l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Chapter 25: Phát triển sức mạnh #2
**
Khi độ thông thạo của kĩ năng Forgery tăng tới 20, nó không thể tăng thêm được tí nào chỉ bằng cách quan sát Big Mama làm việc.
Tae-hyuk thấy buồn rầu.
‘Mình nghĩ là mình sẽ đạt được 100 độ thông thạo…’
Có vẻ như giờ cậu cần phải trực tiếp thực hành. Những dụng cụ cần thiết đã được mua, vậy nên vấn đề giờ là địa điểm.
‘Chẳng phải khá khó để mà làm điều đó trong tiệm của Big Mama sao?’
Cậu không muốn thể hiện kĩ năng của mình cho Big Mama thấy.
Tuy nhiên, cậu không thể làm điều này ở nhà. Cần một đống hóa chất và cậu không thể mạo hiểm sức khỏe gia đình cậu.
‘Có nơi nào thích hợp không nhỉ? Tốt nhất là nơi thoáng khí…Tốt hơn nữa nếu có tác phẩm nghệ thuật để sao chép.’
Lựa chọn tốt nhất là tự làm studio của riêng cậu, nhưng điều đó cần tiền và thời gian. Cậu có thể sẽ có cơ hội nhận được kĩ năng khác. Cậu muốn làm nhanh chóng kết thúc việc này.
‘Nơi thích hợp….ah!’
Cậu biết một chỗ tương đối tuyệt.
‘Tại sao mình không nghĩ đến phòng hội họa nhỉ?’
Nó được trang bị tất cả những thứ mà Tae-hyuk cần.
Vấn đề duy nhất là cậu hiện tại đang bị đình chỉ.
‘Well, không phải là vấn đề nếu mịch kiếm được một bộ đồng phục và giả vờ là học sinh chuyển trường.’
Trường Trung học phổ thông B gần tiệm Big Mama. Đó là một ngôi trường lớn với hơn 1000 học sinh. Chúng là những điều kiện tốt để trốn.
Tae-hyuk kiểm tra tiền trong túi và nhanh chóng chạy tới một tiệm quần áo. Cậu có thể mua một bộ đồng phục đã qua sử dụng nhưng nếu cậu giả vờ là một học sinh chuyển trường thì tốt hơn hết là mua một bộ mới. Nó đắt nhưng cậu vẫn còn tiền từ vụ Park Sung-kwang.
‘Xem nó như là một khoản đầu tư.’
Khi cậu mở cửa, cậu nhìn thấy một người đàn ông đang đọc báo.
Tae-hyuk nhìn quanh cửa hàng, xung quanh có rất nhiều loại đồng phục được treo lên. Cậu thốt lên.
“Tôi muốn mua một bộ đồng phục.
Người chủ tiệm nhìn vào Tae-hyuk và đáp lại.
“Đồng phục nữ không bán.”
“….Tôi sẽ mặc nó.”
“Cậu tính mặc một bộ đồng phục nữ á?”
Cuối cùng, cậu tự giới thiệu bản thân là một học sinh chuyển trường, và rốt cuộc có thể nhận được phản ứng thích hợp.
‘Tại sao mua một bộ đồng phục khó thế! Làm như người ta là tội phạm không bằng.’
Thực ra, về cơ bản, cậu là một tên tội phạm.
Sau khi mua đồng phục, Tae-hyuk đi mua những dụng cụ khác. không quan trọng đó là loại tác phẩm nghệ thuật gì, khả năng tăng độ thông thạo là như nhau. Cậu quyết định làm thứ gì đó dễ hơn là làm giả đồ gốm hay điêu khắc.
Cuối cùng, Tae-hyuk chọn vẽ.
‘Việc rèn luyện sẽ bắt đầu nghiêm túc từ ngày mai!’
Đôi mắt của Tae-hyuk bùng cháy với ngọn lửa nhiệt huyết.
**
Từ vài ngày trước, Tae-hyuk bắt đầu ăn tối tại nhà.
Có vẻ cơ thể của cậu không thể chịu được nếu cậu tiếp tục ăn thức ăn của Eun-young. An Eun-young thấy thất vọng khi cô biết rằng Tae-hyuk đã ăn. Tại sao thế?[note11261]
Khi Tae-hyuk về nhà, một người khách không ngờ chào cậu.
“Tae-hyuk về nhà rồi.”
“Kang-suk hyung!”
Cho Kang-suk đang dọn bữa lên bàn. Anh ấy gần đây trở nên khá gần gũi với Ha-ran, và thường đến đây ăn.
Tae-hyuk hỏi khi cậu thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Kang-suk
“Có chuyện gì thế? Trông anh có vẻ mệt.”
Kang-suk thở dài.
“Gần đây khá là bận rộn. Anh không thể ăn cơm được nên anh tới đây khi được Ha-ran mời bữa tối.
“Em hiểu rồi. Có vụ án nào xảy ra gần đây à?”
“Well, có thứ tương tự thế. Một thứ không được tốt đẹp cho lắm. Dù thế nào, cẩn thận khi em ra ngoài vào ban đêm.”
“Thế thì em nên đi đón Noona khi chị về nhà từ nơi làm việc.”
“Đ-Điều đó không cần đâu!”
“Thế tại sao anh nói lại cần cẩn thận?”
“Tôi sẽ đón cô ấy!”
“……”
Tae-hyuk cạn lời.
Tốt thôi, thật khó để làm người ta lên tinh thần.
Kang-suk gãi đầu và đỏ mặt trong khi nói.
“Nhưng, anh nghe rằng em bị đình chỉ?”
“Phải. Sao anh biết?”
“Haha! không cần ngại thế đâu. Đó không phải chuyện gì lớn. Anh cũng từng thế…”
Kang-suk bắt đầu kể về thời đi học của mình.
Tay của Tae-hyuk siết thành nắm khi cậu nghe đến phần Kang-suk 17 vs 1.[note11262]
Thông thường những cậu chuyện kiểu này thường bị phóng đại. Tuy nhiên, nó thực sự khả thi với Kang-suk. Chẳng lạ gì khi người ta rụng hết khi mà đụng phải cái cánh tay dày cộm đó. Trên hết, độ miêu tả rất chân thực.
‘Mình ước rằng mình có một kĩ năng chiến đấu hơn là thứ kì lạ như Robbery. Tuy nhiên, tại sao không có kĩ năng chiến đấu?’
Cậu sẽ cố thử kĩ năng Forgery.
Với điều đó trong đầu, cậu bắt đầu ăn bữa tối mà Ha-ran chuẩn bị.
Đột nhiên cậu có một linh cảm không may.
Kang-suk thực sự rất bận.
Anh ấy không đáp lại khi cậu hỏi lí do.
Có lẽ nào…
Có thể là?[note11263]
**
‘Mình nghĩ nó là một kế hoạch hoàn hảo!’
Tae-hyuk làm một khuôn mặt thỏa mãn khi cậu nhìn chằm vào những dụng cụ mà cậu đã chuẩn bị trên bàn của căn phòng hội họa.
Cậu đã đi qua một số lượng người đáng kể trên đường đến đây. Tuy nhiên, không ai chú ý tới Tae-hyuk không phải là một học sinh của trường B. Cậu chỉ thỉnh thoảng nghe thấy ‘có 1 tên du côn như thế trong trường này à?’ trong khi mọi người bước qua. Cậu thấy hơi khó chịu, nhưng đó không phải là vấn đề lớn.
“Hah….Giống như là tự học tại trường vào buổi tối vậy.”
Vì không có ai trong phòng hội họa. Cậu có thể làm việc ở đây trong vòng 2 giờ.
Sau đó, cậu sẽ tới nhà của An Eun-young.
“Thế thì, Mình nên bắt đầu nhỉ?”
Cậu chiếu Quỷ Gương Tiết Lộ lên bức tranh phong cảnh trong phòng hội họa.
[Forgery đã được sử dụng.]
-Phân tích tác phẩm nghệ thuật được chỉ định.
-Thông tin chi tiết bị ẩn vì xếp loại quá thấp
-Công cụ cần thiết: Giấy, thuốc màu, bút màu, dầu hòa tan…
‘Xếp loại?’
Trước tiên, cậu đã nghĩ rằng bức tranh này không phải là vấn đề quá lớn. Tuy nhiên, có những hạn chế bởi vì xếp loại.
‘Nếu mình muốn dùng kĩ năng đàng hoàng, thì mình sẽ cần phải nâng xếp loại.’
Để mà làm được điều đó, cậu phải nhanh chóng học được kĩ năng Forgery. Sau khi phân tích và gom những vật phẩm yêu cầu cho kĩ năng, cơ thể cậu tự di chuyển.
“Uh, uh!”
Bút lông trên tay phải cậu bắt đầu di chuyển trên bức tranh sơn dầu.
Cứ như thể nó có ý thức riêng vậy!
Cậu nhận được thông báo từ Quỷ Gương Tiết Lộ.
[Chất lượng của tác phẩm nghệ thuật thấp hơn dexterity của bạn.]
[Bạn đã sao chép hoàn hảo bức tranh!]
[Độ thông thạo sẽ tăng nhanh chóng!]
Tae-hyuk có thể hoàn hảo vẽ lại bức tranh phong cảnh, mặc dù dexterity của cậu chỉ có 30 điểm.
Tae-hyuk ngưỡng mộ thành quả.
“Wah….Chẳng phải nó y hệt cái cũ à?”
Khả năng của kĩ năng Forgery thực sự ấn tượng. Nếu nguyên bản không bị đóng khung, thì sẽ không thể nói được đâu là hàng thật.
Chỉ có một khác biệt lớn. Bức tranh phong cảnh được trưng bày trong phòng hội họa. Vì đây là nơi được sử dụng bởi nhiều người, có những dấu vết từ những bàn tay đã chạm nó. Cậu tiếp tục cho tới khi nó y hệt. Giờ thì không ai sẽ chú ý nếu cậu bước ra ngoài với nguyên bản.
“…..Mình cần phải học được nó sớm nhất có thể.”
Cậu đã kiểm tra và độ thông thao của cậu đã tăng 1. Với tốc độ này, cậu có thể tăng 2-3 điểm một ngày.
Tae-hyuk làm một khuôn mặt thỏa mãn trong khi tìm kiếm bức tiếp theo để sao chép.
Vào lúc đó.
Rustle!
Tae-hyuk nghe thấy một âm thanh kì lạ và nhìn xung quanh.
“…Cái gì thế?”
Tae-hyuk nuốt nước bọt. Có ai đó đang nhìn.
Cậu đã ghi nhớ cấu trúc của ngôi trường khi cậu lén lún vào.
Phòng hội họa nằm ở tòa nhà hoạt động đặc biệt, và học sinh học ở tòa nhà chính sẽ không đến đây.
Ai thế…?
Tae-hyuk cảm thấy mồ hôi đang chảy xuống.
“Cái gì, cửa sổ bị mở ư?”
Cậu đã xác nhận là tất cả cửa sổ đều đã đóng khi cậu bước vào phòng hội họa. Tuy nhiên, hiện giờ có một cái đang mở.
Điều đó chỉ có nghĩa là.
‘Có ai đó đang xem mình làm việc!’
Tae-hyuk không phải là vị khách không mời duy nhất trong trường B.
Còn có một người nữa…
**
Kang-suk nghe cuộc gọi bộ đàm của anh và nói.
“C-á-i g-ì! Một thi thể thứ 2 được tìm thấy?!”
-Phải, đúng thế. Làm ơn hãy liên lạc với thanh tra-nim tới hiện trường ngay!
Tình trạng của thi thể cũng tương tự như vụ đầu tiên. Đó là hành động của cùng một người.
Cuối cùng điều mà anh lo đã xảy ra.
Kang-suk cắn môi, làm máu chảy vào miệng mình. Tuy nhiên, giờ anh không quan tâm điều đó.
Kang-suk đấm vào bức tường.
Có một tiếng bang lớn, và trông như anh không thể chịu nổi.
Tên sát nhân ‘hà mã tưới nước’ lại hành động rồi.
Kang-sul khởi động xe và hỏi.
“Ở đâu? Tôi sẽ tới ngay bây giờ. Phong tỏa khu vực và không cho một con kiến nào trốn thoát!”
Câu trở lời được nghe từ bộ đàm.
-Một nhà kho không xa trường Trung học B.
“Lại đó à?”
Thi thể đầu tiên được phát hiện không xa nơi đó.
“Gửi cho tôi chính xác địa điểm.”
-Hiểu rồi.
“Tôi sẽ bắt tên hippo đó. Chỉ đợi đi, Kang-suk hyung đang tới đây.”
Kang-suk đạp chân ga.