Hachinan tte, Sore wa nai Deshou!

chương 08 : đứa con trai vô dụng cố gắng luyện tập ma pháp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 08 : Đứa con trai vô dụng cố gắng luyện tập ma pháp

Vào buổi sáng, khi ánh mặt trời vừa ló dạng thì tôi đã thức dậy, sau khi dùng điểm tâm xong thì thời khóa biểu của tôi bao gồm luyện tập vung kiếm gỗ hay giáo với cường độ phù hợp với cơ thể của một đứa trẻ 6 tuổi. Tiếp đó, tôi luyện bắn cung bằng cách cầm cung không tên nhắm vào bia và sau đó lặng lẽ ngồi một mình trong thư phòng đọc sách.

Sau bữa trưa thì lại bắt đầu bài luyện tập ma pháp nhưng sau bữa tối lại không thể tập luyện ma pháp được nữa vì sắc trời đã trở nên tối mịt nên không thể nhìn thấy rõ trong sách nữa.

Cũng may là sau khi học được ma pháp chiếu sáng (đèn) nên thời gian học của tôi có thể kéo dài thêm một chút vào ban đêm.

Bởi vì khuyết điểm của cơ thể đứa trẻ 6 tuổi cho nên tôi thường hay cảm thấy buồn ngủ khá sớm.

Nhân tiện nói thêm luôn, cha tôi hầu như sẽ không bao giờ đặt chân vào thư phòng.

Ông không thể đọc được Kanji (Hán Tự) cho nên công việc từ trên xuống dưới liên quan đến văn kiện của lãnh chúa đều được giao hết cho trưởng làng và các địa chủ xử lý trong khi việc duy nhất mà ông làm là ngồi ký tên xác nhận mới văn kiện đó ở trong phòng ăn mà thôi.

Nếu đã vậy thì, ông ấy phải làm như thế nào nếu bị buộc phải xử lý vấn đề tiền thuế đây?

Đối với người chẳng liên quan chút nào đến nó như tôi thì sao cũng được.

"Giờ đến lượt ma pháp trung cấp nào."

Đã tròn một tuần sau khi tôi chuyển sinh đến thế giới này và bắt đầu luyện tập ma pháp , tôi định bắt đầu luyện tập ma pháp trung cấp ở trong khu rừng vắng vẻ không có người qua lại.

Vì lần trước luyện tập trong phòng nên tôi không thể thi triển ma pháp Hỏa Tiễn bay ở trong phòng được.

Hơn nữa, mặc dù tôi nói sẽ đi ra ngoài chơi nhưng gia đình vẫn chẳng quan tâm mấy đến điều đó lắm.

Cũng vì quá bận rộn cho nên chẳng có ai dư dả thời gian để bận tâm một đứa trẻ 6 tuổi nghịch ngợm cả.

Đó là lý do tại sao tôi lại đứng ỏ lối vào khu rừng rộng lớn ở phía sau dinh thự.

Khu rừng này trông giống thứ người ta gọi là 'khu rừng bình thường'.

Không có ma vật nào sống ở tron đó cả và người trong gia đình hay người dân của lãnh địa sẽ đi săn bắn các loại động vật hoang dã bình thường như thỏ và heo rừng vì đó là nguồn cung cấp protein. Họ còn đến đây thu thập củi đốt, rau dại và trái cây nữa.

Nói tóm lại, khu rừng này là một tài sản quan trọng mà chúng tôi đang sở hữu.

Lối vào trông có vẻ là không có gì nguy hiểm cả và nếu sẽ không có ai đó tức giận mà xuất hiện nếu tôi vô tình gây hỏa hoạn bằng Hỏa Ma Pháp.

Hơn nữa, nếu có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra với tôi thì chẳng gây ảnh hưởng gì nghiêm trọng gì đối với gia tộc cho nên tôi hoàn toàn bị mặc kệ và đó là sự thật.

Thật may mắn khi tôi có thể thoải mái luyện tập ma pháp mặc dù bị như vậy.

"Suy cho cùng, mục tiêu mình nhắm đến là ma pháp cao cấp mà."

Trong sách có nói rằng tôi cần phải kiên trì luyện tập chương trình ma pháp trung cấp trong khoảng một tháng.

Những hướng dẫn trong sách được viết rất chi tiết và dễ hiểu mà ngay cả quá trình phát triển cũng được ghi chép trong đó.

Tôi thử sử dụng từng ma pháp trung cấp được viết ở trong trong sách.

Sau khi hoàn thành, tiếp theo là áp dụng những ma pháp cơ bản để tạo ra một ma pháp mới do bản thân tự nghĩ ra.

Hơn nữa, tôi cũng bắt đầu luyện tập thứ hoàn toàn khác với trước đây gọi là ma pháp chiến đấu.

"Quả nhiên là mình khó mà học được ma pháp cao cấp vào lúc này."

Nói do thực lực của tôi vẫn chưa đủ lý do mà là do khu rừng này nằm ở phía sau dinh thự. Tôi không thể thi triển ma pháp như tạo ra một cơn lốc xoáy khổng lồ hay liên tục phóng ra quả cầu lửa ở đây được.

Bởi vì cơ thể này chỉ là của một đứa trẻ 6 tuổi cho nên tôi quyết định mình vẫn nên gia tăng sức mạnh và độ chính xác của ma pháp . Cho nên tôi cần phải kiên nhẫn cải thiện kỹ năng ma pháp của mình để sử dụng được ma pháp trung cấp.

Hơn nữa, tôi đã định luyện tập chương trình ma pháp cao cấp từ lâu nếu nó không được đặc biệt ghi chú trong sách.

Đằng nào bây giờ tôi vẫn chưa có dịp để tập nó mà.

"Có lẽ là trong phạm vị khoảng 1 km nhỉ?"

Đó là lý do tại sao tôi đang luyện tập Ma Pháp Định Vị bằng cách sử dụng những Phong Ma Pháp Cao Cấp mà tôi biết để không thu hút sự chú ý nào cả.

Ma Pháp này cho phép tôi có thể cảm nhận được sự hiện hiện của tất cả mọi thứ trong một phạm vi nhất đinh. Theo như trong sách viết thì có rất ít người có khả năng sử dụng loại ma pháp này.

Hơn nữa, độ chính xác của nó cũng thật đáng kinh ngạc.

Những người sử dụng Ma Pháp Định Vị nổi tiếng dường như có thể nhận ra mọi chuyển động của những cá thể sống trong phạm vi bán kính đến mấy chục km.

Trong đó cũng có vài người có thể cảm nhận được chúng nhưng lại không thể xác định nó là thứ gì. Phần còn lại thì có khả năng đoán ra có bao nhiêu con người hoặc những con vật hay ma vật có kích thước giống như con người vậy.

Đáng kinh ngạc hơn nữa là một số ít có thể ghi nhớ rõ những con người hay sinh vật mà họ từng định vị được nên chúng vừa tiến vào khu vực quét là biết ngay nên họ chẳng khác gì một radar sống cả.

Dường như còn những người có khả năng định vị chính xác đến mức 'đáng sợ'.

Quay trở lại trường hợp của tôi, từ khi luyện tập đến bây giờ thì tôi có thể quét radar trong bán kính khoảng một cây số.

Và tôi có thể cảm nhận được số lượng với kích thước của những đối tượng mà tôi đã định vị được.

Bằng cách tưởng tượng ra hình ảnh một cái radar trong đầu, thông qua kích cỡ và tọa độ của các điểm sáng thì tôi có thể hình dung ra vị trí và kích thước thật sự của chúng.

Mặc dù hiện giờ tôi chỉ có thể định vị được con người và mấy loại động vật hoang dã như thỏ, heo rừng, gấu mà thôi.

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi tôi chuyển sinh đến thế giới này nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng nhìn thấy ma vật trông ra sao cả. Tôi đoán là cho dù gia đình mới đi theo chủ nghĩa 'không can thiệp' thì họ vẫn không cho phép đứa trẻ 6 tuổi đi vào khu vực nguy hiểm mà không quan tâm được.

"Mình nên tăng cường độ luyện tập ma pháp hơn nữa vào lần sau."

Ma Pháp Định Vị này quả thật vô cùng tiện lợi.

Cho dù đứa trẻ có khả năng sử dụng ma pháp tốt đến đâu đi chăng nữa thì heo rừng và gấu vẫn là đối tượng rất khó đối phó. Cho nên tôi vẫn dùng ma pháp để dò tìm nhằm tránh những mối nguy hiểm đó trong khi khám phá khu rừng.

Thực ra người vốn không nói chuyện với tôi gần đây là cha tôi đột nhiên mang đến một yêu cầu khi tôi đang khám phá khu rừng.

"Wen. Hình như gần đây con hay lảng vảng trong rừng à?"

"Vâng, thưa cha."

"Trong rừng có rất nhiều dã thú nguy hiểm. Hãy cẩn thận đấy."

Mặc dù gia đình dễ dàng cho phép tôi nhưng cái chủ nghĩa 'không can thiệp' kia vẫn được duy trì.

Hơn nữa, đối với đứa con trai thứ 8 như tôi thì cho dù chẳng may chết thì cũng không hề ảnh hưởng chút nào đến sự tồn tại của lãnh địa hiệp sĩ Baumeister.

"Hơn nữa, nếu ở trong rừng phát hiện ra thứ có thể ăn được thì hãy cố gắng thu thập chúng và đồng thời nhặt về càng nhiều củi đốt càng tốt."

Mặc dù ông chưa từng nói gì nhưng ông vẫn muốn tôi hỗ trợ việc khai khẩn và giờ là lúc để tôi đi giúp đỡ gia đình khi nguồn tài chính khó khăn rồi.

Cho nên tôi giắt thanh kiếm gỗ mà mình sử dụng để tập luyện hằng ngày ở trên chiếc đai lưng.

Tôi nghĩ rằng bất kể suy xét như thế nào thì mang theo cái gì đó vẫn tốt hơn là không có gì.

Tôi từng mong sẽ có tặng một thanh kiếm bằng bạc hay bằng đồng hay thứ gì đó tương tự nhưng cái lãnh địa này chẳng giàu có gì cả và cho dù thật sự làm một thanh kiếm cho tôi thì bây giờ tôi cũng không thể sử dụng được.

Tiếp theo, tôi đeo chiếc balo dùng để đựng củi và một cây cung nhỏ với mười mũi tên hay dùng cho lúc luyện tập.

Bởi vì mũi tên rất nhỏ và vì để luyện tập cho nên tôi chỉ vót nhọn đầu mũi tên bằng gỗ và không có lắp mũi tên kim loại mà thôi.

Nếu may mắn thì tôi có thể bắn hạ được một con chim nhỏ hay thứ gì đó tương tự như thế nhỉ?

Mặc dù tốt hơn so với không có gì lúc trước nhưng tôi cảm thấy thà sử dụng những vũ khí này trước khi nhanh chóng chạy trốn vẫn tốt hơn.

"Mình chẳng trông đợi gì mấy vào uy lực của mấy món vũ khí này."

So với những thứ kia, tôi lại cảm thấy ma pháp của mình còn mạnh hơn.

Tôi có thể tạo ra vài mũi tên ngắn từ đất và phóng nó đi với Phong Ma Pháp.

Tôi có thể tạo ra một cái nổ từ ma pháp nhưng dùng phương thức như vậy để cải tiến nó cũng khá dễ dàng.

Tuy nhiên nó phụ thuộc nhiều vào tài năng

May mắn là tôi khá thành công trong việc phát triển ma pháp này.

Uy lực mạnh đến mức chỉ cần bắn liên tục là có thể hạ gục một con gấu.

Thứ đó đã có thể bắn liên tiếp cho nên bây giờ tôi đang bận rộn cải thiện tốc độ bắn.

Phương diện kiểm soát, tôi có tham khảo kinh nghiệm lúc mình tập luyện bắn cung cho nên tôi hoàn toàn không lãng phí những giờ luyện tập đó.

"Hmm... Loại rau dại này có thể ăn được."

Ngoài ra, tôi cũng thu thập nấm với dâu tây dại mà tôi đã đọc tham khảo trong mấy cuốn sách có hình mình họa ở nhà và sau đó tôi tranh thủ nhặt mấy thanh củi rồi chất chúng vào trong chiếc balo.

Dần dần balo càng ngày càng nặng hơn. Vì vậy, tôi buộc phải thi triển Phong Ma Pháp trung cấp để khiến trọng lượng nhẹ đi và Ma Pháp cường hóa thuộc tính Thủy để cường hóa cơ bắp.

Càng gần đến địch hắn, tôi sử dụng Thủy Ma Pháp để phục hồi cơ bắp từ trạng thái mệt mỏi về ban đầu.

Sử dụng ma pháp khiến cho các axit latic trong cơ bắp bị quét sạch hoàn toàn và dường như khiến cơ thể bỗng nhẹ hơn bình thường.

"Cho đến bây giờ mình đã có thể sử dụng tất cả ma pháp viết trong sách. Có lẽ mình nên đặt mục tiêu là phục vụ cho hoàng gia để có cuộc sống ổn định trong tương lai nhỉ?"

Tôi vừa tập luyện ma pháp vừa thu thập được một số lượng tương đối củi lẫn rau dại cho nên tôi quyết định quay về nhà.

Nhờ có ma pháp mà tôi có thể thoải mái đi trên con đường chở về và tôi tình cờ phát hiện một con chim trong tầm mắt ngay khi gần đến lối vào khu rừng.

"Là gà sao."

Gà sao là một loại gia cầm khá béo mập và có số lượng lớn ở trên lục địa này.

Thịt của nó vô cùng ngon và ngay cả bộ lông của nó cũng được dùng làm nguyên liệu cho những món đồ trang sức tuyệt vời.

Thế nhưng giống gà này không hề dễ dàng bắt một chút nào.

Không giống với vẻ bề ngoài, nó cực kỳ nhạy cảm với khí tức của con người và tốc độ bay cũng rất nhanh.

Cho dù thợ săn tài giỏi nhất ở trong lãnh thổ chúng tôi ẩn nấp ở trong khu rừng này một ngày thì cũng chỉ bắt được một con là cùng nếu như ông ta may mắn.

Đương nhiên nó hiếm khi nhìn thấy nó xuất hiện ở trên bàn ăn.

Đến ngay cả một quý tộc như tôi cũng chỉ được ăn một miếng nhỏ của nó trong tháng này mà thôi.

Đối với một đứa nhóc 6 tuổi thì được ăn vẫn còn tốt hơn bi kịch không được hưởng một miếng nào.

"(Ngay cả với một miếng nhỏ xíu cũng hội tụ trong đó tinh thoa của tất cả loại thịt ngon trên đời này, đợi chút đã...)"

Nếu tôi săn được con gà sao này thì sao?

Có lẽ thực đơn sẽ là ăn bánh mì đen và súp rau muối giống như mọi ngày nhưng lại kèm với thịt gà nướng.

Mặc dù gia đình tôi vẫn duy trì chủ nghĩa 'không can thiệp' nhưng họ sẽ không lạnh lùng đến mức bỏ qua thứ này đâu.

Cho nên tôi sẽ không từ bỏ việc săn con gà sao này.

"(Mình quyết định rồi, hãy đợi tao! Thịt gà ơi!)"

Trong suốt một tháng trời, tôi vui vẻ không thôi vì được tập luyện ma pháp sau khi chuyển sinh đến thế giới này nhưng chuyện này còn liên quan đến dinh dưỡng của bữa ăn nữa.

Hơn nữa, bởi vì trước đây tôi còn là một người Nhật Bản cho nên rất chú trọng đến ăn uống.

Tôi nghĩ mình hơi thiếu chú ý tới vấn đề ăn uống nhưng giờ không phải là lúc để quan tâm tới chuyện này.

Bây giờ, tôi cần phải tập trung vào việc săn cho bằng được con gà sao đó.

Thế nhưng tôi cần phải tiếp cận và hạ gục con gà sao đó trong bán kính hoạt động nhỏ bé của cây cung này trước khi nó chạy đi mất.

"Đã vậy thì, mình sẽ dùng một ma pháp mới phát triển cho cây nỏ này!"

Lúc đầu, sau 5 phát bắn hịt thì con gà gần như đã có thể chạy thoát do tôi mất dấu nhiều lần. Nhưng sau khi 'làm riết rồi cũng quen' nên tôi lựa chọn vị trí phục kích chính xác hơn và kết quả là đã thành công săn được hai con gà sao.

"Con về rồi!"

"Wen. Thật tốt khi con kiếm thêm nhiều củi... Mấy con gà sao này là do con săn được sao!"

Hai chú gà sao cứ nối đuôi nhau được đặt lên bàn ăn và nhờ công lao săn được chúng mà rốt cuộc tôi cũng được thỏa mãn ước mơ ăn gà sao nướng này sau một thời gian dài.

Và đó cũng là lần đầu tiên tôi được mọi thành viên trong gia đình khen ngợi kể từ khi tôi chuyển sinh đến thế giới này.

Thêm một ngày tập luyện nữa của tôi kết thúc...

Truyện Chữ Hay