l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Chapter 20 – Những tên tội phạm #2
**
Tae-hyuk biết một tên trộm ở gần đây.
Cậu vừa chứng kiến một tên trộm cố trèo qua tường khi cậu đi từ nhà Eun-young về. Cậu không phải anh hùng hay cảnh sát. Nếu không có lợi ích gì thì không có lí do để cậu bắt những tên tội phạm.
Nhưng giờ đã khác, có vẻ như cô ta đã trộm nhà cậu. Vẻ ngoài cô ta trông khá hậu đậu, tuy nhiên, tên trộm cướp chuỗi tràng hạt cũng chẳng giỏi. Cậu cần xác nhận rằng đó có phải cùng người hay không.
Tae-hyuk chạy đến khu vực thượng lưu luôn có trộm.
‘…Ở đó!’
Cảnh tượng cũng không khác so với 30 phút trước.
Cậu ẩn mình trong bóng đêm và theo dõi. Nếu cô ta đã trộm chuỗi tràng hạt, thì cậu có thể trộm lại nó bằng Robbery.
‘Cô ta vẫn chưa trèo qua được hàng rào.’
Cô ấy đang lo về cách vào được sân sau. Nhưng nếu như nó chỉ là diễn thì sao…?
Vào lúc đó.
Có gì đó khác biệt hơn bình thường.
Tên trộm giận dữ và sút vào tường. Dĩ nhiên, làm trò đó rất đau, nên sau đó cô ta ôm chân và lăn lộn trên mặt đất.
Đôi mắt của Tae-hyuk mở to. Lần đầu tiên, Tae-hyuk có thể thấy khuôn mặt của tên trộm nữ.
Cậu suýt hét lên vào lúc đó.
‘N-Người phụ nữ đó!’
Tên trộm là một người mà Tae-hyuk biết.
Cô ấy có mái tóc đen dài đến ngang hông, và một mặt nạ bướm trên khuôn mặt. Có phải là để giấu danh tính cô ta không nhỉ? Tuy nhiên, một nửa khuôn mặt bị lộ ra rất rõ.
‘Đó là Moonlight Flower (Nguyệt Hoa)!’
Cô ấy đang ở đầu tuổi 20. Trẻ hơn 10 năm so với những gì Tae-hyuk nhớ.
Dĩ nhiên, người đó cũng kinh ngạc khi nhìn thấy cậu.
“Kyaaak! Ă-Ăn trộm!”
Moonlight Flower thét lên.
“….Cô không phải là người nên nói thế. Ai là ăn trộm cơ chứ!”
Tae-hyuk giận dữ đáp lại Moonlight Flower.
“Tôi không phải là ăn trộm. Cậu chắc chắn nhầm rùi.”
“Mấy lời đó chả thuyết phục tí nào khi cô đang mặc mấy bộ đồ đấy đâu….Cô hoàn toàn trông như một tên trộm.”
Moonlight Flower nhìn lại mình. Cô đang mang một bộ đồ bó sát để lọ đường cong cơ thể mình. Rất nhiều phần cơ thể cô tạo điểm nhấn.
Moonlight Flower lại thét lên.
“Kyaaak! Cậu đang nhìn chỗ nào thế?”
“….”
Moonlight Flower ôm ngực với 2 tay. Nó đang ôm lấy thứ đặc biệt lớn. Dù thế, kích cỡ của nó nói lên rằng nó không thể hoàn toàn bị che dấu được.
Tae-hyuk làm một nụ cười khô khốc.
‘Mình không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp Moonlight Flower ở đây, sau tất cả mọi nơi.”
Cô ấy là một tên trộm có tài sẽ bắt đầu hoạt động sau khoảng 4 năm kể từ bây giờ. Cô chủ yếu nhắm vào ngân hàng, công ty lớn, và cả những tập đoàn nữa. Thay vì cướp tiền hay đồ vật, cô ấy nổi tiếng là để lại mặt nạ sau khi ghé qua. Cô ấy sẽ tiến hầm chứa đầy thỏi vàng, không lấy gì và chỉ để lại dấu hiệu là cô đã ở đó. Lấy ví dụ, cô ấy sẽ lẻn vào bảo tàng và phá hoại một bức tranh. Cô ấy chỉ nhắm tới những kẻ giàu nhất, và cũng có một vẻ ngoài dễ thương. Tính cách trẻ trung của cô làm cô trở nên nổi tiếng và có cả một fan club cỡ bự.[note11074]
‘4 năm sau. Có phải cô đã hoạt động trước khi cả cái tên của cô ta được biết đến không?’
Tae-hyuk nghiến răng.
không giống như là Moonlight Flower đã trộm nhà cậu. Tuy nhiên, cậu cần phải xác nhận điều đó. Cô ấy vừa sút vào tường, vậy nên có vẻ như cô ta không thể di chuyển đàng hoàng được.
Tae-hyuk nhanh chóng hành động và rút ngắn khoảng cách với Moonlight Flower.[note11075]
Moonlight Flower, người đã ngã xuống đất, đột nhiên đứng dậy và bắt đầu chạy trốn. Một tên trộm với cái chân đau…
Tae-hyuk cố gắng đuổi theo cô ta.
Rồi cậu thấy sốc.
Chắc chắn một chân của Moonlight Flower đang bị đau, vậy mà cô ta vẫn chạy được cái tốc độ nhanh như thế. Khoảng cách giữa họ bắt đầu bị nới rộng.
‘C-Cái tốc độ gì thế này?’
Đó là chuyển động không thể ngờ tới từ một người còn không thể trèo qua một bức tường.
Tae-hyuk thốt lên.
“Đợi chút đã! Tôi không có ý định bắt cô. Tôi chỉ muốn hỏi cô vài thứ thôi!”[note11076]
Moonlight Flower cười.
“Heheng! Cậu nghĩ chỉ thế mà lừa được tôi à?”
Khoảng cách giữa họ tăng từ 5 mét lên 20 mét chỉ trong tích tắc.
Cậu cuối cùng đã mất dấu cô ấy.
Biiik!
Vào lúc đó. Có một tiếng còi.
Đó là cảnh sát tuần tra ở gần đó. 2 cảnh sát cấp cao và 1 cảnh sát cấp thấp tiến tới chỗ Tae-hyuk.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Tae-hyuk thở hổn hển trong khi chỉ vào phía trước cậu.
“Ă-Ăn trộm.”
Cậu có thể thấy lưng của Moonlight Flower, người đang chạy đi mất. Viên cảnh sát gật đầu như thể anh ta đã biết trước.
“Tôi nắm rất rõ những con đường này. Chúng tôi sẽ đuổi theo họ. Học sinh, hãy đi theo con đường này.”
“Tôi hiểu rồi.”
Một nhóm 3 người chạy xuyên qua những con đường để bắt Moonlight Flower.
Tae-hyuk theo sau Moonlight Flower, trong khi những tay cảnh sát thiết lập vòng bao vây. Họ hiểu rất rõ khu vực này.
‘Cô ta sẽ sớm bị bắt thôi.’
Moonlight Flower có thể chất rất tốt, vậy nên Tae-hyuk sẽ không bao giờ có thể tự mình bắt được cô ta.
Tuy nhiên, đây là 4 chọi 1. Thêm nữa, một trong những tay cảnh sát nắm chắc địa lí nơi đây.
‘Đợi chút. Mình có nên để Moonlight Flower bị bắt không?’
Quan trọng hơn là Tae-hyuk cần lấy lại chuỗi tràng hạt. Kể cả nếu Moonlight Flowerk không phải thủ phạm, cậu cũng không nên để cô ấy bị bắt.
Tae-hyuk cười đểu. Cậu đột nhiên nghĩ ra một sáng kiến.
Cậu lờ đi người cảnh sát đang tiến vào đường phụ. Cậu leo lên mái của một căn nhà và xác nhận địa điểm của Moonlight Flower và những tay cảnh sát.
‘Chẳng phải rõ ràng cô ta bị bao vây rồi sao?’
Cậu có thể đọc được chiến thuật này từ trên cao. Tae-hyuk tìm thấy địa điểm cuối cùng và quyết định đợi ở đó.
Viên cảnh sát đang lùa Moonlight Flower như lùa thỏ. Sơm thôi, cô ấy sẽ đụng đường cùng. Moonlight Flower không thể thoát trừ khi cô ấy leo qua bức tường, nhưng cô ấy không thể làm thế với một cái chân bị thương.
Sau đó thì Tae-hyuk xuất hiện.
“Nắm lấy! Nhanh lên!”[note11077]
Tae-hyuk đưa tay mình cho Moonlight Flower từ trên bức tường.
“…?”
Moonlight Flower nhìn vào Tae-hyuk với một khuôn mặt bối rối.
Chẳng phải cậu ta muốn bắt cô?
Rồi đột nhiên Tae-hyuk xuất hiện và hét lên như thể cậu đang cố giải thoát cô.
“Chết tiệt, cứ nắm lấy đi! Bọn họ đang tới đấy!”
Tae-hyuk nói lại trong khi Moonlight Flower đang do dự.
“Nếu cô không nắm lấy tây trong vòng 3 giây nữa thì tôi sẽ chạy đi một mình đó.”
“Đ-Được rồi.”
Moonlight Flower nắm lấy tay của Tae-hyuk đang giận dữ và leo qua bức tường.
Cả 2 người họ chạy thoát bằng sức của mình.
**
Tae-hyuk tới một nơi an toàn và bắt đầu điều hòa nhịp thở của mình.
không biết có phải là do họ muốn có thưởng vì bắt một tên trộm vào ngày nghỉ hay không, mấy viên cảnh sát rất tích cực. Họ đã chạy suốt 1 tiếng đồng hồ và chỉ suýt soát thoát được.
“Pant..! Keok…! Thể lực tốt thật đấy….Làm thế nào mà cô vẫn ổn sau khi chạy thế…?”
“Ahaha. Tôi rất tự tin vào thể lực của mình đấy.”
Tuy nhiên, cô ấy lại không thể làm được thứ đơn giản như leo qua tường. Một tên trộm kì lạ. Sau khi xác nhận rằng là họ đã an toàn, Moonlight Flower làm một vẻ mặt kì quái. Rồi cô ấy hỏi.
“Tại sao cậu lại cứu tôi?”
“….Tôi không cố bắt cô. Câu trả lời đấy đủ chưa? Bên cạnh đó, tôi cũng là một tên trộm.”
“Thế sao cậu lại đuổi theo tôi?”
“Chẳng phải cô vừa thử cướp nhà của tôi vài tiếng trước sao? Đây là khu vực của tôi. Cô vừa vi phạm luật vì cố tình xâm phạm lãnh thổ. Tôi cố nói với cô điều đó.”
Chuyển động của Moonlight Flower dừng lại hoàn toàn.
Tae-hyuk mỉm cười thỏa mãn bên trong.
Cậu đã gặp rất nhiều tên trộm trong tù, và học được rằng bọn chúng có luật riêng của mình.
Liệu có phải bởi vì cậu đã cứu cô ấy khỏi bị bắt? Vẻ mặt của Moonlight Flower dịu đi.
“….Eung. Tôi không đi đâu hôm nay cả.”
Tae-hyuk đã hoàn toàn nắm thóp được cô ấy.
“Có ai đó đã nhắ vào nhà tôi và tôi vừa bị trộm hôm nay. Thực sự không phải là cô chứ?”
Moonlight Flower đáp lại “Phải” với một giọng nhỏ.
Cô ta ngây thơ đến bất ngờ. Đó là loại dễ bị lừa.
Quyền kiểm soát cuộc đối thoại hoàn toàn nằm trong tay của Tae-hyuk. Thể chất của cô ta tốt hơn Tae-hyuk, nhưng cậu có tới 10 năm kinh nghiệm.
“Cô nói thật không đấy? Có thể cô đang giấu đồ ăn trộm ở đâu đó trên cơ thể cô.”
Tae-hyuk nói thể với một nụ cười. Đó là những lời để nhử ra ý định giấu giếm của một người nào đó.
“T-Thế thì kiểm tra đi!”
Moonlight Flower giận dữ.
Tae-hyuk nuốt nước bọt. Cậu không ngờ tới điều này. Cô ấy đang mặc bộ đồ da lộ hết đường cong cơ thể. không có nhiều chỗ để giấu thứ gì cả.
“Sao thế, cứ làm đi!”
Moonlight Flower tiến tới chỗ Tae-hyuk và nắm lấy tay cậu, rồi đặt nó lên ngực cô. Cảm giác như cậu vừa chạm vào một viên kẹo dẻo mềm vậy.
Khuôn mặt của Tae-hyuk hóa đỏ.
“không có gì ư? Vẫn chưa đủ à? Cậu có muốn kiểm tra mấy chỗ khác không?”
Tae-hyuk đỏ mặt và ho vài cái.
“C-Cough. Có vẻ như không có gì cả.”
Giọng cậu đổi sang dùng kính ngữ.
“Hơn nữa, tôi nghĩ là cậu đang nhầm lẫn gì đó. Đi với tôi một lúc.”
Moonlight Flower nắm lấy tay của Tae-hyuk và kéo cậu về chỗ cũ. Đó là nơi mà cô ấy cố trèo qua tường.
“Tôi biết là cậu nghĩ tôi đang cố trộm ngôi nhà này…Oh, đừng hiểu nhầm tôi! Đây chỉ là sở thích của tôi thôi! Đây thực ra là nhà của tôi!”
Cô ấy lại nhấn mạnh điều đó.
“Nhà của tôi đấy!”
“Ah, phải.”
Moonlight Flower thậm chí lấy ra chìa khóa trong túi và mở cổng.
“Nhìn đi. Đúng chứ?”
Vậy ra cô ta đang cố trèo qua tường của chính nhà mình.
‘Thực vậy, Moonlight Flower…Mình thực sự không thể hiểu nổi cô ấy. Thực sự đấy…’
“Dù sao, cậu có thực sự là một tên trộm không đấy? Nó thật sự đáng nghi. Cậu không tính cho tôi thấy bằng chứng gì à?”
Đôi mắt của Moonlight Flower thu hẹp lại với sự nghi ngờ.
Tae-hyuk nhanh chóng lấy ra Quỷ Gương Tiết Lộ từ túi cậu và chuẩn bị một kĩ năng.
Rồi cậu nói.
“Tốt thôi. Thế để tôi cho cô thấy.”
Tae-hyuk bắt đầu chậm rãi bước tới và đụng vào vai của Moonlight Flower.
[Robbery đã được sử dụng]
-Hãy chọn vật phẩm mà bạn muốn cướp!
‘Giờ thì, hãy cướp thứ gì đấy hợp lí nào.’
Tae-hyuk nhìn vào Quỷ Gương tiết lộ để xem thử có gì hiện ra.
Đột nhiên, Moonlight Flower chạy tới Tae-hyuk.
“Wah! Đây là thứ gì thế? Dễ thương quá!”
Đó là một cái gương có con quỷ khắc lên đó. Đây là lần đầu cậu thấy một phản ứng như thế này.
Tae-hyuk chọn ngẫu nhiên từ danh sách bởi vì Moonlight Flower.
“C-Cái gì! Lần này mình vừa cướp cái gì thế?’
Tae-hyuk bối rối tìm kiếm trong túi cậu, và chạm thấy một mẩu vải mềm mại.
‘Đ-Đừng bảo là…?’
May mắn thay, đó là mặt nạ bướm trên khuôn mặt cô ấy.[note11079]
Tae-hyuk lấy nó ra và vẫy nó.
“Uh, cậu trộm nó khi nào thế?”
Moonlight Flower chạy tới chỗ Tae-hyuk, tóm lấy chiếc mặt nạ, và lại đặt nó lên khuôn mặt.
“C-Cậu có nhìn thấy không?”
“Tôi không thấy gì cả.”
“Cậu thấy rồi! Khuôn mặt tôi!”
Tae-hyuk cạn cụ nó lời. Trước tiên, cái mặt nạ bướm chỉ che có nửa khuôn mặt. Bộ cô ta nghĩ rằng nó sẽ che dấu danh tính cổ hả?
“Dù sao thì, cô tin tôi là một tên trộm rồi chứ?”
Moonlight Flower đặt tay lên thắt lừng và quay đầu về phía bên hông.
“Bah. Kĩ năng của cậu còn phải đi dường dài lắm.”
Người đang nói là người thậm chí còn không thể leo qua tường nhà mình.
Tae-hyuk đưa tay cậu ra.
“Dù thế nào, đây là một mối quan hệ. Cô có muốn trao đổi thông tin giữa các đồng nghiệp không?”
Những tên trộm luôn có mạng lưới riêng của mình. Nó trải rộng từ nơi buôn đồ trộm tới nơi sắm công cụ cần thiết. Kể cả hiện tại vẫn còn sớm, Moonlight Flower là một tên trộm. Có vẻ như cô ấy có nhiều thông tin hơn Tae-hyuk.
Đây là những gì Tae-hyuk đang nhắm tới.
“Được thôi….”
Moonlight Flower rên rỉ một cách thảm hại.
Tae-hyuk quyết định giúp cô ấy đưa ra lựa chọn.
“Để đổi với việc trở thành đối tác kinh doanh…Tôi sẽ mang những gì tôi vừa thấy xuống mồ.”
“…Cậu có thấy! Bah! Chịu thôi. Tôi có nên đưa cậu số điện thoại của tôi không?”
Tae-hyuk gật đầu.[note11080]
Moonlight Flower nói với một giọng kì lạ.
“Wah. Cậu có được số điện thoại bằng cái phương pháp kì quặc này.”
Tae-hyuk làm một vẻ mặt ngơ ngác và giữa lấy điện thoại cậu.
Rồi Moonlight Flower tiến tới Tae-hyuk.
Cậu có thể thấy thứ gì đó mềm mại trượt qua tay cậu. Tae-hyuk ho phát. Cậu không thể kiểm soát huyết áp cơ thể cậu bởi vì đồ ăn do An Eun-young đã làm.
Cậu đỏ mặt khi cậu cảm thấy cơ thể mềm mại của Moonlight Flower.[note11081]
“Một chiếc điện thoại kiểu cũ…Dù sao, tại sao cậu lại đỏ mặt? Cậu bao nhiêu tuổi thế?”
“Tôi đang học năm 2 ở cấp 3.”
“Chiếc điện thoại trôn như cùng tuổi cậu ấy. Dù thế nào, tôi là Noona của cậu! Em trai à, em tên gì thế?”
“Seo Tae-hyuk.”
“Noona được gọi là Moonlight Flower. Đó là tên giả.”
Moonlight Flower sau đó để lại địa chỉ liên lạc trên điên thoại của Tae-hyuk.
‘Hrmm. Tên thật của cô ấy là Yoo Ha-yang.’
Moonlight Flower đăng kí số điện thoại bằng tên thật của mình, chứ không phải tên giả của cô ấy. Cậu bắt đầu nghi ngờ rằng cô ta có thật sự muốn giấu danh tính của mình hay không đấy.
Tae-hyuk gửi một tin nhắn ngắn vào số của Moonlight Flower. Đó là để trao đổi địa chỉ cho nhau.
“Dù sao, Tae-hyuk! Hãy cẩn thận khi đi đường vào ban đêm!”
“Được rồi. Moonlight Flower noona cũng nên cẩn thận không bị thương khi té xuống từ bức tường. Cẩn thận nhé.”
“Tôi không có té!”
Tae-hyuk nói lời từ biệt và bước về nhà.
Đối với Moonlight Flower, ăn trộm là một ‘sở thích’. không quan trọng là giờ cô có vụng về hay ngây thơ thế nào, tiềm năng phát triên của cô ấy rât lớn.
‘Cô ấy thực sự có một thể chất tốt…Mình có thể sử dụng điều này.’
Tae-hyuk cười đểu.
Trên hết, ngực cô ấy lớn.