Bởi vì tôi đã ở trong bùn suốt quãng thời gian dài vốn không còn đủ không khí để hô hấp nữa, cho nên cảm giác phổi của mình đau đến sắp như bị nổ tung, mà cả người tôi cũng được kéo lên cùng với tử thi từng chút một.
Ngay lúc sắp sửa ngất đi rồi, tôi dốc toàn bộ sức lực còn sót lại vào hai tay cuối cùng cũng tháo được khớp xương chân của tử thi, sau đó hai tay vô lực mà rủ xuống...
Chuyện sau đó tôi cũng không còn biết gì nữa, cảm giác choáng váng như mình đang đi vào một thế giới tối tăm lạnh lẽo, loại lạnh lẽo tựa như sắp sửa đóng băng luôn cả linh hồn của mình vậy.
Dường như tôi thấy được linh hồn của mình, lơ lửng vô định trong không gian đen kịt trống trải muốn tìm một nơi để sưởi ấm, nhưng làm sao cũng không trốn thoát khỏi một mảng đen u ám đó, muốn mở miệng thét lớn lên nhưng làm sao cũng không phát ra được âm thanh nào cả.
Tôi cảm nhận được cùng cực của sự tuyệt vọng, từ trước đến nay đây là lần sợ hãi nhất của tôi, là lo lắng bản thân mình không có chỗ nào nương tựa cứ vất vưởng như thế suốt đời...
Khoảnh khắc sau khi cởi bộ đồ da cá chình ra, tôi có cảm giác linh hồn mình phút chốc được bay về phía có ánh sáng.
Từng ngụm không khí tươi mới được tôi tham lam hút hết vào trong phổi, sau đó giống như người ăn gấp bị mắc nghẹn, tôi sặc thở mạnh hồng hộc. Mặc dù cảm giác đau đớn trong lồng ngực vẫn còn nguyên, nhưng so ra thì đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
Ý thức của tôi vẫn cứ mơ mơ màng màng, chỉ biết có người đang la lớn ở bên tai mình, nhưng lại không có cách nào tỉnh táo hoàn toàn được.
Cả người được một thân nhiệt ấm áp mềm mại đỡ lên từ trêи mặt đất khiến cơ thể vốn đang lạnh lẽo của tôi không tự chủ được mà bám vào thật chặt, sau đó chao đảo không biết đang đi về nơi nào nữa.
Khi tôi dần dần nhận thức được mọi chuyện đã phát hiện mình đang ngâm trong bồn nước ấm, lại không biết bản thân đã bị ném xuống ổ bùn như thế nào, giống như đoạn ký ức vừa nãy kia đã bị xóa sạch ở trong đầu tôi rồi vậy.
Ngay lúc tôi đang ngây ngẩn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng ồn ào huyên náo...
"Ra rồi, ra rồi… Vợ của Mã Lão Yên được đưa ra rồi."
"Hầy! Thần kỳ thật, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một khối thịt lớn được người ta kéo ra từ trong chuồng heo đó."
"Ừm! Trước… trước… trước đó tôi đã nói rồi, mấy người ở ngoài thôn này rất lợi hại, nhất định có thể làm được!"
"Được rồi… Được rồi… mợ ba mợ mau thôi đi mà! Còn trêu chọc như thế hai cái răng cửa lại rơi mất tiêu đó!"
Lúc bấy giờ, đám người ở bên ngoài giống hệt như ong vỡ tổ bàn tán sôi nổi lên, len lỏi bên trong còn nghe tiếng Mã Lão Yên gào khóc lớn: "Mẹ tụi nhỏ… Mẹ tụi nhỏ ơi! Cuối cùng bà cũng quay trở về rồi, bà có biết tôi sắp sửa tuyệt vọng rồi hay không, chỉ sợ bà ở trong chuồng heo này sẽ ôm hận tôi cả đời! Lần này thì ổn rồi, lần này đã ổn rồi!"
"Ông già Trương à! Ông chính là người có ơn rất lớn của Mã Lão Yên tôi, tôi cám ơn ông, tôi dập đầu xuống đội ơn ông..." Mã Lão Yên chua xót gào lên, tôi ở bên trong này nghe thấy cũng cảm giác xót xa trong lòng.
Tiếp sau đó là tiếng nước xối ào ào, có lẽ là đang rửa sạch bùn dính trêи người của tử thi.
Tôi đang nghiêng người ngó đầu ra ngoài xem xét, đột nhiên Thái Phụng lại đẩy cửa đi vào khiến tôi hoảng loạn phải chui tọt lại vào trong bồn tắm.
Thái Phụng đỏ mặt, khóe mắt mang theo ý cười, trong tay còn cầm một bộ quần áo sạch sẽ.bg-ssp-{height:px}
"Giờ biết ngại ngùng rồi hả? Vừa nãy tôi cũng đã thấy hết rồi đó còn gì!" Thái Phụng chúm chím môi nhỏ, đôi mắt to tròn vụt sáng lấp lóe, cũng không quên chọc ghẹo tôi hai câu.
Mặt dày như tôi cũng thoáng ửng đỏ lên, thật không biết cô gái nhỏ này cái gì cũng có thể dám nói. Bình thường nhìn cô ấy là một người điềm đạm nho nhã, thật vẫn còn mặt bạo dạn như này nữa nha.
"Được rồi không chọc anh nữa, ngâm thêm chút nữa thì khí lạnh trêи người của anh đã được ép ra, anh đừng quên kết hợp với nước thuốc sẽ rất hiệu nghiệm đó!" Thái Phụng mỉm cười ngọt ngào, cũng rất đẹp. Rốt cuộc lại bất chợt khiến tôi nhớ tới hình ảnh của cô nàng Kha Phàm kia, không biết bây giờ cô ấy như thế nào rồi, có khỏi bệnh rồi hay chưa?
Thái Phụng nhìn thấy tôi chỉ ngây ngẩn nhìn mình không có lên tiếng, phút chốc gương mặt xinh đẹp kia lại ửng đỏ thêm.
"Anh Hổ chết bầm, anh cứ nhìn chằm chằm tôi làm cái gì thế? Có phải cảm thấy vừa nãy tôi làm anh mất mặt không hả?"
Thái Phụng nói như thế khiến tôi mới hiểu ra, trước đó là cô ấy mang tôi vào trong nhà, lúc đó ngơ ngơ ngác ngác tôi vẫn cứ mãi dựa vào người của cô ấy, chuyện đó nhớ lại khiến tôi càng thêm khó xử.
"Chuyện đó.... Thái Phụng, cám ơn cô!"
Thải Vụng vừa nghe đã lập tức phì cười nói: "Anh Hổ à anh nói gì vậy, những chuyện này vốn là chuyện tôi nên làm, anh còn xa cách vậy nữa là tôi sẽ giận đó!"
Nhìn thấy tôi ấp úng không nói nên lời, Thái Phụng nở nụ cười tự nhiên khoát hai tay lên vành thùng nước tắm, ngũ quan xinh đẹp ở cách tôi gần thêm, vô cùng thần bí nói: "Nói cho anh biết một tin tốt, thi thể của vợ ma Lão Yên vớt lên được rồi, ông già đang được người khác khen tặng đến nở lỗ mũi, nhìn dáng vẻ đắc ý kia của ông ấy nói không chừng không thể quay về mà không có anh được, tới lúc đó nhất định không được quên tôi đó!" Cô ấy nói xong cười khúc khích, sau đó đặt quần áo lên mép thùng, xoay người đi ra ngoài.
Quả nhiên giống như Thái Phụng nói, hai ngày tiếp đó ông lão nhỏ con vẫn cứ cười tít mắt, mặc dù không có thẳng thừng khen tôi mấy câu nhưng đã đối xử với tôi tốt hơn nhiều so với trước rồi.
...
Mã Lão Yên cũng cũng đã đường hoàng chôn cất xong cho vợ mình rồi, nơi này đã không có việc của chúng tôi nữa. Trước lúc đi, ông ta vô cùng cảm kϊƈɦ chúng tôi, còn nhất định cầm theo của để dành báo đáp cho chúng tôi nhưng bị ông lão nhỏ con từ chối khéo không nhận. Đến cả hai người con trai chất phác cũng luôn nhận lỗi với chúng tôi, nói ra tiếng cảm ơn đều được xuất phát từ tận đáy lòng.
Cuối cùng, ông lão nhỏ con cũng không còn cách nào từ chối được lòng thành của Mã Lão Yên, chỉ nhận lấy một túi bánh bao đủ loại, dùng để làm lương khô trêи đường về của chúng tôi.
Chuyện mò thi thể lần này có thể nói là thành công mỹ mãn, cũng là chuyện nằm trong dự đoán của chúng tôi. Trái lại chuyện danh tiếng của ông già Trương lại càng vang dội hơn khắp ở trong núi, bây giờ chẳng những không có ai dám nghi ngờ năng lực của ông ấy, e là về sau có vụ mò xác gì gì đó thì sẽ nghĩ tới ông ấy ngay lập tức cho xem.
Nhưng với tôi mà nói, đây chính là cơ hội được trải nghiệm cảm giác giữa sự sống và cái chết. Không chỉ rèn luyện trình độ mò xác của tôi thành thạo hơn, còn rèn luyện bản tính của tôi trong lúc gặp phải hoàn cảnh khó khăn.
Lúc trêи đường trở về, đám người chúng tôi ai cũng một vẻ mặt vui cười. A Uy càng phỉnh mũi khoe khoang, dường như là dồn hết mọi công lao về phía cậu ta vậy. Mà lần này, ông lão nhỏ con cũng không có thèm so đo với cậu ta, ngược lại là khen chung cả ba người chúng tôi.
Lúc tôi đề nghị đi về đường lên núi quay về thăm nhà một chút, cũng định đưa ít tiền cho ba mẹ và Mạch Tam Quỷ, ấy nhưng ông lão nhỏ con lại phản đối, không ngờ ông ấy còn chuyện gấp hơn phải làm.
Chúng ta quay trở lại cửa hàng bánh bao ở thị trấn lần nữa, nhưng cũng không có ở lại quá lâu, chỉ là mua thêm một ít bánh bao nữa rồi chạy lên xe buýt đi tới tỉnh thành.
Trêи đường đi tôi có hơi ngạc nhiên lặng lẽ hỏi Thái Phụng một câu, không ngờ lại vẫn bị cái tên gấu chó lớn A Uy kia nghe được, cậu ta cướp lời nói: "Cửa hàng bánh bao ở thị trấn Tử Thủy chỉ là một trạm dừng chân của chúng ta mà thôi, nếu như không phải cho anh dưỡng thương ở lại đó thì chúng ta đã lên đường từ lâu rồi..."