Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

chương 49: sự đời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiếng súng vang lên cùng tiếng Vinh Kính hô to, "Lê Thần!"

...

Đoàn Dương lúc này đã kéo Tô Phương Vân rời khỏi dưới bàn, đẩy cô ta sang một bên, nâng tay túm lấy khăn trải bàn hung hăng kéo lên.

Rầm một tiếng, đồ đựng dụng cụ trên bàn rớt xuống cùng lúc với khăn trải bàn màu đỏ vung lên, chặn đường nhìn ngoài cửa sổ.

Vinh Kính nhìn rồi hai tay bắt lấy Tạ Lê Thần lăn vòng sang bên.

Cảm giác được Tạ Lê Thần còncử động, Vinh Kính thở ra, đứng dậy khẩn cấp phóng tới nhìn, thấy trên trán y cũng không có lỗ châu mai, mới thở phào một cái.

"Á..." Tạ Lê Thần hình như rất đau, còn không biết lầm bầm cái gì, Vinh Kính nhíu mày, "Dọa chết người, anh có bị thương không? Không được diễn!"

Tạ Lê Thần vừa định ngồi dậy.

"Nằm úp sấp xuống!" Vinh Kính một tay ấn y trên mặt đất, bởi vì quá nhanh khí lực khá lớn, cái ót Tạ Lê Thần lại cụng cái "cốp" lên mặt đất, may mà đầu y đủ cứng, nhưng cũng bị cụng đến thất điên bát đảo.

"Á..." Tạ Lê Thần vẫn đang ôm mắt xoa đầu, Vinh Kính mới nhìn rõ, thanh thở phì phò một người hắc vành mắt. Giờ anh mới hiểu được, âm thầm lè lưỡi, vừa rồi quá kích động, đánh qua một quyền mà không khống chế được lực đạo.

Dưới lầu truyền đến tiếng xe cảnh sát, có thể là người của nhà hàng báo cảnh sát, Vinh Kính nhìn trái phải, thấy đã không còn nguy hiểm, liền túm Tạ Lê Thần sang một bên, cũng không dám tới gần cửa sổ, ở một chỗ bí mật cạnh tường.

"Anh." Tảo Thần và Tào Văn Đức cũng đến, đỡ Tạ Lê Thần ngồi dậy.

Vinh Kính có chút áy náy, vươn qua nhìn, "Không sao chứ?"

Tạ Lê Thần hiện tại không nhìn cũng biết vành mắt chắc chắn xanh, xem ra vài ngày không thể gặp ai phải đeo kính râm, bất quá khiến y tức giận không phải những cái này, mà là mất mặt trước mặt Đoàn Dương. Mặt khác... Tạ Lê Thần có một chút chú ý, vừa nãy là Vinh Kính cùng Đoàn Dương phối hợp lại cứu mình, hai người có vẻ rất ăn ý, còn mình mang danh đang hợp tác với thỏ kia, mà không phản ứng được gì, bị cướp danh tiếng!

Vinh Kính thấy y nhe răng trợn mắt nói không nên lời, liền giơ tay lại xoa xoa ót y —— một cục sưng bự!

"Con thỏ chết tiệt, hạ thủ quá độc ác!" Tạ Lê Thần xoa đầu phiền muộn trừng Vinh Kính.

Vinh Kính ngượng ngùng, vừa nãy không khống chế tốt lực đạo.

Tào Văn Đức vừa thấy rõ, vỗ vỗ Tạ Lê Thần, "Anh bớt bắt bẻ đi, nếu không có Vinh Kính cảnh giác, đầu anh đã nở hoa rồi!"

Tạ Lê Thần bĩu môi, thật ra y cũng biết, suy nghĩ một chút, nói thầm một câu, "Kỳ thực cũng có thể dùng phương thức nhu hòa chút mà, ví dụ như phóng quá ôm lấy các loại ..."

Nói còn chưa dứt lời, lại thấy Vinh Kính đánh một quyền về phía đầu, hướng về con mắt còn lại kia của y. Tạ Lê Thần nhanh chóng né tránh, tiếp tục lải nhải, "Đừng a, đánh thành gấu mèo sẽ không xứng với thỏ."Vinh Kính nổi giận, giơ hai tay nắm lấy tai y kéo lên trên, "Được! Cho anh toại nguyện."

"Ai, đau đau đau!" Tạ Lê Thần bị xách tai phía sau đầu trên bao , đau đến nhe răng, Vinh Kính nhanh chóng thả thủ, Tạ Lê Thần vừa... vừa thương, phiền não nhìn Vinh Kính.

Lúc này, cảnh sát cũng đã lên đây, xác định không có nguy hiểm, bắt đầu kiểm tra hiện trường.

Đoàn Dương đi tới bên người Vinh Kính.

Vinh Kính nhờ người trong nhà hàng lấy một quả trứng gà đến, đang sống chết ấn lên viền mắt Tạ Lê Thần, phát hiện trên tay y có một chỗ trầy da, liền nói Tào Văn Đức đi tìm một cái băng cá nhân.

Tạ Lê Thần ngồi xếp bằng dưới đất, một chút cũng không giống ngôi sao, cười tủm tỉm hỏi Vinh Kính, "Thỏ, cậu vừa gọi cái gì?"

"Tạ Lê Thần."

"Câu trước đó!"

"Cục đồ ăn!"

"Trước đó nữa!"

"Cục đồ ăn chết tiệt!"

"Rõ ràng không phải câu này!"

Vinh Kính tất nhiên biết vừa rồi dưới tình thế cấp bách đã hô tiếng "Lê Thần" kia, cũng không biết mình bị cái gì, tự nhiên nói ra câu "buồn nôn" như vậy, hiện tại nhớ tới mà toàn thân run lên!

"Không sao chứ?"

Đoàn Dương đứng ở một bên hồi lâu cũng chưa được phát hiện rốt cuộc mở miệng.

Tô Phương Vân cũng đến phía sau, căng thẳng nhìn sang đây.

"Không sao không sao." Tạ Lê Thần nhanh chóng dùng trứng gà che mắt, đều do con thỏ chết tiệt, mất hết mặt mũi trước mặt tình địch.

Nhưng Vinh Kính không ngẩng đầu, nhận băng cá nhân Tào Văn Đức cầm tới dán vết thương trên tay cho Tạ Lê Thần.

Chợt nghe Tô Phương Vân thấp giọng nói, "Đoàn Dương, cánh tay anh bị thương."

Đoàn Dương thấp giọng nói, "Không sao."

"Đang chảy máu a!" Tô Phương Vân nhanh chóng đi tìm bác sĩ.

Tạ Lê Thần ngẩng đầu nhìn hắn, "Không sao chứ?"

Đoàn Dương lắc đầu, thế nhưng Vinh Kính vẫn không ngẩng đầu.

Tạ Lê Thần có chút băn khoăn, hiển nhiên, lần này là có người muốn giết mình, làm phiền hà người chung quanh, may mà không có thương tổn vô tội, nếu không là phiền phức.

"Biết ai muốn giết anh không?" Đoàn Dương hỏi.

"Hỏi anh ấy."

Không đợi Tạ Lê Thần nói, Vinh Kính đột nhiên hỏi ngược một câu.

Đoàn Dương cau mày.

Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính xù lông, cũng không biết anh là giận chó đánh mèo Đoàn Dương hay là thực sự có bằng chứng cứ xác thực, nói chung Vinh Kính lúc này thoạt nhìn rất bất mãn. Dù sao vừa rồi cũng làĐoàn Dương cứu y cùng Vinh Kính, Tạ Lê Thần nghĩ lúc này chỉ trích đối phương không hay lắm, liền kéo kéo Vinh Kính.Đoàn Dương giống như bị chọc giận, nhìn Vinh Kính, "Cậu nghi ngờ tôi?"

Vinh Kính quay đầu lại liếc mắt nhìn vị trí trước cửa sổ, "Anh gây thù hằn không ít, lại chọn vị trí ngồi như vậy, là anh sơ suất hay trong lòng có quỷ đây?"

Tạ Lê Thần kéo ống tay áo Vinh Kính mạnh hơn, tự nhủ, chết rồi, thỏ tức giận rồi.

Đoàn Dương nghe xong, một lúc lâu, bất đắc dĩ cười, "Cậu thế này tính là dỗi với tôi?"

Tạ Lê Thần nghe xong lông mày run lên, tự nhủ dùng không cần giả dạng thân thiết như vậy chứ, vừa mới có chút thông cảm cho hắn lập tức bị triệt tiêu. Giơ tay lấy kính râm từ trong túi áo trước của Tạ Tảo Thần một bên đeo vào, Tạ Lê Thần đứng lên khoác vai Vinh Kính, " Đi thỏ, về trước... Lát nữa truyền thông cảnh sát đến nhiều lại phiền phức."

Vinh Kính trước khi đi còn bất mãn liếc nhìn Đoàn Dương, cùng Tạ Lê Thần vào thang máy.

"Đoàn Dương."

Tô Phương Vân đưa bác sĩ đến, kiểm tra một chút mới phát hiện, trên tay Đoàn Dương bị đạn sượt qua trầy da, một lỗ hổng rất lớn, phải đến bệnh viện khâu lại.

Đoàn Dương gật đầu cũng không nói thêm cái gì, lại nhìn phiến cửa sổ bị bắn vừa lọt vào mắt, theo mọi người đi. Tô Phương Vân một mực ở bên, có vẻ vô cùng lo lắng cho Đoàn Dương.

Vinh Kính và Tạ Lê Thần mới lên xe, đã thấy rất nhiều xe truyền thông chen chúc tới, Tạ Lê Thần dựng thẳng cổ áo, nói với Tào Văn Đức lái xe đi ngược chiều, "Nhanh chóng đi thôi."

Bỏ chạy thành công, Tạ Lê Thần tháo kính râm ôm nửa bên mặt, "Phải dưởng ở nhà nửa tháng mới có thể hết thâm."

Vinh Kính nhìn trời giả vờ nghe không hiểu, Tạ Lê Thần đơn giản xoay người nằm trên đùi anh!

"Anh làm gì vậy?" Vinh Kính vỗ vỗ trán y.

Tạ Lê Thần lấy áo khoác ở bên đắp lên mặt, "Làm gì hả? Tránh bị chụp ảnh a, tôi cũng không muốn ngày mai toàn bộ báo chí đều giật tít hình tôi bầm một mắt đâu. Còn nữa, cậu nửa tháng này phải chịu trách nhiệm chăm sóc tôi!"

Vinh Kính nghiến răng, nhưng cuối cũng không nói ra từ "không".

...

Nhưng đời không như là mơ, ngày hôm sau toàn bộ báo chí đầu đề đều là tin tức Tạ Lê Thần gặp đấu súng, hơn nữa còn không biết từ chỗ nào lôi ra ảnh Tạ Lê Thần ngồi dưới đất, một vành mắt xanh tím xoa ót.

"Hừ!" Tạ Lê Thần ném báo, "Chắc chắn là người trong nhà hàng chụp ảnh, Đoàn Dương kia là đồ sao chổi."

"Trên báo có đưa tin Đoàn Dương gặp đấu súng không?"

"Không." Tạ Lê Thần đọc từ đầu tới cuối bài báo rõ ràng, "Chỉ nói tôi và nhà sản xuất đi ăn, gặp đấu súng, xạ thủ xả liên tiếp phát súng, hiển nhiên là muốn muốn đẩy tôi vào chỗ chết."

Vinh Kính nghe xong không lên tiếng, Tạ Lê Thần thì "chậc chậc" hai tiếng, "Là khác thường, hay quan hệ xã hội thất bại đây?"

"Có ý gì?" Vinh Kính không có nghe hiểu.

"Cậu nghĩ xem, Đoàn Dương không phải muốn lăng xê Tô Phương Vân sao?" Tạ Lê Thần nói, "Lúc này tự nhiên không nhận viết tên cô ta vào, có phải quá lãng phí cơ hội không?"Vinh Kính không rõ.

"Cậu nghĩ đi, hiện tại mấy cái tít đều là [[ Tạ Lê Thần gặp đấu súng, hung thủ bắn tới phát súng quyết giết chết!" Tạ Lê Thần so sánh cho Vinh Kính, "Nếu như tôi là Đoàn Dương, hoặc Văn Đức hoặc đổi thành bất luận một ông chủ nào đó, sẽ đều dùng [[ Tô Phương Vân bị tập kích, Tạ Lê Thần anh hùng cứu mỹ nhân bị thương... Cậu thấy thế nào?"

Vinh Kính suy nghĩ một chút, "Đúng, theo lý mà nói sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy."

"Hơn nữa." Tạ Lê Thần nhún nhún vai, "Không phải tôi nói, Đoàn Dương và Tô Phương Vân hoàn toàn không có tình cảm như lời đồn, Tô Phương Vân hiển nhiên có lòng, Đoàn Dương lại chướng mắt cô ta."

"Sao?" Vinh Kính gật đầu, tiếp tục gõ máy tính nhờ Kolo giúp đỡ điều tra chuyện này, hiển nhiên với mấy chuyện bát quái không hứng thú lắm.

"Oa... Đồn đại thật đặc sắc a, mấy này phóng viên lá cải này sao lại không đi viết tiểu thuyết nhỉ?" Tạ Lê Thần cho Vinh Kính đọc tiêu đề, "Bọn họ lúc thì nói tôi mắc tội mafia , lúc thì nói tôi tranh giành phụ nữ với ông trùm xã hội đen. Oa! Đây có một cái càng kỳ quái hơn."

Vinh Kính hiếu kỳ vươn qua nhìn, thấy Tạ Lê Thần chỉ vào một bản tin sắp tới chiếm nửa trang báo, "Nói tôi với cậu yêu nhau, dẫn đến fan biến thái chuyển yêu thành hận, cho nên mới bắn tôi."

Vinh Kính khóe miệng giật giật, lấy tờ báo kia qua, thấy còn có một tiêu đề thể chữ đậm to tướng bắt mắt ——[[ Tạ Lê Thần và người vệ sĩ xinh đẹp ]]

Vinh Kính buông máy tính bảng, nghiêm túc đọc.

Khoảng năm phút sau, đọc xong, trên mặt Vinh Kính không có biểu cảm gì, yên lặng gấp báo lại.

Tạ Lê Thần vừa muốn hỏi anh có cảm tưởng gì, bỗng nhiên, thấy Vinh Kính "soạt soạt" vài cái, xé nát tờ báo, sau đó quay sang nhìn Tạ Lê Thần, âm trầm hỏi, "Còn không?"

Tạ Lê Thần nuốt nước bọt, sang bên cạnh dụi dụi.

Vinh Kính bỏ lại đống báo vụn bị anh "ngược đãi", cúi đầu tiếp tục gõ bàn phím, trong lòng oán giận —— đều là Tạ Lê Thần nói bậy mọi nơi, động thủ động cước còn lôi thôi lếch thếch, mới có thể khiến người người suy đoán, giờ trên báo, hiện tại muốn kín tiếng cũng không được, sau này sớm muộn gì cũng làm lỡ nhiệm vụ.

Chính lúc này, điện thoại lại vang lên, là Tào Văn Đức gọi tới, hỏi Vinh Kính có muốn tiến thẳng vào showbiz hay không, dù sao hiện tại đã có câu chuyện nổi như vậy, điều kiện cũng đủ. Thế nhưng nói còn chưa dứt lời, điện thoại đầu kia đã truyền đến tiếng Vinh Kính nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt, Tào Văn Đức kinh ngạc nhanh chóng cúp điện thoại.

...

"Đạn là từ súng trường bắn tỉa, SSG, đường kính đạn , mm, tính chuyên nghiệp rất mạnh." Sara giúp Vinh Kính phân tích viên đạn tập kích Tạ Lê Thần, "Mặt khác, dựa theo phân tích đường đạn, vị trí ngắm bắn hẳn là trên tòa nhà đối diện."

Vinh Kính có chút, "Xung quanh chúng tôi đều rất trống trải a! Không có địa điểm tụ tập rõ rệt gì, Đoàn Dương dám chọn nơi như vậy, trước đó hẳn là cũng là có suy xét."Tạ Lê Thần nghe đến đó, thoáng thắt lòng, Vinh Kính vừa rồi quả nhiên là đang dỗi với Đoàn Dương sao?

"Vị trí ngắm bắn hơn m." Sara mỉm cười.

Vinh Kính chân mày cau lại, "m?"

"Ừ!"

"Là dùng máy bay?" Trong não Tạ Lê Thần tính thử là khái niệm gì, vươn qua ngắt lời. Vinh Kính đẩy đầu y ra, tiếp tục nói với Sara, "Có thể bắn cự ly xa như vậy trình độ này tuyệt đối là cao thủ cũng tuyệt đối là chuyên nghiệp!"

"Nếu không cái ly phản quang, phỏng chừng thực sự xảy ra chuyện rồi! Vận khí tốt đấy." Sara xem đoạn video quay lại ngay lúc đó trong nhà hàng, lắc đầu, hỏi Vinh Kính và Tạ Lê Thần, "Hai cậu đắc tội ai rồi? Có thể tìm được loại sát thủ cấp bậc này đến giết, tuyệt đối là giá cao!"

Vinh Kính nhíu mày không nói, suy nghĩ một chút, nói "Giúp tôi liệt kê ra, danh sách sát thủ đã từng làm ăn kiểu này, tôi cần một phần chi tiết."

"Ok!" Sara gật đầu, tắt video tiếp tục điều tra.

Vinh Kính bình tĩnh cầm lấy điện thoại, ấn một dãy số.

Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính đột nhiên nghiêm túc, dựng thẳng tai nghe anh nói.

Vinh Kính chuyển được điện thoại hậu, mở miệng hỏi, "Mama tang."

("Tang "Kỳ thực là một loại tập quán xưng hô của người Nhật, ví dụ như có "Âu ba tang"(Ou Duosang) "Âu cấp tang "(Ou Jisang) phân biệt xưng hô với cha hay mẹ, ý là cha hoặc mẹ, mama tang trong tiếng Nhật chuyên chỉ phụ nữ có tuổi!Người Đài Loan thời kì bị Nhật đo hộ đã bị nô lệ hoá giáo dục, cũng lưu lại một chút cặn văn hóa, hơn nữa mấy năm gần đây Hàn Nhật có trào lưu trợ giúp, một bộ phậ dân Đài Loan hay dùng mama tang, baba tang để gọi mẹ, cha mình!Đương nhiên sau này trong một vài quán bar "đèn mờ"hoặc là hộp đêm, mama tang cũng bị dùng để gọi mấy bà vợ có trai bao!)

Tạ Lê Thần mí mắt run lên, mấy chỗ bị đánh có chút đau nhức, biểu cảm nghiêm túc như vậy mà nói mama tang, cảm giác thật quỷ dị.

"Gần đây có Black Dog tới thành phố S hay không? Big Black Dog dùng SSG." Câu hỏi của Vinh Kính Tạ Lê Thần nghe không hiểu lắm, bất quá sai phỏng chừng là tiếng Bắc Kinh.

"Là ai? Có đầu mối không?" Vinh Kính nghiêm túc hỏi, đầu kia còn nói một hồi, Vinh Kính gật đầu, "Tôi hiểu rồi... Cảm ơn."

Cúp điện thoại, Vinh Kính buông máy tính xuống, ôm gối trầm tư.

"Này." Tạ Lê Thần vươn qua tựa cằm ở trên vai anh, "Làm sao vậy?"

Vinh Kính lại suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại, lấy danh thiếp Đoàn Dương trong túi trước âu phục Tạ Lê Thần, gọi điện thoại.

Tạ Lê Thần nhăn mũi lại, khó chịu.

"Alo?" Vinh Kính kết nối được điện thoại, không đợi đầu kia nói, trực tiếp hỏi, "Cánh tay anh có thụ thương hay không?"

Nghe được đầu kia đáp xong, Vinh Kính thở dài, cúp điện thoại.

Tạ Lê Thần chua lè ở một bên nói thầm, "Quan tâm thì tốt xấu gì cũng ân cần thăm hỏi một câu đi chứ, EQ thấp..."Vinh Kính hung dữ lườm y, Tạ Lê Thần không được tự nhiên.

"Anh còn có nhớ tình hình ngay lúc đó không a?" Vinh Kính hỏi.

"Ờ." Tạ Lê Thần nâng cằm nghĩ, "Lúc đó hả, lúc ly thủy tinh cụng nhau, tôi thấy một ánh phản quang, sau đó cậu đẩy tôi... Hả?"

Nói đến đây, Tạ Lê Thần giống như cũng nghĩ tới cái gì, một lúc lâu mới nhẹ nhàng búng tay, "A! Thỏ tôi hiểu rồi, người kia muốn giết Đoàn Dương, không phải tôi! Sau đó lại bắn tôi một phát, chỉ là vì không muốn khiến hắn nghi ngờ mà thôi sao?"

"Thông minh." Vinh Kính thoả mãn nhoẻn khóe miệng, giơ tay đưa kính râm trên bàn cho Tạ Lê Thần.

"Ra ngoài?"

"Ừm." Vinh Kính gật đầu đứng dậy.

"Đi đâu?" Tạ Lê Thần đeo kính râm mặc áo khoác phong độ đuổi kịp.

Vinh Kính hơi thần bí cười, "Đưa anh đi xem sự đời!"

Truyện Chữ Hay