Vinh Kính trước khi ra ngoài bị Tạ Lê Thần quyết liệt bắt mặc áo chống đạn, không thể làm gì khác hơn là phải mặc căng phồng theo y lên xe, đi thử đồ diễn.
Đoàn Dương vung tiền rất rộng rãi, đầu tư không ít cho bộ phim này. Tạ Lê Thần thô sơ giản lược nhìn qua một chút, đến phần tiền cát-se, hắn hẳn là không đến mức chỉ vì muốn đối phó mình hay mượn cớ trở lại theo đuổi Vinh Kính đâu nhỉ, nếu như đúng thế...Vậy hắn cũng không tránh khỏi phá sản.
Tiến vào trường quay, thấy đạo diễn và nhân viên đoàn làm phim đã đến đông đủ.
Mọi người vừa nhìn thấy Tạ Lê Thần tới, lập tức y như sao vây trăng sáng quanh y đón vào, nhân viên tiến lên muốn chụp ảnh kí tên trước. Tạ Lê Thần với các fan tổng thể mà nói vẫn rất không tệ, dù sao cũng là chuyện nhỏ, thỏa mãn từng người một. Vinh Kính thức thời đi sang một bên, không đến gây thêm phiền, cẩn thận lưu ý trứ mỗi một người nỗ lực tới gần Tạ Lê Thần.
Tô Phương Vân đã hóa trang, rất không tệ, Vinh Kính cũng thấy rất dễ nhìn, khí chất các loại, hòa hợp với kịch bản.
Tạ Lê Thần đi vào thay quần áo, Vinh Kính lượn quanh ở bên cạnh, phát hiện trường quay kiến tạo vô cùng kiên cố, không có tai hoạ ngầm.
Vinh Kính cảm thấy cẩn thận thì hơn, leo lên trên khung xà của bối cảnh tiếp tục kiểm tra.
Đi đến bên xà chịu lực của lối phòng hộ nhìn xuống, phát hiện cũng không có bất luận vật gì bị giắt vào, cơ hội gian lận cũng không nhiều lắm. Giơ tay gõ gõ hành lang, thoả mãn gật đầu, chợt nghe phía sau có người hỏi, "Thế nào, kiểm tra xong chưa? Thật nghĩ không ra cậu lại lo lắng cho tôi như thế?"
Vinh Kính quay đầu lại nhìn, thấy đứng phía sau chính là Đoàn Dương.
Đoàn Dương cũng không biết leo lên trên trần nhà làm gì, Vinh Kính vẫn giữ cảnh giác với hắn.
"Xem ra là tôi quá tự kỷ!" Đoàn Dương hơi nhún vai, không tiếc nuối nói, "Tôi còn tưởng rằng, ngoại trừ tôi cậu sẽ không hợp tác với ai nữa, không ngờ Tạ Lê Thần thường dân như vậy, cậu cũng hợp tác rất khoái trá, cậu quả nhiên là ưu tú nhất."
"Ưu tú không chỉ có mình tôi." Vinh Kính tùy ý kiểm tra, thờ ơ trả lời, "Tôi thích ứng rất khá, không cần anh quan tâm."
"Cậu gặp Seven rồi?" Đoàn Dương đột nhiên hỏi.
"Anh sợ Seven sao?" Vinh Kính hỏi ngược.
"Cậu đang nói đùa sao?" Đoàn Dương đến gần một chút, vươn qua tới gần Vinh Kính thấp giọng nói, "Tôi là lo lắng cho cậu."
Vinh Kính có ý định tránh ra, cúi đầu nhìn phía dưới, Tạ Lê Thần đã thay trang phục bác sĩ chạy tới, nhã nhặn bất ngờ, nhưng Vinh Kính hiểu rõ tính cách y, cảm thấy rất buồn cười.
Người hoá trang còn đang hoá trang cho y, mà Tạ Lê Thần thì nhìn xung quanh trái phải, như là đang tìm mình.
Mỉm cười, Vinh Kính xoay người xuống phía dưới.
Đoàn Dương chắn phía trước anh, Vinh Kính không hề dừng lại, đi qua bên người hắn, bước nhanh xuống lầu.
Tạ Lê Thần đã thấy Vinh Kính, đi qua hỏi, "Đi đâu vậy?""Kiểm tra chung quanh một chút." Vinh Kính trả lời, "Ở đây rất an toàn, có thể yên tâm."
...
"Nam nữ diễn viên lại đây chụp ảnh poster đi!"
Lúc này, người chụp ảnh ở phía trước hô lên, Tạ Lê Thần chớp mắt với Vinh Kính, đi qua cùng Tô Phương Vân chụp ảnh chung.
Vinh Kính ở một bên chờ, bỗng nhiên... Liền cảm giác phía sau có một luồng khí lạnh.
Anh hơi sửng sốt, giương mắt nhìn khắp nơi, không phát hiện cái gì nguy hiểm. Bất quá làm công việc này nhiều năm khiến anh có tính cảnh giác nhất định, giác quan thứ sáu rất linh nghiệm, Vinh Kính biết, có cái gì người đang nhìn chằm chằm mình... Hơn nữa kiểu nhìn đó, là không có thiện ý!
Lúc Tạ Lê Thần chụp ảnh, ngẩng đầu thấy được Đoàn Dương đứng ở phía trên. Đoàn Dương vẫn luôn dựa vào lan can, nhìn chăm chú vào Vinh Kính, khóe miệng hàm chứa ý cười nhợt nhạt. Nhưng quan trọng nhất là... Tạ Lê Thần biết chỗ Vinh Kính vừa đi tới, nói cách khác, vừa nãy hai người có chạm mặt. Tạ Lê Thần hơi chú ý, bất quá y cũng không muốn mình giống như một tên biến thái, khống chế hành động của Vinh Kính. Lắc đầu, tiếp tục cùng Tô Phương Vân chụp ảnh, rồi nhìn phía Vinh Kính.
Trạng thái Vinh Kính lúc này hình như không đúng, thần sắc chuyên chú lưu tâm người ở xung quanh, giống như là phát hiện nguy hiểm.
Tạ Lê Thần trong lòng khẽ nảy, cũng bắt đầu nhìn bốn phía, người chụp ảnh trong lòng còn khen đẹp thật, nghĩ Tạ Lê Thần đang tạo dáng!
Thật vất vả chụp ảnh mới kết thúc, cởi áo blouse trắng tới bên Vinh Kính nghỉ ngơi, Tạ Lê Thần chọc chọc vai Vinh Kính, "Haiz... Lát nữa còn phải thử trang phục diễn nữa mới xong, chán không?"
"Hả?" Vinh Kính quay đầu lại hỏi y vừa nói cái gì, hiển nhiên không yên lòng.
"Cậu sao vậy?" Tạ Lê Thần không hiểu.
"Tôi có cảm giác không đúng!" Vinh Kính nhíu mày nói, "Hình như ai đó đang nhìn chằm chằm tôi."
"Tất nhiên a." Tạ Lê Thần bất đắc dĩ cười, "Trên kia vẫn có người liếc mắt đưa ẩn tình nhìn cậu kìa!"
Vinh Kính sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Đoàn Dương đang dựa vào lan can lối phòng hộ, nhìn mình.
"Bị nhìn chằm chằm như thế, đừng nói nổi da gà, dị ứng da cũng được ấyc hứ." Tạ Lê Thần chua lè nói.
Vinh Kính liếc y, "Nói bậy bạ gì đó."
"Hắn vẫn luôn nhìn cậu." Tạ Lê Thần khô cằn cười, "Cho dù tôi không quen biết hắn, cũng thấy hắn thích cậu."
Vinh Kính nhíu mày trừng y.
Tạ Lê Thần nhún vai, "Tôi đi tiếp tục thay quần áo đây." Nói xong, xoay người đi về phòng chứa đồ.
Vừa đến gần phòng chứa đồ, có một người đội mũ lưỡi trai đi qua bên người y. Tạ Lê Thần liếc liếc mắt, ngực bỗng nhiên nảy một cái —— người này có chút quen mắt a, gặp ở đâu rồi nhỉ? Nhìn trang phục có thể là nhân viên tạp vụ trong đoàn làm phim, thế nhưng khí chất thực sự không giống lắm...Tạ Lê Thần sửng sốt, nhớ ra người đó y và Vinh Kính vừa gặp! Là sát thủ Seven kia!
Vừa nhìn thoáng qua, Tạ Lê Thần không hiểu, là bởi vì ánh mắt người kia, giống như đang cười, hơn nữa cười vô cùng quái dị, như là dã thú tìm được con mồi... Con mồi?!
Tạ Lê Thần đứng sững lại, quay đầu nhìn, thấy người đội mũ lưỡi trai màu đen đi ra phía sau Vinh Kính.
"Vinh Kính!" Tạ Lê Thần đột nhiên hét to một tiếng, tiến lên đẩy người đội mũ ở phía sau anh ra.
Vinh Kính bị Tạ Lê Thần làm càng hoảng hốt, ở đây mọi người cũng đều sợ, đều kinh hãi nhìn qua.
Mà Tạ Lê Thần nhìn lại người ngồi dưới đất, người kia không phải Seven, chỉ là một nhân viên bình thường, nam sinh kia thoạt nhìn là một người làm công, tuy rằng bị ông hoàng màn ảnh đẩy có chút kinh hỉ, bất quá vẫn bị dọa.
"Anh làm gì vậy?" Vinh Kính không hiểu gì nhìn Tạ Lê Thần.
"Không phải..." Tạ Lê Thần nhíu mày nhìn nam sinh trên mặt đất. Nhìn kỹ, không phải cùng một người! Vừa rồi người kia tuyệt đối là Seven không sai!
Vinh Kính kéo nam sinh dậy, nói xin lỗi, nam sinh liền trốn sang một bên, ở đây không ít người đều trốn ra xa xa khe khẽ nói nhỏ, có lẽ nghĩ ông hoàng màn ảnh này có chút tố chất thần kinh.
Vinh Kính kéo Tạ Lê Thần đến một bên, "Này! Anh làm gì đột nhiên..."
"Tôi vừa thấy Seven." Tạ Lê Thần nói, "Gã còn đang cười!"
Vinh Kính ngẩn người, trái phải nhìn, "Anh có phải căng thẳng quá không?" Nói rồi, giơ tay xoa trán y.
"Không phải!" Tạ Lê Thần sốt ruột.
"Làm sao vậy?"
Chính lúc này, chợt nghe bên cạnh có người hỏi, "Có gì bất mãn với công việc, lúc nào cũng có thể đề cập."
Người nói, chính là Đoàn Dương chẳng biết xuống từ lúc nào.
Vinh Kính vốn định nói với hắn không có việc gì, nhưng ai ngờ Tạ Lê Thần bỗng nhiên sững sờ ở đó, y nhìn Đoàn Dương, lại nhìn Vinh Kính, bỗng nhiên há há miệng, "Là mày..."
"Sao?" Đoàn Dương không hiểu.
Vinh Kính cũng nhìn Tạ Lê Thần.
"Lê Thần?" Lúc này, đạo diễn cũng phát giác bầu không khí không đúng, qua xem, "Cậu có phải mệt mỏi không? Có cần nghỉ ngơi một chút không?"
Nhưng Tạ Lê Thần chỉ đứng tại chỗ nhìn chăm chăm Đoàn Dương, Vinh Kính thấy có lửa giận bốc lên từ đáy mắt y. Tạ Lê Thần anh biết vẫn đều là dáng vẻ nửa chết nửa sống cà lơ phất phơ, lần đầu thấy phản ứng như vậy, vì sao tức giận? Cùng lúc với nghi hoặc Vinh Kính cũng bắt đầu nghĩ lý do —— Tạ Lê Thần sẽ không vô duyên vô cớ phát hỏa, hơn nữa là đối với Đoàn Dương, Đoàn Dương làm cái gì chọc y rồi?
"Mày cố ý đúng không?" Tạ Lê Thần bỗng nhiên tiến lên nhìn chằm chằm Đoàn Dương, "Tất cả đều là do mày bố trí hết rồi!"
Đoàn Dương mờ mịt nhìn Tạ Lê Thần, giống như là hoàn toàn không rõ. Chỉ là, trong mắt người khác thì hắn rất vô tội, nhưng Vinh Kính lại hiểu động tác thói quen của hắn —— biểu cảm nét mặt của Đoàn Dương là giả vờ! Không giống vẻ mờ mịt trên mặt, trong mắt hắn, có nét cười nhợt nhạt, mà khóe miệng của hắn, cũng hơi nhếch.Tạ Lê Thần nói không sai, hắn đúng thật là cố ý ... Cố ý cái gì?
"Có thể có hiểu lầm gì rồi." Đoàn Dương đuổi những nhân viên khác đi, kéo Tạ Lê Thần sang một bên nói, như là muốn giải thích một chút.
Tạ Lê Thần bước lên một bước, chợt nghe Đoàn Dương dùng giọng người khác nghe không được cười nhẹ, "Mày thông minh hơn so với tao tưởng tượng đấy... Hoặc là, tao đã nghĩ mày quá ngu."
Tạ Lê Thần bỗng nhiên như là bị châm ngòi nổ vậy, một cước đạp qua, sau đó vung nắm đấm bắt đầu đánh người.
"A!"
Ở đây rất nhiều nhân viên đều bị biến cố bất thình lình làm sợ hãi. Sửng sốt một chút rồi nhanh chóng bắt đầu đến can gián, mà bên ngoài trường quay có không ít phóng viên, giật mình rồi đều hưng phấn, ý thức được có tít cho bài báo sáng sớm mai rồi!
Tạ Lê Thần vốn là tính tình cổ quái, phát hỏa đánh nhau cũng không phải không thể. Gần đây y có cải thiện hình ảnh tốt lên không ít, nhóm truyền thông còn khen y lãng tử biết hối cải, không ngờ hôm nay mới thử đồ diễn một lần đã đánh ông chủ đo sàn, đây là tin tức bát quái rất hay a!
Vinh Kính hiện tại rất hỗn loạn, cảnh sinh động ngay trước mắt, nhưng mà không đợi anh hiểu rõ đã bị Tạ Lê Thần ngăn lại.
Vinh Kính ý thức được việc này sẽ dẫn tới nhiều phiền phức cho Tạ Lê Thần, tiến lên một tay kéo y, tha người đi ra, cũng không đợi gì, trực tiếp kéo ra nhét vào trong xe, khởi động xe rời đi.
Lúc lái xe trở về, Tạ Lê Thần vẫn ở một bên hờn dỗi, Vinh Kính không mắng cũng không hỏi gì, chỉ là suy nghĩ, Tạ Lê Thần vì sao tức giận đến vậy —— y nói Đoàn Dương là cố ý? Bố trí hết?
Chính lúc này, điện thoại di động Tạ Lê Thần reo lên, y cũng phục hồi tinh thần lại, không cam lòng ấn tiếp nghe, chợt nghe đầu kia truyền đến tiếng rống giận dữ của Tào Văn Đức, "Tạ Lê Thần! Anh lại phát điên gì a!"
Tạ Lê Thần tắt máy.
Vinh Kính đột nhiên giẫm phanh lại, dừng xe bên ven đường. Anh nắm tay lái, nhìn phía trước khẽ nhíu mày, một lúc lâu, nhẹ giọng nói, "Tôi hiểu rồi."
Tạ Lê Thần gãi gãi đầu, "Sớm biết thế tôi sẽ không nhận đóng, tự dưng bị thằng chết bầm đó lợi dụng."
Vinh Kính quay sang, thấy y uể oải, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu y.
Tạ Lê Thần giương mắt nhìn.
Vinh Kính không giận cũng không lo lắng, trái lại còn cười, "Vừa nãy anh nên trực tiếp nói cho tôi biết chứ, tôi có thể hung hăng tẩn hắn một trận, cũng sẽ không có tin tức, tối đa chỉ nói vệ sĩ của anh đánh người."
Tạ Lê Thần nhăn mặt nhíu mày, "Không dần thằng đó chưa hết giận."
Vinh Kính khởi động xe một lần nữa, điện thoại reo lên, kết nối, đầu kia Tào Văn Đức nén tức giận, "Nói Tạ Lê Thần nghe điện thoại, tên chết tiệt đó dám cúp điện thoại của tôi! Hôm nay hắn ta không cho tôi một lời giải thích tôi không để yên cho hắn ta đâu!""Lần này không phải do y." Vinh Kính giúp Tạ Lê Thần, giải thích với Tào Văn Đức.
Tào Văn Đức nghe Vinh Kính nói như vậy, cũng bình tĩnh lại. Mình cùng với Tạ Lê Thần quen biết nhiều năm, người này đúng là trước đây có chút tùy hứng, còn có chút tính tình đại thiếu gia, bất quá từ khi ở cùng Vinh Kính, anh ấy đã thu liễm nhiều lắm rồi, có đôi khi còn có thể vì người khác suy nghĩ. Tạ Lê Thần tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, người khác khiêu khích anh ấy cũng chưa chắc động thủ, lý do duy nhất —— chẳng lẽ là Vinh Kính?
"Xảy ra chuyện gì?" Tào Văn Đức nghiêm túc hỏi Vinh Kính, "Cậu nói cho tôi biết tình hình thực tế, tôi nghĩ biện pháp giải quyết!"
"À..." Vinh Kính suy nghĩ một chút, "Đơn giản mà nói, Đoàn Dương muốn hại tôi."
Tào Văn Đức thoáng chốc đã hiểu, Đoàn Dương tâm thần a, chọc đúng tử huyệt của Tạ Lê Thần không bị đánh mới là lạ, "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, Vinh Kính, cậu giúp tôi trông chừng Lê Thần, mấy ngày nay đừng để anh ấy lộ diện!"
"Tôi biết!" Vinh Kính lái xe về nhà, lúc đi ngang qua siêu thị mua một lượng lớn đồ ăn, chuẩn bị cùng Tạ Lê Thần về nhà bế quan.
Tạ Lê Thần vì sao đánh người? Vinh Kính hoàn toàn hiểu, vì sao Đoàn Dương muốn mời Tạ Lê Thần quay phim, anh cũng hiểu ... Có chút cảm khái, thực sự là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao, mình còn không nhạy cảm bằng Tạ Lê Thần.
Mục đích chân chính của Đoàn Dương, căn bản là không phải nói lưu luyến hay không từ bỏ được gì... Nếu quả thật là vấn đề tình cảm, hắn sẽ không cách nhiều năm như vậy mới đến giải quyết!
Lý do chân chính là, Đoàn Dương gần đây vẫn bị Seven truy sát, đã có chút cùng đường. Hắn biết anh và Tạ Lê Thần ở cùng nhau, giả vờ mượn cơ hội hợp tác lần này, biểu hiện có chú ý tới anh, cứ như vậy, Seven tất nhiên hạ thủ với anh. Vinh Kính biết Seven lợi hại, thế nhưng anh cũng không phải người tay trói gà không chặt mặc người xâm lược, tất nhiên sẽ phản kháng. Anh cùng với Seven tranh đấu, kết quả cuối cùng chính là một mất một còn. Nếu như mình thắng, như vậy sẽ giúp Đoàn Dương triệt để giải quyết cái nhọt. Nếu như mình thua, Kolo cũng sẽ không bỏ qua tên sát thủ kia.
Một chiêu mượn đao giết người hiểm độc a, hắn thành công đem nguy hiểm đổ lên đầu anh và Tạ Lê Thần! Cái gì khó quên cũ tình với có chủ ý a? Vinh Kính cười nhạo, Đoàn Dương căn bản là ngay cả người từng quen biết cũng đã cùng hợp tác nhiều năm như vậy mà một chút tình nghĩa cũng không niệm... Uổng phí mình bấy lâu nay coi hắn là sinh tử chi giao, buồn cười!
Vinh Kính thở dài thật dài.
Thảo nào Tạ Lê Thần lại đánh người, Đoàn Dương dùng chiêu này quá đê tiện.
Mặt khác, Vinh Kính là thật tâm oán giận Tạ Lê Thần không thông báo, tính tình quá thẳng thắn, vừa nãy nên trực tiếp nói cho mình, anh nhất định sẽ tìm cách phế Đoàn Dương. Chỉ tiếc Tạ Lê Thần sẽ không khom lưng như vậy ... Bất quá kiểu đường hoàng này cũng là ưu điểm lớn nhất của y, ngay thẳng đối nhân xử thế, khinh bỉ vu dùng kỹ xảo ti tiện, khác một trời một vực với Đoàn Dương.Về đến nhà, Vinh Kính đóng cửa lại, kéo rèm cửa sổ xuống rồi cùng Tạ Lê Thần ngồi trên sô pha.
"Hiện tại không phải lúc uể oải và tức giận." Vinh Kính liên lạc Kolo, kể lại sự tình. Tắt đi video, nhìn Tạ Lê Thần bên cạnh, "Chúng ta nghĩ biện pháp ứng đối, không thể để hắn đơn giản thực hiện được!"
Tạ Lê Thần nhìn Vinh Kính một hồi, đột nhiên giơ tay kéo anh qua, ôm một cái, "Thỏ thỏ, không quan tâm là Seven hay Eight, nói chung tôi sẽ che chở cho cậu! Tôi tuyệt đối sẽ không phản bội cậu."
Vinh Kính ngốc sửng sốt một lát sau mặt đỏ bừng, người này, quá buồn nôn!