiều một cái là khinh nhờn tiểu tẩu tử.

Hoắc Tranh không biết Bạch Tế là bị Bạch gia tốn công lừa gạt hãm hại gả đi thay cho Bạch tiểu thư, không biết y là nam hài, lại càng không biết y cùng Hoắc Thiên Quân đến bái đường cũng chưa bái.

Giờ phút này trong lòng hắn, Bạch Tế chính là tiểu thư Bạch gia Bạch Tích Nhi, là tân nương đại ca cưới hỏi đàng hoàn vào cửa, là tẩu tử của hắn.

Hoắc Tranh buôn tay, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa phòng tối đen như mực, tuy chỉ nói chuyện một vài câu, nhưng đối với Bạch Tế, lại có phần quan tâm trong lòng.

"Tẩu tử, đêm đã khuya, ngươi trở về phòng nghỉ tạm, đại ca bên này để ta canh."

Bạch Tế thấp giọng ân một tiếng.

Hoắc Tranh nhớ tới đối phương đến nay còn chưa quen biết hắn, tiện đà giải thích, "Ta kêu là Hoắc Tranh, đại ca là người thân duy nhất của ta, hiện giờ đại ca đi rồi, ta sẽ thay hắn chăm sóc tốt ngươi."

Dung mạo Hoắc Thiên Quân và Hoắc Tranh không giống nhau, hai huynh đệ đều thừa hưởng thân hình cao lớn như phụ thân, nhưng Hoắc Thiên Quân tướng mạo hung ác, nhìn qua không giống người lương thiện, đầu óc chỉ có một cọng gân, làm việc thường xuyên tự ý tin vào lời người khác nói. Hoắc Tranh khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn như người bạc tình, hắn ít nói, tâm tư trầm ổn, nhưng rất quý trọng tình thân.

Tình cảm giữa hai huynh đệ hắn không tính là thân cận, Hoắc Thiên Quân nghe theo người ngoài châm ngòi đem Hoắc Tranh thành tiểu nhân luôn đề phòng hắn tranh đoạt gia sản. Hoắc Tranh vì muốn Hoắc Thiên Quân an tâm, từ lúc mười bảy tuổi rời khỏi Trường Nguyệt thôn một mình lang bạt bên ngoài, nếu lần này Hoắc Thiên Quân không gởi thư, Hoắc Tranh chưa từng nghĩ tới hắn sẽ đặt chân vào Trường Nguyệt thôn một bước.

"Tẩu tử."

Hoắc Tranh thấy Bạch Tế bất động, hai tay trắng nõn mảnh khảnh còn khẩn trương nắm ống tay áo hắn.

Nam nữ khác biệt, huống chi Bạch Tế trước mắt là "thân phận mới", Hoắc Tranh hạ giọng nhắc nhở Bạch Tế buôn tay, nhìn ra người trước mắt không thích mình chạm vào, Bạch Tế thu hồi hai tay, mếu máo.

Ánh nến hơi hơi nhảy lên, ánh mắt Hoắc Tranh cũng giật giật theo, hai người đột nhiên không nói gì, giằng co một lúc, Bạch Tế lại kéo kéo cánh tay Hoắc Tranh, lúc này y cũng buồn ngủ, mí mắt không có tinh thần mà gục xuống, nhỏ giọng hỏi hắn, "Ta ngủ ở đâu?"

Không được đối phương cho phép, Bạch Tế không dám đi lại lung tung, y sờ sờ bụng, hôm nay ở bên trong kiệu đem bánh của y ăn xong, lúc này thật ra cũng không đói bụng lắm

Hoắc Tranh lại hiểu lầm hành động của Bạch Tế, hắn nghĩ thầm cũng đã qua một ngày, tẩu tử cũng đã đói, liền xoay người đi ra ngoài. Bạch Tế thấy hắn đi ra, quay đầu nhìn thấy quan tài trong phòng, linh đường âm trầm khủng bố, y không dám ở lâu một khắc, nhắm mắt theo đuôi đi theo Hoắc Tranh ra ngoài.

Ánh lửa ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, Hoắc Tranh tìm trong nhà bếp được một ít đồ ăn, chỉ là đều lạnh ngắt, hắn bèn nhòm lửa hâm nóng lên.

Bạch Tế vòng vòng bên cạnh tò mò nhìn động tác của hắn, nhặt củi lên mê mang đánh giá, nhìn thấy Hoắc Tranh cùng củi nhóm lửa, ánh mắt nhìn đối phương nhiều thêm vài phần kính sợ ngưỡng mộ.

Ngọn lửa ấm áp, củi khi cháy phát ra âm thanh lách tách. Bạch Tế thử nhích tới gần chút, lại sợ hãi lửa đốt cháy lông mao, chỉ có thể ngồi xổm một góc phía sau, ảnh lửa nhảy lên chiếu vào trong con ngươi, Hoắc Tranh quay đầu nhìn y một cái, không để y chờ lâu, nhanh chóng xách ra một cái ghế nhỏ, vững vàng đặt trước mặt Bạch Tế.

Bạch Tế ngồi trên ghế, thái độ ngoan ngoãn, đôi tay đặt trên đầu gối bất động, trực giác nói cho y biết người trước mắt này sẽ đối tốt với mình.

Y nheo lại đôi con ngươi xinh đẹp, Hoắc Tranh vội vàng hâm đồ ăn không rảnh chú ý đến, Bạch Tế liền tự mình chơi, áo cưới mềm mại trên tay, ở sau lưng Hoắc Tranh quơ qua quơ lại, bỗng thấy Hoắc Tranh liếc mắt nhìn mình một cái, Bạch Tế lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, ta mới không có chơi.

Thời điểm Hoắc Tranh cúi đầu khảy củi lửa, Bạch Tế bỗng nhiên mở miệng, miệng nhỏ mấp máy, thử gọi tên hắn, "Tranh Tranh?"

Vừa nói ngón tay vừa nắm quần áo, gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt Hoắc Tranh, xem hắn phản ứng như thế nào.

Hoắc Tranh bình tĩnh bị âm thanh mềm mại này kêu đến nhiễu loạn tâm tình, nghiên đầu nhìn Bạch Tế, ánh mắt không gợn sóng hiện lên một tia phức tạp rất nhỏ, "Tẩu tử, ta kêu Hoắc Tranh."

"......." Bạch Tể khẽ nhíu mày, trong ánh mắt chứa nghi hoặc.

Y trầm mặc một lúc lâu sau, tựa hồ đã suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt ngây thơ lộ ra vài phần kiên định, tự nhận là mình không tính sai, hướng về phía Hoắc Trang nghiêng nghiêng đầu, như cũ kêu to, "Tranh Tranh."

Củi lửa trên tay run lên, Hoắc Tranh đột nhiên không nói chuyện. Đồ ăn đã hâm nóng tốt, hắn đem tất cả bày lên bàn, gọi Bạch Tế, "Tẩu tử, có thể ăn."

Bạch Tế nhẹ nuốt nước miếng, Hoắc Tranh cao lớn như vậy, y ngồi trên ghế đẩu nói chuyện cùng đối phương không thể không ngẩn đầu lên, giống như động vật nhỏ ngồi xổm, không xác định hỏi, "Cho ta ăn?"

Nhìn Hoắc Tranh gật đầu, y sờ bụng một cái, nhanh chóng đưa tay lấy đồ ăn trong chén, ngao một tiếng đem toàn bộ bỏ vào miệng.

Hoắc Tranh còn chưa kịp ngăn cản, Bạch Tế đã đem toàn bộ thức ăn phun trên mặt đất, đầu lưỡi liếm liếm, hốc mắt nhanh chóng đỏ một vòng, đôi mắt tròn xoe mở to, nước mắt lưng tròng.

"Nóng, nóng quá..."

Hoắc Tranh nhanh tay lẹ mắt châm trà cho y, là trà lạnh, Bạch Tế cầm lấy uống một ngụm, lạnh thật khó uống, nhưng đây là của Hoắc Tranh cho y, Hoắc Tranh là người tốt, cho cái gì y cũng sẽ uống.

Hai hàng lông mày Bạch Tế nhíu chặt, uống hết một ly trà lạnh vào bụng, thoáng thấy phía dưới đáy chén có dính xác trà, duỗi tay lấy ra cho vào miệng.

Khóe mắt Hoắc Tranh run rẩy, nhanh giữ chặt y, lắc đầu, "Không thể ăn."

"???" Bạch Tế khó hiểu cúi đầu nhìn xác trà dính trên đầu ngón tay, mở miệng, "Vậy ta không ăn."

Phản ứng của Bạch Tế khác hẳng người thường, làm Hoắc Tranh ẩn ẩn sinh ra chút suy đoán.

Hắn có chút vô lực nhìn Bạch Tế ném xác trà, một lần nữa dùng tay bốc đồ ăn. Lúc này Bạch Tế đã hiểu rõ không thể lập tức nhét thức ăn vào miệng, đặt ở bên miệng thổi nguội một lát mới ăn. Hoắc Tranh liên tục trầm mặc, hắn cầm lấy một đôi đũa trúc, đưa tới trước mặt Bạch Tế, "...Tẩu tử, dùng đũa trúc gắp đồ ăn."

Ở Bạch gia Bạch Tế ăn cái gì cũng không dùng đũa, y nghi hoặc khó hiểu, chộp lấy đũa trúc cầm trong tay, trái phải nhìn một lần, lắc đầu nói: "Ta không biết."

Hoắc Tranh đành lấy đũa khác làm mẫu cho y một lần, Bạch Tế học theo, nhưng gắp thế nào cũng không được.

"Tranh Tranh, ta không biết."

Hoắc Tranh gắp đồ ăn, sửa lại " Là Hoắc Tranh."

Bạch Tế kiên quyết, "Tranh Tranh." Đối với ấn tượng ban đầu, y hiếm khi có được thái độ kiên định.

"....." Hoắc Tranh bất đắc dĩ, chỉ có thể yên lặng không nói dạy Bạch Tế cầm đũa.

Ăn xong một bữa, Bạch Tế ăn một cách gian nan cũng thõa mãn, với phương diện thức ăn y cũng không bắt bẻ, chỉ cần có thể ăn được, đối với y đều là ăn ngon, so với lúc trước phải gặm cỏ, đồ ăn của con người làm y thật tò mò.

Sau khi ăn xong Bạch Tế đi theo sau Hoắc Tranh trở lại nhà chính, trong phòng ngọn nến đã sắp tắt, Hoắc Tranh lấy sáp mới thắp lửa, ngày đầu tiên Hoắc Thiên Quân mất, hắn đến gác đêm, người sau khi chết đêm đầu tiên không thể tắt nến, bên ngoài trời tối đêm lạnh, hơi không chú ý liền không về nhà được.

Nến một ngọn tiếp một ngọn được thắp lên, Bạch Tế sấn dến nhìn Hoắc Tranh châm nến, lại thấy khăn voan đỏ vừa rồi rơi trên mặt đất, liền nhặt lên một lần nữa trùm lên đầu.

Bạch Tế không rõ khăn voan này có tác dụng gì, nhưng hôm nay đã đội nó trên đầu một ngày, y đành phải tiếp tục đem nó đội lên đầu lại.

Hoắc Tranh đổi nến xong, quay đầu lại, thiếu chút nữa đụng vào Bạch Tế không biết khi nào đã đứng sau lưng hắn. Hắn thấy Bạch Tế đem khăn voan thêu uyên ương một lần nữa trùm lên đầu, thấy y nhắm một mắt, lại trợn mắt, thực tốt, không có khóc nháo.

Hoắc Tranh trầm ngâm, "Tẩu tử, ngươi có thể đem khăn voan gỡ xuống rồi."

"Oh!" Bạch Tế nghe lời kéo khăn voan xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo tươi cười.

Hoắc Tranh duỗi tay chỉ một hướng, Bạch Tế đi theo xem, Hoắc Tranh nói: "Từ nơi này đi vào, quẹo trái, phòng nghỉ ở bên trong."

Bạch Tế nghe hiểu, làm y theo chỉ thị Hoắc Tranh, vào nhà, quẹo trái, trái...

Chân bước qua cửa, lại không chú ý bên dưới, người trong thôn làm bậc cửa tương đối cao, Hoắc Tranh vừa quay người, liền nghe bên trong truyền đến thanh âm té ngã. Hắn bước nhanh vào, thấy Bạch Tế nằm rạp trên mặt đất, bị vấp bậc cửa té ngã trong miệng cũng không kêu ra tiếng nào, chỉ rầu rĩ nằm đó bất động.

"Tẩu tử!"

Hoắc Tranh chạy tới bên cạnh Bạch Tế, do dự trong chớp mắt, rất nhanh đem người nâng dậy.

Bạch Tế ngã một cái này rất nặng, bình thường mặt đất trong phòng so với trên cỏ cứng hơn nhiều, ngã xuống đầu lại đập vào sàn nhà, ót đau, cái mũi đau, miệng đau, chỗ nào y cũng đau hết.

Mắt mũi Bạch Tế hồng hồng, hàm răng cắn chặt môi. Được Hoắc Tranh đỡ vào phòng, y kéo kéo đối phương, hít hà một hơi mới nhỏ giọng, "Tranh Tranh, ta đau quá à..."

"Nơi nào té bị thương." Hoắc Tranh không tiện kiểm tra trên người y, ngón tay Bạch Tế chỉ chỉ cái mũi, gò má nâng lên, chính là bộ dạng muốn khóc.

"Nơi này..." Y vừa dứt lời, hai dòng chất lỏng ấm áp đỏ tươi từ mũi chảy ra.

Bạch Tế là một con thỏ khỏe mạnh, từ khi là thỏ đến giờ cũng không bị chảy máu mũi, lập tức sợ tới mức hồn phách bay mất, ngón tay nắm chặt vạt áo Hoắc Tranh không buôn, cực kì bi thương hỏi, "Ta sẽ chết sao....."

Hết chương

Truyện Chữ Hay